2:Nước mắt nối tiếp nước mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        *Từ giờ trở đi quýt sẽ là đứa dẫn truyện nhé!*

       Vào buổi chiều thứ tư tại trường Fujimi, tất cả các học sinh đều tụ tập tại sân bóng rổ để xem trận thi đấu tranh giải nhất nhì của lớp 1-bvà 1-c, tất nhiên là Aoyama và Gotou cũng đi nữa!

Trước trận thi đấu(của 2 lớp kia), Aoyama nhìn thấy một cô bạn tóc dài, dễ thương cùng với nụ cười tỏa nắng, cô có vóc dáng cao ráo, dẫn bóng tốt, nhanh nhẹn, có mỗi phần ghi điểm là  dở tệ! Anh nhìn cô (Odagiri)một lúc, Gotou dường như đã để ý tới điều đó, tim cô bỗng đau nhói, nhưng vẫn phải cố gắng để đứng vững hơn, nếu không thì sẽ nhanh chóng gục xuống mất! Cô vẫn chăm chú theo dõi cậu. Bây giờ thì cô nhận ra rằng không chỉ đá bóng, mà Aoyama kun cũng như một cái máy ném vậy! Không hề trượt phát nào. Nhưng cô ngay lập tức để ý đến Odagiri...cô ta đang lại gần Aoyama và  ...đang ...cười với cậu ấy sao? sao,...và còn nói chuyện nhìn rất thân nữa chứ! Bờ vai nhỏ khẽ run lên, cô bước về phía họ, đủ gần để nghe được cuộc hội thoại:
-" Woaaaa, cậu là Aoyama-kun nổi tiếng đấy phải không? Cậu làm thế nào mà chơi bóng rổ giỏi thế? Làm ơn dạy tớ được không vậy? Cậu biết đấy, trận đấu sắp diễn ra cực kì quan trọng đối với tớ."
-"ừm, chẳng có gì đặc biệt cả, cứ chơi theo cảm xúc thôi. Nếu cậu thực sự muốn chiến thắng, hãy thể hiện cảm xúc đó ra, cậu sẽ thấy việc ghi điểm dễ dàng hơn cậu tưởng "
-" vậy sao? Ừ! Tớ sẽ cố gắng! À, từ giờ tớ sẽ gọi cậu là "sư phụ" nhé!"
-"Tuỳ cậu thôi"

~~~~(OvO)~(>v<)~"iem là dải phân cách thời gian"(OvO)~(>v<)~~~~

    "Hoéttttt" Tiếng còi trận đấu vang lên. Vẫn như thường lệ, Odagiri luôn là người lấy được bóng đầu tiên, cô di chuyển rất nhanh đến bên chiếc cột bóng rổ và bật mình...nhưng trượt T-T. Bên kia được lợi thế liền chạy tới cướp bóng, ghi ngay bàn đầu tiên! Lần thứ 2,thứ 3 mặc dù kĩ năng dẫn bóng rất giỏi nhưng cô đều ném trượt hết. Ngay lập tức cô nghĩ đến lời dặn của"sư phụ" mình, ( vì tốc độ khá nhanh nên việc giành lại bóng đối với Oda không có gì khó khăn cả) cô phi đến cột, lấy đà,....nhảy...và...ÚP SỌT!!!! Cứ thế tiếp tục, Oda càng ngày càng ném dễ dàng hơn. Cuối cùng đội cô đã chiến thắng với tỉ số 11-7.  Cô không quên chạy ra chỗ Aoyama đang đứng, đặt một tay lên vai cậu và cảm ơn cùng với một nụ cười thật tươi! Cả sân bóng bỗng im phăng phắc, trố mắt nhìn Aoyama, rồi lại đổi hướng sang Odagiri. Sau 1 phút như thế, những tiếng hét bắt đầu vang lên, vì sao ư? Không đời nào một Ao lại để cho người khác chạm vào mình cả!!!!! Đứa thì bắt đầu ghép lấy ghép để, đứa thì chạy thẳng vào Aoyama để thử chạm vào cậu nhưng cậu đều né đi hết! Mấy senpai chung club bóng rổ thì nước mắt giàn dụa bởi nghĩ rằng khả năng thành đôi của chúng nó là cao chót vót. Riêng Gotou vẫn đứng tại chỗ, như thể cô đã bị một nhát dao đâm thẳng vào tim mà không chút thương xót. cô rời đi ngay sau đó, nhưng không hề khóc hay để lộ vẻ mặt buồn bã, đơn giản là cô chỉ mỉm cười và bước đi như bình thường, nhưng đâu ai biết rằng, chính trái tim nhỏ bên trong con người ấy lại  đang khóc một cách thầm lặng, những giọt nước mắt đỏ thẫm không ngừng tuôn rơi xuống đáy lòng, cả thế giới xung quanh cô gái giờ đây thật vô vị.

-(Ov<)~~[O-O]~(>~<)~~"dải phân cách TG"~~~
          Về đến nhà, Gotou liền ném chiếc cặp của mình vào trong giường, vẫn như mọi khi, căn nhà của cô luôn tối tăm và lạnh lẽo, không lấy một chút hơi ấm nào hết. Cha mẹ cô lúc nào cũng bận bịu, hết đi công tác chỗ này đến chỗ kia, chưa kể là cũng toàn cáu gắt với cô mỗi lần chạm mặt. Thế nên Aoyama là động lực duy nhất để cô có thể tồn tại lâu hơn một chút. Nhưng hình như mọi thứ giờ đây đã vỡ lở rồi, kể cả một sự hi vọng nào đó cũng chẳng còn nữa. Gotou nằm xuống giường, bỗng hai hàng nước mắt cứ thế trào ra,chẳng đợi chủ nhân gọi. Có lẽ, bóng tối là chiếc mặt nạ duy nhất khiến cho người ta không thể nhìn thấy giọt nước mắt của cô. Cô dần dần thiếp đi trong khi những nỗi buồn, những thương tổn đang dần ùa đến để gặm nhấm cả tinh thần lẫn thể xác của mình.

      (Ovo)~~"lại là iem, dải phân cách TG đây"~~(>-<)-
           
           Sáng hôm sau, Gotou tỉnh dậy, cô  nhận ra rằng mình còn chưa ăn gì suốt từ tối qua đến giờ, vẫn là bộ đồng phục xộc xệch đó, đầu tóc rối bù, khoé mắt  còn hơi ướt. Cô ra đứng trước gương, bộ dạng của chính bản thân mình bây giờ trông thật thê thảm, cô quyết định đi tắm! Gotou lần lượt cởi từng lớp đồ ra, để lộ thân hình mịn màng và trắng nõn, sau đó bước vào bồn tắm.
-"Chà! Nước ấm vừa đủ, thoải mái thật đấy"- Cô tự nhủ
         Nước làm ướt tóc cô khiến cho những lọn tóc ngắn ngắn bám vào cái cổ trắng hồng trông thật quyến rũ! Sau khi tắm xong, cô bắt đầu khoác vào bộ đồng phục của trường chứ không phải bộ quần áo huyền thoại kia nữa. Liếc nhìn đồng hồ cô hét toáng:
-"đã 7h 35p' rồi ư?, mình sẽ muộn học mất!!!"-
         Thế là ai đó cầm một lát bánh mì, phết bơ qua loa lên trên, ngoạm vào miệng và phi thẳng đến trường.

-"Ôi,.... hôm nay toàn tiết chán, mà lại phải dính đít trên cái ghế suốt mấy tiếng đồng hồ nữa chứ!"- Cô bắt đầu rên rỉ.

~~(- v -)(~.~)"lại là iem"(ovo)(////)~~

" Reng Reng Reng !!!!!"
Cuối cùng thì cái thứ tiếng Gotou hằng ao ước cũng vang lên, thật là hạnh phúc quá. Nhưng không hiểu sao tự nhiên cô lại liếc nhìn Aoyama, rõ ràng là..........Ừ là thế, vì cô nguyện cả đời sẽ mãi mãi bảo vệ cậu rồi mà,....mãi mãi ở sau cậu. Chỉ cần từ bỏ trong chốc lát, có thể cô sẽ hối hận cả đời.
     (Sang phía Aoyama)
"-neh, Aoyama! Vật tay không? Ai thua sẽ....."-
"-không"-
"-Ểhhh? Chơi đi !!!"-
"-bẩn tay mất"-
"-Xì, lúc nào cũng thế!"-
   Bỗng có một "nàng tiên"bước vào cửa lớp, nói to:
-"Sư phụ! Konichiwa!!!"-
-" LÀ CÔ GÁI ĐÓ SAO????"-cả lớp hét toáng
-"Konichiwa."-
-"*đồng thanh*sư phụ/Odagiri, ngài/cậu dám vật tay với em/tôi không?"-
       Thế là cậu bê cái bàn của mình ra giữa lớp và đề nghị không một ai được chạm vào ngoài mình và Odagiri cả.
-"3,2,1....Bắt đầu!!!"-
      Một tay cậu tựa vào bàn để giữ vững, mà đặc biệt là còn đeo găng tay cao su, tay còn lại thì để không và cầm lấy tay Oda.(nguyên cả lớp một giàn mắt chữ O mồm chữ A(OAO)
Nhìn qua thì cả hai có vẻ ngang tài ngang sức, nhưng tất nhiên Ao là con trai, hơn nữa cậu lại có thể lực rất tốt. Đến một giới hạn nào đó mà cậu cho rằng không thể nhân nhượng được nữa, Aoyama dùng hết sức và hạ gục cô đệ tử của mình.
-"sư phụ! Ngài giỏi thật đấy!"- đôi mắt cô ánh lên vẻ ngưỡng mộ
-"ừm, tôi thắng rồi, người thắng có quyền ra lệnh cho người thua đúng ko? Được rồi, tôi sẽ bắt cậu làm gì đây nhỉ? Tôi sẽ suy nghĩ, vậy nhé"-
-"được thôi, có chơi có chịu mà"- Oda cười thật tươi và đi về lớp.
  
      Hết giờ ra chơi, cả lớp vẫn không thôi xì xào bàn tán về "cặp đôi tương lai" này. Vào tiết tiếp theo, tiếp theo nữa, trong lớp có vẻ như thiếu thiếu ai đó. Bỗng một cô bạn ngồi sau Gotou đứng lên và nói lớn:
-"Này, có ai để rằng đã mấy tiết rồi Moka-chan không có trong lớp không?
Tự nhiên cả lớp im lặng một cách bất ngờ, rồi một đứa nói,
"-chắc là cậu ấy đi xuống phòng y tế, sáng nay tớ thấy cậu ấy không khỏe lắm!"-
-"có thể lắm"-
Sau đó cả lớp lại hặm hụi làm bài tiếp nhưng đâu biết, Gotou lại không có ở phòng y tế, cô đang ngồi trong nhà kho của trường.
-"mình...thật sự bất lực rồi. Hai người đó nhìn rất xứng đôi, buông xuôi thôi, quên Aoyama-kun đi thôi, vì cậu ấy một bông hoa, nhưng người hái....thì không phải mình....từ giờ mình sẽ sống như chưa từng biết đến cái tên Aoyama vậy.

~~~"ahihi chap này chỉ đến thế thôi nhé, cò men nhiều vào cho quýt có động lực đuê~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#aoyama