Chương 53: Hàn ảnh đế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Account Mèo mắt to bây giờ đã có hơn mấy trăm nghìn lượt follow, vừa đăng weibo có liên quan tới Ngu Thành Hà lên liền có rất nhiều bình luận.

【 Ngư Ngư đã nói xin lỗi rồi, sao cậu còn anti ảnh quài vậy? Ké fame đến nghiện luôn rồi hả?? 】

【 Sao tui cứ thấy đại đại không giống đang anti mà giống như đang ăn dấm á mấy người?? 】

【 Ăn dấm = chân tướng, ha ha ha ha ha tui cũng ngửi thấy mùi chua lè. 】

【 Chỉ có tui thấy hình chụp của đại đại hơi lạ hả? Nếu như tui nhớ không lầm thì bây giờ Ngư Ngư đang đi ghi hình đúng hông? Góc độ này không giống ghế khán giả, không lẽ đại đại là nhân viên công tác thiệt hở? 】

【 Tất Sinh, ông phát hiện ra điểm mù rồi. Hàng của đại đại lúc nào cũng chụp từ mấy góc độ rất xảo quyệt á. 】

【 Tui chỉ muốn nói Ngư Ngư mặc đồ như này nhìn quá quá quá quá quá là đẹp trai ư ư ư ~ 】

【 Tui là khán giả tại hiện trường tối nay, đại đại không phải đang anti đâu, giữa Ngư Ngư với Ông Tuyết Đình thật sự có hơi không ổn. Chờ đến khi chương trình lên sóng rồi mọi người sẽ thấy, tui có kí hiệp nghị bảo mật, không thể nói nhiều. 】

【 Tui cũng là khán giả tại hiện trường, báo trước là có tin nóng à nha. 】

【 Tin nóng đừng chạy trốn, ông nhắc chút thui cũng được mà, tui lo quá đi. 】

【 Ngu Thành Hà và Ông Tuyết Đình vốn chỉ diễn thôi, có người tin là thật cơ á?? 】

【 CP kẻ thù lén lút đi hít hà drama, ngửi được mùi chanh nồng ghê. 】

Ngu Thành Hà liếc mắt kéo xuống, đại khái đọc được vài bình luận bị đẩy lên trên cùng.

Có thể là do sự khiêm tốn của anh, cũng có thể là do fan chuyên nghiệp Phí Lễ mời đã có tác dụng, thậm chí có thể là do weibo của Trâu Hàn chưa bao giờ thực sự anti anh, ngược lại còn vô tình cố ý thay anh giải thích rất nhiều chuyện, nên bình luận dưới weibo của Mèo mắt to càng lúc càng hiền hòa, lâu lâu xuất hiện vài comment ác ý cũng sẽ được fan kiên trì giải thích và thuyết phục.

Đây là chuyện tốt, Ngu Thành Hà không nhịn được liếc mắt nhìn qua hướng Trâu Hàn.

Trâu Hàn đang tức giận, rõ ràng là không vui với việc anh ở lại trên sân khấu với Ông Tuyết Đình.

Đụng phải tầm mắt của anh còn lườm anh một cái.

Ý cười trên khóe miệng Ngu Thành Hà càng sâu.

Thực ra anh không hề gạt Trâu Hàn, lần đầu tiên nhìn thấy cậu bạn nhỏ anh đã cảm thấy đặc biệt thân thiết.

Chỉ là lúc đó anh cho rằng cậu mang ác ý, nên cũng không nghĩ nhiều.

Sau đó phát hiện ra cậu là Mèo mắt to, tính cách cũng không xấu, nên mới càng lúc càng cảm thấy cậu đáng yêu.

Đến tận khi xác định được cậu chính là Ngai Ngai, Ngu Thành Hà liền không thể khống chế cảm xúc của mình nữa.

Xác nhận tình cảm của mình xong, anh lại bắt đầu lo lắng về tình cảm của Trâu Hàn.

Trâu Hàn thích anh, việc này anh có thể cảm giác được. Thực ra từ trước khi hiểu lầm được cởi bỏ, nhiều lúc ánh mắt Trâu Hàn nhìn anh đã nóng rực đến mức thiêu cháy cả lòng người.

Chỉ có điều, hình như chính bản thân cậu bạn nhỏ cũng không chú ý tới.

Thế nên, điều Ngu Thành Hà lo là dưới tình huống không biết anh là Ngu Tranh, Trâu Hàn rơi vào vòng xoáy xoắn xuýt không biết mình thích ai.

Bây giờ nhìn lại, Trâu Hàn dường như chẳng hề xoắn xuýt chút nào, dục vọng chiếm hữu đối với anh cứ tăng cao.

Ngay cả chuyện như đi méc người lớn mà cũng làm được.

Quả nhiên vẫn là một đứa con nít, đáng yêu chết mất.

"Anh Ngu!" Ông Tuyết Đình nhìn Ngu Thành Hà cười cười ám muội, chua xót thuận theo tầm mắt anh mà nhìn qua.

Nhưng Phí Lễ đã dự kiến trước, ngay lúc Ngu Thành Hà nhìn sang đã di chuyển, lấy thân mình ngăn trở Trâu Hàn.

Ông Tuyết Đình chỉ nhìn thấy Phí Lễ đang chào hỏi MC, nhất thời không thể xác định được người Ngu Thành Hà nhìn là ai.

"Có chuyện gì sao?" Ngu Thành Hà rốt cuộc cũng để ý tới Ông Tuyết Đình, thu hồi nét cười trên mặt, tỏ vẻ giải quyết việc công, "Xin lỗi, tôi rất bận, còn phải đi gặp Lộ đạo nữa."

Anh không chỉ trích Ông Tuyết Đình, nhưng chỉ cần nhắc đến Lộ đạo là Ông Tuyết Đình hiểu.

Ông Tuyết Đình có hơi xấu hổ, giải thích nói, "Lộ đạo sẽ không tức giận, em đã nói chuyện với bọn họ rồi."

"Ông ấy không giận cậu, đó là chuyện giữa các cậu. Ông ấy với cậu không quen biết sâu, đương nhiên là không tiện tức giận với cậu." Ngu Thành Hà quả thật rất khó chịu với anh ta, nói trắng hết ra, cười lạnh lùng xa cách, "Chuyện giữa tôi và Lộ đạo không có quan hệ gì tới cậu, cậu không cần phải quan tâm."

"Anh Ngu, anh có cần phải nói với em như thế không?" Hốc mắt Ông Tuyết Đình đã ngấn lệ, "Đến bây giờ chắc anh đã hiểu tâm ý của em rồi đúng không?"

Ngu Thành Hà không lên tiếng.

Ông Tuyết Đình nói, "Vậy thì để em nói thẳng, em vào giới giải trí là vì anh, vì em thích anh."

Xung quanh có rất nhiều nhân viên công tác, chỗ bọn họ đứng không tính là quá xa, chỉ cần hơi tới gần một chút là có thể nghe thấy.

Nhưng may là tất cả mọi người đều nhận ra bầu không khí đêm nay không đúng lắm, không ai dám đi lên tặng đầu người*.

*tặng đầu người: hy sinh vô ích.

Cho nên, không có ai nghe thấy.

Ngu Thành Hà nhìn Ông Tuyết Đình, một nụ cười cũng không cho, "Cảm ơn sự yêu thích của cậu. Thế nhưng xin lỗi, tôi đã có người mình thích."

Sắc mặt Ông Tuyết Đình trắng bệch, "Là ai?"

"Cậu không cần phải biết." Ngu Thành Hà dừng một chút, rồi nói thêm, "Nói thật, nếu như tôi yêu thích một người, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua ý nguyện của người đó mà khăng khăng cố chấp. Một lần nữa cảm ơn tình cảm của cậu, chúng ta thực sự không thích hợp, rất xin lỗi."

Anh nghiêng người về phía Ông Tuyết Đình, hơi cúi mình. (ừa từ chối là phải văn minh như này nè).

Thái độ này khiến Ông Tuyết Đình trực tiếp nổ tung, "Có phải là kẻ đi mách lẻo với ba em không? Ỷ trong nhà có tiền mà ăn hiếp người khác! Em không tin anh lại đi thích loại người nông cạn như thế."

"Điều đó càng nói rõ chúng ta thực sự không thích hợp." Ngu Thành Hà nở nụ cười, "Tôi chính là người nông cạn như thế, yêu tiền, yêu sắc đẹp. Cả hai thứ đó cậu ấy đều có đủ, không lý nào tôi lại không thích cậu ấy. Cậu thử nghĩ xem, nếu không phải tôi nói với cậu ấy, sao cậu ấy biết được những chuyện cậu đã làm? Sao cậu ấy biết mà tìm tới cha cậu để gây áp lực? Như thế đủ để nói rõ tôi còn nông cạn hơn so với cậu ấy. Có thể thấy, tam quan của chúng ta không hợp, tôi không đáng để cậu yêu thích."

Ông Tuyết Đình nhất thời nói không nên lời.

Ngu Thành Hà tiếp tục, "Tốt xấu gì cũng từng hợp tác với nhau, tôi không hy vọng cậu sẽ làm lớn chuyện. Cứ vậy đi, chúc cậu tìm được hạnh phúc thuộc về mình."

Anh xoay người, trước khi đi còn quay đầu lại căn dặn một câu, "Có lòng tốt nhắc cậu một câu, đừng điều tra cậu ấy, cũng đừng có so tiền với cậu ấy, cậu không sánh được đâu."

Nắm đấm Ông Tuyết Đình suýt thì bị bóp nát.

Ngu Thành Hà đi xuống sân khấu, hỏi thăm người của tổ tiết mục một chút rồi vội vã rời đi.

Nhóm bốn người vẫn lái xe về thẳng Lận Xuyên.

Phí Lễ và trợ lý đặc biệt hiểu chuyện, ngồi hết lên hàng trước, còn kéo vách ngăn lên, tách xe thành hai không gian riêng biệt.

Xe khởi động, Trâu Hàn ngồi yên ổn rồi mới quay đầu nhìn về phía Ngu Thành Hà, muốn hỏi anh đã nói gì với Ông Tuyết Đình.

Ai ngờ mới hé môi ra, còn chưa kịp phát ra âm thanh, đã bị Ngu Thành Hà bá đạo bóp lấy cằm, trực tiếp hôn lên.

Không gian trong xe nhỏ hẹp, cậu lại không có chuẩn bị, căn bản không thể giãy dụa gì được, rất nhanh liền bị anh hôn đến đầu óc trống rỗng.

Không khí trong phổi đều bị hút đi hết rồi, Ngu Thành Hà mới buông đôi môi của cậu ra, lại không buông tay, mà cứ nhìn chằm chằm cậu ở khoảng cách gần, hơi thở gấp gáp, "Từ lúc em nói muốn đi gọi điện thoại méc là anh đã muốn hôn em rồi, nhịn nãy giờ khó chết đi được."

Mặt Trâu Hàn vốn đã đỏ nay còn đỏ hơn, ánh mắt không né tránh đi đâu được, chỉ đành nhắm mắt nói, "Anh không cảm thấy em ỷ thế hiếp người à?"

"Không." Ngu Thành Hà cười nói, đôi môi mổ nhẹ lên chóp mũi cậu mấy lần liền, "Anh chỉ thấy em quá đáng yêu, đáng yêu hết sức luôn."

Trâu Hàn: "..."

Hai người ôm nhau, thân mật chán ngấy một hồi, Trâu Hàn mới đánh vỡ bầu không khí ngọt ngào này, "Hồi nãy anh nói chuyện gì với Ông Tuyết Đình thế?"

Ngu Thành Hà cũng không gạt cậu, nói hết rõ ràng mười mươi.

Trâu Hàn vừa chua vừa vui, thậm chí còn cố ý nói đùa, "Anh ta cũng đáng yêu mà, sao anh lại không thích anh ta?"

Ngu Thành Hà: "Vậy anh đi thích cậu ta há?"

Trâu Hàn trợn mắt, "Anh dám??"

Ngu Thành Hà hung hăng xoa xoa cậu, cười rộ lên, "Cậu ta mà cũng được coi là đáng yêu hả? Cậu ta phải là... ủa không, chờ đã, cả hai người đều giống như đang ỷ thế hiếp người đó. Thôi, cứ coi như anh là 'tình nhân trong mắt hóa Tây Thi' vậy."

Trâu Hàn vui vẻ không nhịn được.

Hai người một đường cười cười nói nói, hoàn toàn không buồn ngủ chút nào. Lúc đến câu lạc bộ đã hẹn với đồ đệ Lộ đạo, đồng hồ đã điểm 0 giờ.

Ngu Thành Hà đi đến quầy tiếp tân báo tên, phục vụ đưa bọn họ tới trước cửa một căn phòng riêng.

Gõ cửa, cửa mở ra, bên trong là một người trẻ tuổi đang buồn chán chơi xúc xắc bằng hai tay trái phải.

"Xin hỏi, cậu là Lộ đạo—"

"Không, em không phải Lộ đạo." Người trẻ tuổi lập tức đứng dậy, "Anh Ngu anh Phí đúng không ạ? Mời ngồi mời ngồi, em là trợ lý của Lộ đạo, em họ Hà, mọi người gọi em Tiểu Hà là được."

Mấy người chào hỏi lẫn nhau, rồi từng người ngồi xuống.

Trợ lý Hà hỏi tên Trâu Hàn và trợ lý, lại kêu người đưa bánh ngọt, đồ ăn vặt, cùng thức uống đến.

Mọi thứ đã xong xuôi, đồ ăn thức uống cũng mang lên hết rồi, vị đạo diễn thần bí kia vẫn không xuất hiện.

Trợ lý Hà tuy thái độ ân cần, nhưng thỉnh thoảng lại lấy giấy ăn lau mồ hôi, không giấu được căng thẳng.

Phí Lễ nhìn Ngu Thành Hà, chủ động hỏi, "Trợ lý Hà, xin hỏi Lộ đạo..."

Trợ lý Hà lau lau mồ hôi, lúng túng nói, "Xin lỗi, Tiểu Lộ đạo gần đây bị bệnh, thân thể không được khỏe. Hôm nay ảnh mới đi bệnh viện xong, vừa nãy thật sự không đợi nổi nên mới đi nghỉ ngơi một chút. Mọi người xem... hay là, hay là để tôi đi gọi ảnh dậy."

Cậu ta hiển nhiên có hơi sợ Ngu Thành Hà, cho nên không dám cố ý làm khó.

Nhưng ai cũng hiểu, vị Tiểu Lộ đạo kia mới là người cố tình gây khó dễ.

Anh ta cố ý.

Cố ý nửa đêm kêu người tới, sau đó cho ngồi đợi.

Chắc là phải tức giận lắm?

Phí Lễ đã làm người đại diện cho Tinh Phàm nhiều năm, lưng dựa đại thụ, tay nắm tài nguyên, cho nên trước giờ chỉ có hắn gây khó dễ cho người khác. Cho dù là đạo diễn nổi tiếng, cũng không dám cố ý gây khó dễ cho hắn.

Tuy rằng việc này bên bọn họ cũng có một phần trách nhiệm, nhưng Phí Lễ vẫn có hơi khó chịu.

Thế nhưng Phí Lễ cũng không phải người dễ bị kích động, hắn nhìn về phía Ngu Thành Hà trước.

Ngu Thành Hà mới trao đổi một ánh mắt với Trâu Hàn.

Nếu chỉ là chuyện Ông Tuyết Đình lỡ hẹn, vị Tiểu Lộ đạo này có lẽ sẽ không tức giận đến như thế, dù sao người ta cũng đã đầu tư vào.

Cho nên, khả năng vị Tiểu Lộ đạo này chính là Lộ Nam đã vượt trên 90%.

"Không cần đâu." Ngu Thành Hà ngăn cản trợ lý Hà, "Tiểu Lộ đạo bị bệnh thì nên nghỉ ngơi cho tốt, chúng tôi chờ là được."

Phí Lễ kinh ngạc liếc mắt nhìn anh, không phá đám mà nói theo, "Đúng vậy, chúng tôi chờ một lát cũng không thành vấn đề. Sức khỏe Tiểu Lộ đạo mới quan trọng."

Thấy bọn họ như vậy, trợ lý Hà một chút cũng không thoải mái, cứ dịch tới dịch lui như trên ghế có đóng đinh vậy.

Cậu ta lén lút móc điện thoại ra, trốn dưới gầm bàn gửi tin nhắn.

Ngu Thành Hà chỉ làm như không thấy, thản nhiên nhàn nhã ăn bánh uống trà, sau đó hỏi trợ lý Hà, "Tôi còn chưa gặp Tiểu Lộ đạo bao giờ, trợ lý Hà nói sơ tính cách cùng sở thích của Tiểu Lộ đạo cho chúng tôi nghe được không? Sau này còn hợp tác, chúng tôi hy vọng có thể tìm hiểu trước."

Trợ lý Hà vốn không đã yên lòng, nghe thế thì lập tức có gì nói nấy, đào hết gốc gác của Tiểu Lộ đạo ra mà nói.

Hóa ra vị Tiểu Lộ đạo này là cháu trai của Lộ Dư Phi, du học ở nước ngoài, mới vừa về nước cách đây không lâu.

Anh ta rất có tài văn chương, học chuyên ngành đạo diễn chuyên nghiệp, sở thích là viết văn.

Đã từng xuất bản khá nhiều tiểu thuyết trên mạng, chỉ là không biết bút danh của anh ta là gì.

Bản thân Lộ Dư Phi không có con nối dõi, nên đối xử với đứa cháu trai này rất tốt, cực kỳ nuông chiều.

Anh ta nói muốn làm đạo diễn, Lộ Dư Phi lập tức vận dụng quan hệ để lót đường cho anh ta.

Cho nên, trong cái vòng này, thà đắc tội Lộ Dư Phi chứ đừng đắc tội Tiểu Lộ đạo.

Tiểu Lộ đạo bình thường rất tốt tính, chỉ cần năng lực chuyên môn tốt thì sẽ không dễ đắc tội anh ta.

Chỉ có điều gần đây tâm tình anh ta không tốt, ai dẫm lên họng súng thì đành ráng mà chịu thôi.

Ngu Thành Hà bây giờ chính là người đang dẫm lên họng súng đó.

Hoặc nói cách khác, anh chính là mồi lửa dẫn đến tâm tình không tốt của Tiểu Lộ đạo.

Vậy nên Ngu Thành Hà không dám để trợ lý Hà đi giục người.

Mấy người cứ thế ngồi tán gẫu, nói chuyện phiếm đến tận hai tiếng đồng hồ.

Hai giờ sáng, câu lạc bộ sắp đóng cửa, lúc tất cả mọi người thực sự cảm thấy không chịu được nữa, cửa phòng riêng mới bị đẩy ra.

Người đi vào là một nam nhân vóc dáng hơi gầy, mang đôi bao tay đen, làn da trắng nõn, ngũ quan đoan chính, trên sống mũi đeo một cặp kính không gọng, phong độ trí thức nồng đậm phả vào mặt.

Chính là Lộ Nam.

Ngu Thành Hà vội vàng đứng lên, "Lộ—"

"Xin lỗi, tôi ngủ quên mất." Lộ Nam vung vung tay, bộ dạng khách sáo, "Ngồi đi."

Ngu Thành Hà cùng Trâu Hàn liếc mắt nhìn nhau, càng bất an hơn.

Quả nhiên, một giây sau, Lộ Nam không đợi bọn họ lên tiếng đã tiếp tục nói, "Giờ đã muộn rồi, không thể trì hoãn được nữa, chúng ta bắt đầu thử vai luôn đi! Anh Ngu, anh diễn vai đại minh tinh xấu tính, vậy thì thử diễn cảnh nổi nóng đi. Anh thử mắng vị trợ lý bên cạnh đến phát khóc xem, để tôi coi thế nào."

Ngón tay mang bao tay của anh ta chỉ thẳng về hướng Trâu Hàn.

Ngu Thành Hà: "..."

Trâu Hàn: "..."

Những người khác cũng hai mặt nhìn nhau.

Phí Lễ mơ hồ nhận thấy bầu không khí giữa mấy người khá là vi diệu, có lẽ có gút mắc gì đó mà hắn không biết, đang muốn hòa hoãn bầu không khí một chút thì bị Ngu Thành Hà ấn về lại.

Ngu Thành Hà liếc nhìn Trâu Hàn một cái.

Trâu Hàn gật gật đầu, ra hiệu anh cứ việc mắng cậu, cậu không thành vấn đề.

Đóng phim lâu như vậy, tinh thần chuyên nghiệp Ngu Thành Hà vẫn phải có. Nếu thật sự đang diễn, dù đối phương có là Trâu Hàn thì nên mắng anh vẫn sẽ mắng.

Nhưng bây giờ không phải đang diễn, thậm chí còn không tính là đối diễn.

Lộ Nam đang cố ý gây khó dễ.

Ngu Thành Hà không thể mắng Trâu Hàn trước mặt mọi người được, dù chỉ là đóng kịch cũng không được.

Chuyện lúc trước đúng là nên xin lỗi, nhưng đó không phải là lý do khiến Trâu Hàn phải chịu nhục.

Anh chuẩn bị đứng lên, định nói chuyện rõ ràng với Lộ Nam.

Kết quả mông còn chưa rời khỏi chỗ, đã bị Trâu Hàn ấn trở về.

Trâu Hàn nhìn về phía Lộ Nam, cắn môi nháy mắt mấy cái, nước mắt 'xoạt xoạt xoạt' rơi xuống, "Lộ đạo, ảnh trừng tôi, tôi thiệt đau lòng quá mà..."

Tất cả mọi người: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net