10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Laville! Em ở đâu!?"

Zata thật sự đang rất lo sợ, không ngừng tìm kiếm tên nhóc tỳ dưới cơn mưa triền miên. Nếu Laville rẽ sang hướng đó, thì lại chính là khu phố mà năm xưa cậu hay cà kê dê ngỗng, chơi bời khắp nơi. Anh sợ cậu lại trở về con đường xấu xa ấy, lại tiếp tục là một đứa côn đồ không có tương lai.

Dù đã qua khắp nơi quen thuộc của cậu nhóc nhưng anh vẫn chẳng thấy bóng dáng nhỏ con ấy đâu. Nỗi sợ vì thế mà liên tục dâng trào đè nén, hối thúc anh nhanh chân tìm ra cậu cho bằng được.

Qua khu công viên được một lúc, Zata dừng lại bên cây đèn đường thở hắt mệt mỏi, cố hít thở để lấy lại sức, tay quệt những vệt mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt. Vừa chuẩn bị nhấc chân, bỗng anh nghe thấy một tiếng xô xát thật mạnh cùng tiếng hét oai oái vang lên ở góc rẽ phía sau.

Trong khi đó ...

"Ơ? Hồi nãy chúng mày hùng hổ lắm mà? Sao bây giờ không nói tiếng nào nữa đi? Hả!?"

Laville điên tiết cáu gắt, chau mày đạp đạp lên mặt một gã vừa bị cậu quật cho một phát đau điếng. Xung quanh toàn là những tên nằm lai láng mà ngớp ngáp như con cá mắc cạn.

"Đ-Đùa tao à!? Sao mày ... mới lúc nãy ... còn chẳng vùng ra nổi ..."

Hắn trừng mắt nhìn cậu, với vẻ không can tâm chịu thua, vẫn còn không tin được chuyện vừa mới xảy ra. Rõ là Laville còn đang yếu ớt chống cự, vậy mà thế quái nào trong chốc lát cậu có thể tung chiêu như phim chưởng Hồng Kông được chứ? Nốc ao hết những tên to con gấp hai lần mình chỉ trong vài phút ngắn ngủi?

"Tsk! Đúng là lũ tạp chủng! Tao chỉ giả bộ thù mày thôi con!" Nhóc tỳ tặc lưỡi khinh thường, cầm ống tiêm hắn làm rơi vừa nãy, mạnh tay bẻ gãy nó như dằn mặt gã: "Còn cái thứ này nữa! Mày tưởng “thịt” tao dễ lắm à thằng chó!?"

Bây giờ trông Laville mới đúng là côn đồ bắt nạt ngược lại chúng, mép miệng nhếch lên với cặp chân mày cau có, nguyền rủa các kiểu các thứ, chà đạp bọn chúng không khác gì đống rác.

"Bây giờ bọn mày muốn gì!? Bị lột đồ treo lên cột điện? Hay đội sịp nhún nhảy ngoài đường?"

Và cậu cũng ác chứ chả đùa, toàn đưa ra những màn tra tấn chỉ có mình cậu nghĩ ra được mà thôi, làm tên nào cũng ớn lạnh mặt mày lắc đầu lia lịa.

"Giờ muốn sao? Hả? Hay là để tao bẻ cái “cần” của từng thằng một! Cho tụi bây khỏi gieo giống luôn!"

"Mày tha cho tao một cái! Mày điên à!?"

Một tên tím mặt la lên, quả thực thấy rõ Laville chẳng khác ngày xưa là bao, điên lên là đéo sợ bố con thằng nào hết. Ngay sau đó hắn ré lên sợ hãi, cảm thấy mình chơi ngu thật sự, khi thấy Laville bắt đầu nổi máu điên còn hơn cả ban nãy, gầm gừ đi tới, mạnh bạo túm lấy cái "cần" của gã.

"Á!!! Tao sai rồi! Mày tha cho tao! Cứu! Cứu tao! Help me!"

Gã cố hết sức bình sinh rống cổ, gào khóc thảm thiết van nài cho cái "cần" tội nghiệp của mình. Mấy tên kia nhắm mắt khóc ròng, cùng nhau nói những lời tiễn biệt với gã.

"Vĩnh biệt mày! Bạn thân chí cốt của tao!"

"Mày yên tâm mà nghỉ ngơi đi! Kiếp sau mày sẽ lại là một thằng đàn ông mà!"

"Thằng Laville cũng sẽ có ngày ác quả ác báo thôi!"

"Bà nội chúng mày! Còn nằm đó trù tao!"

Gã mới chính là khổ chủ đáng thương nhất ở đây, gặp lũ đồng bọn còn trên cả khốn nạn, còn thêm tên Laville này đang điên máu chẳng kiểm soát được, trợn tròn trợn trắng cả đôi mắt với cả hàm răng nghiến ken két, chuẩn bị nội lực cho cú bẻ ngoạn mục.

"Không! Đừng mà! Tao lạy mày! Đừng!"

"Hahaha! Xử cái “cần” của mày xong, tao sẽ xử tiếp hai “hòn bi” của mày!"

"Má mày ác vừa thôi! Chừa phần cho thiên hạ nữa chứ!"

"Đéo còn gì để trăn trối thì chuẩn bị đi làm đĩ đê!"

"Yamete!!!!!"

"Laville!"

Nhóc tỳ khựng lại, cái quả mặt ác hơn chữ ác liền bình tâm bất ngờ, vội quay qua nhìn cái người vừa mới thốt tên mình. Đồng tử xanh ngọc long lanh hớn hở, cả tâm trạng như ngập tràn màu hồng dâng trào sự sống.

"Anh Zata."

Cơ hội quý giá ập tới, mấy gã kia nhân lúc cậu đang phân tâm liền thì thục bỏ chạy trối trăn trối chết.

"Chạy! Chạy lẹ! Nếu bây còn muốn giữ cái ngàn vàng!"

Cậu giật mình tỉnh mộng, nhận ra mình vừa để lộ sơ hở cho lũ chúng nó chạy đi hết ráo, cả vầng trán nổi đầy gân máu mà chửi hét.

"Mấy thằng óc chó! Đứng lại!"

"Ngu sao đứng!?"

Dám trả lời lại nữa chứ! Chứng tỏ tụi nó có sợ cậu đéo đâu! Còn bận hậm hực nguyền rủa bọn chúng, Laville sực nhớ tới mái tóc bạc trắng kia, vội quay lại gượng cười đánh trống lảng.

"Ừm ... Anh Zata, sao anh lại ở đây?"

Cậu bối rối không nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng cậu biết là anh đang quan sát những vết trầy xước trên khắp gương mặt và bàn tay của mình, do cậu cũng khá chật vật mới đánh lại được đám kia, và cậu còn chắc luôn là anh đang cau mày khi đảo mắt tới phần ngực lộ rõ trong lớp sơ mi đã bung hết cúc áo.

"Em ..."

Anh sẽ lại phiền trách cậu nữa cho xem, cậu đúng là chỉ biết làm anh lo lắng thôi.

"Em không nên bắt nạt người khác như vậy chứ."

Hửm!?

Hình như có gì đó sai sai.

"Anh mới nói cái gì vậy?" Nhóc tỳ ngơ ngác như con nai tơ, với con ngươi điêu đứng nhìn thẳng vào gương mặt nghiêm túc của Zata.

"Em còn hỏi nữa hả? Không phải lúc nãy em định bẻ-"

"Không! Là tụi nó bắt nạt em trước cơ mà!" Cu cậu như khóc không ra nước mắt, cố mà giải thích nỗi oan ức với Zata: "Anh phải tin em chứ! Trời ơi em hiền lắm! Hiền như ông bụt ấy! Sao mà dám bắt nạt được ai!? Em chỉ là lực bất đồng tâm thôi! Huhu!"

Laville rối rắm mặt mày, liên tục quơ tay giải thích các kiểu con đà điểu, trông chẳng khác gì đứa con nít mới lên năm.

"Được rồi, anh tin em mà."

Bàn tay to ấm kia đặt lên mái đầu ướt thẫm ấy, xoa xoa nhẹ nhàng như dỗ dành. Laville bị bất ngờ, vô thức ngước lên nhìn anh, đôi ngươi trong trẻo chợt lấp lánh rạng ngời bởi nụ cười mỉm dịu dàng sáng rực của anh.

Giống quá, giống hệt buổi hoàng hôn tuyệt đẹp năm đó, anh cũng cười với cậu như thế này.

Ah, muốn bị anh ấy đè quá đi mất!

"Laville? Em sao vậy?"

Bị anh thúc giục khỏi cơn ảo tưởng, Laville đỏ mặt muốn tự vả vào mặt mình. Gì mà suy nghĩ tầm bậy hết sức!

"Em ... Em không sao! Chỉ là ... suy nghĩ “này kia” thôi mà! Ahaha! Haha! Hắc xì!"

"..."

Nước mũi lòng thòng trông gớm không gì tả nổi.

"Em thật là, trời mưa to như vậy mà vác cái đầu không đi lung tung. Giờ bệnh rồi đấy thấy chưa."

"Em ... xin lỗi ..."

Bề ngoài tỏ vẻ hối lỗi là thế, chứ bên trong cậu chàng đang nhảy cẩn lên, la hét các kiểu một cách vui sướng như đứa điên xuất viện.

Kyaa! Anh ấy quan tâm tới mình kìa! Mình cưới nhau đi anh ơi!

Cơ mà đây đâu phải là lúc cậu tự sướng! Nhóc Laville choàng tỉnh nhận định lại tình hình. Sao Zata lại biết cậu quanh quẩn ở đây? Mà lại đích thân đi tìm cậu? Có lẽ nào anh ấy đã ...

"Phải rồi." Zata lặng lẽ lục lọi trong chiếc cặp: "Tại sao em lại-"

"Ah! Hình như em có việc quan trọng phải làm ở nhà!"

Tên nhóc kia đột nhiên hét toáng lên ngắt lời anh, giọng nói lếu la lếu lỏng rõ là đang đánh trống lảng, con mắt thì láo lia xung quanh một cách gian dối. Zata cau mày biết rõ cậu nhóc đang cố tình né tránh mình.

"Laville, nghe anh nói-"

"Em đi về trước nha! See you again!"

"..."

Ngày mai mà cậu đeo khẩu trang, ho khan các kiểu thì anh nhất định sẽ đập cậu một trận.

"Thằng nhóc này. Hửm? Đây là ..."

Đôi mắt đại bàng vô tình lướt qua một chiếc cặp nằm ngổn ngang trên nền đất lạnh.

"..."

Cặp của anh vẫn còn trên tay mà, vậy thì cái này chỉ có thể là của tên nhóc Laville hậu đậu kia.

Để xem em giấu anh được bao lâu.

.

.

.

"Laville! Mẹ để đồ của con ở ngoài này nha!"

"Dạ!"

Nhóc tỳ thoải mái trong làn nước ấm, đôi má hồng hưởng thụ khoảnh khắc tựa chốn thiên đường này. Gặp thanh niên lại nhỏ con với làn da trắng muốt, thoắc ẩn thoắc hiện giữa hơi nước sương mờ, trông từ xa sẽ chẳng khác gì một thiên nữ đang tắm tiên.

"Tuyệt vời quá đi. Hắc xì!"

Mọi thứ sẽ thật hoàn mỹ nếu không có thứ nước mũi kém sang kia.

"Ai da, tiếp theo mình nên làm gì đây?"

Laville nhớ tới lúc chiều cậu đưa tờ đơn cho hội trưởng Quillen ở phòng hội học sinh, đã căn dặn anh ta đừng để cho ả hội phó thấy tờ đơn ấy. Zata phản ứng như vậy xem ra đã được ai đó báo tin rồi, mà ban nãy anh lục lục trong chiếc cặp của mình, chắc là cũng nhận được tờ đơn đó.

Không biết anh ấy phản ứng vì cái gì. Do mình rời hội học sinh? Hay là chữ viết của mình trùng hợp với ả ta?

Là cậu cố tình muốn Zata thấy chữ viết của mình, cậu không màng chuyện anh có kinh tởm hay không, cậu chỉ muốn anh có một sự nghi ngờ nhất định về nàng hội phó.

Ban nãy đã cố tình để luôn cả cái cặp rồi, nếu anh ấy thật sự nghi ngờ, chắc chắn sẽ lục lọi tập vở của mình để kiểm chứng chữ viết.

"..."

Có khi nào anh Zata yêu cô ta đến nỗi cho rằng mình tìm cớ hại ả?

Laville ngay lập tức lắc đầu nguầy nguậy, vỗ bộp bộp bên má. Bỗng chốc cả cơ thể nuột nà đứng thẳng dậy, bàn tay vuốt ngược mái tóc xanh ướt thẫm, lộ rõ đồng tử sống động không hề có sự kiên dè.

Mình tin tưởng anh Zata, mình chắc chắn anh ấy sẽ nghi ngờ cô ả. Anh ấy là loại người căm ghét sự gian dối mà.

Nhưng rồi ảnh sẽ nghĩ sao về mình?

Agh! Khó xử quá đi!

"Hắc xì!"

"Bệnh mà tắm lâu vậy con!?"

"Dạ! Con ra liền!"

Lần mần hồi lâu, cuối cùng cậu cũng vác được cái thân bệnh hoạn lên phòng ngủ của mình. Thân mặc bộ đồ bông nối liền hình con ếch, với quả mặt sảng khoái cùng cái khăn tắm lau khô đầu tóc. Cậu nhóc loạng choạng đi tới, ngả mình xuống lớp đệm êm ái, thở phào một hơi tạm quên hết mệt nhọc.

Haizzz, ngày mai phải tìm cách gửi nốt bốn lá thư còn lại mới được. Mong nhiêu đó sẽ lật mặt được cô ta.

Nằm suy nghĩ chừng vài giây, bỗng Laville ngồi bật người dậy lo sợ, hai tay ôm đầu nhức nhối với cả tá giọt mồ hôi chảy dài, giọng nói la to la xóm hoảng loạn.

"Chết mẹ chưa! Cả đống thư đó mình để trong cặp hết rồi!"

Vì chưa muốn lộ thân phận, cậu mới lo lắng sốt ruột như thế. Nhưng chỉ được chốc lát, cậu lại bình tĩnh như ban đầu với nụ cười tươi tắn.

"À quên, mình để chúng ở câu lạc bộ văn học rồi mà, sợ gì nữa chứ. Haha! Lấy điện thoại làm một kèo nào."

Nhóc tỳ nhe răng đắc ý, bước ra khỏi giường đi kiếm cái điện thoại. Nhưng lục khoảng một hồi mà chẳng thấy đâu, cậu bắt đầu lo lắng tự kiểm điểm mình.

Để ở đâu ta?

Thêm vài giây suy ngẫm, cậu tiếp tục vò đầu bức tóc, hét toáng lên sợ hãi.

"Bỏ bà tôi rồi! Để quên trong cặp rồi! Trong đó có cả đống tin nhắn giữa mình với Thorne! Anh ấy sẽ phát hiện mớ thư từ của mình mất!"

La hét một hồi, nhóc điên kia lại tiếp tục giữ bình tĩnh.

"Sợ gì chứ! Haha! Mình có mật khẩu cơ mà! Ahahaha!"

Lại thêm vài giây suy ngẫm, tự lẩm bẩm trong miệng.

"Nhưng mà lỡ ảnh mò được thì sao trời?"

Lại tiếp tục cười.

"Chắc không có đâu! Hahaha!

Và lại một lần nữa cu cậu như tên điên trốn viện.

"Agh! Mà lỡ ảnh đoán ra được thì sao!?"

"Mày bị điên à Laville! Mày biết đã mấy giờ rồi không!?"

Ở một nơi nào đó.

*Mở khoá thành công*

"..."

Zata không ngờ mật khẩu của Laville lại dễ đoán và đầy bất ngờ như thế, chính là ngày sinh của anh. Trong lòng bỗng có chút ấm áp, đến nỗi bản thân đã nở nụ cười lúc nào không hay.

Ngốc thật.

Những ngón tay bắt đầu táy máy vào mấy tin nhắn riêng tư của nhóc đàn em, dù Zata biết điều mình đang làm là sai trái, nhưng anh không thể để cho tên nhóc nhút nhát ấy một mình giấu giếm, một mình chịu đựng được. Chẳng cần tốn thời gian suy nghĩ, anh liền nhấn vào ô trò chuyện của nhóc với cậu chàng Thorne.

Ê, Tôi để mấy lá thư của tôi trong tệp nhựa xanh, trên kệ sách ở câu lạc bộ văn học đó

Biết

Nhớ giữ bí mật và đừng nhiều chuyện nha bố

Biết rồi mà, làm phiền là giỏi

"..."

Thì ra đây là lí do nhóc tỳ của anh hay qua lại với Thorne sao?

Đúng là ngốc thật mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net