Series XB x ADC 《6》Còn lại gì sau cơn mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhớ không em bao nhiêu ngày xưa
Nhớ không em bao nhiêu ngày ướt mưa
Nhớ không em con đường cũ ta chung đôi
Vẫn bên nhau khi chiều mưa

Phải chăng cơn mưa kia là em
Đến bên anh khi tâm hồn héo khô
Dẫu chưa bao lâu hạnh phúc ta trao nhau
Vỡ tan nhanh như giọt mưa

Không còn không còn giữ lấy
Bao ngày mưa còn bên nhau
Không còn bên cạnh anh
Như ngày xưa khi ta trao kỉ niệm
Bây giờ con đường nơi ấy
Con đường em đặt tên đường mưa
Giờ em đâu khi trời mưa

Mỗi khi anh nhìn lại mưa trên đường mưa
Mỗi khi anh tìm bóng dáng xưa ấy đâu rồi
Nhẹ buông cánh tay xua cơn lạnh trong tim
Mong manh những niềm đau
Gọi tên em từ trong cơn mơ giữa đêm

Giấc mơ chỉ còn lại mưa trên đường mưa

Giấc mơ tan thành mưa ướt vai áo se lạnh
Từng giây phút yêu thương anh giữ trong tim
Sẽ không bao giờ tan biến
Vì anh nhớ mưa trên con đường mưa
×××
"Em rất thích mưa!"
"Vì sao em lại thích mưa?"
"Vì mỗi khi trời mưa,em lại được gặp anh!"
Con đường mà cả hai đã vô cùng thân thuộc,và cũng chính tại đây,anh đã chứng kiến cậu bị tai nạn và ra đi ngay trước mặt của y.
Đã rất lâu rồi,anh không có dịp quay trở lại con đường này.
Nhiều năm xa quê,anh rất ít khi về nhà,kể cả khi có về cũng chỉ là hỏi thăm gia đình rồi đi luôn
Những ngày Tết đến xuân về,anh cũng không về dù chỉ một lần
Lý do vì sao ư?
Là vì...anh muốn quên đi những ký ức đau đớn thuở niên thiếu...khi phải tận mắt chứng kiến người mình yêu ra đi mãi mãi...
Nhưng năm nay lại khác,anh đã trở về quê ăn Tết trong sự vỡ hòa và hạnh phúc của bố mẹ y.
Khi mọi việc trong nhà đã gần như hoàn thành để chuẩn bị đón Tết,anh quyết định sẽ đi đến con đường đó...nơi đã chôn cất biết bao nhiêu kỷ niệm...vui có...buồn có..và đau khổ...cũng có
Dù con đường đã được sửa sang lại để phù hợp với nếp sống của thành phố,nhưng những ký ức của một đứa nhóc 14 tuổi vẫn khó có thể phai nhòa dù chỉ một chút.
Giờ đây,anh đã là chàng trai 26 tuổi đẹp trai,tuấn tú nhưng đơn độc.
Những đám mây đen bắt đầu kéo đến,trời ngày càng nổi gió to hơn báo hiệu rằng....trời sắp mưa rồi
Và cuối cùng....những hạt mưa đầu tiên đã rơi,và càng ngày càng trở nên nặng hạt hơn.
Cầm chiếc ô trên tay ở hiên tại,nhưng lòng anh...thì đang hướng về ngày trước
"Chiến,cẩn thận!!!"
"Kítttttt....."
Tiếng phanh gấp vang lên,cậu bị tông và lăn dài trên mặt đường vì quá trơn.Mưa và máu...ngập kín cả mặt đường tạo nên một khung cảnh rất đáng sợ và ám ảnh.
"Em...đùng rời xa anh mà"
Và trong một khoảnh khắc bất ngờ,anh vô tình trông thấy bóng dáng cậu đang dạo bước trên con đường đầy kỷ niệm này.
Phải chăng là...cậu đang về thăm anh sao?
" Chiến à,anh nhớ em nhiều lắm"
"Em về đây bên anh,anh vui lắm"
Khi mưa đã tạnh,bóng hình đó cũng biến mất theo làn mây đen và đi lên bầu trời một cách rất nhẹ nhàng.
Còn lại gì sau cơn mưa?
Khi không còn cậu ở đây nữa?
Và rồi anh trở về nhà để đón giao thừa cùng gia đình
Khi kim đồng hồ chỉ điểm 0 giờ,thay vì những tiếng pháo hoa quen thuộc,đó lại là tiếng sấm sét vang đến chói tai.
Trời lại mưa rồi...
Cậu lại được gặp anh rồi...
Anh..đã nhìn thấy cậu...ở bên ngoài hiên nhà
Đôi mắt anh khẽ khép lại,đưa tay lên để với lấy tay cậu
Khi vừa mở mắt ra,cậu đã ở ngay trước mặt anh rồi
Chỉ riêng anh...nhìn thấy bóng hình cậu thôi
"Anh Bách,chúng ta lại được gặp nhau rồi"
" Đúng vậy,được gặp em vào khoảng thời gian thiêng liêng thế này,thực sự anh vui lắm!"
"Trông anh gầy đi nhiều rồi"
Bàn tay cậu khẽ chạm lên khuôn mặt lạnh buốt của anh...nhưng lúc này...nước mắt anh đã rơi ra
"Anh đừng khóc nữa,năm mới phải vui vẻ lên chứ!"
"Anh xin lỗi em,nhưng anh không thể kiềm chế được"
Cậu dùng tay gạt đi những dòng nước mắt của anh,và trước khi trời tạnh mưa,người muốn dành tặng cho y...một điều bất ngờ
"Em sắp phải đi rồi.Chúc anh và gia đình năm mới may mắn,hạnh phúc và làm ăn phát đạt,đặc biệt anh hãy quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn nhé"
"Em yêu anh,Xuân Bách!"
Cuộc trò chuyện đã kết thúc bằng một nụ hôn giữa anh và cậu.Cuối cùng cậu đã biến mất không một dấu vết và không biết đến bao giờ mới có thể gặp nhau được nữa
Anh bừng tỉnh dậy,nhìn đồng hồ mới biết đã qua giao thừa rồi.
"Hóa ra...đó chỉ là giấc mơ thôi sao?"
Có lẽ Tết năm nay là cái Tết hạnh phúc nhất của anh
Vì cậu...đã về bên anh rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net