XXI - Những đoạn ngắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I/

Căn phòng tối tăm không một ánh đèn, chỉ có vầng trăng trên cao đang soi sáng qua khung cửa sổ bằng thứ ánh sáng yếu ớt mang màu ngân bạc.

Zephys đắm mình trong cơn say khướt, hương vị cay cay mang theo chút đắng của rượu quanh quẩn nơi đầu lưỡi như một cách để gã tạm thời quên đi những muộn phiền của một kẻ đã sống quá lâu trên cõi đời này.

Gã sống bao lâu? Một trăm năm? Một ngàn năm? Hay thậm chí là một vạn năm?

Gã không nhớ nữa, hoặc có thể men rượu đã che khuất những ký ức trong cái quá khứ dài đằng đẵng đó rồi.

" Zephys... Ngươi nói xem chấp niệm là gì? "

Giọng nói thân thuộc chợt vang lên bên tai, người thanh niên với mái tóc trắng xoã ngang vai cùng đồng tử nhuộm sắc đỏ rực tựa hồ những viên ruby đầy xinh đẹp nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh gã, ánh mắt như nhìn về một nơi xa xăm vô định nào đó.

" Là cứ mãi lưu luyến những thứ đã vụt khỏi tầm tay. "

Gã khe khẽ bật cười sau khi cất tiếng, chẳng rõ vì rượu cay hay vì gì khác mà lại cười đến rơi lệ.

" Vậy thì đừng chấp niệm nữa, ông bạn à. "

Khoé môi hắn nhẹ cong lên, bàn tay vươn ra nhẹ vỗ lên vai gã vài cái. Không gian bỗng dưng chìm vào một khoảng im lặng đến đáng sợ, im lặng đến mức gã có thể nghe được tiếng con tim mình đang đập.

Cốc rượu trên tay gã rơi xuống, âm thanh thủy tinh vỡ vang lên đầy chói tai như một con dao xé toạc sự im lặng ấy. Gã đưa tay lên tự ôm lấy khuôn mặt mình, ngón tay nhẹ chạm vào khoé mắt ngăn giọt lệ đang chực chờ rơi xuống, thanh âm không quá trầm cũng không quá cao nhẹ vang lên, nhưng chỉ mỗi mình gã nghe thấy :

" Ừ... "

Ánh trăng vẫn soi sáng căn phòng, soi sáng bóng lưng đơn độc của gã tử thần già, chỉ một mình gã... Chỉ một mình gã...

_________

II/

" Ta gửi lời thương vào cơn gió, nhờ gió mang đến cho người đang ở nơi xa... "

Astrid ngân nga lời một bài hát mà chẳng còn ai nhớ tên bài hát đó là gì. Một bài hát cũ kỹ trong quyển sách cũ nàng tìm được tại nhà kho, một bài hát nàng chỉ hát cho mỗi mình Butterfly nghe.

Hôm nay nàng không thấy em đâu, có lẽ em lại có công việc phải làm. Xem ra đêm nay nàng sẽ lại đợi em đến nửa đêm như bao lần khác rồi.

Nhưng dù chuyện gì xảy ra, hôm nay nàng cũng nhất định sẽ đợi... Đợi để cầu hôn người mà nàng đã yêu bằng cả sinh mệnh và trí tuệ ấy... Đợi để cùng em tiến vào lễ đường vào một ngày đẹp trời, bên cạnh tiếng chuông ngân vang và những lời chúc phúc.

Nhìn ngắm hai chiếc nhẫn được đặt trong một chiếc hộp bọc nhung đỏ đầy trang trọng, nàng khe khẽ bật cười, tự nói với chính mình nhưng cũng như nói với người mà nàng đang chờ đợi :

" Butterfly... Về sớm nhé... Ta đợi em. "

Sâu trong một con hẻm nhỏ đầy tối tăm tại Kazell, nữ nhân tóc vàng bất động nằm trên vũng máu, thứ chất lỏng âm ấm tanh nồng ấy vẫn liên tục rỉ ra từ vết thương.

Đôi mắt xanh bắt đầu trở nên mơ màng, cứ thế từ từ sụp xuống. Bàn tay cố gắng vươn ra với lấy bóng hình người mang màu tóc đỏ đang hiện ra trước mặt, em cố gắng xướng lên tên người mà mình yêu bằng cả sinh mạng và linh hồn, người vẫn đang đợi em quay về để cùng viết nên cái kết có hậu cho câu chuyện cổ tích không tên :

" Astrid... Xin lỗi chị... "

Bàn tay em rơi xuống sau lời xin lỗi.

Em xin lỗi người, xin lỗi vì em đã không thể quay về được nữa...

___________

III/

" Uống trà không? "

Bên hiên nhà đầy nắng, những cánh hoa anh đào đầu tiên của mùa xuân theo làn gió nhẹ cứ thế buông rơi, đáp xuống mặt nước của cái ao nhỏ trong khu vườn.

Ryoma nhẹ giọng hỏi người vừa ngồi xuống bên cạnh mình, không cần đợi lời đáp cũng đã rót đầy một chiếc cốc bằng sứ màu ngà.

Nhẹ nhàng cầm cốc trà lên như một thói quen, Hayate chăm chú nhìn từng cánh hoa rơi xuống, bâng quơ buôn ra một lời nói :

" Nếu anh chém được cánh hoa anh đào đang rơi... Anh sẽ được hạnh phúc mãi mãi bên người mình yêu đấy. "

Gã có chút ngạc nhiên nhìn sang hắn. Người kia nét mặt tuyệt nhiên không hề có một gợn sóng, vẫn vô cùng bình thản như vừa nói ra một điều đầy hiển nhiên.

Nhưng gã thì khác, gã lại xem như đây là một ẩn ý gì đó mà hắn muốn ám chỉ, ngay trước khi đối phương kịp phản ứng đã cầm thanh katana bên cạnh lên, chầm chậm tiến đến bên dưới gốc anh đào.

Đồng tử nhuộm sắc đỏ tựa như màu máu mở to kinh ngạc nhìn thân ảnh người kia giống như đang nhảy múa, tốc độ rút kiếm nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp.

Cánh hoa mỏng manh bị chém đôi một cách hoàn hảo, không thừa cũng không thiếu bằng một cách nào đó bị thổi bay đến chỗ hắn, từ từ rơi xuống cốc trà vẫn còn quá nửa.

" Bây giờ tôi có thể ở bên cạnh cậu mãi mãi chưa? "

Bất giác phì cười nhìn gã đang vô cùng nghiêm túc đứng trước mặt mình, hắn lại nhìn xuống cánh hoa đang trôi nổi bên trong chiếc cốc, một lúc sau mới nhẹ cất lời :

" Tất nhiên. "

Hoa cứ rơi, từng cánh, từng cánh. Đậu xuống mặt hồ hoặc những khóm cỏ xanh. Tiếng chuông gió leng keng kêu lên, bị giọng nói trầm ấm vang lên át đi một phần :

" Hayate... "

" Tôi đây. "

Gã gọi tên, hắn ngước nhìn. Vô tình trao ánh mắt và quyến luyến nhau suốt một đời.

____________

IV/

" Lão sư, chơi cùng ta đi. "

" Đừng làm phiền ta, hôm nay tự do hoạt động. "

Tulen im lặng nhìn kẻ đang bị đưa lên pháp trường, ánh mắt cơ hồ lẫn lộn biết bao nhiêu thứ cảm xúc mà có lẽ chẳng một ai nhìn thấu được. Từng mảng ký ức của những ngày tháng yên bình chẳng chút âu lo ấy ngay lúc này lại giống như cơn sóng lớn, cứ thế ồ ập xô vào tâm trí hắn.

Hắn nhớ lúc đó gã không nhìn hắn bằng ánh mắt căm ghét như vậy... Hoặc là hắn đã không nhận ra sự thay đổi trong cách nhìn của người mà bản thân gọi hai tiếng 'lão sư' dành cho mình.

Máu rơi, từng giọt. Kẻ phản đồ đầu lìa khỏi xác trong sự hả hê của bao con người bên dưới.

Nhưng hắn lại cảm giác như vừa đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng. Một thứ gì đó khiến hắn phải dằn vặt trong suốt cuộc đời còn lại của mình.

Nhẹ nhàng giơ viên ngọc nhuộm sắc xanh như đồng cỏ bao la tưởng chừng như vô tận mà ngày ấy hắn đã từng cùng gã dạo bước và ngắm nhìn bầu trời lên trước mắt, hình ảnh của rất lâu, rất lâu về trước mơ hồ hiện lên trong viên ngọc đó. Hình ảnh về một cậu thiếu niên liên tục làm phiền người thầy của mình để có thể cùng nhau chơi đùa.

" Nếu còn lần sau... Đừng làm thầy của ta nữa. "

Đừng đi vào kết cục như thế này nữa...

______________

V/

Đêm Thất Tịch, treo điều ước lên nhành sậy và đợi ngày điều ước ấy thành sự thật.

Điều này Triệu Vân vốn không tin, nhưng bốn năm trở lại đây năm nào cậu cũng làm.

Bởi lẽ khi hy vọng trở thành một cái gì đó đầy đắt đỏ, con người ta sẽ cố gắng bấu víu vào những gì có thể để giữ cho mình một niềm tin không bao giờ vụt tắt, dù rằng đó là thứ mà bản thân đã từng khinh khi ghét bỏ.

Valhein mất tích trên chiến trường đến nay có lẽ cũng sắp bốn năm, lần đó cũng đã gần ngày thất tịch.

Hắn đã hứa sẽ cùng cậu gấp hạc giấy, cùng nhau nắm tay dạo bước trên con đường lễ hội đầy đông đúc và nhộn nhịp.

Nhưng rồi cậu quay về cùng chiến thắng trong tay, nhưng lại chẳng thấy bóng người thanh niên ấy theo cùng.

Tìm cũng đã tìm.

Đợi cũng đã đợi.

Nhưng hy vọng cứ thế ngày một rời xa.

" Vân đệ, năm nay lại ước nữa sao? "

Điêu Thuyền vỗ nhẹ lên vai cậu, hơi nhón chân nhìn xem dòng chữ nắn nót trên mẫu giấy màu vàng nhạt ấy viết điều gì.

' Chỉ mong người hãy sống. '

Ánh mắt nàng nhìn cậu bỗng hiện lên chút xót xa, nụ cười bình thường vốn vô cùng rạng rỡ nay lại buồn đến nao lòng. Nàng chẳng thể nói gì, bởi lẽ cậu chính là cố chấp như vậy, dù ai nói thế nào vẫn sẽ chờ đợi, mặc cho là chờ đợi một người sẽ không bao giờ quay về nữa.

Những cành cây sậy bên dưới đã kín chỗ, cậu đành phải nhón chân với lên cành trên cao, nhưng loay hoay mãi vẫn chẳng thể treo lên được.

Bỗng dưng, một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, những cọng lông vũ đen tuyền nhẹ nhàng rơi xuống, sau đó là tiếng chim vỗ cánh bay vút vào nền trời.

Dù đang là bầu trời đêm, cậu vẫn có thể thấy được một con quạ đen đang lao đi như một cơn gió.

Vô thức run rẩy từ từ ngoảnh mặt lại, người cậu chờ đợi đang đứng đó và mỉm cười, dang tay ôm cậu vào lòng.

Liền dùng sức mà ôm chặt lấy tấm lưng người kia, cứ như chỉ cần nới lỏng ra thì hắn sẽ biến mất ngay lập tức, vụt khỏi tay cậu giống như một cơn gió thoáng qua.

Đôi mắt đã cay cay vì thứ cảm xúc đang dâng trào, nhưng mặc kệ những cơn gió đang góp phần làm mắt cậu cảm thấy có chút rát, cậu vẫn tuyệt nhiên không chớp mắt, lệ cũng không rơi dù chỉ một giọt.

Vì khi cậu khóc, nước mắt sẽ làm nhoè mắt cậu, hắn sẽ nhân cơ hội đó lần nữa rời đi. Vì khi cậu chớp mắt, mở mắt ra sẽ thấy tất cả chỉ là ảo ảnh của một mình cậu.

" Chàng ơi... Em có đang mơ hay không? "

Cậu cất lên thành tiếng, thanh âm giống như tiếng nỉ non đầy tha thiết rằng đây là sự thật chứ không phải một giấc mộng cậu luôn mơ thấy mỗi khi đêm về.

" Ta về rồi. "

Một giọt lệ rơi xuống, cậu vùi đầu vào bờ vai vững chãi ấy, giọng nói nghẹn ngào giống như bị thứ gì đó đè nặng lên cổ họng, nhưng lại ẩn chứa gì đó hạnh phúc đến tột cùng :

" Mừng người quay về. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#aov #ooc