[Eland'orr x Krixi]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Eland'orr này, tớ có cái này muốn nói.

- Gì thế?

- Tớ thích cậu.

- Thích? Như người nhà sao?

...

Eland'orr vốn là một người khá trầm tính, căn bản quá khứ cậu đã mắc phải sai lầm tày trời khó có thể nhượng thứ mà tới tận bây giờ cậu vẫn còn áy náy với lương tâm. Mặc dù các thành viên của Rừng Nguyên Sinh ai cũng đều mở lòng với cậu nhưng không chỉ vì thế mà những nỗi đau cậu phải hứng chịu có thể dịu đi.

Thân là một hiệp khách, Eland'orr sẽ không ở yên một nơi nhất định, nên tính toán tới việc rời khỏi Rừng Nguyên Sinh cũng không có gì lạ đối với cậu ta.

Sau một buổi đêm thức trắng để tìm cho ra cuốn sổ đánh rơi trong rừng, cậu vì mệt mà thiếp đi từ lúc nào trên nền cỏ dưới gốc cây cổ thụ, không hề biết rằng có người khác ngoài mình cũng đang ở đó.

Krixi - một tinh linh nữ thuộc Rừng Nguyên Sinh cũng là bạn thuở ấu thơ của cậu, chỉ là thời gian dài xa cách trưởng thành tự lúc nào cả hai cũng không hề gặp nhau. Căn bản những 1000 năm bị đày đoạ do phạm tội tày trời mà Eland'orr không thể gặp lại cô bạn của mình trong một thời gian dài.

- Ế?

Lại gần hơn phía cây cổ thụ, Krixi nhặt cành cây dưới đất lên rồi len lén đi tới, khi tới gần mới nhận ra đó là cậu bạn từ nhỏ của mình.

Nhưng Krixi không gọi trực tiếp cậu ta dậy, cô muốn xác nhận liệu đó có thực sự là Eland'orr hay là một kẻ giả mạo khác.

Krixi nhẹ nhàng trèo lên người cậu ta, lấy ra cuốn sổ còn đang được che trước mặt cậu để có thể ngủ một cách tốt nhất. Bất ngờ cậu mở mắt do ánh nắng dọi vào, Krixi cũng được phen hú hồn mà hoảng quá ném lại quyển sổ vào mặt cậu ta.

Eland'orr còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã lãnh nguyên quyển sách vào mặt, cậu ôm lấy chiếc mũi còn đang rỉ máu do lực ném quá mạnh của Krixi.

- Ai vậy? Ai mà chơi ác thế?

- E... Eland'orr?

Bấy giờ Eland'orr mới để ý cô bạn tóc hồng ngắn ngang vai của mình, phải mất tới 2 giây cậu mới có thể định hình lại được để nói.

- Krixi? Phải Krixi không vậy?

- Ôi trời đất! Còn ai nữa hả tên ngốc này! Cậu đã đi đâu vậy hả? Mà còn không báo tớ biết nữa!

- Ha ha... Đã có nhiều chuyện không hay xảy ra ý mà...

Krixi đoán chắc cũng không phải chuyện vui vẻ gì nên cô không gặng hỏi nữa mà ngồi xuống bên cạnh Eland'orr.

- Không sao, cậu trở về là tốt rồi, nhưng ngủ ở đây thì không hay lắm đâu, cậu có ý định đi đâu tiếp sao?

- À thì... Hiện tại vẫn chưa biết đi đâu cả, tớ loanh quanh ở con sông này cũng mấy ngày rồi.

- Ý là không tìm được đường về chứ gì.

- Ờm... Thì...

Krixi cười khúc khích, Eland'orr cũng vì bị trả về ở nơi đồng không mông quạnh xa lắc xa lơ nên chả biết đường về nhà.

- Để tớ dẫn về cho.

Krixi dùng sức đôi cánh nhỏ nâng mình lên, tóm lấy áo của Eland'orr với mục đích nâng cậu ta lên để bay về Elborne, nhưng cô quên mất rằng cậu bạn này không còn là người nhỏ xíu ngày xưa nữa.

- Hể? Tính làm gì vậy nè? Cậu không phải định nhấc bổng tớ lên và doạ chết như ngày xưa chứ?

- Sao... Sao cậu nặng quá trời vậy!!

Nhấc không nổi dù chỉ một chút, Krixi bỗng lỡ đà mà ngã nhào vào người Eland'orr.

- Ngốc này! Giờ tớ không còn thấp hơn cậu, không còn nhỏ con hơn cậu nữa đâu.

- Đau...

- Cho chừa đi.

Nói xong cậu đứng dậy rồi cõng Krixi trên lưng. Còn cô thì ngại đỏ bừng cả mặt, dù vậy cô vẫn ôm lấy cổ cậu ta và dụi đầu vào lưng.

- Tớ không nghĩ sẽ có ngày cậu trở lại, tớ còn tưởng cậu đã đi xa rồi chứ.

- Haha, đến tớ cũng ngờ mà...

- Cậu sẽ ở lại đây mãi chứ?

- Theo ý nàng, công chúa của ta.

Cả hai phá lên cười, bởi hồi nhỏ trò chơi yêu thích nhất của hai người chính là "hoàng tử và công chúa", nào đâu đến lớn họ vẫn nhớ lại được thứ trò tiêu khiển đầy kỉ niệm đó.

- Eland'orr này, nếu như tớ muốn làm công chúa của cậu thật thì sao?

- Cậu luôn là công chúa của tớ mà.

- Không ý tớ là... Là nếu như...

"Tên ngốc này"

- Nếu như tớ nói... Tớ thích cậu thì sao?

- Tớ cũng thích cậu mà? Như người thân trong gia đình vậy.

Krixi cố nén sự mất bình tĩnh trong lòng, bởi cô thật sự thích cậu bạn này, cho dù có ngốc nghếch nhưng cô lại thích cậu ta ở điểm đó.

- Thích như kiểu... Lữ Bố và Điêu Thuyền đó...

- Họ yêu nhau mà?

- Thì... Thì ý tớ là vậy đó!

- Là cậu yêu tớ hả?

Nói tới đây Eland'orr mới hiểu ý của Krixi, đúng là đại ngốc. Lần này tới cậu là người ngại ngùng, không biết nói gì nữa Krixi mới giải vây.

- Cậu trả lời sau cũng được, nhưng mà... Chí ít cũng đừng lờ tớ nhé, những gì tớ nói là thật, chỉ mong đồ ngốc như cậu hiểu được thôi.

---

Eland'orr có ngốc nghếch thật, nhất là ở chuyện yêu đương thì càng dở, có thể cậu ta quý Krixi, yêu mến cô bạn của mình nhưng yêu cô nàng thì cậu lại chưa nghĩ tới, căn bản chính cậu cũng chưa biết được yêu là như nào.

- Cậu đang nghĩ gì thế?

- À à không có gì đâu.

Cơ mà nếu không vì Krixi đề xuất làm người yêu cậu, thì cậu cũng chả nhận ra cô bạn bây giờ đã xinh và ra dáng thiếu nữ hơn xưa rất nhiều. Trong khi cô đang mải ngắt những bông hoa dại bên vệ đường, cậu không ngừng chăm chú nhìn vào gương mặt đáng yêu đang tươi cười đó. Bất giác cậu cảm thấy Krixi dễ thương đến lạ thường.

Rồi Krixi vô tình đánh mắt về phía cậu bạn thân của mình, cũng vì thế mà Eland'orr giật mình lúng túng quay mặt đi chỗ khác.

Chiều chiều khi mặt trời sắp ẩn mình sau những ngọn núi cao vút, hai người chậm rãi bước đi trên con đường đầy cỏ xanh rờn.

- Krixi này cậu to lên rồi đó.

- Cái gì to cơ?

- Đây nè.

Eland'orr vừa tính chạm vào nơi cấm địa ngang vai của Krixi thì bị cô tát cho một phát, đôi mắt ánh lên tia lửa như muốn giết chết cậu ta.

- Đồ dê xồm! Không ai dạy cậu là không được chạm vào chỗ đó của con gái hả?!!

- Ấy bình tĩnh! Xin lỗi mà! Được rồi thế nó bé được chưa?!

Nói tới đây đủ biết chả khác nào cậu ta đổ thêm dầu vào lửa. Krixi đã tức lại càng tức hơn, cô bật mode đồ sát bay lên và đuổi Eland'orr.

- Cậu có chạy đằng trời!

- Bắt được rồi cậu sẽ làm gì tớ nào?

---

Đuổi được một đoạn kha khá thì Eland'orr bỗng dừng lại, làm Krixi không kịp dừng mà một lần nữa ngã vào người cậu. Nhưng có vẻ đó là ý đồ của cậu ta.

Đỡ cô nàng dậy, vuốt mái tóc màu hồng phấn của cô qua bên tai. Krixi lần đầu tiên chạm mặt với Eland'orr ở khoảng cách gần như vậy nên có chút e ngại khi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh dương hiền từ của cậu ta.

- Krixi này, cậu nhớ câu hỏi mà cậu hỏi lúc ta mới gặp lại nhau chứ? Tớ đã suy nghĩ kỹ rồi, thực lòng tớ cũng có cảm tình với cậu như Lữ Bố với Điêu Thuyền.

Krixi sững người một lúc, hai tay áp lên má, mặt đỏ hết lên trước lời đề nghị của Eland'orr

- Vậy nên... Krixi, cậu làm người yêu tớ nhé?

- Nhưng cậu là một du hiệp, nếu yêu tớ cậu sẽ bị gò bó bởi tớ mất.

- Ai nói là du hiệp thì không được yêu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net