Ảo Mộng Tru Tiên C1-C10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ảo mộng tru yêu – Chương 1

4 Votes

Phần 1.  Mây đen áp thành thành dục tồi

Dịch: Dương Muội

Chương 1. Núi rừng tối tăm um tùm, mây đen quỷ dị…

Sắc trời sầm tối, một đám mây ngũ sắc lớn kéo dài ngưng tụ tại phía chân trời, hai màu xanh tím xanh đậm dần dần nhuộm khắp, đan vào nhau chẳng khác nào một tấm lụa huyền ảo khoác lên bầu trời của thành Toàn Hoa, che lấp ánh chiều tà, làm ánh sáng tiêu tan, màn đêm dần buông xuống.

Một chiếc xe ngựa đứng ở trước cửa Phong Thiên phủ rộng lớn khí thế, phu xe cách một tầm rèm xe màu xanh đen nói:

- Công tử, tới rồi.

Bên trong xe vươn ra một một cánh tay thon dài trắng nõn vén rèm lên, một đôi chân dài được bao bởi giày da màu đỏ bước đi ra. Người đó khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, trên người mặc trang phục màu đỏ, lưng đeo bội đao, da trắng mắt đen, sống mũi cao thẳng tắp, cánh môi phân rõ như củ ấu, mái tóc dài rối tung như thác nước chảy dưới lưng, giữa sự tuấn mỹ lộ ra một sự anh khí bức người.

Chàng rũ rũ thân áo một chút, than thở:

- Cuối cùng thì trước khi trời tối cũng đã tới nơi.

Dứt lời xoay người lại thăm dò vào trong xe, thấy trên tấm thảm đỏ thẫm một thiếu niên trong trang phục thư đồng hãy còn đang ngủ rất say, trong đôi mắt trong trẻo chưa kịp lộ ra tia sủng nịnh thì đã phải kiên quyết đánh thức.

- Tiểu mỹ nhân, tỉnh dậy nào.

Thấy nàng một lát vẫn không hề động tĩnh, chàng đưa tay nhéo nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng kia, cười nói:

- Mau tỉnh lại đi, đồ đại lười, muội về đến nhà rồi.

Người trong thùng xe đột nhiên nhấc chân lên đá văng cằm của chàng, hai mắt vẫn đang nhắm chặt bỗng mở trừng ra rất lớn:

- Nói láo, đây là nhà của ta ư?

Thẩm Đa Tình tay giữ lấy gót chân của nàng, kéo một nhát ra ngoài, vui vẻ cười nói:

- Sớm muộn cũng là nhà của muội, nhanh đi bái kiến hôn phu đi.

Người bên trong xe thuận thế trượt ra ngoài xe, hai chân lăng không một chút, cả người quay tròn nhanh nhẹn dừng lại, đưa tay sửa sang lại áo mũ, hai mắt liếc ba chữ “Phong Thiên phủ”, cười lạnh nói:

- Cái tay ăn chơi Phong Dật Quân này mà cũng xứng làm hôn phu của Thẩm Hi Vi muội sao!

Thẩm Đa Tình lắc đầu thở dài:

- Thân phận hiện giờ của muội là tuy tùng đi bên cạnh ta.

Thẩm Hi Vi trừng mắt liếc nhìn chàng, bỗng nhiên thay thành gương mặt tươi cười:

- Ca ca, không bằng huynh giúp muội trả lại hôn sự này đi. Tên khốn kiếp nào làm chuyện xấu khắp nơi, hành sự hoang đường, sau này nếu thực sự trở thành người một nhà, sẽ ảnh hưởng đến danh dự trong sạch của nhà chúng ta…

Chợt thấy ánh mắt của Thẩm Đa Tình nhìn thẳng ra phía sau mình. Nàng xoay người lại hướng theo ánh mắt của chàng, lập tức giật mình.

Chỉ thấy đứng ở cạnh cửa là một vị thiếu niên công tử, mặc trường bào lụa màu tro, thắt lưng được gắn một viên ngọc trai màu đỏ sậm. Mặt trái xoan, mắt phượng dài nhỏ, quanh người tỏa ra một khí chất lạnh lùng xa cách, một đôi mắt đen kịt lóe sáng nhìn hai người họ chằm chằm, lạnh lùng hỏi:

- Chuyện gì?

Thẩm Đa Tình đáp:

- Tại hạ là Thẩm Đa Tình, đến đây tiếp kiến Phong đại nhân.

Thiếu niên nghe vậy lập tức quay đầu nói với đứa bé giữ cửa đằng sau:

- Đi vào thông báo một tiếng, Thẩm công tử Bắc Cương Tây Vực đã tới.

Đứa bé giữ cửa lập tức lên tiếng trả lời rồi đi.

Thiếu niên đi xuống thềm đá, nói với Thẩm Đa Tình:

- Thẩm huynh trên đường cực khổ, ta có việc phải ra ngoài làm, trước tiên xin lỗi vì không tiếp đón được.

Dứt lời, cũng không đợi Thẩm Đa Tình trả lời, liền đi thẳng ra đường về hướng Tây.

Thẩm Hi Vy thấy thiếu niên vô lễ như vậy, không nhịn được quát lên:

- Này, thái độ của ngươi là gì vậy?

Thiếu niên kia như không hề nghe thấy, bóng người ẩn hiện rồi biến mất ở góc đường.

Nàng sắp sửa phát hỏa, chợt nghe có giọng nói ấm áp trong trẻo như mùa xuân tháng ba:

- Từ biệt ở Băng Lăng phong, Thẩm huynh càng ngày càng phong độ tỏa sáng.

Một bạch y nam tử chân không dính bụi trần từ trong cánh cửa lớn màu đỏ thẫm nhẹ nhàng đi ra, thể trạng cao gầy, mặt mũi ôn hòa, một đôi mắt lộ tinh quang  nhìn Thẩm Đa Tình nửa cười nửa không.

Thẩm Đa Tình lại cười nói:

- Chẳng qua chỉ không gặp vài năm thôi, nhưng thật ra Thác Hi huynh mấy năm nay rất có công tích. Nghe nói Tuyết Cốc đánh một trận, thần uy hiển hách, nổi danh lan xa. Ta mặc dù ở tận Bắc Cương, nhưng cũng nghe như sấm bên tai.

Thẩm Hi Vi khẽ nhíu mày, nghĩ thầm: thì ra hắn ta là đại công tử Phong gia. Hình thức tên này thật sự hào hoa phong nhã không giống thần võ đại tướng quân lĩnh binh giết địch chút nào, thật không hiểu được cái tên Phong Dật Quân khốn kiếp nào đó có bộ dáng như nào nhỉ?

Rốt cuộc nàng chỉ là một nữ hài tử, đối với vị hôn phu chưa từng gặp mặt mà lại có nhiều tiếng xấu kia khó tránh khỏi chút hiếu kỳ.

Trăng lên giữa trời, tiệc rượu mới tan.

Lúc này là cuối mùa xuân, trong đình viện rộng lớn có nhiều loại hoa tự cẩm, mùi hương thanh nhã thẩm thấu tận vào nội tâm. Trên đường mòn trải đầy những cánh hoa màu đỏ, hai bóng người một đỏ một trắng chậm rãi đi tới.

- Nửa tháng trước gia phụ đáp ứng lời mời hỗ trợ Bộ tiên sinh của Hải Vân tự đi Kim Việt Sơn, hơn nửa thời gian rồi còn chưa thấy về. Tiểu đệ đã sai người đi dọn dẹp “Tả Ngọc Các” thu rồi, tạm thời trước tiên để Thẩm huynh thiệt thòi ở đó.

Giọng nói của Phong Thác Hi vọng đến trong bóng đêm, thuần hậu lành lạnh, giống như một vệt ánh trăng lạnh đêm xuân.

Thẩm Đa Tình cười nói:

- Có thể ở lại làm khách quý của đệ nhất danh phủ Toàn Hoa Thành, ta nghĩ trên đời này chưa từng người nào sẽ nghĩ có thiệt thòi gì, Thác Hi huynh sẽ không khách khí với ta như thế, chắc là huynh vội vàng đưa ta tới đây, xảy ra chuyện gì sao?

Phong Thác hi ôn hòa cười, không đáp mà hỏi lại:

- Thẩm huynh trên đường từ phía Đông tới, có từng phát hiện nơi nào có gì đó không bình thường hay không?

Thẩm Đa Tình thoáng trầm ngâm:

- Chưa từng gặp phải chuyện kỳ quái gì.

Lúc này, Thẩm Hi Vi đi theo sau hai người đột nhiên mở to đôi mắt buồn ngủ mông lung, nói:

- Ý? Ca…Công tử, huynh quên rồi sao, lúc chúng ta đi ngang qua Lâm Đồng Sơn, huynh chẳng phải nói đó là khu rừng rậm rạp um tùm, mây đen quỷ dị, hình như có yêu khí đó…

Thẩm Đa Tình mạnh mẽ trừng mắt với nàng, Thẩm Hi Vi lập tức lấy tay che miệng lại, đôi đồng tử đen trắng rõ ràng quay tròn đảo qua một vòng trên mặt Phong Thác Hi, trong sóng mắt lưu chuyển đó toát lên một loại thần sắc lóng lánh, sáng rực mỹ lệ động lòng người.

Trong mắt Phong Thác Hi lóe lên một tia sáng quỷ dị:

- Thẩm huynh không cần khách khí, có chuyện cứ nói đừng ngại.

Thẩm Đa Tình nói:

- Thác Hi, cũng không phải là ta thấy gì. Lúc đó sắc trời mờ tối, mưa dầm liên miên, nên không thấy gì rõ ràng cả, nên ta không dám ăn nói bừa bãi.

Phong Thác Hi gật đầu nói:

- Thẩm huynh không hổ là đệ nhất cao thủ của Mật tông Tuyết Vực, quả nhiên mắt sáng như đuốc. Thực ra không dám giấu diếm, Lâm Đồng Sơn xác thực là có điều cổ quái.

- Sao?

Thẩm Đa Tình khẽ chau mày.

- Đó chính là nguyên nhân tiểu đệ mới Thẩm huynh đến đây.

Phong Thác Hi lo lắng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: – Tháng ba vừa rồi, trong thành Toàn Hoa liên tục xảy ra những chuyện kỳ quái…Ra khỏi thành đi về phía Tây năm mươi dặm, có mấy trăm mẫu đất của Uyển Hoa Hoàng Gia, giữa vườn có tám gã nông dân chuyên trồng hoa lần lượt chết oan chết uổng, “Nhiếp Tộ Xã” phái ba người ra truy nã mà không tìm được bất kỳ manh mối gì, hơn nữa toàn bộ đều mất tích, đến nay tin tức đều mịt mờ không rõ…

Thẩm Đa Tình yên lặng không nói gì, Thẩm Hi Vi vẫn đang ngáp mấy cái liều lúc này chợt mở to hai mắt, bật thốt lên nói:

- Ai có lá gan lớn như thế, dám ở trong Uyển hoa Hoàng Gia của nữ vương mà giết người?

Phong Thác Hi cười khổ một chút:

- Đúng vậy, Nữ chủ có chút tức giận. Nhưng càng kỳ quái chính là, toàn thân trên dưới tám gã người chết này đều không hề có một vết thương nào, lại có một điểm chung nữa là mất máu mà chết. Ngay lúc chạng vạng, lại có một người chết bị phát hiện, Quan Ngữ đã đến đó rồi.

- Quan Ngữ? Chẳng lẽ là thiếu niên ta vừa gặp tại cửa ư?

Thẩm Đa Tình nhíu mày hỏi.

Phong Thác Hi vỗ tay nói:

- Đúng rồi. Lúc hắn ra ngoài, cũng là lúc Thẩm huynh tới. Vậy hẳn là các người đã gặp nhau rồi.

Thẩm Hi Vi hừ lạnh một tiếng, chu mỏ nói:

- Hừ! Hắn thì có gì mà giỏi, còn kém xa đối với công tử nhà ta.

Thẩm Đa Tình quát lên:

- Không được nói lung tung.

Phong Thác Hi ngẩn ra, rồi lập tức cười nói:

- Thẩm huynh chớ vội trách móc, hắn là đệ tử do gia phụ năm xưa trong loạn quân thu dưỡng, thuở nhỏ ít nói, một năm nói chuyện có thể đếm được trên đầu ngón tay. Gia phụ dựa vào đặc điểm này của hắn, đặt cho hắn một cái tên gọi là Lãnh Quan Ngữ.

Nghe vậy, cả ba người không nhịn được cùng nở nụ cười.

Thẩm Đa Tỉnh nghiêm mặt nói:

- Thác Hi, ngươi vừa nói Lâm Đồng Sơn có điều cổ quái, có phải đã tra ra đầu mối gì không?

Phong Thác Hi gật đầu, tức thì nhíu mày nói

: – Kỳ thật cũng chưa hẳn gọi là đầu mối gì. Ba người của “Nhiếp Tộ Xã” truy đuổi bị mất tích, Quan Ngữ liên tục điều tra việc này, nửa tháng trước, hắn ở dưới chân núi phát hiện một thi thể tàn cốt, thật sự không giống con người gây nên. Nếu nói là mãnh thú trong núi thì…Lâm Đồng Sơn hơn mười dặm chịu sự quản lý của vườn săn Hoàng Gia, tất cả chim muông cá nhảy đều là vật nuôi của hoàng thất, tuyệt đối không ngẫu nhiên mà bị đả thương người. Huống hồ triều đại kiến quốc hơn bốn trăm tám mươi năm, Càn Khôn rực rỡ, thái bình thịnh thế, chưa từng thấy nói đến yêu nghiệt, vì vậy phải cần thận hành sự…

- Haizz, cho nên, ngươi đã nghĩ mời công tử nhà ta đứng ra, giúp các ngươi chứng thực một chút, rốt cuộc có đúng là có yêu quái làm mưa làm gió hay không.

Thẩm Hi Vi cười hì hì tiếp lời.

Phong Thác Hi càng lúc càng cảm thấy thanh y thư đồng này hoạt bát thú vị, vẻ mặt Thẩm Đa Tình cũng bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.

Thẩm Hi Vi bỗng ngửa đầu ngáp một cái rõ to, nói:

- Tuy nhiên, hiện giờ đã muộn thế này rồi, mọi người nên đi nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì đợi ngày mai cũng không muộn đâu.

Sắc mặt Phong Thác Hi lập tức đỏ bửng xấu hổ. Vẻ mặt Thẩm Đa Tình cũng ngại ngùng, hận không thể khâu cái mồm của nàng vào, đang định nói lời xin lỗi, Phong Thác Hi đã chìa tay nói:

- Thẩm huynh trên đường vất vả, xin đi nghỉ ngơi sớm đi, tiểu đệ xin đi trước.

Thẩm Đa Tình tiễn Phong Thác Hi ra cửa, nhìn theo bóng lưng hắn đi xa dần, lúc này mới quay lại tính sổ với muội muội, thấy nàng đang dựa vào khuông cửa Ngọc Các đang ngủ, vừa tức giận vừa buồn cười, đành phải khom lưng bế nàng đi vào phòng.

By duongnga199615 

• Posted in 

Ảo Mộng Tru Yêu - Thẩm Thương My

Ảo mộng tru yêu – chương 2

2 Votes

Dịch: Dương muội

Nguồn:metruyen.com

 Chương 2. Trên cây hoa nở rạng ngời, dưới đất cánh hoa rơi đầy thành đống, hoa tuy đang nở rực nhưng lại sắp tàn.

Lãnh Quan Ngữ đi qua góc hướng tây của Phong Thiên phủ, ở Thiên Môn đã sớm có người chuẩn bị cho chàng một con tuấn mã tốt nhất rồi.

Chàng lên ngựa, đi thẳng đến thành Tây. Thủ vệ cửa thành xa xa nhìn thấy một con hồng mã phi nhanh đến chưa kịp lấy lại tinh thần, con ngựa này đã như xé gió lao ra khỏi thành, suýt nữa lật mình đâm vào chiếc xe ngựa nhỏ đang vào thành.

Một thủ vệ trong nhóm người mới tới không nhịn được mắng:

- Con mẹ nó, vội vàng đi đầu thai à.

Sắc mặt người đi bên cạnh hắn biến đổi, khẽ kêu lên:

- Mẹ ơi, ngay cả ngươi mà dám chửi hắn ta ư?

- Hắn là ai vậy?

- Hắn chính là đứng đầu Tứ Đại Kỵ Binh của Vũ Lâm nội cung, Lãnh Quan Ngữ hộ vệ thân tín của Nữ vương bệ hạ.

Người mới tới lập tức toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Lãnh Quan Ngữ chẳng quan tâm màn đối thoại của hai tên phía sau, trực tiếp lao nhanh đi về phía Uyển Hoa Hoàng Gia hướng Tây Nam. Chỉ chốc lát sau, chóp mũi đã mơ hồ ngửi được một mùi hương thanh nhã tịch mịch.

Uyển hoa Hoàng Gia càng lúc càng gần, mùi hương càng lúc càng nồng đậm say lòng người.

Lúc này, sắc trời chưa tối hẳn, ráng đỏ phía Tây chưa hạ xuống, bầu trời tĩnh mịch xanh thẳm đã xuất hiện một vệt trăng nhàn nhạt, uốn lượn như lưỡi câu. Ở đằng trước chàng là hơn mười vật thể hình uốn lượn giống nhau màu trắng thật lớn vắt ngang dưới màn đêm, tựa như những ngọn núi nhỏ nối liền với nhau liên miên không dứt.

Người và ngựa chưa tới trước mặt, quản sự của Uyển hoa đã sớm có mặt ra đón. Mọi người biết tình tình của chàng, không nói một lời lập tức dẫn chàng đi tới lán hoa  thứ ba bên tay trái.

Trong lán này trồng mấy trăm gốc hoa đào, trên cây nở rực những bông hoa màu hồng phấn mịn màng, hương thơm nồng đậm tràn đầy, diễm lệ không gì sánh được.

Lãnh Quan Ngữ nhìn không chớp mắt, đi thẳng tới dưới một gốc cây. Chỉ thấy tên kia nằm ngửa  trên mặt đất, một lớp cánh hoa màu hồng mỏng rơi trên người gã, một mùi chết chóc điêu tàn tức thì đập vào mặt.

Lãnh Quan Ngữ nhẹ hất tay áo một cái, từng lớp cánh hoa bay dạt ra, lộ ra đầy đủ một thân thể  khô quắt. Con ngươi người chết co rút lại, mũi miệng mở lớn, thần sắc khủng khiếp không thể diễn tả được, da thịt ngăm đen khô quắt nhiều nếp nhăn bám vào trên khung xương, giống như một bức tranh quỷ dị được vẽ chưa xong.

Chàng lấy ra một đôi bao tay trắng bằng tơ tằm, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng lật thân thể người chết lên xem xét. Không ngoài dự đoán, toàn thân người chết không có một vết thương nào, máu lại không biết từ chỗ nào mà xói mòn sạch sẽ.

Nét mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lãnh Quan Ngữ không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong đôi mắt dường như có một sợi cung tơ được kéo chặt căng, mơ hồ lộ ra một luồng sát khí.

Xung quanh yên ắng, ba gã quản sự đứng ở bên cũng không dám thở mạnh.

- Bao lâu thì phát hiện ra?

- Lúc giao ban.

- Có người nào nghe thấy động tĩnh gì không?

- Không có.

Chàng nhẹ nhàng chau vùng lông mày, giống như hai chóp núi lờ mờ. Đưa mắt nhìn khắp nơi, trên cây hoa nở đầy rực rỡ, dưới mặt đất hoa rơi chất thành đống, hoa dù nở rực nhưng cũng sẽ héo tàn.

Cửa lán bỗng nhiên thổi tới một trận gió nhẹ, một luồng sáng chợt lóe lên nơi những cánh hoa hồng nhạt rơi xuống bay lên, là một cái kéo sáng như tuyết, chính là rơi vào bên phải thân thể của người làm vườn cách đó không xa.

Chiếc kéo bị ép xuống bởi một vật có hình dạng nhánh cây màu nâu sẫm, khoảng chừng dài hơn ba tấc, độ dày như một ngón tay.

Chàng cúi xuống nhặt lên, tỉ mỉ nhìn một lúc, rồi dùng khăn lụa cuốn lấy để vào trong túi, xoay người đi ra khỏi lán lên ngựa tới lán lớn phía sau.

Chỉ thấy hướng Tây Bắc trên núi Lâm Đồng rừng sâu rộng lớn đen đặc rậm rạp kéo dài vạn dặm, núi non trùng trùng điệp điệp, hàn khí âm u dày đặc, trong gió đêm dập dềnh nhấp nhô như làn sóng của biển sâu, thỉnh thoảng có vài tiếng thú quỷ dị thê lương vang lên, càng tăng thêm vẻ âm u kinh khủng.

Chàng đưa mắt nhìn ra xa trong chốc lát, lại tới chỗ các lán hoa tỉ mỉ kiểm tra hai lần, ước chừng qua ba canh giờ, mới quay về thành.

Sáng sớm ánh nắng xuyên qua song cửa chiếu vào phòng. Một hồng y thiếu niên đứng ở trong phòng, tia nắng vàng chiếu lên vầng trán rộng sáng  của chàng, lướt qua hàng lông mày rậm,  xuôi theo sống mũi thẳng tắp nhanh chóng chuyển ngược xuống dưới, một vết ánh sáng mờ tiếp dưới gương mặt.

Vẻ mặt của chàng nghiêm nghị chăm chú, con mắt nheo lại, nhìn chằm chằm vào vật màu nâu gì đó trong tay, dày bằng ngón tay, dài hơn ba tấc, đoạn cuối thẳng nhô lên hình dạng giống như cây búa.

- Thẩm huynh, rốt cuộc vật này là vật gì vậy?

Phong Thác Hi đứng ở sau lưng Thẩm Đa Tình, không kìm được hỏi.

Thẩm Đa Tình quay đầu lại, trong đôi mắt ánh lên tia nghi hoặc:

- Vật này…hình như là râu của hồ điệp.

- Hồ điệp?

Phong Thác Hi khẽ kêu lên một tiếng, còn Lãnh Quan Ngữ vẻ mặt lúc nào cũng lạnh nhạt cũng phải ghé mắt qua.

Thẩm Hi Vi bĩu môi, định nói gì đó, bỗng nhiên nhớ ra sáng nay ca ca đã dặn dò, liền nuốt trở vào, nhưng vẫn nói:

- Hừ! Thật sự là ngạc nhiên, chưa từng gặp con vật nào như thế.

Thẩm Đa Tình gật đầu.

Phong Thác Hi ngạc nhiên nói:

- Theo lý thuyết, hồ điệp không có râu lớn như thế, huống hồ cũng chưa từng nghe qua hồ điệp giết người.

- Giả như có một loại hồ điệp như thế, toàn bộ đều được lý giải.

Thẩm Đa Tình chau mi, thong thả nói.

- Ý của Thẩm huynh là, Toàn Hoa châu xác thực có yêu nghiệt?

Thẩm Đa Tình giơ vật bị cắt tay lên chặn ngang, nói:

- Đây chỉ là một phần của râu mà thôi. Chỉ dựa vào cái này, ta cũng không tưởng tượng ra con hồ điệp này lớn đến mức nào? Nhưng chắc chắn không phải là hồ điệp bình thường.

Trầm ngâm chốc lát, chàng lại nói với Lãnh Quan Ngữ:

- Thỉnh cầu Lãnh hộ vệ dẫn ta đi xem thi thể người chết một chút.

Lãnh Quan Ngữ gật đầu:

- Đêm qua thi thể đã được chuyển đến  Trấn Hồn Ty của Nhiếp Tộ Xã rồi, mời Thẩm huynh đi theo ta.

Lập tức, nhóm bốn người ra cửa Bắc của Phong Thiên Phủ, đi về phía Đông một con đường, đó là một con đường cái náo nhiệt nhất của Toàn Hoa Thành.

Thẩm Hi Vi lâu nay sống tại Băng Phong Tuyết Vực, chợt đến phía Nam khí hậu ấm áp, phố xa phồn hoa sầm uất, chỉ thấy bên trong cửa son lầu các bài trí nhiều hàng hóa dị vật hiếm có, mọi thứ đều thấy mới mẻ thú vị, ngắm nghía môt chuỗi ngọc liên hoàn to bày trên sạp hàng mà không đành lòng buông tay.

Thẩm Đa Tình biết tính nàng trời sinh hiếu động, bắt nàng phải theo mình nhìn những thi thể buồn tẻ không chút thú vị, liền cười nói:

- Tiểu Dung, hôm nay ngươi sẽ không theo ta nữa, cứ đi dạo đi, nhớ phải sớm quay về, không được gây chuyện rắc rối đấy.

Thẩm Hi Vi nghe vậy thì quá sung sướng, vội đáp:

- Được! Ta nhất định sẽ trở về sớm.

Thấy Thẩm Đa Tình quay người sắp đi, vội cao giọng nói một câu:

- Đa tạ công tử!

Thẩm Đa Tình quay đầu lại, đối diện với cái chớp mắt nghịch ngợm của nàng, lắc đầu vờ như tức giận.

Phong Thác Hi cười nói:

- Tiểu đồng này của Thẩm huynh thật là thú vị.

Thẩm Đa Tình bất đắc dĩ nói:

- Tâm tính trẻ con, thích khoe khoang, lại ham chơi, là ta quản giáo chưa tốt.

Phong Thác Hi đáp:

- Nói như thế, lại có chút giống với Dật Quân nhà đệ.

Thẩm Đa Tình nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi:

- Đúng rồi, nhắc đến Dật Quân, ta vẫn thấy kỳ quái, vì sao không gặp hắn?

Phong Thác Hi cười nói:

- Năm ngoái Dật Quân gây ra một tai họa, gia phụ phạt hắn bế quan tu tĩnh một năm, lúc này mới hơn năm tháng, còn hơn năm tháng nữa mới có thể được ra ngoài.

Thẩm Đa Tình đang định hỏi là tai họa gì, chợt nghe Lãnh Quan Ngữ nói:

- Tới rồi.

Chàng ngẩng đầu thấy một tòa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net