32.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt 18 năm qua, dù dưới thân phận là một Tam hoàng tử vô dụng hay một đứa trẻ không danh không phận. Không ít lần chàng chiêm ngưỡng qua những bóng hồng khiến lòng người luyến lưu. Có người mang một nét sắc sảo khó dò, có kẻ một từ mĩ miều cũng không tả hết. Nhưng nam nhân cùng ngồi với chàng dưới gốc cây liễu đêm đó, lại như một thứ cảm xúc đã bị bỏ quên từ lâu hiện về. Ngây ngô, hiền dịu, êm đềm tựa thanh âm trong trẻo truyền về bên tai của dòng chảy róc rách len lỏi qua khe đá.

Tuy vậy, Laville lại nghĩ đó chỉ đơn thuần là một giấc mơ lạc lõng do bản thân chàng ngu muội tạo ra. Làm gì có kẻ nào giống với Đại Vương tử đến chín mười phần như vậy, còn cái kiểu tính tình ôn nhu, hòa nhã bên cạnh chàng cả đêm đến khi chàng ngủ thiếp đi, chắc chắn Đại Vương tử coi Laville như cái gai trong mắt kia không thể làm được điều đó. Bằng chứng rõ nhất là sáng hôm đó, Laville tỉnh dậy đã thấy bản thân nằm ngoan ngoãn trên giường.

Trong phòng không mở đèn, ánh sáng lập lòe len lỏi tiếng nói chuyện xì xào vọng vào từ bên ngoài. Trời chỉ vừa tờ mờ ửng sáng, chút nắng mỏng manh chạy vội qua tấm rèm thưa, kéo Laville từ từ ra khỏi giấc mộng.

- A, phu nhân, người về phòng khi nào vậy.
- Ta tối qua đã về rồi.
- Nô tỷ còn tưởng ngài sẽ ở lại với phu nhân Nakroth.

Cellia cười cười nhìn chàng, bản thân thuần thục giúp chủ nhân mình vệ sinh cá nhân. Laville ngáp dài một tiếng, bò dậy ngồi trên giường ngơ ngẩn một lúc rồi lật chăn ra, lần mò xuống giường. Nhìn bản thân chàng phản chiếu lại trong gương, lòng một lần nữa tựa đá rơi xuống giếng. Trời cho một gương mặt ưa nhìn, mái tóc xanh mượt ôm lấy hồng nhan tiều tụy, không rõ vì điều gì mà tầng tầng u uất. Cellia giúp chàng chải tóc, mái tóc suôn mượt gợn từng lớp mềm mại, len lỏi qua kẽ tay óng ánh như sợi tơ.

- Phu nhân, ngài đi đâu mà lá liễu dính lên tóc vậy. Trong cung làm gì có cây liễu nào đâu chứ.
- Lá liễu?

Cellia tuốt chiếc lá dính lại bên lọn tóc, chiếc lá xanh rì nhỏ bé nằm gọn trong lòng bàn tay, mùi nhựa cây còn mơ mơ hồ hồ chạm vào khứu giác. Laville giật mình, ngơ ngác nhìn chiếc lá xanh tươi, chốc chốc lại ngước mắt ra bên kia khung cửa sổ, rồi lại nhìn về chiếc lá đơn độc nằm im đó. Vậy ra không phải mơ, người kia thật sự tồn tại, hiện hữu lắng nghe tâm tư không ai thấu của chàng. Đôi mắt cay đắng chớp hờ, lệ không kìm được lăn dài bên gò má. Không biết giọt lệ kia khóc vì điều gì, vô cớ rơi xuống thoát khỏi cõi mộng, xé lòng thiếu niên ấy lăn dài khỏi mi.

Cellia hốt hoảng, nàng ta luống cuống hỏi thăm chủ nhân mình. Laville vậy mà nức nở oà lên, như thể có bao nhiêu tủi hờn chôn vùi bấy lâu bộc lộ ra hết cả.

Từ lúc đặt chân đến phía Đông, chưa ngày nào Laville thật sự sống thoải mái, sáng trưa chiều tối, gà gáy canh ba giật mình tỉnh dậy đến hoàng hôn chạm khung cửa sổ. Thiếu niên vẫn hoạt bát vui vẻ nói cười, bỏ qua hết thảy sự lạnh nhạt chua xót của người đầu ấp tay gối, người đời mỉa mai đủ điều vẫn hiên ngang đứng đó mà sống, ung dung tự tại mang cho con người ta cái xúc cảm thoải mái. Nhưng tâm can đã đau đến chảy máu, nhuốm lên đôi bàn tay mỏi mòn run rẩy, từng vết từng vết in hằng lên mạch đập yếu ớt thoi thóp. Ngày qua ngày, bốn mùa xuân hạ thu đông, cây lá cứ luân phiên đổi màu thay áo, nhưng lòng chàng lại chẳng thể nương theo cảnh thả trôi được nữa, gò bó ép bản thân phải mạnh mẽ, cuối cùng chỉ nhận lại sự ghẻ lạnh đay nghiến. Nghĩ đến không khỏi phải thở dài một tiếng, nhưng thở dài rồi vẫn phải mở mắt nhìn vào thực tại, chật vật sống trong cái lạnh tự tâm, cõi lòng chàng càng kiệt quệ héo mòn.

Laville bật khóc, khóc cho cái số chàng hẩm hiu đau khổ quá, khóc cho bản thân đã quá tin vào tình yêu bản thân tự vẽ ra, cuối cùng lại tự mình làm đau mình. Chàng ôm chặt lấy Cellia, khóc đến thở không thông, nước mắt nước mũi tèm lem hết mặt. Hồi lâu sau mới dứt, khuôn mặt còn đó vết nước mắt dài hai bên gò má, vừa sụt sùi vừa xem văn kiện.

- Phu nhân, ngài chườm ít đá đi, ngài khóc đến mắt đỏ bừng rồi.
- Ta không sao, làm dơ quần áo của em hết rồi.
- Chút này không là gì đâu ạ. Nhưng sao hôm nay ngài có vẻ nhạy cảm quá, chủ nhân ngài để tâm đến lời của Đại Vương tử sao.
- Để tâm cũng không giúp ta được điều gì. Coi như khóc một trận cho xong, may mắn hắn không thẹn quá hoá giận hạ chủ chém cái đầu này của ta, bằng không giờ ta với em có khi nằm đâu đó trong rừng rồi.
- Phải, phải. Ngài đừng quan tâm đến ánh nhìn của Đại Vương tử nữa, có gì nô tỳ nhất định sẽ bảo vệ ngài tới cùng.
- Vất vả cho em rồi, Cellia.

Laville choàng khăn hờ hững, từ tốn men theo hành lang còn đó ánh đèn u mờ. Ngày mới đã đến trên đỉnh đầu, nhưng lòng người lại nặng trĩu chuyện quá khứ.

Không lâu sau nội cung truyền lệnh Đại Vương tử cấm túc Đại phu nhân, nội bất xuất ngoại bất nhập.

Kẻ bên ngoài câu chuyện cho rằng, Đại Vương tử nhịn không nổi tính khí trẻ con của chàng, biết bao nhiêu lần giơ cao đánh khẽ, Đại phu nhân càng được đà lấn tới, không xem Vương tử bọn họ ra gì. Trước giờ hai người vẫn là một câu khách khí hai câu giữ khoảng cách, không người chém ta giết đã là may mắn lắm rồi. Nay gặp phải chuyện nghiêm trọng như vậy, người mất tích còn chưa rõ sống chết, cả hai không tìm được điểm chung trong thế cục rối ren là dĩ nhiên. Lời bàn tán càng lúc càng xôn xao hơn, truyền ra khắp cung nhanh hơn cả khẩu dụ.

Riêng kẻ trong cuộc, người có mặt ngày hôm đó lại cảm thấy nực cười trong lòng. Chẳng ngờ hai cái tát đổi lại thứ hình phạt vô tri này. Vị quản gia nghiêm nghị đọc lệnh của chủ nhân, đôi mắt in hằng đó vết tích thời gian, lặng lẽ nhìn bóng người hao gầy quỳ dưới nền gạch lạnh lẽo.

Điều khiến lời đồn ấy truyền xa đến chóng mặt dĩ nhiên là những kẻ chứng kiến cảnh tượng này kể lại. Đại phu nhân Laville trước giờ chẳng im lặng chấp nhận lệnh ban xuống của Đại Vương tử, người chàng ta còn tay trên cướp về, ăn cùng bàn với Vương nĩa muỗng muốn ném là ném, còn hại vị đầu bếp phục vụ đã lâu năm chết oan ức. Tiếng xấu đồn xa, nhanh chóng có người đã nói, Đại phu nhân cùng ả nô tỳ theo hầu phá phách ngỗ nghịch, khi bé không được dạy dỗ đàng hoàng nên mới không phân biệt trên dưới cao thấp.

Nô tỳ gia nhân cao thấp chen chân nhau bên ngoài, he hé cánh cửa xem hài kịch bọn họ vẽ ra. Kiểu nào vị Đại phu nhân ấy cũng sẽ chề mặt ra la gào, ôm chân nô tỳ của chàng than vãn không chấp nhận được mệnh lệnh này.

Có nào ngờ vị Đại phu nhân cao cao tại thượng trong miệng bọn họ hôm đó quỳ dưới nền gạch, tóc tai còn lộn xộn chấm đuôi, dép cũng tùy tiện xỏ vào. Dung nhan không qua điểm trang, tầng tầng u uất, tái nhợt mà thốn khổ như sắc lạnh cuối đông. Càng không chấp nhận nổi là, chàng ta im lặng chấp nhận mệnh lệnh, đến cả quản gia cũng ngạc nhiên ra mặt.

Tính đến đây cũng đã gần một tuần Đại phu nhân bị cấm túc. Cả ngày chỉ nhốt mình trong thư phòng, không xử lý giấy tờ thì cũng thưởng trà đan len. Thủ phủ khi thường đã vắng bóng gia nhân, giờ chỉ còn ánh đèn heo hắt phả vào tâm tình cô quanh.

- Tiết trời trở lạnh, xem ra phải chuẩn bị ít trà gừng làm ấm cơ thể, nhân tiện gửi cho ngài Nakroth một ít.

- Nô tỳ sẽ làm ngay. Phu nhân, ngài ngồi đó đã hơn một tiếng rồi. Cửa sổ cũng không đóng kín, gió lạnh lùa vào trở bệnh phải làm sao.
- Dạo này thời tiết thất thường quá nhỉ, chẳng thể yên tâm sắp xếp việc gì ra hồn.

Ngọn gió đông thổi bần bật xuyên suốt bên kia cánh rừng, ù ù từng cơn làm lòng người cũng ớn lạnh. Lá khô bị cuốn bay liên tục đập vào cửa sổ, chôn vùi vào đôi mắt suy tư không đoái hoài thế tục. Laville chán nản thở không ra hơi, nhìn lò sưởi tí tách sắc đỏ hoe phía xa.

- Đại phu nhân, ngài Nakroth tìm ngài.
- Ngài Nakroth? Mau để ngài ấy vào, bên ngoài đang lạnh lắm.

Laville buông vội cuộn len còn chưa mắc nối, ngũ quan tươi vui lên vài phần nhìn bóng ảnh quen thuộc tiến vào.

- Vinh quang Dạ Ưng tộc, Đại phu nhân.
- Nakroth, mau ngồi, ây da ta dạo này không đi đâu được cả. Không tìm ngươi thưởng trà, thật đáng tiếc.
- Hôm nay ta đến để thông báo với Đại phu nhân một chuyện. Kể ra Đại Vương tử cũng quá cứng nhắc rồi, ta hai ngày nay ngày nào cũng đến chính điện ngỏ lời muốn thăm Đại phu nhân. Mãi đến hôm nay mới được chấp thuận.
- Chuyện gì? Thông tin bị phong bế, ta thật lòng không nắm rõ thế cục hiện tại. Cũng không rõ Đại hoàng huynh và Công tước Hayate có bình an trở về hay không...
- Ta nghe nói bọn họ từ đó đến hiện tại chưa liên lạc được, nhưng vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng.
- Vậy thì may quá rồi. Ấy nhưng ngươi tìm ta chắc không phải nói chuyện này chứ, ngươi muốn hỏi gì thì ta cũng đành phải chịu rồi.
- Vì ta biết ngươi sẽ không nắm rõ thông tin chính sự như trước, nên mới đến đây với ngươi, phần cũng muốn cùng quý nhân đàm đạo. Tranh luận với Đại Vương tử vài ngày làm đầu óc ta căng như dây đàn rồi...
- Nakroth, ngươi chấp nhất với hắn thế nào cũng bị tức chết. Đúng, không tức chết cũng điên lên cắn lưỡi chết. Cấm túc ta đã đành, cắt giảm gia nhân cũng đành, thế nào mà ngày nào cũng một xe công văn gửi đến. Ngươi xem, ta thâu đêm suốt sáng làm việc cũng không vơi đi nổi. Nhưng mà hôm nay ngươi đến có chuyện gì.

Cellia lẳng lặng từ xa nhìn chủ nhân nàng rót trà cho Nakroth. Từ hồi bị cấm túc đến nay, lần đầu nàng gặp lại nụ cười tươi vui như gió xuân này. Cả ngày Laville không thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì cũng gật gù phê chuẩn văn kiện, mặt cắm vào tờ giấy vô tri đến quên ăn quên uống. Nhìn thấy nụ cười này, Cellia như trúc đi toàn bộ gánh nặng thế tục trần gian rồi quyên sinh, cả người nhẹ nhõm như vô lượng.

- Zephys từ chiến trận trở về. Ngày mai sẽ đón ta hồi thành.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net