Chương 1: Lấp Lánh Sao Trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- A, bực thật! - Connie vung tay vung chân khó chịu trước cái nồi đầy khoai nóng hổi. Cậu đã mất cả buổi chiều để chuẩn bị những củ khoai hầm nhưng kĩ năng nấu ăn của cậu có hạn nên cậu chẳng những chẳng hầm được những củ khoai mà còn làm cháy chúng.

- Này, cần giúp không? - Jean đứng tựa cửa, bĩu môi.

- Thôi, tôi làm được. - Connie kiêu ngạo trả lời và bị Jean dè bỉu:

- Làm được mà hì hục cả chiều à? Tôi ngửi đủ mùi khét rồi, xê ra.

Jean nổi lửa lên, đổ nước vào nồi, cho vài ba củ khoai vào và bắt đầu nấu.

- Tôi làm đơn giản thế này mà sao cậu cứ phức tạp lên thế? 

- Thì tại tôi muốn dành cho Sasha những món ăn ngon thôi. - Connie gãi đầu.

Từ lúc tham chiến ở Liberio, Connie đã ôm mộng được nấu những củ khoai hầm ngon lành cho Sasha bởi vì cậu biết kể từ khi tay người Marley - Niccolo đến đảo, Sasha dường như đã dành hết tâm hồn ăn uống cho anh ta. Connie cảm thấy ghen tị vì điều đó. Cậu đã suy nghĩ về điều đó rất nhiều và dự định khi trở về sau cuộc chiến sẽ dành cho Sasha những món ăn dân dã nhất mà cậu có thể làm. Cuối cùng, con bé Gabi kia lại nổ súng và làm Sasha bị thương đến thập tử nhất sinh. May khi ấy, Connie đã kịp sơ cứu cho Sasha và cứu cô khỏi bàn tay của thần chết. Khi về đảo, các bác sĩ đã gắp đạn và khâu lại vết thương cho Sasha. Qua vài ngày, cô ấy cũng có thể nói chuyện và ăn những món ăn nhẹ. Vì thế, Connie càng quyết tâm nấu món khoai hầm này để đem tặng Sasha, mong cô sớm rời khỏi giường bệnh bởi Sasha như là một nửa của đời cậu vậy.

Cậu không còn nhớ rõ ngày đầu tiên cậu gặp Sasha, chỉ biết ấn tượng đầu tiên về Sasha chính là tính tham ăn đến quên trời đất của cô. Chính vì vụ củ khoai bẻ nửa mà Sasha bị quản giáo Keith phạt chạy khắp sân đến tối vẫn chưa được ăn. Với cô mà nói, đó là cực hình kinh khủng nhất trong suốt cuộc đời làm trinh sát của cô. Sasha có thể bị thương, có thể bị mắng nhưng không thể nhịn đói bất cứ ngày nào vì cô tin rằng, có ăn thì mới có sức để chiến đấu.

Lần đầu tiên Sasha nói chuyện với Connie có lẽ là lúc cả hai còn là tân binh. Vào trước ngày tập với bộ cơ động, Connie đã lo lắng đến không ngủ được. Cậu lẻn ra khỏi phòng trong đêm và đi dạo quanh bìa rừng. Cậu vô thức đi trên lối mòn và đến một đồng cỏ xanh mướt lặng gió. Dưới ánh trăng lấp lánh, Connie cảm giác cánh đồng như một thiên đường của trần gian, một nơi không thế nào đẹp và yên bình hơn. Cậu chọn một chỗ ít những đám cỏ lởm chởm mà nằm lên, hướng mặt về phía những vì sao rực rỡ trên bầu trời. Chưa đặt lưng xuống được bao lâu, Connie đã nghe thấy tiếng ăn của một con người nào đó không xa. Cậu vội lớn tiếng:

- Này, ai đấy?

Âm thanh kì lạ ấy không vì thế mà dừng lại, ngược lại còn vang lên ngày một to và rõ hơn. Connie khó chịu đi tới, định dùng cây đuổi  đi nếu đó là con vật nào đó và định đánh nhau nếu đó là một kẻ không hiểu chuyện, dám đến phá sự yên bình của đồng cỏ. Vừa đi đến, Connie đã ngạc nhiên khi thấy Sasha đang hùng hục ăn vụng thịt lấy trộm từ bếp mà không có ý định dừng lại. Cậu vội lay vai Sasha:

- Này này, cô gái khoai tây, cậu làm gì vậy?

- Cậu... - Sasha trừng mắt nhìn Connie - Cậu định cướp thịt của tôi phải không?

Cô sợ hãi nhét hết miếng thịt vào miệng, nhai nhồm nhoàm đến nỗi bị nghẹn ở cổ họng. Connie phải vỗ lưng cô mãi, cô mới nuốt được miếng thịt to ấy xuống bụng. 

- Này, không cần ghê thế đâu Sasha Blouse. - Connie đảo mắt - Tôi đâu cần thịt của cậu đâu chứ.

- Thật... thật sao? - Sasha lắp bắp - Chẳng lẽ cậu không thích ăn thịt?

- Ai cũng thích ăn thịt hết. - Connie nói - Tôi cũng vậy nhưng tôi thích ăn khoai hầm hơn.

- Tại sao thế?

- Tôi không biết nữa. Tôi cứ nghĩ rằng vì khoai tây thật dễ ăn. Nhưng có lẽ tôi thích ăn món ấy vì ngày bé, mẹ thường nấu cho tôi ăn. 

- Từ bé, tôi lại được mẹ nấu thịt ăn cơ. Nhà chúng tôi sống bằng nghề săn bắn đấy. - Sasha tự hào nói.

- Ấn tượng đấy. - Cậu khen ngợi - Mà nhân tiện, tôi là Connie Springer.

- Chào Connie. - Sasha tươi cười vẫy tay - Rất vui được gặp cậu. Cậu có thấy trời hôm nay đẹp không? Tôi muốn ra ngoài ngắm sao.

- Vậy thì đi thôi. - Cậu vui vẻ đứng dậy, thong thả tiến về phía đồng cỏ. Cậu rủ Sasha nằm xuống dưới thảm cỏ xanh mướt, vô tư ngắm nhìn sao trời. Đó là lần đầu tiên cả Connie và Sasha có một buổi tối thật thoải mái sau rất nhiều ngày huấn luyện cực khổ. Họ có thời gian chiêm ngưỡng thứ ánh sáng tuyệt diệu của các vì sao mà chẳng phải lo nghĩ về những ngày sắp tới. Khoảng thời gian ấy đối với Connie mà nói vô giá hơn cả những chiến tích anh dũng mà cậu đạt được sau này. Để có những thứ gọi là vinh dự như thế, cậu đã phải đánh đổi thời gian dành cho Sasha và suýt nữa đánh mất luôn cả một nửa của mình. Đôi lúc, Connie chỉ ước được trở về những ngày đầu ở khóa huấn luyện để cùng Sasha ngắm sao như buổi tối ngày hôm ấy. Giá như mọi thứ đơn giản như vậy thì đã tốt biết mấy. 

*

Sasha ốm yếu tỉnh dậy trong phòng bệnh, mơ hồ nhớ lại viên đạn chí mạng của Gabi. Đó quả là một kí ức đau đớn bởi dù đã nằm rất lâu trong trạm xá, Sasha vẫn còn cảm thấy nhức nhối ở vùng bụng. Nhưng cô cũng chẳng thấy phiền cho lắm vì hằng ngày, Niccolo vẫn chăm chỉ đến thăm và đem cho cô rất nhiều đồ ăn ngon. Chỉ có điều, Sasha chưa bình phục hẳn để ăn những thứ bổ dưỡng như vậy.

- Sasha Blouse, cô không được đụng đến chúng đâu. - Một vài cô y tá nhắc nhở - Cô chưa khỏe hẳn, phải mất đến hơn một tháng cô mới có thể ăn chúng. Giờ, cô chỉ có thể ăn cháo và đồ hầm thôi.

- Trời ơi... Các người thật là quá đáng mà. - Sasha than vãn - Làm sao tôi có thể không ăn gì? Niccolo đã đích thân nấu chúng đấy.

- Chúng tôi biết, cậu ta đã cất công đem đến đây cho cô nhưng cô phải nghĩ cho cái bụng của mình chứ. - Một cô y tá cáu gắt nói rồi rời đi, kéo theo cả những đồng nghiệp của mình khiến phòng bệnh của Sasha đột nhiên trống vắng đến lạ thường. Cô buồn chán dựa vào thành giường, thèm thuồng nhìn ngắm những đĩa đồ ăn mà cô không thể với tới. Bụng cô đau đến quằn quại làm cô chẳng thể rời khỏi giường để chộp lấy những miếng bánh thơm phức phía trên bàn kia được. Sasha chỉ có thể nhìn rồi lại thở dài trong ngao ngán vì cơn đói đang dày xéo dạ dày mình. May mắn làm sao, chỉ sau đó không lâu, Niccolo xuất hiện như một tia hi vọng cho cái bụng đói của Sasha.

- Niccolo, anh tới rồi. - Sasha reo lên - Làm ơn cho tôi ăn đi, tôi đói lắm rồi... - Sasha chỉ tay về phía những món ăn trên bàn.

- Cô tỉnh rồi sao? - Niccolo mừng rỡ - Tôi không nghĩ là sẽ được gặp cô lúc tỉnh đấy. Cô đã hôn mê lâu lắm rồi.

- Rồi, rồi... Tôi biết... Tôi muốn ăn... Làm ơn... - Sasha kêu gào.

- Tôi rất muốn nhưng xin lỗi Sasha, các bác sĩ dặn tôi không được cho cô ăn đồ ăn thường, cô chỉ có thể ăn cháo mà thôi. - Niccolo đến bên bàn ăn, dọn đi những dĩa thức ăn thơm nức mũi đi và bày lên trên duy nhất một tô cháo trắng nhạt nhẽo. Sasha nhìn Niccolo dọn đi mà không khỏi tiếc nuối, miệng cứ chép liên tục. Đến khi Niccolo đưa thìa cháo đến miệng cho Sasha, cô đã nhè ra ngay lập tức - Trời ạ, món cháo thật nhạt nhẽo.

- Sao thế? - Niccolo lo lắng. Anh chưa từng thấy Sasha chê bất cứ món nào mà anh nấu nên có chút ngạc nhiên - Nó dở đến vậy sao?

- Không. - Sasha thở dài - Từ nhỏ tôi đã không thích ăn cháo rồi. 

- Xin lỗi, tôi không biết cô... - Niccolo ngại ngùng gãi đầu - Để tôi nấu món khác cho cô nhé.

Sasha vui vẻ đồng ý và chờ đợi những món ăn tiếp theo của Niccolo. Anh vội trở về, đích thân nấu sáu, bảy món hầm đơn giản và tức tốc mang lên trên phòng cho Sasha. Nhưng có thế nào thì Sasha ăn vẫn không cảm thấy ngon miệng. Có lẽ chỉ vừa mới hồi phục nên vị giác của cô có chút thay đổi. Tuy những món của Niccolo nấu rất vừa nhưng Sasha chỉ thấy chúng có vị đắng ngắt như đống thuốc của y tá đưa cho cô hàng ngày vậy. Nhìn khuôn mặt u sầu của Sasha, Niccolo có chút đau lòng. Một cô gái luôn yêu đời như Sasha mà lại phải chịu cảnh đói đến đáng thương như vậy sao? Bản thân anh là một đầu bếp mà lại chẳng thể giúp được Sasha. Niccolo thất vọng ngồi trên ghế, khuôn mặt trông thiểu não vô cùng.

Vừa hay, Connie và Jean lại xuất hiện tại cửa phòng. Mới nghe nói Sasha đã tỉnh lại, cả hai nhanh chóng phi thẳng đến trạm xá. Nhưng vừa đến nơi, Connie lại ngập ngừng chẳng dám vào. Trên tay cậu giờ đây là một dĩa khoai hầm nóng hổi mà cậu vừa nấu xong từ bếp sau rất nhiều lần thất bại và cậu rất muốn mang tặng cho Sasha. Thế nhưng những món ăn hấp dẫn kia của Niccolo dường như làm cho Connie chùn bước. Cậu mặc cảm, không dám đem món khoai đơn giản này đưa cho Sasha vì cậu nghĩ Sasha sẽ chẳng đời nào ăn món của cậu khi những món của Niccolo vẫn còn hiện hữu trong phòng bệnh. Thấy cậu bạn chần chừ trước cửa phòng, Jean khó chịu nói:

- Đứng đây làm gì? Sao không vào mà đưa cho Sasha hả?

- Thôi, có lẽ cậu ấy ăn rồi. - Connie thở dài - Niccolo, anh ta đã nấu cả chục món thế kia, món nào cũng bắt mắt thì làm sao Sasha có thể cưỡng nổi?

- Sao cậu chắc? Cậu có thấy có bao giờ trông Sasha lại buồn đến thế không? - Jean hất hàm - Tôi nghe nói vết thương nằm gần dạ dày nên Sasha không thể ăn được những đồ quá mặn hay quá ngọt. Món của cậu chẳng phải là quá thích hợp cho cậu ấy còn gì? 

Jean nói rồi đẩy Connie vào trong phòng. Cậu ngại ngùng bưng dĩa khoai lại gần Sasha mà nói:

- Mừng cậu đã tỉnh, Sasha!

- Connie? - Sasha ngạc nhiên - Tớ đã chờ cậu mãi đấy. Cậu đã ở đâu thế?

- Cậu ta ở nhà để nấu món khoai hầm cho cậu đấy. - Jean khoanh tay tựa cửa, mắt đảo một lượt - Cậu ta làm khét cả cái nhà luôn rồi.

Nghe thế, Niccolo ngồi cạnh cứ cười khúc khích cho đến khi Sasha đột ngột đáp lại:

- Thật sao? Cậu làm đồ ăn cho tớ à?

- Ừ... - Connie xấu hổ đến đỏ mặt - Chỉ là món khoai hầm mà mẹ hay làm cho tớ thôi. Tớ nghe nói cậu chỉ ăn được đồ hầm nên...

Sasha không đợi Connie nói hết đành giật lấy cái đĩa trên tay cậu, ăn ngấu nghiến hết một củ khoai.

- Trời ơi, chưa bao giờ tớ ăn món ngon thế này! - Sasha khen ngợi trước sự kinh ngạc của cả Jean, Connie và Niccolo. Món khoai vừa giản dị, vừa dân dã khiến cô cảm thấy rất ngon miệng. Vị nhạt nhạt, mềm mềm của củ khoai không hề làm Sasha thấy ngấy mà còn lan tỏa được vị thơm ngon trong khoang miệng cô. Dường như so với những món Niccolo kì công nấu thì món khoai hầm vẫn ngon hơn rất nhiều. 

- Cậu... thấy ngon thật sao? - Connie tròn mắt nhìn Sasha.

- Thật mà. - Sasha khẳng định - Tớ không còn thấy đắng miệng nữa.

Niccolo ngỡ ngàng nhìn Sasha rồi lại cúi gằm mặt xuống. Dù suốt thời gian qua, chỉ có Niccolo là người luôn chăm lo cho cả đội, đặc biệt là Sasha về mặt ăn uống nhưng lần này, vai trò ấy lại thuộc về Connie. Có lẽ Sasha vẫn chỉ hợp với sự giản dị ở nơi đây hơn là cao lương mĩ vị mà Niccolo mang đến. Anh miễn cưỡng mỉm cười với Sasha rồi ra về trước. Sau ấy, Jean cũng từ từ rời đi, chỉ còn lại Connie và Sasha trong căn phòng nhỏ ấm cúng. Nhìn Sasha ăn hết đĩa khoai hầm trong vui sướng, Connie thầm mỉm cười. Cậu hài lòng với biểu cảm của Sasha và cả món khoai mà cậu cất công nấu suốt mấy ngày trời này. Dẫu sao, sự vất vả chẳng hề làm Connie mệt mỏi. Trái lại, cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

- Cảm ơn cậu, Sasha. - Connie nói.

- Tại sao? Tớ mới phải cảm ơn chứ! - Sasha xoa bụng.

- Cậu là một nửa của tớ, cậu là người mà tớ vô cùng trân trọng. Hãy hứa với tớ cậu sẽ luôn khỏe mạnh nhé. - Connie đặt tay lên vai Sasha.

- Đương nhiên rồi, Connie. Chúng ta còn phải ngắm sao nữa chứ! Cuộc chiến này chưa kết thúc nhưng tớ tin chúng ta sẽ sống sót trở về. Khi ấy, hai ta có thể thỏa thích vui chơi và chiêm ngưỡng ánh sao sáng, được chứ?

- Cậu biết tớ không bao giờ từ chối mà. - Connie mỉm cười nhìn Sasha.

Cả hai cùng ngắm nhìn ánh sáng hoàng hôn phản chiếu từ ô cửa sổ. Sasha nói đúng, cuộc chiến còn chưa kết thúc nghĩa là cả hai còn phải chiến đấu. Nhưng chiến đấu không có nghĩa là phải ngừng ước mơ, ngừng hưởng thụ. Không ai biết trước được tương lai, thế nên họ sẽ cố gắng để trân trọng hiện tại, những khoảnh khắc vô giá mà hai người họ ở bên cạnh nhau. Nếu còn sống, họ sẽ mãi là đôi tri âm tri kỉ tuyệt vời của trần gian. Nếu họ chết đi, họ sẽ là những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, mãi mãi rọi tia sáng chói lóa của mình xuống mặt đất. Khi ấy, chúng ta, những hậu duệ của họ sẽ nhìn thấy những ánh sao vĩnh cửu lấp lánh trên nền trời xanh thẫm.


"Như một món quà nhỏ cho em và cũng là lời nhắn gửi đến cặp đôi gà bông Connie Sasha. Sau khi họ đã không còn nữa, đây là tất cả những gì chị có thể làm để cả hai luôn giữ được tiếng cười và sự gắn kết với nhau.

R.I.P Sasha, Connie and Jean."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net