Jelly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi là Tharatorn Jantharaworakarn. Tôi là 1 người cực kì thích Jelly, cái loại mà đóng túi uống ấy. Ngon lắm. Tôi dành tình cảm đặc biệt cho Jelly. Nó ở bên tôi lúc vui, lúc buồn, lúc mệt mỏi, lúc lo lắng... mọi lúc mọi nơi. Tôi thường xuyên đi làm và mang theo bên từ 5-7 túi Jelly ăn. Nếu hết thì sẽ mua ở mấy cửa hàng gần công ty mình.

Để nói về việc tôi thích Jelly. Năm tôi 9 tuổi, bố mẹ tôi có 1 lần cãi nhau to lắm. Lúc ấy tôi rất sợ, tôi nhớ rõ hôm ấy trời còn mưa to nữa. Việc bố mẹ cãi nhau cộng với thời tiết khiến tôi run rẩy, sợ hãi ngồi trong góc phòng. Tôi bịt chặt tai để không nghe tiếng cãi vã của bố mẹ và tiếng sấm sét. Từ sau hôm ấy, cứ hễ trời đổ mưa to và có sấm sét là tôi lại sợ.

Khoảng 3 tháng sau, kết thúc năm học. Hôm nay chỉnh chu 1 chút vì sắp lên lớp 5 rồi. Năng lực học của tôi không tệ, bằng khen cứ ngày 1 nhiều lên. Tôi cứ phải gọi là con nhà người ta trong mồm miệng người đời. Tôi chạy lên lớp để cất vài món đồ. Trời bỗng nhiên đổ mưa lớn, cộng thêm trường bị cúp điện. Trong khoảng không gian yên tĩnh, tối tăm. Nỗi ám ảnh lại ùa về với tôi. Tôi ngồi sụp xuống sàn nhà, ôm chặt lấy đôi tai và liên tục run rẩy. Tôi ôm chặt tai tới nỗi, móng tay tôi cứa rách cả da vùng sau tai mà không để ý. Không khí ngày 1 nặng nề, tôi cũng thở khó khăn hơn. Đang lúc nghĩ bản thân sắp tiêu đời thì có 1 cái đèn chiếu đến chỗ tôi. Tôi khẽ mở con mắt, thì 1 đứa nhỏ hơn tôi 1-2 tuổi chăng đang đứng nhìn tôi. Thằng bé thấy tôi run rẩy thì chạy vào chỗ tôi. Nó cẩn thận để cái đèn lên bàn. Lúc này lòng tôi đỡ đi 1 chút. Tôi thở nhẹ nhõm hơn. Rồi cũng nhận ra mình có chảy máu.

Thằng bé lấy ra từ trong túi quần 1 lọ thuốc nhỏ và vài cái băng cá nhân. Nó chìa ra cho tôi và ngồi chăm chú. Bỗng nhiên tiếng sấm bên ngoài vang lên. Tôi sợ hãi hét ầm lên và khóc lớn. Rồi từ đâu đến, 1 cánh tay nhỏ ôm lấy tôi và vỗ vỗ lưng

" Anh ơi đừng sợ, Aou sẽ bảo vệ anh nhé"

Tôi ôm chặt thằng bé, lớn thế này còn phải để 1 thằng nhóc dỗ dành. Nhưng tôi cũng yên lòng hơn. Rồi nó lấy trong túi quần còn lại 2 túi Jelly. Nó đưa tôi 1 túi rồi ngồi đối diện hút cái túi còn lại

" Cho anh à?"

" Đúng rồiii"

Tôi cầm lấy nắm chặt trong tay, dường như mọi thứ trở nên ấm áp hơn. Tôi không còn cảm thấy sấm sét đang ầm ầm bên ngoài nữa. Được 1 lúc thì giáo viên cũng chạy đến. Họ đưa em ấy và tôi ra hội trường ở nhà đa năng. Và bắt đầu lễ bế giảng( nhà đa năng có cách âm khá tốt nên tiếng sét và sấm không lớn lắm). Vậy là tôi chưa có cơ hội nhìn mặt và làm quen đứa bé tên Aou kia nữa.

Không phải là tôi không tìm thằng bé đó nữa. Hôm ấy sau khi kết thúc tôi có hỏi giáo viên về thằng bé. Thì tôi biết nó tên Thanaboon Kiatniran và nó nhỏ hơn tôi 2 tuổi. Tên thường gọi của nó là Aou. Học ở lớp 2. Tôi muốn đi gặp nó nhưng bố mẹ nó đến đón rồi. Tới năm học tiếp theo thì hay tin nó chuyển trường. Nghe nói là chuyển ra nước ngoài sinh sống nhưng tôi vẫn được nhìn mặt nó trong hồ sơ học sinh.

Kể từ đó thì mỗi lần nhìn thấy Jelly là tôi nhớ đến Aou. Càng ăn càng thấy cuốn. Rồi không biết từ khi nào, nó trở thành món đồ thân cận nhất trong mọi tình huống của tôi.

Năm tôi 25 tuổi, ý là năm nay... còn vài tháng nữa tôi sẽ bước sang tuổi thứ 26. Vẫn là 1 đứa nghiện Jelly như thường, vẫn sợ mưa và sấm sét. Như mọi ngày, tôi đi làm về trên con xe mercedes. Và trời có dấu hiệu sẽ mưa. Tôi cũng chợt nhớ ra Jelly trong nhà cũng gần hết lên tôi ghé vào siêu thị tiện mua vài món đồ.

Vào tới siêu thị, thứ đầu tiên tôi đến là gian Jelly. Tôi hí hửng lấy 2 hộp lớn cho vào xe đẩy. Đứng đó cũng có 1 người đàn ông trẻ đang lựa Jelly. Thì ra không phải mình tôi thích Jelly, tôi phải kể cho mẹ mới được. Vì bà ấy bảo trên thế giới chưa ai già đầu như tôi rồi mà còn trữ đống Jelly trong nhà. Tôi không dám mua nhiều, sợ bà càm ràm rồi đem chia cho mấy đứa nhỏ hàng xóm. Không phải tôi ích kỉ hay gì mà mỗi lần cho mẹ chả để lại cái nào cho tôi cả hic.

Mua đồ xong xuôi, tôi cũng nhanh chóng tiến lại ra xe. Xui thế nào, sấm chớp bắt đầu đánh nhau bên ngoài. Tôi cố lấy lại bình tĩnh rồi tiến về xe thì hầm xe cúp điện. Lo lắng đến nghẹt thở, tôi ngồi sụp xuống run rẩy. Nhanh chóng lấy Jelly ra nhưng tối nên phải mãi tôi mới mò thấy cái hộp Jelly. Sét cứ ngày 1 đánh lớn hơn. Bỗng nhiên có 1 cái đèn pin dọi thẳng vào tôi. Tôi ngước lên nhìn, cảnh tượng này sao mà quen thế.

" Đoàng" mẹ nó, không để người khác lãng mạn thêm được à. Tôi sợ hãi rụt mình vào. Rồi người đó tiến lại và ôm lấy tôi. Điều kì lạ là tôi lọt thỏm trong lòng cậu ấy luôn trong khi tôi có vẻ cao hơn. Nhưng... cậu ấy làm tôi nhớ đến Aou.

" Đến giờ mà anh vẫn còn sợ sấm sét à?"

"Hả?"

Tôi ngước lên nhìn, lúc này điện cũng sáng lên. Nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, là người lúc nãy mua Jelly. Tôi bối rối, không biết nói gì hơn thì cậu ấy tiếp lời

" Nào đứng lên thôi, sét nó không nguôi đi được đâu."

" Nhưng mà tôi sợ nó lắm..."

"Gần đây có 1 nhà hàng, vào đó ngồi tạm 1 lúc nhé... đợi 1 lát tạnh hẵng về"

Tôi chần chừ 1 lúc thì cũng gật đầu đồng ý. Rồi cậu ấy nắm tay tôi bước đi. Lúc này tim tôi đập mạnh kinh khủng. Giống như muốn nổ tung ngay bây giờ ấy. Nhờ vậy mà tiếng sấm bên ngoài dường như chẳng còn văng vẳng bên tai nữa.

Vào trong nhà hàng, cậu ấy gọi lên 2 phần Spaghetti và vài món ăn kèm. Tôi nhìn cậu ấy rõ lâu, có vẻ cậu ấy chột dạ nên hơi bối rối

" Anh sao thế?"

" Sao cậu biết tôi sợ sấm sét?"

" ? Boom quên em rồi à?"

" Hả?...?"

" Chậc.. em là Aou. Là con của mẹ Rin bạn thân nhất của mẹ Fal này."

" Cậu là con của mẹ Rin á? Nhưng nhà mẹ Rin đang ở New Zealand mà?"

" Ba em về lại trụ sở chính ở đây nên cả nhà em về luôn"

" À... nhưng sao cậu biết tôi sợ sấm sét?"

" Mẹ Fal có kể cho em. Năm lớp 10 em có về chơi. Nhưng không có dịp gặp Boom vì anh bận thi đại học nên gần như cắm cọc ở trường và nơi học thêm còn gì. "

" Vậy đây là lần đầu gặp nhau à? Sao cậu lại nhận ra tôi?"

" Lần thứ 2 chứ..."

Giọng nó nhỏ lại nên tôi không nghe rõ, nhưng nó giải thích có nhìn ảnh tôi rồi nên cũng ngờ ngợ và mới chắc chắn luôn.

Lúc sau tạnh mưa và đi về, Aou mỉm cười hỏi tôi cho nó đi cùng. Tôi cũng không nghĩ nhiều nên chở nó về. Nó chỉ đường thế nào mà lại ra căn nhà ngay cạnh nhà tôi. Vậy là hàng xóm sắp chuyển đến mà mẹ kể cho tôi chính là nhà Aou à??

Về đến nhà, tôi thấy mẹ đang đứng ở cổng. Tôi và Aou bước xuống xe. Mẹ nhìn thấy Aou thì như vớ được vàng chạy đến chỗ nó mà quên đi sự tồn tại của tôi

" Aou.. trời ơi con về hồi nào đây? Mẹ con nói tận tuần sau mới về cơ mà"

" Con chào mẹ Fal... mẹ Rin còn vài thứ cần sắp xếp ổn định nên sẽ về với ba sau. Con có việc nên về trước ạ.."

" Thế à.. Aou càng lớn càng đẹp trai nha... mau mau vào nhà đi nào"

" Mẹ... Boom thì saooo"

" Bộ con không có chân hả, hay mẹ bảo Aou bế con vào nha"

" Mẹeeeeeee"

Tôi bất lực trước mẹ, nhớ ra rồi nó là thằng nhóc mẹ kể lể suốt ngày hôm tôi thi đại học xong. Nào là đẹp trai, nào dễ thương, nào hiền lành, nào tốt bụng bla bla. Mà nhìn thì cũng đúng thật. Cỡ tôi mà đè nó ra thì chỉ có thể nằm yên dưới thân tôi thôi. Mà khoan, nghĩ cái gì vậy nè.

Nói chuyện chán chê thì Aou cũng xin phép về. Nhưng mẹ bảo nhà bên đấy hình như còn đang sắp xếp nên bảo nó ngủ lại, khi nào xong hẵng về đó. Nó khẽ từ chối nói phòng nó cũng xong rồi nên nó về. Mẹ tôi cũng gật gù rồi hẹn nó tối mai qua ăn cơm. Aou đồng ý rồi ra về. Mẹ khẽ đẩy tôi đi tiễn nó về nhà. Cách nhau có 1 vách tường cần gì tiễn đâu chứ.

" Vậy, Aou về nha?"

" Boom về cẩn thận nhé, lần sau không cần tiễn em vầy đâu "

" Không có lần sau đâu, sau này tự mò sang tự mò về. Boom về đây, ngủ ngon nha"

" Khoan... thì, em xin sđt Boom được không? IG nữa để tiện liên lạc..."

" Được chứ, để Boom đọc số cho..."

Trao đổi xong, Aou vẫy tay chào tôi rồi vào nhà. Tự nhiên thấy nó cũng đáng yêu các thứ đồ. Ừ thì sau này là hàng xóm rồi, nhớ phải thân thiết hơn nha.

Từ Aou

Hôm ấy về lại Thái Lan. Tôi mang trong mình sự phấn khích lạ thường. Tôi nhớ Boom. Tôi gặp Boom lần đầu hồi tôi lớp 2. Kí ức đấy tôi không bao giờ quên. Thân ảnh nhỏ nhắn run rẩy trong góc chỉ cần nhìn cũng muốn che chắn. Ai cũng nói lớp 2 thì biết cái gì vì còn rất nhỏ. Nhưng vì sự khắc nghiệt từ gia đình nên tôi trưởng thành hơn hẳn so với bạn bè trang lứa. Gia đình tôi làm kinh doanh, mà đối với cái giới khỉ gió này thì tàn sát sau lưng là điều hiển nhiên. Mạnh thì sống, yếu thì khó để ngoi lên lại. Nên bố mẹ rất sát xao cuộc sống của tôi. Tuy tôi được thoải mái tự do hơn khi trưởng thành, nhưng cũng phải học cách tự bảo vệ được những thứ đang có và giúp nó lớn mạnh hơn. Tôi không muốn bố mẹ thất vọng nên tôi đôi lúc tôi cũng có áp lực.

Việc tôi thích Boom ban đầu là vì anh ấy giống như muốn được che chở. Sau này khi tôi về Thái Lan chơi, tôi có cùng mẹ ghé nhà mẹ Fal và thấy ảnh của Boom. Lúc ấy tôi nhận ra Boom là người lúc đó tôi ôm và an ủi chỉ bằng 1 túi Jelly. Cũng vì vậy mà tôi biết được anh ấy thích Jelly là nhờ cuộc gặp gỡ đầu tiên. Sau đó tôi liên tục nghĩ về Boom rồi dần dần thích anh ấy lúc nào không hay.

Nói thật là lần này về Thái Lan, bố để tôi tập tành tiếp quản công ty, mẹ tôi cũng biết tôi dành 1 tình cảm đặc biệt cho Boom nên cũng khuyên tôi đủ điều. Điều thú vị là bố tôi rất thích Boom. Bố mẹ tôi cũng không phải người lạc hậu hay gì nên cũng không cấm cản tôi yêu đương đồng giới. Hơn thế giờ hôn nhân đồng giới thông qua ở Thái Lan rồi. Sau có cơ hội, tôi mong có thể kết hôn với Boom.

Ấy vậy mà chưa kịp sang nhà thăm thì gặp anh ấy ở siêu thị. Lúc đầu tôi khá ngờ ngợ, tôi sợ nhầm lẫn nên không dám nhận. Nhưng khi thấy anh ấy lo lắng ở hầm xe vì sấm sét thì tôi lại chắc chắn hơn. Lúc mà cúp điện, tôi sợ lắm. Sợ anh ấy xảy ra chuyện. Nhanh chóng bật đèn pin và chiếu rực chỗ anh ấy. Nhìn thấy anh ấy lòng tôi nhẹ nhõm biết bao. Tôi nhẹ nhàng tiến lại chỗ Boom và ôm anh ấy sau 1 cú sấm lớn. Dường như tôi cảm nhận được tim mình như muốn nổ tung. Đây là lần thứ 2 tôi ôm anh ấy thế này. Dễ thương thật anh ấy lọt thỏm trong lòng tôi luôn.

" Đến giờ mà anh vẫn còn sợ sấm sét à?"

" Hả?"

Anh ấy bất ngờ lắm, giống như kiểu chúng tôi có quen nhau hả? Mặt anh ấy ngơ ngác thấy cưng. Tôi muốn phì ra cười. Sau đó cùng anh ấy đi ăn spaghetti rồi về nhà. Tôi cũng trao đổi sđt rồi IG với anh ấy, để tiện tán anh ấy hơn. Tôi thích Boom, và muốn che chắn cho anh ấy cả đời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net