Long Đồ Án Q1-Q10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(LĐA 1) Chương 6: Thâm trầm một chút, hoạt bát một ít

Thiên Tôn là Võ lâm chí tôn, cùng Cung chủ Thiên Ma Cung Ân Hậu được đồng danh xưng Thiên hạ đệ nhất. Nhưng tính cách của hắn lại chẳng khác nào tiểu hài tử, vì hắn là người có thiên phú kinh người, cho nên khi thu đồ đệ, hắn cũng muốn chọn người có thiên phú dị bẩm.

Đời này Thiên Tôn đã chọn không biết bao nhiêu đồ đệ, thế nhưng chủ yếu là hắn mới dạy người ta được một chiêu nửa thức liền nói người ta không có thiên phú, sau đó liền giao lại cho chưởng môn Phái Thiên Sơn dạy rồi chạy mất. Trong số nhiều đồ đệ như vậy, chỉ có Bạch Ngọc Đường là được Thiên Tôn nghiêm túc dạy dỗ cẩn thận, cũng là đồ đệ duy nhất được hắn công nhận là chân truyền của mình.

Trừ Bạch Ngọc Đường ra, Thiên Tôn cũng có đến ít người 12 người được danh đồ đệ. Những đồ đệ này tuy không có được thiên phú như Bạch Ngọc Đường, thế nhưng đều có chỗ hơn người. Mà Phái Thiên Sơn lại là thánh địa võ học, trong Tàng thư các có một số lượng vô cùng lớn những thư tịch võ học, những đồ đệ này sau khi học xong đều có thể thành lập môn phái, võ công cũng cao cường.

(LĐA 1) Chương 14: Bé tròn cơ trí

"Khụ khụ." Triển Chiêu lại ho khan một tiếng: "Thiên Tôn được xưng Đao Thần, cũng là Đao Thánh, hắn có nội lực thuần chính nhất, thâm hậu nhất trong thiên hạ, cho dù là bất cứ đao gì cũng không thể ảnh hưởng đến hắn được."

Bạch Ngọc Đường nghe xong liền nhướng mày: "Ngươi đánh giá như vậy hay là người kia đánh giá như vậy?"

Triển Chiêu vẻ mặt cực ngây thơ mà mở to hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường: "Ta không hiểu ngươi nói cái gì, chẳng phải người trong thiên hạ đều nói vậy sao!"

Bạch Ngọc Đường nở nụ cười: "Nếu như hắn mà nghe được người kia đánh giá như vậy, nhất định là sẽ rất đắc ý."

Triển Chiêu sờ sờ cằm: "Có điều hắn cũng đã nói qua, có lợi hại nữa thì cũng chỉ là Thiên hạ đệ nhị mà thôi!"

"Vậy Đệ nhất là ai?" Mọi người tò mò hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu tiếp tục nhìn trời.

Bạch Ngọc Đường bưng chén rượu giúp y trả lời: "Tà nhất trên đời này, nội lực tà hơn tất thảy Yêu Đao Yêu Kiếm... Đương nhiên, ở trong mắt sư phụ ta xem ra cũng chỉ là Đệ nhị."

(LĐA 2) Chương 23: Máu nhuộm đầm Bích Thủy

Núi Thiên Sơn ở vùng tái ngoại phía Bắc xa xôi, cắt ngang Hắc Hãn Hồi Cốt, kéo dài tới tận Tây Hạ, đó chính là ngọn núi cao nhất, gần như chọc đến tận trời, đỉnh núi quanh năm đều là tuyết trắng bao phủ, trông cực kỳ hùng vĩ.

Phái Thiên Sơn là một trong mấy Đại môn phái sớm nhất giang hồ, cũng chính là một trong những môn phái thần bí nhất, được coi là cội nguồn của võ học Trung Nguyên. Những nhân vật võ lâm tương đương cấp Thái sơn bắc đẩu, không ít người xuất thân từ môn phái này, hoặc là sư thừa võ học sâu xa đều có liên quan đến Phái Thiên Sơn.

Nhưng mà Phái Thiên Sơn tọa ở nơi quá xa xôi, lại quá mức thần bí cho nên nhiều năm qua, võ lâm Trung Nguyên vẫn còn rất mơ hồ. Trước giờ nơi này vẫn được tôn thờ như thánh địa của võ học. Mãi cho đến khi có một người xuất hiện, người đó đã đưa Phái Thiên Sơn trở thành môn phái đệ nhất thiên hạ, đó chính là Thiên Tôn.

Người giang hồ thường nói, trải qua mỗi giáp mới có một thời thịnh thế, mà cứ ba thời thịnh thế mới có một đợt anh hùng xuất hiện, sau khi loạt anh hùng này qua đi sẽ đến lúc giang hồ bình yên trong một thời gian rất dài, sau đó mới có thời thịnh thế thứ hai, mới có đợt anh hùng thứ hai xuất hiện.

Trước bọn Triển Chiêu, giang hồ cũng đã bình yên một khoảng thời gian lâu lắm rồi, mà rất lâu, rất lâu trước đó, chính là thời đại vinh quang nhất của võ lâm Trung Nguyên.

Khoảng chừng sáu mươi năm trước, võ lâm Trung Nguyên vô cùng loạn. Lúc đó nhân tài võ lâm xuất hiện đàn đàn lớp lớp, các cao thủ thi nhau tụ hợp, giang hồ tranh đấu, cao thủ luận võ khắp nơi, các môn phái thì thâu tóm lẫn nhau, hầu như ngày nào cũng có giao tranh đấu đá. Mà ở trong thời thế hỗn loạn ấy, đã sinh ra hai nhân tài võ lâm siêu việt xưa nay không ai có thể địch nổi.

Cũng giống như vạn vật trên thế gian này, có âm thì phải có dương, có hắc thì tất có bạch, anh hùng tụ hợp cũng đều là song song xuất hiện, vừa là địch lại vừa là bạn, cạnh tranh với nhau, chia đều thiên hạ.

Người nổi bật nhất sáu mươi năm về trước, coi như cũng chỉ có hai vị Thiên Tôn cùng Ân Hậu này mà thôi.

Đây là hai người duy nhất có cuộc đời vô cùng truyền kỳ, vô địch cả về thiên phú võ công cùng tính cách trái ngược đến cực đoan.

Phái Thiên Sơn sở dĩ có thể khẳng định vị thế chí tôn trong võ lâm Trung Nguyên, chính là nhờ vào Thiên Tôn.

Thiên Tôn là tên mà người đời vẫn gọi, còn tên thật của Thiên Tôn là gì, cả thiên hạ có khi cũng không ai biết.
Xuất thân của Thiên Tôn và Ân Hậu vô cùng thần bí, cả hai người này đều giống nhau, họ đến từ đâu, tuổi ấu thơ thế nào, tất cả đều không ai biết được, chỉ biết là Thiên Tôn chạy từ đỉnh núi cao vạn trượng Thiên Sơn xuống, còn Ân Hậu thì lại càng kỳ quái hơn, nghe nói hắn bò từ mười tám tầng địa ngục trèo lên.

Công phu hai người này hoàn toàn bất đồng, tính cách cũng khác, thế nhưng lại chính hai người này, ngay tại trong thời điểm võ lâm đang hô phong hoán vũ, giống như song long xuất hải, như những vị đế vương cứu tinh thiên hạ mà song song bình định giang hồ, chia đều võ lâm Trung Nguyên. Một người thì thống nhất Chính phái võ lâm Trung Nguyên, một người lại thống trị Tà phái võ lâm Trung Nguyên, chỉ cần một cái hắt hơi của họ cũng đủ để thiên hạ có thể đại loạn. Có điều, nói đến cũng lạ, hai người một chính một tà, thế nhưng từ xưa đến nay chẳng bao giờ thấy đối địch với nhau, thỉnh thoảng ngẫu nhiên còn trêu chọc nhau mấy tiếng, lúc rảnh rỗi không có việc gì còn có thể hẹn nhau uống rượu, quan hệ thực sự vô cùng vi diệu.

Cũng bởi vì vậy mà năm đó chính là thời kỳ mà Chính Tà hai đạo chung sống hòa thuận nhất, hoàn toàn phá bỏ cái cục diện tranh đấu hỗn loạn thủy hỏa bất dung trước đó, hai người đó sất trá võ lâm hơn bốn mươi năm, sau đó lại song song thoái ẩn giang hồ. Từ đó về sau, võ lâm Trung Nguyên cũng tồn tại trạng thái hòa bình dài lâu hiếm có, các môn phái mới trên giang hồ cũng ùn ùn xuất hiện, thế nhưng đã không còn thấy cái cảnh tranh đấu đến ta sống ngươi chết nữa. Bởi vậy, Thiên Tôn cùng Ân Hậu, ngoại trừ được người ta tôn sùng là thánh giả võ học, thì danh tiếng ở cả giang hồ, trong lòng người dân cùng Triều đình đều rất tốt.

Tóm lại, Thiên Tôn thành công trở thành Minh chủ chính phái được mọi người tin phục và thừa nhận nhất. Mà Ân Hậu lại là Giáo chủ Tà giáo ít bị lên án và truyền kỳ nhất từ trước đến nay.

Đương nhiên, cái gì mà Minh chủ, Giáo chủ a, tất cả đều là do người đời phong cho, hai người họ còn chưa có bao giờ thừa nhận đâu.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu thoái ẩn giang hồ, để lại hai môn phái.

Thiên Tôn để lại chính là Phái Thiên Sơn, Ân Hậu để lại chính là Thiên Ma Cung.

Lúc Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều tại nhiệm, hai cái đại môn phái này chính là thánh địa võ học mà người người đều mơ tới, gần như tất cả nhân tài giang hồ đều muốn đầu quân làm đệ tử của hai phái này.

Có điều, do tính cách Thiên Tôn và Ân Hậu khác nhau cho nên tiêu chí thu đệ tử của hai phái này cũng rất khác nhau. Vì thế cho nên, cho dù sau bao nhiêu năm thì không khí trong hai phái này vẫn khác nhau hoàn toàn.
Trước tiên nói về Phái Thiên Sơn.

Lúc trước đã nói qua, Thiên Sơn vốn nằm bên ngoài lãnh thổ Đại Tống, ngọn núi kia còn cao đến mấy vạn thước, chỉ có thần tiên hoặc những người giống hệt thần tiên như Thiên Tôn mới có thể ở được mà thôi. Còn nơi Thiên Sơn chuyên thu đệ tử, tuy rằng cũng treo bảng hiệu là Phái Thiên Sơn, thế nhưng lại không thuộc Thiên Sơn. Mà là ở "Tiểu Thiên Sơn."

Mà Tiểu Thiên Sơn này ở đâu đây?

Tiểu Thiên Sơn nằm ở hướng Tây Hi Châu phủ, phía Bắc lãnh thổ Đại Tống, tại một trấn có tên gọi là Bích Thủy, gần với Tây Hạ.

Hi Châu phủ là một địa phương rộng lớn, là nơi giao thương giữa phía Tây và phía Nam, vô cùng phồn hoa náo nhiệt. Bích Thủy trấn là một trấn nhỏ, trong trấn có một ngọn núi với 18 con đầm, phong cảnh thật chẳng khác nào tranh vẽ.

Cái gọi là một núi mười tám đầm chính là toàn bộ thành trấn, ngoại trừ chỉ có một mảnh đất bằng nhỏ bé thì toàn bộ đều bị một ngọn núi vô cùng nguy nga chiếm giữ, mà trên núi có đến 18 con đầm, cộng thêm rất nhiều thác nước, phong cảnh vô cùng tuyệt mĩ. Ngọn núi này, tục gọi là Bích Thủy Sơn, cũng chính là Tiểu Thiên Sơn trong truyền thuyết.

Phái Thiên Sơn nằm ngay trên đỉnh Tiểu Thiên Sơn, chu vi cực lớn, sơn trang được xây dựng dựa vào thế núi, nội gia đệ tử có đến vài ngàn người, đó là còn chưa tính đến những người đã xuất sư xuống núi cùng với những đệ tử đã được phân công làm việc khắp nơi. Những người tự nhận là tục gia đệ tử của Phái Thiên Sơn thì càng đừng nói đến, con số này có tính cũng không xuể.

Nhân sĩ võ lâm nếu nói ra nhập Phái Thiên Sơn, thường mang ý tứ khác.
Phái Thiên Sơn tại nơi mà Thiên Tôn ở kia, nằm ở tái ngoại, nơi đó ngoại trừ Bạch Ngọc Đường, đồ đệ bảo bối duy nhất được Thiên Tôn thừa nhận ra thì không có ai được lên đó.

Mà các nhân sĩ võ lâm mỗi khi nói đến ra nhập Phái Thiên Sơn, chính là nhập ở Tiểu Thiên Sơn tại Bích Thủy trấn này. Đây cũng là nơi Phái Thiên Sơn mở cửa thu đồ đệ, chưởng môn của phái bây giờ có tên gọi Lục Phong.
Lại nói một chút về Thiên Ma Cung.
Ma Cung đương nhiên không phải ở mười tám tầng địa ngục gì mà là một cung điện được xây dựng ở trên đỉnh Ma Sơn. Còn vị trí cụ thể của Ma Sơn ở đâu, thế nhân luôn xôn xao bàn tán, thế nhưng, có thể biết chính xác thì chỉ có người của Ma Cung mà thôi.
Nghe nói bên trong Ma Sơn có một hốc núi cực lớn, cực sâu, Ma Cung được xây dựng ngay trong khe núi đó, bên ngoài rừng cây rậm rạp, lại được bố trí cực nhiều cơ quan nguy hiểm, người không biết đường đi vào căn bản đều không thể thoát ra.

Bởi vậy cho đến tận bây giờ, người đời cũng không thể biết được vị trí cụ thể của Ma Cung ở chỗ nào, đó cũng là điểm ngăn cách Ma Cung với bên ngoài.

Trước cũng đã đề cập qua, bởi vì hai vị Lão tổ của Phái Thiên Sơn và Thiên Ma Cung có tính cách rất khác nhau, cho nên bầu không khí bấy giờ trong hai phái cũng rất khác nhau.

Thiên Tôn là Thiên chi kiêu tử, nghe nói hắn không chỉ thông minh mà thiên phú cũng cực cao, ngoại hình còn vô cùng xuất chúng, dù sao thì lúc đó hắn cũng là Thiên hạ đệ nhất đệ nhị mỹ nam tử. Khi thu đồ đệ, hắn chỉ muốn nhận thiên tài mà thôi, nghe nói cả đời hắn chỉ muốn tìm được một đồ đệ giống hệt mình hồi nhỏ để mà bồi dưỡng. Hơn nữa, tính cách hắn lại tùy ý mà lãnh đạm, nghe nói còn có chút giống trẻ con. Con đường tìm đồ đệ của hắn quả thật rất lắm chông gai, những người có thiên phú, hắn đều dạy vài ngày rồi mới phát hiện người ta vẫn chưa đủ thông minh, chưa đủ thiên phú, thế là hắn liền vứt người ta lại Phái Thiên Sơn hoặc là nói người ta nếu muốn nhận người khác làm sư phụ hay không thì tùy, hắn đi tìm đồ đệ khác.

Rất nhiều người đều lên án cách làm này của Thiên Tôn, thế nhưng cái đám đồ đệ "bị vứt bỏ" ấy của Phái Thiên Sơn lại không bao giờ có một câu oán hận nào. Tất cả đều do võ công của Thiên Tôn quả thực rất khó học, nếu như không có đủ thiên phú chắc chắn sẽ không học được, thậm chí có thể bị tẩu hỏa nhập ma mà chết. Hơn nữa, Thiên Tôn chính là cao thủ trong cao thủ, chỉ cần được hắn dạy cho mấy chiêu đã có thể dùng cả đời không hết, sau này dù có nhập giang hồ thì cũng là cao thủ trong cao thủ.

May mắn là ông trời có mắt, sau khoảng gần một trăm năm tìm kiếm, cuối cùng vào hai mươi năm trước Thiên Tôn cũng đã có thể tìm được Bạch Ngọc Đường.

Thiên Tôn nhìn người rất chuẩn, chỉ dùng có hai mươi năm dạy dỗ ngắn ngủi, Bạch Ngọc Đường cũng đã có ít nhất năm thành công lực của hắn, năm đó, mười mấy tuổi hắn hạ Thiên Sơn cũng đã làm chấn động toàn bộ võ lâm.

Mà vấn đề của Phái Thiên Sơn bây giờ, lại do cái đám người "thiên tài" mà Thiên Tôn đã từng chỉ điểm qua kia gây ra.

Một đàn dê, nếu như trong đó chỉ có một con đầu đàn như vậy thì đàn dê đó sẽ vô cùng yên ổn, nhưng vấn đề lại là, trong một đàn dê mà lại có đến mấy chục con dê đầu đàn thì... sẽ vô cùng hỗn loạn.

Đám môn hạ của Thiên Tôn kia, tất cả đều là thiên tài, những thiên tài này ngoại trừ Thiên Tôn ra chẳng chịu phục ai, mà Thiên Tôn lại đi chọn một người cực kỳ ôn hoà, võ công cũng rất bình thường là Lục Phong làm Chưởng môn, bình thường hắn cũng không thèm quản chuyện của Phái Thiên Sơn, khiến cho trong phái nội đấu vô cùng nghiêm trọng.

Phái Thiên Sơn rất loạn, chuyện này người trong thiên hạ đều biết rõ, thế nhưng ai cũng không quản được, Thiên Tôn lười quản, mặc cho bọn họ thích nháo sao thì nháo, cho nên người trong giang hồ cứ nhắc đến Phái Thiên Sơn là lại lắc đầu.

Ngược lại với Phái Thiên Sơn, tính cách của Ân Hậu khác xa với vị thần tiên lạnh như băng kia, nghe nói tính cách hắn khá tùy hứng, hắn nhận đồ đệ hay môn hạ, chỉ cần hợp tính là được, chẳng thèm quản việc ngươi là ngu ngốc hay thông minh, là người hiền lành thành thật hay là tên lưu manh lỗ mãng.

Hơn nữa Ân Hậu còn có một thói quen rất kỳ quái, hắn rất thích nhặt người...

Chẳng hạn như nói, những người không có nhà để về, những người tội ác tày trời, người lưu lạc giang hồ, những người bị rơi vào bước đường cùng... Tóm lại, tất cả hắn đều coi như dã cẩu, mèo hoang mà nhặt về nuôi ở Ma Cung, cho ăn ngon uống tốt, những lúc rảnh rỗi còn cùng nhau vui đùa.

Vì thế, bên trong Ma Cung, quan hệ của đám Đại ma đầu, Tiểu ma đầu đều rất tốt, hòa thuận vui vẻ cứ y như một đại gia đình vậy.

Thế sự thường không theo lẽ thường, một đám thiên tài danh môn chính phái tập trung một chỗ, kết quả là lúc nào cũng đấu đến ta sống ngươi chết. Mà một đám Ma đầu chẳng khác nào lưu manh đường phố tụ tập cùng nhau một chỗ, lại sống thật vui vẻ thuận hòa.

Có điều cũng may là, hai môn phái này gần đây cơ bản đều không có mở cửa thu đồ đệ, bề ngoài, Phái Thiên Sơn vẫn yên tĩnh như vậy, nhân tài vẫn có rất nhiều, bởi vì Thiên Tôn vẫn còn sống a, ai cũng không dám gây họa quá mức.

Mà Ma Cung kia, nghe nói một đám lão nhân gia ngày ngày phóng túng, cũng chẳng thèm hỏi chuyện giang hồ, vô cùng tiêu diêu tự tại.

Mặt khác, cả Thiên Sơn cùng Thiên Ma Cung, nghe nói đều có hai hậu bối trẻ tuổi thần bí.

Phái Thiên Sơn không cần phải hỏi, mọi người đều biết đó chính là bảo bối đồ đệ được Thiên Tôn tự tay dạy dỗ, Bạch Ngọc Đường.

Thế nhưng, Bạch Ngọc Đường sớm đã tỏ ý không quan tâm đến tranh đấu của Phái Thiên Sơn, hơn nữa tính tình người này hiển nhiên là còn buồn chán, tùy ý hơn cả Thiên Tôn, không thích làm chuyện gì lớn hết, cũng không thèm tham gia tụ hội giang hồ, càng không đi tranh đoạt cái gì mà Minh chủ hay bảo tọa, không thích tranh giành danh hiệu thiên hạ cao thủ võ lâm gì đó. Đám cao thủ Phái Thiên Sơn tuy rằng không mấy thích hắn, thế nhưng cũng không bao giờ chủ động đi tìm hắn gây phiền toái.

----

Triệu Phổ ngồi chống cằm, khoanh tròn hai chân, Tiểu Tứ Tử bây giờ đã vô cùng thân thiết cùng hắn, còn đang ngồi trên đùi hắn. Triệu Phổ mở miệng nói: "Hình như ta đã gặp qua Thiên Tôn!"

Mọi người đều sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn Triệu Phổ.

Mấy năm nay, Triển Chiêu hành tẩu giang hồ vẫn muốn gặp được Thiên Tôn, thế nhưng mà vẫn chưa có cơ hội, Triệu Phổ suốt ngày chỉ ở Hắc Phong Thành, làm sao lại gặp được?

"Ta cũng không biết rõ có phải là hắn hay không." Triệu Phổ hỏi: "Gầy, dáng người dong dỏng, cao cỡ Bạch Ngọc Đường, đẹp cũng đẳng cấp đó, trông đặc biệt rất trẻ, hơn nữa, tóc màu trắng."

"Đúng rồi!" Triển Chiêu gật đầu: "Thoạt nhìn tuổi tác của Thiên Tôn không khác Bạch Ngọc Đường là mấy, nếu như có khác cùng lắm chỉ là trông tang thương hơn một chút mà thôi!"

"Vậy chắc là hắn rồi!" Triệu Phổ gật gật đầu: "Ta có gặp qua hắn ở Hắc Phong Thành một lần, lúc đó ta đang giao chiến cùng Tây Hạ, đêm hôm đó, lúc ta ra ngoài thành thị sát tình hình địch doanh, nhìn thấy một Bạch y nhân đứng trên đỉnh thành lâu Hắc Phong Thành."

"Dưới ánh trăng nhìn rất rõ ràng, hắn ra hiệu với ta một cái, hình như là chỉ về sơn cốc tại biên quan Tây Bắc, lúc ta định đến gần thì hắn đã biến mất. Sau đó ta có chút cảnh giác, liền phái người đến sơn cốc kia xem thử, vừa liếc mắt cái đã phát hiện cơ quan dày đặc. Đó chính là con đường ngày hôm sau chúng ta phải đi, người biết được điều này cũng không nhiều, cho nên chúng ta mới phát hiện trong quân có nội gian."

"Cho nên là nói, Thiên Tôn đã giúp ngươi một đại ân đi?" Công Tôn hỏi.

"Không có hắn chỉ điểm lần đó, nhất định là thương vong vô số." Triệu Phổ cười nhạt: "Tóc trắng đã vô cùng đặc biệt, mà điều đặc biệt nhất chính là khinh công cực cao, đến độ ta cũng không phát hiện hắn ở đó, nếu như là người xấu, nhất định ta đã chết mấy lần rồi."

"Oa..." Tiểu Tứ Tử vẻ mặt sùng bái: "Thì ra sư phụ của Bạch Bạch lại lợi hại như vậy, thực sự muốn gặp a."

"Lần này e là không gặp được, không phải hắn viết trong thư là đến Vân Nam rồi sao." Công Tôn thuận tay ôm Tiểu Tứ Tử qua.

(LĐA 2) Chương 26: Nội bộ đấu đá

Triệu Phổ có chút không hiểu - Đám bang nhân này, vì sao cứ phải sống chết lưu lại Phái Thiên Sơn chứ? Thiên Tôn đối với bọn họ cũng không được tính là đặc biệt quan tâm, cũng không nhận bọn họ là đồ đệ, chỉ nói là môn hạ, chưởng môn Phái Thiên Sơn Lục Phong cũng không có năng lực gì nhiều, dựa vào công phu của bọn họ, xuống núi rồi cũng có thể sáng lập môn phái cũng không tệ đi? Đâu cần miễn cưỡng như vậy?

Chỉ có Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trong lòng hiểu rõ, chỉ có người từng thấy qua công phu chân chính của Thiên Tôn, mới có thể biết cái gì gọi là thánh giả vô địch võ lâm, chỉ có người được người có cấp bậc như Thiên Tôn chỉ điểm qua đôi chút, mới có thể hiểu được cái gì gọi là tiến bộ cực nhanh! Không có bất kỳ một người luyện võ nào lại tình nguyện bỏ đi ánh hào quang là Thiên Tôn hết.

(LĐA 2) Chương 30: Lam Hồ Ly

Triển Chiêu gật gật đầu, thấy Lam Hồ Ly hình như đang đánh giá Bạch Ngọc Đường, liền giới thiệu: "Hắn là Bạch Ngọc Đường."

Lam Hồ Ly chớp chớp mắt, hỏi: "Ai?"

"Bạch Ngọc Đường ạ." Triển Chiêu vừa nói vừa tiến lên đứng chắn trước mặt Bạch Ngọc Đường, tận lực cố gắng che hắn ở phía sau... Người của Ma Cung đều biết Bạch Ngọc Đường là đồ đệ của Thiên Tôn. Thiên Tôn lại có quan hệ rất phức tạp với ông ngoại y, nói chung chút ân oán tình thù này khá là phức tạp, cũng không biết người của Ma Cung ôm cảm giác gì với Bạch Ngọc Đường, lát nữa đừng có lại đánh nhau a!

Có điều, Lam Hồ Ly lại chỉ vây quanh Bạch Ngọc Đường mà vòng vo mấy vòng, nhìn thật là chuyên chú, đến độ tóc gáy Bạch Ngọc Đường cũng sắp dựng đứng cả lên rồi, Hắn cũng không thể làm gì khác hơn là nhìn Triển Chiêu.

----

"À..." Lam Hồ Ly lại đi khều khều Bạch Ngọc Đường, nói: "Ta nghe được đồn đại là năm đó Thiên Tôn vì ghen tỵ tài năng của Vương tiên sinh cho nên mới tố giác Vương môn, khiến cho ám khí của Vương môn biến mất trên giang hồ."

Lam Hồ Ly nói xong, Triển Chiêu cũng ngây ngẩn cả người, lại nhìn Bạch Ngọc Đường đứng đó, cũng không biết biểu tình hắn lúc này là khiếp sợ hay là không chấp nhận được nữa.

"Lam di, người xác định sao?" Triển Chiêu không thể tin được: "Thiên Tôn là võ lâm thánh giả, làm gì có chuyện ghen tỵ với một người rèn binh khí chứ?"

"Con không biết sao?" Lam di nhìn Triển Chiêu, vừa chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường vẫn trầm mặc bên cạnh không hề lên tiếng: "Con không thấy hắn rất giỏi dùng ám khí sao?"

Triển Chiêu cũng biết Bạch Ngọc Đường thích dùng Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch, hơn nữa Hắn dùng ám khí cũng rất có nghề, có điều, cơ hội được thấy hắn dùng ám khí cũng không nhiều, dùng tới dùng lui cũng chỉ là mấy viên đá tròn tròn mà thôi. Còn trong tay áo mình lại có mấy mai tiễn tụ, đều là do người của Ma Cung làm, vô cùng tinh xảo.

"Bạch Ngọc Đường không chỉ tinh thông ám khí mà còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#anton