Một tuần đáng nhớ của Mu và Val

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Vân phải nằm viện một tuần.

Lí do? Chả là nó hôm trước có rủ Lữ Bố đi quẩy bar mừng thi Hoá được 5 điểm, ai dè đâu trên đường Vân hăng quá nên chơi lớn bốc đầu.

" Anh bảo đừng mà mày đéo nghe. Giờ vui chưa?"

" Im mồm hoặc tôi block anh."

" Ấy thôi em iu đừng giận :"))"

Triệu Vân nằm trên giường bệnh, khoá miệng Lữ Bố xong liền quay qua ba đứa bạn vừa vào thăm bệnh mình.

Nó dịu dàng âu yếm bảo:
" Về liệu hồn mà giữ cho cái Kí túc xá gọn gàng. Bằng không đào sẵn huyệt đi."

Hai đứa Valhein và Murad gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Đoạn, Vân quay qua 'đứa con cưng' của mình, mỉm cười hiền hậu:
" Cố gắng nhé. Nếu tên Elsu đó ức hiếp gì mày thì cứ bảo tao."

" Ok Triệu Mama ):33" Yorn đưa tay chào kiểu quân đội, khúc khích.

Hai thằng ôn Valhein và Murad khó ròng vì bị mẹ đại phân biệt đối xử, còn ông bố họ Lữ thì cắn khăn tay ghen tị.

Quay lại khu kí túc xá, Valhein chính thức trầm cảm.

" Nào giờ toàn thằng Vân nó dọn dẹp hộ bọn mình chứ có động tay động chân bao giờ đâu trời..."

Murad thì đang ở trong phòng bếp, cười giả lả rồi nói:
" Thôi ăn cái đã. Mà cái nồi để đâu nhỉ tao còn nấu cơm. Mày đi xắt rau đi."

Nhưng câu hỏi ở đây là: cái nồi ở đâu?

Cả lũ lục tung mấy cái ngăn tủ đồ trên đầu lên, nhưng chả thấy gì. Thế là hai ông lục tiếp đến mấy cái ngăn bên dưới, mãi mới lôi ra cái nồi nhôm ở một ngăn tủ sát bên thùng gạo. Mà bố khỉ - Valhein chửi thề - thằng Vân nó nhớ nhà nó trên Trường Bản Thường Sơn hay sao mà cái ngăn đựng nồi nó không viết là chữ 'Pot', mà là chữ '锅' nha :))) 

Thảo nào lục 30 phút rồi không tìm được.

Murad cảm thấy tự hào vì bản thân đã nảy IQ và để ý đến cái chữ tiếng Trung ấy, và bây giờ cả bọn đi tìm nồi cơm.

" Mày coi còn chữ tiếng Trung nào nữa không..." Valhein chui hẳn đầu vô tủ, cuối cùng tốn thêm 10 phút để gỡ cái đầu ra khỏi đống đường dẫn nước chi chít dưới bồn rửa.

Murad nghi ngờ cái hộp trắng treo trên tường ở ngay giữa cái tủ lạnh với cửa chính (nó cũng ghi tiếng Trung lên đó), nên nó lục luôn.

Rồi Murad hét lên bàng hoàng làm Valhein vừa mới gỡ được cái đầu ra lại bị đập vô thành tủ.

" Ê mày... mày... coi cái này nè..." Murad xanh mặt dơ ra một cái que dài, có màn hình hiện số điện tử.

Valhein nhảy dựng để rồi bị u đầu thêm cục nữa.

"C... Cái que gì đấy...?"

" Sao tao biết.... Nhưng mà... nhìn như kiểu..."

" Que thử thai...?"

Một khoảng im lặng kéo dài.

Cả hai đứa toát mồ hôi hột, rồi cùng đưa tay rờ bụng nhau coi nó có thai không mà phải thử.

" Ủa mà đâu phải tụi mình có thai hay không? Vấn đề là ai mua cái này nè!!" Valhein bàng hoàng nhận ra trọng tâm vấn đề.

Murad nghe vậy, vô tư hỏi:
" Hổng phải mày hả?? Mày với Ryoma đang..."

" Xạo nghe mày!! Tụi này còn đang tuổi học sinh mà."

Thằng Murad nó ngu lắm, cũng chưa có người yêu, thế nên nó mua làm đếch gì?

Vậy chẳng lẽ là...

" Triệu Vân?"

" Hơ... Hơ... Hắt xì!!!"

Triệu Vân đang ngồi đọc Tam Quốc, tự dưng hắt xì một cái rõ to làm Lữ Bố giường bên đang xem phim ' ừ ứ ư' phải giật mình suýt nữa là la lên.

" Tiểu Vân? Em sao thế? Lạnh à?"

Triệu Vân quệt mũi, dán mắt tiếp vào quyển truyện.

Anh đáp lại bằng một cái giọng cực thiếu đòn.

" Đéo đâu? Vừa nghĩ tới cái mẹt của anh là tụi bị vậy."

Lữ Bố khóc ròng.

Quay trở lại với hai ông tướng ở nhà, cả hai nhìn nhau rồi cùng thống nhất là sẽ không nói chuyện cái que thử thai với Triệu Vân, nếu không thì chẳng khác nào đang đi lẻ mà thằng Vân team bạn full nội tại :"))

Nhưng chúng nó đâu biết đó chỉ là cái cặp nhiệt độ :))

Một tiếng rưỡi trôi qua, không có gì đền đáp công lao tìm tòi của Val và Mu cả, tất cả những gì chúng nó thu về chỉ có 'một thứ tròn tròn to to màu trắng giống nồi hầm thu nhỏ'.

Mà không biết rằng đó là cái nồi cơm cần tìm.

" Thôi úp bát mì cho nóng há?" Murad bảo, rồi đưa tay với lấy hai gói ramen ăn liền trong ngăn tủ ra.

Valhein gật đầu, bắt đầu đi đun nước hộ thằng bạn cho nó đun mì. Nhưng nghe kĩ chỉ nghe thấy hai tiếng xé gói thôi nên nó ngờ ngợ thằng Murad liệng luôn mấy cái gói gia vị vô bát mà éo bóc ra.

Quay lại, thấy Murad đang cầm thanh đoản đao của mình để xé gói gia vị ra.

" Sao lại phải khổ thế cha nội!!??" Valhein la lên sau khi bật bếp để đun nước, "Để đấy tao bóc cho nào."

15p sau mới bóc được :)) (hình ảnh Ad vật lộn với gói mì ăn liền ở canteen trường)

May mắn là sau đấy hai ông ăn mì rất bình yên, nhưng trong đầu vẫn luẩn quẩn ý nghĩ về cai 'que thử thai có số điện tử' kia...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net