1. Trao Ngươi Cả Linh Hồn Này (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Florentino tiếc nuối vì mình đã để mất một cơ hội được nói chuyện với Richter, lại còn để y đưa về tận phòng, sau khi nghe Eliza kể lại chuyện tối hôm đó, Florentino ngoài đỏ mặt xấu hổ ra thì chỉ thiếu tự đào hố rồi nhảy xuống mà thôi.

- Chuyện tối qua không được kể ai hết, biết chưa?

- Rồi rồi, em sẽ không kể đâu mà.

Eliza nói rồi xoa đầu Florentino như một đứa em trai, cậu thà bị coi là như vậy còn hơn là việc cô nàng cứ một câu lại đính hôn ba câu lại thành thân, cuối cùng cậu vẫn vô cùng nhẹ nhàng gạt tay cô ra rồi bỏ đi khỏi phòng.

.

.

.

Sáng hôm sau, Eliza phải theo cha mẹ về thành của mình, Florentino cũng vì bị ép buộc mà phải đi tiễn cô nàng tới tận ngoài cổng thành dù không cam lòng, nhìn cảm xúc của Florentino lúc đó Eliza cũng biết bản thân nên làm gì, nhưng có lẽ cô sẽ chưa vội bỏ đi.

Lại thêm một năm nữa trôi qua, Eliza trong năm nay thường xuyên được đưa đến trang viên của Florentino để kết thân với cậu, hồi đầu thì cậu muốn tránh né cũng không được, về sau dần trở nên cam chịu và vui vẻ nói chuyện với cô hơn. Lí do khiến cậu thay đổi không phải vì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, mà vì Eliza đã khiến cậu hiểu rằng cô nàng cũng chẳng ưa gì mấy cái chuyện người lớn kết giao này cho lắm. Người ngoài nhìn vào có thể thấy họ là một đôi uyên ương rất hợp nhau, nhưng thật sự hai người đối với nhau bây giờ chỉ là bạn, hoặc hơn nữa cũng chỉ là bạn thân.

- Mà này, nếu cô không thích cuộc đính hôn này thì tại sao lại chấp nhận nó vậy? Thậm chí còn rất hợp tác nữa.

Florentino hỏi Eliza khi cả hai đang đi câu cá bên hồ, thật sự thì Florentino đã trốn buổi luyện tập kiếm ngày hôm nay để đến đây, còn Eliza thì bỏ ngang buổi học may vá rồi đi tìm và dụ cậu lúc Florentino còn đang ngái ngủ trên giường buổi sáng. Eliza mỉm cười trả lời cậu:

- Đơn giản vì tôi không thích bị họ làm phiền, nếu cứ nghe lời rồi họ để yên cho tôi thì sẽ tuyệt hơn là cứ trái lệnh rồi bị càu nhàu cả ngày.

- Cho dù đó là việc cô không muốn à?

- Tất nhiên rồi, miễn họ để tôi yên thì không sớm cũng muộn tôi cũng sẽ tìm được cách để tự giải thoát bản thân mình khỏi cái mớ hỗn độn họ bày ra cho tôi, đó là một kế sách rất hay, cậu không thấy vậy sao?

Thấy Florentino ngơ ngác không hiểu, Eliza thở dài rồi giải thích lại cho cậu:

- Ý tôi là việc cậu nghe lời và việc cậu làm theo nó như nào là 2 chuyện khác nhau, chẳng hạn như tôi chấp nhận đính hôn với cậu nhưng không có nghĩa tôi sẽ thật sự yêu cậu, tôi chỉ chấp nhận vì mong muốn họ để yên cho tôi thôi, sớm muộn tôi cũng sẽ hủy hôn với cậu đấy.

- ...

- Haiz... Nói thẳng ra là nói dối để họ tin tưởng ta đó! Tôi chỉ giả vờ mình thật sự nghe lời thôi, còn thật ra tôi chẳng muốn lấy cậu đâu.

- Vậy... Tức là cô có người trong mộng rồi?

Eliza im lặng nhìn cậu.

- Câu hỏi chẳng liên quan gì nhưng đúng, tôi có người tôi muốn rước rồi!

Florentino thở phào nhẹ nhõm vì biết điều đó, trước giờ cậu vẫn luôn nghi ngờ Eliza chỉ đang cố tỏ ra thân thiện để cậu thay đổi ý định, nhưng nếu cô đã có người trong lòng rồi thì không sớm cũng muộn cậu cũng sẽ bị cô nàng "đá" để đến với ý trung nhân của mình mà thôi.

- Chị ấy rất, rất, rất, rất đáng yêu luôn! Tôi siêu thích chị ấy!

- Hả? "Chị ấy"?

- Gì? Ý kiến gì sao?

- Kh- Không có... Nhưng sao lại là "chị"?

Florentino không hiểu ý của Eliza, cô ấy là con gái thì đáng ra ý trung nhân phải gọi là "anh ấy" hoặc "hoàng tử của tôi" chứ sao lại là "chị"? Như vậy có phải hơi đi nghịch lại với thế giới hay không...

- Vì chị ấy là phụ nữ nên gọi là chị thôi, đừng nói cậu cũng như đám người kia kì thị tình yêu đồng giới đó nhá, tôi đã rất tin tưởng cậu mới kể cậu nghe đấy!

- Tôi không có... Nhưng chuyện tình yêu này tôi chưa từng thấy bao giờ, nó là như nào vậy?

Eliza quan sát Florentino một lúc, cô đang suy nghĩ gì đó, Eliza chỉ lớn hơn Florentino có vài tuổi thôi nhưng suy nghĩ của cô nàng đã rất trưởng thành, có lẽ là do sự khác biệt trong cách dạy dỗ của hai nhà. Sau khi cân nhắc xong, cô nhìn xung quanh để chắc chắn không có ai rồi mới bắt đầu cất giọng kể với cậu:

- Không thấy cũng phải thôi, vì đó là chuyện cấm kỵ của vùng đất này.

- "Cấm kỵ"?

- Đúng vậy, thật ra có rất nhiều cặp đôi như vậy ở quanh đây, nhưng họ chọn cách che giấu thay vì công khai như tình yêu nam nữ. Tình yêu đồng giới ở đây bị coi như đại tội, bất kì ai vi phạm cũng đều phải chịu những hình phạt thảm khốc.

- Ví dụ như?

- Trước đây từng có một cặp đôi công khai mối quan hệ thật sự của họ, kết quả là hai người bị treo cổ, trái tim bị moi ra rồi băm nhỏ cho động vật ăn, nghe nói là tượng trưng cho tình yêu đáng khinh miệt, xác thì bị chôn ở hai nơi thật xa nhau, tượng trưng cho việc cả hai sẽ không bao giờ có thể ở bên nhau.

Khi nghe những điều này Florentino như được khai phá ra một mặt tối kinh tởm hơn ở nơi mình sống, cậu không giấu nổi một biểu cảm sốc đến dựng cả tóc gáy của mình, Eliza cũng hơi rùng mình khi kể về điều đó, cô kiểm tra xung quanh thêm một lần nữa rồi nói tiếp.

- Đó là lí do tôi định khi lớn lên sẽ bỏ đi cùng chị ấy, đến một nơi thật xa để không ai có thể tìm thấy chúng tôi, ở đó hai bọn tôi sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

- Tôi chưa từng nghe về chuyện đó trước đây... Không ngờ... Nghe cứ như một truyền thuyết đáng sợ từ cả trăm năm trước vậy.

- Ừ, đáng ra tôi cũng không được kể chuyện này, nhưng tôi vô tình nghe được những người hầu trong nhà bàn tán về nó. Họ nói bất kì ai nhắc về chuyện này mà bị phát giác thì cũng sẽ chịu hậu quả, với tội danh lưu truyền tin cấm. Cậu cũng không nên kể với ai, hãy coi như đây là bí mật của hai ta.

Eliza nói rồi nhìn xuống xô cá của hai người, ngồi cả ngày mà chẳng câu được gì, mải nói chuyện quá đây mà, cô chán nản kéo cần câu lên rồi nói với Florentino:

- Tôi chán rồi, về thôi, nay sinh nhật câu đúng không nhỉ? Kể cậu nghe mấy cái này đúng là chẳng hợp tình hợp lí tí nào, lát nữa tôi mua quà đền bù cho cậu vậy.

Xong thì cô nàng phụ Florentino gấp gọn bộ dụng cụ câu cá chuyên dụng rồi cả hai cắp bộ về nhà. Suốt quãng đường đi Florentino không quên được câu chuyện mà Eliza kể, không hiểu sao cậu bỗng có một nỗi bất an về Richter, mặc dù cả hai người đối với nhau chẳng là gì ngoài bạn...

"Có thật vậy hay không?"

Florentino thấy lồng ngực mình bỗng nhói lên một cái, có lẽ cậu cần phải suy nghĩ thêm về thứ cảm xúc phức tạp đang bám víu lấy cậu này, sớm muộn gì cậu cũng cần một câu trả lời thỏa đáng cho chính mình thôi... Lúc này cậu ước gì mình chưa từng được nghe chuyện của cặp đôi đồng giới xấu số kia...

Eliza tạm biệt Florentino để theo người hầu đi ra ngoài mua đồ, Florentino tiễn cô ở cửa rồi quay vào trong, cả ngày hôm nay cậu đã chẳng làm gì rồi nên bây giờ phải kiếm gì đó để làm cho khuây khỏa chân tay, nhưng vì hôm nay là sinh nhật cậu nên gần như mọi hoạt động cậu thường làm mỗi ngày đều bị hoãn lại, việc duy nhất cậu có thể làm bây giờ là luyện kiếm hoặc đi ngủ, đương nhiên Florentino chọn đi ngủ.

Một ngày bắt đầu bằng sự lười biếng thì thường người ta sẽ muốn kết thúc bằng một giấc ngủ thật êm ái, nhưng Florentino còn chưa kịp đặt mình xuống giường thì đã bị một vị khách không mời ngăn lại, người đó ngồi trên bệ cửa sổ, dáng ngồi giống như đã chờ rất lâu, vừa nghe tiếng cửa cọt kẹt thì liền quay sang nhìn cậu, Florentino nghe được một giọng nói âm vang, trong trẻo như tiếng gọi từ rừng sâu quen thuộc.

- Florentino, nhóc đây rồi, anh chờ mãi.

- Eland'orr? Sao anh lại đến đây? Richter-...

- À phải phải, Richter, chắc chắn rồi, anh biết nhóc sẽ chẳng thèm quan tâm đến việc anh mày có ở đây hay không nhưng vừa gặp nhau đã lập tức hỏi về "y" làm anh hơi buồn đấy.

- A... Em xin lỗi.

Eland'orr nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Florentino thì cũng khó mà giận được, anh mỉm cười nhảy xuống khỏi bệ đi đến chỗ cậu, đoạn đưa tay lên xoa mái tóc đó, nói:

- Nhưng đúng là lí do hôm nay anh tới đây là liên quan đến Richter.

Florentino vừa nghe liên quan đến Richter liền thay đổi sắc mặt đang hối lỗi sang bất ngờ, rồi hồi hộp đợi chờ, Eland'orr không ngăn được cái cười lớn trước biểu cảm hết sức dễ lay động của cậu, Florentino cũng nhận ra điều đó nén vội vàng ho vài cái rồi lấy lại sự nghiêm túc ban đầu, Eland'orr ngưng cười, nói với cậu:

- Năm nay anh e là Richter sẽ không đến được, có thể nói là y không được khỏe cho lắm, hoặc đang kẹt việc gì đó, nhưng Richter nhờ anh gửi lời đến cho nhóc rằng y khó mà đến được vào hôm nay, bảo nhóc nếu không thấy y thì đừng chờ.

- ... Richter không đến...

- Ừ, anh rất tiếc về việc này, nhưng mà... Em biết đấy, nếu không có Richter thì anh cũng có thể thay chỗ y-...

- Dạ thôi, cảm ơn anh đã chuyển lời của y đến em, anh mau đi đi trước khi có ai phát hiện ra.

Eland'orr thừa biết cậu đang đuổi khéo mình nhưng cũng không giận, đôi lúc anh cũng nghĩ y hệt Richter, rằng biết đâu Florentino này thật sự là "người trước kia", rồi nó cứ như một hạt mầm ảo tưởng liên tục lớn dần qua năm tháng, đến một lúc nào đó sẽ ăn sâu vào não và mãi mãi không thể thoát ra. Tình cảnh của Richter hiện tại chính là như vậy, Eland'orr thở dài tiếc nuối những vẫn thoải mái rời đi, vừa kịp lúc có tiếng gõ cửa phòng vang lên, Florentino kiểm tra Eland'orr đi rồi mới ra mở cửa, là người hầu trong nhà cậu.

- Cậu chủ, bữa tiệc đã bắt đầu rồi.

- Tôi biết rồi, cô đi đi.

Sinh nhật năm nay Florentino không có tâm trạng vui vẻ cho lắm, cậu chẳng có hứng thú gì với việc tham gia nó nữa, mọi thứ lại bắt đầu quay về với quỹ đạo trước khi Richter đến, ít nhất cậu vẫn còn Eliza. Cô nàng cùng cô hầu của mình xách đầy bên tay những thứ đồ mới mua, cửa hàng nào được cô nàng ghé qua chắc là phúc đức lắm, Eliza vui vẻ xách một cái túi nhỏ đến chỗ Florentino, còn lại để cho cô hầu đem ra xe ngựa hộ mình, vừa ngồi xuống bên cậu cô đã liền hào hứng bắt chuyện:

- Sao vậy, bé yêu? Làm gì mà mặt ỉu xìu như thế?

- Này này, đừng có gọi tôi như vậy, nghe ớn chết!

- Rồi rồi, cậy nhạy cảm quá đấy, chỉ là cách gọi thôi mà đã xù lông lên rồi.

- Cô-... Hừ, không chấp cô, con gái gì mà nết còn hơn cả con trai...

- Ý cậu là cậu ủy mị như con gái hả?

- Tôi không có nói vậy!

Quả nhiên khi Eliza xuất hiện thì tâm trạng của cậu đã có chút chuyển biến tích cực hơn, dù miệng lưỡi cô nàng này giảo hoạt và chỉ chờ để nói móc cậu nhưng lại không có ý xấu, Florentino cũng cảm nhận được sự an ủi phần nào đến từ cô nàng.

- Sao? Năm nay "Bạch mĩ nam" của cậu không tới à?

- ... Đừng nói chuyện đó ở đây, bé bé cái miệng thôi.

Florentino hơi cau mày khi Eliza bỗng nhiên đổi chủ đề đột ngột, cậu biết cái "Bạch mĩ nam" mà Eliza đang nói đến là ai nên cậu không muốn bị lộ ra chuyện này, đáng ra nó chỉ nên có cậu và những người ở trong Rừng Nguyên Sinh biết mới phải, không ngờ lại thêm cả Eliza...

- Được rồi, được rồi, tôi hiểu mà! Thôi không sao, chắc y bận gì đó thôi, sớm muộn cũng sẽ quay lại.

- Ầy, cô chẳng biết nghe lời ai gì hết...

Lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, cậu được trải qua một buổi tiệc sinh nhật không hề nhạt nhẽo dù không có Richter, ít nhất Eliza cũng là một người bạn tốt đối với cậu, cậu nghĩ có lẽ lần tới nên giới thiệu cô với Richter để tránh y hiểu lầm cậu...

"Nhưng hiểu lầm cái gì?"

Cậu không biết...

Hôm đó y thật sự không đến, Florentino đã đứng trên ban công của trang viên hướng về vườn hoa đó rất lâu nhưng vẫn chẳng thấy một chút dấu hiệu nào của Richter, mãi đến khi cậu hít phải một hơi lạnh rồi bị cảm thì mới chịu quay về giường, báo hại Eliza bị bắt chăm sóc cậu cả đêm, cô thì lại không phải kiểu người con gái sẽ nhẹ nhàng gì cho cam. Vừa vắt cái khăn ướt cô vừa lên tiếng càu nhàu:

- Cậu đúng là một tên đại ngốc! Mắc cái gì lại lôi cả tôi vào chứ?

- Tôi xin lỗi... Ha... Tôi không nghĩ mình lại dễ bị cảm... Như vậy... Ha...

- Tch, thật mệt mỏi với cậu mà... Tôi mới thay khăn rồi, nằm đó đi, lát hết mát thì tôi đến thay lượt mới cho.

Nói xong Eliza xách tà váy đi ra khỏi phòng và đóng cửa, Florentino nằm lại trên giường, cả người cậu nóng bừng lên vì cơn cảm nặng, cậu không nghĩ mới chỉ đứng có hơn 2 tiếng mà cái cơ thể luyện kiếm mấy năm trời này của cậu lại dễ dàng liệt giường vì lạnh đến vậy. Cơn cảm hành Florentino đến hoa cả mắt, mọi thứ xung quanh mờ ảo đến quay mòng mòng, dường như chẳng thể phân biệt nổi đâu là tường phòng đâu là trần, hơi thở của cậu yếu ớt nhưng dồn dập, từng ngụm không khí đều như đặc lại trong phổi khiến việc hô hấp trở nên khó khăn. Ngay lúc cậu cảm giác như mình đang tiến vào cơn mê sảng do sốt quá cao thì bỗng một bàn tay mát lạnh đặt lên trán cậu, cảm giác dễ chịu ấy khiến Florentino bình tĩnh lại, việc thở cũng dễ dàng hơn, cậu nghĩ là Eliza đã quay lại để thay khăn cho cậu, trước mắt mọi thứ đều mờ nhạt như bị phủ lên một lớp sương dày, cậu gượng cười nhìn về phía mà mình nghĩ là Eliza đang đứng nói với cô:

- Xin lỗi... Đ- Đêm rồi mà... Ha... Còn khiến cô... lo cho... Cho tôi... Ha...

- ... Tên nhóc nhà người cảm đến ngốc luôn rồi à?

- Giọng nói này...

Florentino bừng tỉnh một chút, nheo mắt nhìn vào bóng người đang ngồi bên giường của mình, quả nhiên thứ đầu tiên cậu thấy là một mái tóc bạc ánh lên dưới ánh trăng chiếu qua cửa sổ, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào cậu, Florentino lập tức thay đổi vẻ mặt, thật sự vui vẻ đáp lại người kia.

- Ta tưởng ngươi... Không đến...

- Hôm nay có chút chuyện nên về đây muộn, không ngờ ngươi lại mong ta đến phát sốt như này.

Dù không thể nhìn rõ biểu cảm của y nhưng Florentino chắc chắn y đang cười khẩy châm chọc cậu, biết là thế nhưng cậu cũng chẳng còn sức để mà di chuyển nữa, chỉ có thể cười trừ nói với y.

- Ha ha... Cũng phải... Ta đợi ngươi nên mới như này... Vậy thì... Ngươi biết mình nên... Ha... Làm gì không?

- Đừng có cố ngồi dậy, ngươi sẽ bệnh nặng thêm đấy, muốn nói gì thì nói nhanh đi.

Florentino bất ngờ vươn tay nắm lấy cổ áo y, Richter không phản kháng cũng không gạt ra mà ngồi yên cho cậu làm nốt điều mà cậu định làm. Florentino lấy đó làm điểm tựa để ngồi dậy, dù cho hai mắt đã nhòa đến mức tay cậu còn chẳng định hình được mình đang để ở đâu, rồi dồn lực để rướn người lên hôn y, chỉ lệch vài phân nữa là chạm môi rồi, Richter không tỏ ra bất ngờ, cũng không có phản ứng gì.

- Ngươi phải chịu-... Ặc-!

Chưa kịp dứt câu, Florentino sặc một tiếng rồi ngất xỉu, hóa ra tim cậu đập nhanh đến mức cơn cảm chỉ cần gửi đi một tín hiệu tới não là mạch tỉnh táo của cậu liền đứt ngay lập tức, Richter im lặng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt cậu về chỗ cũ, chỉnh lại cái khăn rồi rời đi cũng im lặng như khi đến. Eliza lúc này mới quay lại phòng bê theo chậu nước và đặt dưới chân giường, đoạn kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu thì thấy nó đã bớt nóng đi rất nhiều, cô yên tâm thay khăn ướt mới rồi đi ra đóng cửa sổ tránh gió lùa vào làm căn bệnh thêm nặng rồi lại rời đi. Ít nhất đêm đó Florentino đã ngủ rất ngon...

.

.

.

Richter dừng lại trên vườn hoa, đứng tại đó một lúc rất lâu thì bỗng có một đàn bướm tỏa ra ánh sáng lộng lẫy bay đến, chúng quây quanh người y, rồi ngay khi con bướm lớn nhất chuyển dạng thì Richter theo thói quen phản xạ vung tay ngăn người vừa mới hiện ra kia chạm vào mình, Eland'orr bị y chê như vậy cũng không mất hứng, ngược lại rất vui vẻ hỏi y:

- Sợ tôi chạm vào ông thì mất đi "cảm giác đó" à?

- Đừng làm phiền ta, trở về rừng của ngươi đi...

- Lạnh nhạt quá đấy, ông chú, dù sao thì có vẻ như tôi đã sai... Chà... Thật tiếc khi tôi phải nói vậy, nhưng mà cũng chúc mừng cho ông chú vì điều đó nha!

Như một sự chuẩn bị sẵn, Eland'orr lôi từ trong một cái túi ra cả đống cánh hoa đủ màu rồi vung nó khắp nơi như đang rải hoa lễ đường, điều này hình như khiến Richter khó chịu nên y chắt lưỡi một cái rồi bắt đầu bước đi, Eland'orr vẫn ráng bám theo thêm một chút để mua vui, anh mỉm cười nói:

- Dù sao nó cũng chỉ là một đứa nhóc nên đừng mong chờ quá nhiều đấy... Richter, ông biết tôi đang nói gì mà nhỉ?

- Ta... Chẳng chờ gì cả...

Richter nói. Eland'orr không đi theo y nữa, để y cứ thế rời đi, tiếp tục hành trình của mình, chẳng biết đích đến là đâu, mục đích là gì, có lẽ... Chính y cũng đang phân vân về điều này, đúng không nhỉ?

===========================

3455 từ.

Rất vui vẻ, rất tuyệt vời, tưởng tôi drop luôn rồi chứ gì?

Xin lỗi vì ra chap mới hơi lâu ha🥀




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net