17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ôi Chúa ơi. Cellia mau giúp ta thay đống vải này ra đi, ta sắp bị chúng bó chết rồi.
- Vâng.

Laville cười nói vui vẻ với nữ hầu. Cũng chẳng biết vì lí do gì chàng lại khó chịu hẳn ra mặt với Đại Vương tử như vậy, nhưng nếu đối phương đã không xem chàng ra cái gì cả, hà cớ gì Laville đây phải để vị Đại Vương tử cao cao tại thượng kia vào mắt chứ. Dù gì chàng cũng sẽ làm đúng vai trò của một Đệ nhất Vương phu nhân của đại đế chế phía Đông, như vậy là được.

- Nhưng phu nhân, sao khi nãy ngài lại tức giận như vậy chứ. Nô tỳ còn tưởng ngài sắp bổ vào đấm luôn Đại Vương tử rồi.
- Chàng ta đã không xem ta ra gì, hà tất gì ta phải nể trọng chàng ta. Đây chỉ là ăn miếng trả miếng, ta sẽ chẳng bao giờ nịnh nọt chàng ta, và chàng ta cũng nên biết điều một chút...
- ...với lại, nếu không làm căng lên thì làm sao ta kéo em về được, ta nghe nói mấy lễ hội ở ngoại ô thật sự rất vui. Hay hôm nào chúng ta đi nhé.
- Phu nhân. Ngài bây giờ là Đệ nhất Vương phu nhân rồi, ngài không còn là Tam hoàng tử vô âu vô lo nữa đâu.

Nét buồn thoáng qua trong đôi mắt xanh biếc ủ sương, tựa như ngọn gió voi tình lướt qua mặt hồ phẳng lặng. Laville vỗ nhẹ đôi tay đỏ ửng của nữ hầu, nét buồn bã cũng theo cái cúi đầu đi đâu mất.

- Đó chỉ là danh nghĩa thôi mà. Trốn ra khỏi hoàng cung rồi thì Đệ nhất Vương phu nhân cũng chỉ là một cái danh xưng sa xỉ.
- Nô tỳ không nói nổi ngài nữa, phu nhân.

Nàng dừng lại một chút, cẩn thận tháo đóng kẹp ghim xỉa vào da đầu Laville. Ra cả tháng nay nàng không ở cạnh, có lẽ vị Tam hoàng tử này cũng sống không dễ thở hơn là bao. Cơ thể suy nhược còn chưa khỏi hẳn, chẳng có lấy một chít sức sống nào đọng trên khoé môi. Vậy mà vẫn còn dư hơi hỏi han nàng đủ điều.

- Nhưng nếu vậy, chẳng phải người ngoài sẽ biết ngài và Đại Vương tử không hoà thuận. Những người kia sẽ đối xử với ngài thế nào đây...
- Đừng lo, ta đã từng nghĩ, nếu bản thân vô hại thì kẻ khác sẽ bỏ qua, cũng đã quen với cuộc sống bị kẻ khác khinh thường chối bỏ. Nhưng ở nơi đất khách quê người này, chẳng có ai ở bên đủ tin cậy ngoài em ra. Ta đã chẳng thể vô dụng được nữa.

Laville cụp mi, biểu cảm chân thật hiện rõ trên ngũ quan suy nhược. Chàng hướng mắt nhìn lãng hoa vẫn y nguyên ở trên bàn, thoáng chốc cười cười đổi chủ đề chuyện trò với Cellia.

- Chốc nữa ra vườn, ta muốn hái một bó hoa tươi gửi lại cho ngài Công tước.
- Vâng. Nô tỳ sẽ chuẩn bị nón cho ngài.
- Và đem ít giấy bút đến nhé. Ta muốn viết một lá thư cho mẫu quốc.
- Họ cũng chẳng xem thư của ngài đâu, phu nhân.
- Họ sẽ xem thôi. Cellia đừng quá hà khắc với mẫu quốc chúng ta nữa.
.

.

- Ôi chao. Cellia tiểu thư, cô quay về đây rồi ư?
- Vâng. Tôi vừa được Đệ nhất Vương phu nhân đón về từ Đại Vương tử.
- Ái chà. Xem ra phu nhân cảm thấy chúng tôi đây phục vụ không tốt rồi, thật là khó hầu hạ mà.

Khay đựng giấy bút trên tay Cellia run bần bật, nàng ta cáu kỉnh hướng đôi mắt về bà trưởng hầu đủng đỉnh nói nghiêng nói dọc người bà ta theo hầu. Phu nhân Laville bé nhỏ mà khó hầu ư? Nghĩ đến đống kẹp tăm đâm đến xước cả da đầu của chàng, Cellia thật sự không nhịn nổi. Đám người này ỷ có Nội vụ phủ chống lưng, đến địa vị cao quý như Đệ nhất Vương phu nhân cũng bị khinh bỉ. Căn bản vì không nhận được sự thương yêu của vị Đại Vương tử kia.

- Phu nhân nhà chúng ta sinh ra là Tam hoàng tử cao quý của Đế quốc phía Bắc. Dựa vào chút kỹ năng cỏn con với bàn tay lóng ngóng của nữ trưởng hầu, cũng đòi hầu hạ chủ nhân sao?
- Là ai đi chăng nữa. Đòi hỏi quá nhiều chỉ khiến người khác không để vào mắt, Cellia cô cũng nên biết điều mà làm công việc của bản thân đi thì hơn.
- Chủ nhân chúng ta thật nhân từ khi để một kẻ miệng mồm toàn dao kéo ở bên cạnh phục vụ, nếu là ta, cái đầu của bà từ lâu đã được gửi về nhà rồi.
- Này. Cellia, cô ăn nói cho cẩn thận!! Chẳng qua cũng chỉ là một nam nhân bị Đại Vương tử chúng ta rẻ mạt, được sống trong cung đã là vinh hạnh lắm rồi. Một nô tỳ theo hầu như cô thì đừng ở đây loạn ngôn!!!

Cellia nhịn không nổi nữa, cánh tay nàng buông vội khay mực, một tiếng động chua chát vang lên giữa hành lang ngập sắc nắng. Nữ trưởng hầu ngã nhào ra nền nhà, ôm gò má đỏ ửng sốc không nói nên lời, bà hướng đôi mắt trừng trừng nhìn nàng, dưới ngàn con mắt theo phe bà, Cellia chẳng qua chỉ là ngọn đèn trước gió. Vậy mà dám phản kháng, đúng là tìm dươngd chết mà.

- Nhà ngươi chán ở trong hoàng cung rồi sao?!!
- Cellia có chán ở đâu thì đến lượt một nữ trưởng hầu như bà phán xét hay sao?

Giọng nói trong veo, ngữ khí bình lặng như đêm thu vắng gió, ấy vậy mà lạnh lẽo tựa băng, xuyên qua tầng tầng dải lụa sáng màu của nắng đều đều vang lên, hướng tầm nhìn về người đàn bà còn đang nằm dài trên nền nhà.

- Vinh quang Dạ Ưng tộc, tham kiến Đệ nhất Vương phu nhân.
- Ngươi vẫn còn nhận thức được người đứng trước mặt mình là ai sao, nữ trưởng hầu Evi?

Nữ trưởng hầu sửng sốt, bà trước giờ có nói tên cho người nào trong cung này biết đâu. Ánh mắt chạm nhau, ngay giay sau Evi hoảng sợ khom người. Trước nay, ngoài Đại Vương tử luôn cau có trầm tính, thì chẳng ai bộc lộ nổi khuôn mặt lặng như biển đóng thành băng kia. Đây chắc chắn không phải kẻ bà gọi mỉa mai hai tiếng "phu nhân" khi sáng, hoàn toàn không phải. Tuy nhiên, đây chỉ qua là đeo lên một lớp mặt nạ cứng cỏi hơn mà thôi. Bà ta đã ở trong cái cung này bao lâu rồi kia chứ, một kẻ yếu đuối bị mẫu quốc vứt bỏ chẳng là cái gì đối với bà cả.

- Tất nhiên rồi ạ. Ngài là Đệ nhất Vương phu nhân của đại đế chế phía Đông, là Vương hậu của Đại Vương tử chúng nô tỳ.
- Ta rất cảm kích khi bà vẫn còn nhớ, nữ trưởng hầu Evi thân mến.
- Đó là lí do ngài nên suy nghĩ chín chắn hơn về địa vị của bản thân, thưa phu nhân.
- Địa vị của ta?

Đúng vậy. Đến cách nói chuyện, ngữ khí cũng khác đi đôi phần. Cứ như hai mặt gương chẳng thể tìm nổi một điểm chung nào ngoài vẻ bề ngoài non trẻ. Một điều khiến nữ hầu già nua chắc chắn, kẻ bà đang quỳ gối cung kính đối đáp là một người hoàn toàn khác với nam nhân bệnh tật hành hạ. Chuyện này càng ngạc nhiên hơn là, chính nữ hầu Cellia cũng bất ngờ không kém. Khuôn mặt nàng ta là viết hẳn một chữ "sốc" trên đó hướng về Tam hoàng tử.

- Ngài là Đệ nhất Vương phu nhân, vinh hạnh này là do Đại Vương tử ban tặng. Ngài chắn hẳn phải cảm kích Đại Vương tử mới đúng, vì chính Vương đã đem đến một tước vị cao quý như vậy cho ngài...
- Nói như nữ trưởng hầu Evi, thì Đại Vương tử là lí do duy nhất để ta có thể có những điều ở đây sao?
- Nô tỳ chỉ muốn tốt cho ngài, thưa phu nhân. Đó là lí do ngài phải cố gắng đúng phận của mình hơn nữa, để không trở thành hòn đá chắn đường của Vương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net