3,1. Hiểu Lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lữ Bố, ta nghĩ ngài nên học cách kiềm chế bản tính của mình lại, không thể không phân địch ta, bạ ai cũng đánh như thế."

"Lỡ đâu hắn ta có ý đồ gì với Điêu Thuyền thì sao, Thane, ta đã nói rồi kẻ nào động tới Điêu Thuyền đều phải chết."

"Lữ Bố, ngài thật là... Haizzz"

"Ta cũng không cố ý!"

"Được rồi. Chàng trai này có thể hạ gục một đám thổ phỉ trong thời gian ngắn, không phải tầm thường. Trước tiên cứ để cậu ta ở lại dưỡng thương, sau đó sẽ tiến hành chiêu mộ vào đội quân của Lâu Đài. Việc này giao ngươi, Lữ tướng quân."

"Này, sao lại là ta, này này!"

...

Triệu Vân tỉnh lại, ngoài cơn đau đang hành hạ ở vai thì cậu còn loáng thoáng nghe được tiếng ai đó đang nói chuyện. Từ đoạn kí ức mơ hồ trước khi ngất đi và nội dung cuộc đối thoại, Triệu Vân có thể đoán ra mình đã được hai người hôm đó đưa đến một nơi gọi là "Lâu Đài" để trị thương. Cô gái tên là Điêu Thuyền, còn người đàn ông đó là Lữ Bố- một cao thủ dùng kích đáng gờm, cậu sẽ nhớ cái tên này. Triệu Vân lại ngất đi.

Lần thứ hai Triệu Vân tỉnh lại, đập vào mắt cậu là ánh mắt mong chờ của Điêu Thuyền.

"Ân nhân tỉnh rồi!"

"Ừm... Ừ..." Triệu Vân mơ màng đáp lại.

"Đến lúc thay băng cho vết thương rồi, ta đi lấy thuốc cho chàng."

Điêu Thuyền đến dược phòng lấy thuốc, căn phòng thoáng cái đã trở nên yên tĩnh. Triệu Vân hết lắc đầu lại chớp mắt, cố lấy lại tỉnh táo. Khi đã thích nghi với ánh sáng, Triệu Vân mới phát hiện ngoài Điêu Thuyền còn có một bóng người cao lớn đang đứng tựa ở cửa, có lẽ là Lữ Bố. Giờ đây chỉ còn hai người trong phòng, Lữ Bố im lặng, Triệu Vân không biết mở lời như thế nào, trong chốc lát bầu không khí trở nên kì quặc.

May là Điêu Thuyền đã sớm quay trở lại, trên tay cô là khay đựng thảo dược, vải trắng và một thau nước.

"Ân nhân vai của chàng đang bị thương, không thể tự làm được, để ta giúp chàng." Điêu Thuyền toan bước tiếp thì Lữ Bố đã ngăn cô lại.

"Đưa cho ta, nàng ra ngoài trước đi." Lữ Bố đời nào lại để cho Điêu Thuyền làm những việc này, mà đó còn là với một người đàn ông xa lạ. Vả lại Lữ Bố đã từng kinh qua nhiều trận chiến nguy hiểm, việc bị thương là không thể tránh khỏi, cho nên hắn rất rành chuyện này. Điêu Thuyền vui vẻ đưa khay thuốc cho Lữ Bố, còn nàng thì đi chuẩn bị thức ăn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net