IV. NHỮNG CÁNH CHIM CŨNG CÓ THỂ LÀ NHỮNG CÁNH BƯỚM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13/5/20xx

Florence, Ý.


- Anh chị cứ dọn hộ em ở đằng đấy,- Nó gọi với tới mấy người làm chung phiên.-, em lau sàn ở đằng này cho!

Feliciano Vargas lúi húi, lau mấy cái kẹt bám bụi trong phiên dọn dẹp của mình.

Sàn sân khấu đã lớn, đã vậy lại còn ốp bằng ván gỗ, khó nhằn gấp đôi ấy chứ! Nhưng, phước cho cái sàn nhà của nó y chang như thế; vậy nên, nó xung phong làm chuyện phức tạp. "Ai cũng cực khổ cả," nó cứ tự nghĩ như vậy mà lấy cái hứng làm việc, "mình giúp được càng nhiều thì càng tốt chứ sao?"

Mà, cũng không phải tự dưng nó cố tách mình khỏi chỗ đông người bu lại. Quỳ gối rồi kỳ cọ mấy cái khe ở giữa các ván gỗ, thằng nhóc người Napoli cắm mắt cắm mũi xuống màu gỗ sồi ốp, cố gắng bỏ ngoài tai những lời xì xào về mình.

Feliciano Vargas, nó biết mình bị đàm tiếu ở sau lưng. Phải vậy, kể từ cái ngày trình diễn ấy, lời qua tiếng lại về nó không lúc nào là không văng vẳng bên tai.

Nó bị ghét; không bởi một cá thể, nhưng bởi một cụm người là đằng khác.

Chà, vì sao nó bị ghét ấy à?

Dễ hiểu thôi; thay vì bị mắng mỏ, tay tổng giám đốc từ hôm ấy lại cưng nó như trứng, hứng nó như hoa. Gã lúc nào cũng kè kè hỏi thăm nó, nó nói điều gì cũng gật gù lấy làm quan trọng- mà ấy mới tức chứ, khi đâu chỉ riêng tay người Đức kia xem trọng nó, còn có lão đạo diễn và diva như Françoise cũng quý nó!

"Chẳng qua là ăn may thôi"- đầy rẫy người nói về nó như vậy, khi nó mới được tí tuổi đời, kinh nghiệm chưa được bao lâu thì đã được quý như vàng. Ác miệng hơn thì người ta lại đôn thêm vài con chữ vô tình nữa: "Mai mốt, cậu Beilschmidt kiểu gì xài xong mà chẳng vứt nó như chó?"

Feliciano nghe và biết hết. Nó buồn thì cũng buồn một đêm, hai đêm vắt tay thôi, nhưng chính ra nó lại sợ. Nó sợ người ta ghét nó, khinh nó; nó sợ người ta chơi bẩn với nó. Ở cái khoảnh khắc của đời, khi mà nó chỉ biết nương vào chính mình, không thể cào cấu, bấu víu vào ai, nó lại đâm ra nghĩ suy hơn là muộn phiền. Mẹ nó dạy, "Chẳng việc gì phải buồn về suy nghĩ, cảm xúc của kẻ không xứng đáng với đời. Nhưng hãy ngẫm, nếu không chỉ một, mà quá nhiều người có cùng quan điểm tiêu cực ấy về mình." Và, cái điều nó lo lắng không hề thừa- chắc chắn là như vậy rồi- bởi cái điều khiến nó nửa đêm bật dậy, túa đổ mồ hôi như mưa, lại đến với nó sớm hơn nó tưởng: nó bị bắt nạt.

Nó biết thừa mấy cái trò xấu tính ấy: nào là vứt giày của nó, nào là đổ tương đổ sốt lên phục trang của nó, nào là đóng ngược vài cái đinh lên chỗ nó hay đứng, hay ngồi, hay để tay, và tệ nhất vẫn là trò giấu mất libretto của nó, khiến nó bị đạo diễn quở. Mà, cái kiểu chơi đểu thế này, đối với nó mà nói, có khác gì trò ranh của bọn con nít học trung cấp đâu chứ? Thế nhưng, nó vẫn lo gớm ghiếc ra! Mỗi khi nó nhìn thấy chính mình ở trong gương, nó lại lạnh sống lưng lên, và vô thức khiến khuôn mặt mình đỏ quạch lên vì thổn thức xấu hổ. Nó không thể chọi lại từng đó con người, nó cũng không dám nói cho tay tổng giám đốc người Đức, dẫu gã có hỏi nó vài lần khi thấy mấy vết trầy trụa "vô lý vô nghĩa" của nó- sự "chống lưng" từ gã chính là lý do khiến nó bị bắt nạt- và Feliciano, nó cũng không nỡ ngồi gần với mẹ, bởi, mỗi khi bà nhìn con trai mình đủ lâu, bà lại tìm thấy nét phiền muộn chạy dài trên thân thể nó.


.


- Em xin lỗi, nhưng cảm phiền anh chị sang căng-tin ăn có được không ạ?- Feliciano vừa nói, vừa lau từng cái kẹt ở giữa các ván gỗ một. Cố nhìn thẳng vào mấy cặp mắt đang dõi theo mình, nó thừa biết họ khinh bỉ nó, và nó cũng thừa biết nó không ưa gì họ.- Vụn bánh mì của mọi người rơi hết xuống các khe rồi ạ.

Rơi vào tiếng kim đồng hồ trôi, có một khoảng lặng nhỏ- nhưng đã nặng nề vô cùng- nề đè nén lên không gian. Để rồi, tiếng nói, tiếng cười đột ngột rộ lên khi thằng nhóc Napoli cất tiếng.

- Ối chao, xin lỗi nha, ma mới.

Họ cười cợt xin lỗi, vờ ra vẻ thiện chí với nó.

Feliciano chúa ghét bộ dạng này của họ- cái bộ dạng mà chỉ người tê tiện mới làm. Họ khoác lên cho mình cái vẻ hòa nhã, họ ướm lên cho mình cái phong thái hiền hậu thỏa đáng; những gì thực quá hoàn hảo, họ đều nhặt vá chúng lên người mà mặc như xiêm y- nhưng trên hết, hơn cả sự vờ vịt cao sang của họ, là sự ngu ngốc bèo bọt mà họ chẳng thể giấu nổi khỏi nó: bộ đồ lót của nhân cách rẻ mạt.

"Nếu có công may mặc những bộ cánh đắt đỏ của sĩ diện hão, thì chẳng phải cũng nên có công vứt đi bộ đồ lót của loại vô liêm sỉ ấy đi chứ?" Feliciano vẫn lúi cúi quỳ trên sàn, lau theo những vụn bánh mì họ cố tình rắc xuống, buộc nó phải xới móc ra khỏi những kẹt chết tiệt. Nó bắt đầu cảm thấy ran rát ở đầu gối và tê tê ở hai bắp chân- nó cạ xuống cái sàn sân khấu ít nhất cũng được một tiếng đồng hồ rồi còn gì- thế nhưng, nó cũng chẳng vì thế mà khiến tinh thần trẻ trung cùng nụ cười mỉm chi nhẹ nhàng thôi vương trên mặt mũi mình.


Nhưng rồi, trong lúc nó đang cúi đầu, hì hục và cố gắng hoàn thành tốt công việc được giao của mình, đột ngột có cả một thác nước dội lên đầu nó. Ào ạt- tiếng nước xối xuống- và lóc cóc- tiếng đá viên rơi thẳng vào đầu.

Ướt sũng.

Nhèm nhẹp.

Nhèm nhẹp và ướt sũng.

Feliciano Vargas, nó lãnh đủ cái thứ vừa nước nóng vừa đá lạnh ấy nên ngồi thừ người ra; đôi mắt hổ phách huyết trân trối không biết phải bấu víu lấy gì ngoài hai bàn tay đang dán cứng xuống sàn. Cả hồn xác run run, nó vẫn chưa thể nắm bắt được chuyện đang xảy ra- nó đang bỏng hay cóng, nó đang buồn hay lo, hay...sợ?

Nước đổ từ màu tóc hung của nó cứ vậy mà rơi tong tong xuống gò má, gờ môi, cứ vậy mà xuống đến cổ, vào bên trong ngực, bụng. Từ áo tới quần, từ đầu tới chân, không một thước da nào của nó mà không ướt át. Nóng thì có nóng, lạnh thì có lạnh, thực lẫn lộn, thực rối, nhưng thằng nhóc Napoli vẫn có thể tách rời tiếng cười hạ lưu của những kẻ làm chung đoàn với mình khỏi những thanh âm lép nhép của nước, vải, và da thịt đang dính vào nhau. Lã chã, và lã chã thực nhiều, nhưng rồi nó cũng quyết định gạt mấy giọt nước bẩn thỉu ấy khỏi khuôn mặt mình.

- Mấy người hết chuyện để làm rồi sao!?- Nó hét lên, cố đứng dậy với hai cẳng chân đang ê ẩm vì quỳ quá lâu.- Đâu có cần phải đến nông nỗi này đâu chứ!?

Feliciano quyết rồi, nó sẽ giáp lá cà với bọn họ. Đằng nào mà nó chẳng bị bắt nạt tiếp, thôi thì nó cứ đành liều mạng mà đứng lên cho chính mình một lần vậy.

- Tôi chịu đủ rồi!

Nghĩ là làm, nó nhổm người, quơ tay lên.

Thế nhưng- nhanh chóng đến đường đột- trước khi nó kịp phản kháng, nó lại khựng người, khi ánh mắt của nó giao đến ánh nhìn của kẻ đã làm cái trò khốn nạn kia.

Thằng nhóc Napoli lắp bắp- "...Chúa...Chúa tôi"- và nó không tin được kẻ đang đứng ở trước mắt nó.

Tựa như cơn giông lớn nhất lộng hành, bên trong xác thịt ướt sũng ấy, ruột gan nó đảo lộn, và tim phổi nó o ép thở trong khó nhọc. Nó tức đến muốn trào cả nước mắt.

- Xin lỗi nhé.- Cất lên, giọng nói cao chót vót của kẻ đang hững hờ cầm bình nước chưa vơi hết.- Tôi nhỡ tay đổ.

"...Ôi Chúa...", có biết trớ trêu dường nào, khi người nữ có giọng nói oanh vàng nhường ấy, khi người nữ đã từng khiến Feliciano có cả một năm trời mê mẩn đến thức trắng đêm, lại là kẻ đổ nước lên đầu nó.

- À, tôi nghe nói cậu được Ludwig tuyển thẳng, hẳn anh ấy phải tìm được điểm gì đắt giá ở cưng ha!

Người nữ ấy, kẻ có thể leo lên trên cả công sức sáu bốn năm trời của Françoise Bonnefoy để chiếm lấy vị trí đệ nhất diva của thời đại trong vòng một vở opera duy nhất, Acelynn Dietrich.


.


Một diva được sinh tại Wolfsburg, Acelynn Dietrich là cô con gái độc trong một gia đình danh giá của sân khấu nước Đức. Được nuôi nấng và dạy dỗ như một nàng công chúa, ả luôn chứng tỏ được việc mình có giá trị ở bất kỳ hoàn cảnh nào. Không có ảnh hưởng ở điểm này thì buộc phải phô trương điểm khác mà lấy làm giá trị. Ả có giọng hát tuyệt vời- diva mà lại- và ả cũng có một thân hình tuyệt vời nốt! Hiếm khi ca sĩ - diễn viên opera hay nhạc kịch lại có một thân hình như ả. Thông thường mà nói, diễn viên - ca sĩ opera hay có một thân hình lớn, thậm chí là mập mạp, đô con, hay xồ xề, bởi cái nội lực và cái sức mà họ có được buộc phải được nuôi dưỡng trong một thân thể quá khổ- hoặc chí ít là phải đẫy đà và có một khuôn cổ lớn, giống như đệ nhị diva Françoise Bonnefoy vậy. Thế nhưng, ả lại đẹp mượt mà, thanh thoát như tượng tạc: khuôn cổ ả thon dài như thiên nga, nước da ả trắng hồng như hoa táo, chân tay ả mảnh khảnh như cành liễu trước gió, còn eo ót ả thì thon gọn và uyển chuyển đến là điệu đà, nhưng mà, gò bồng đào của ả thì vẫn đầy một núi, ngồn ngộn lắm nha! Bởi vậy, ả khoái lợi dụng cái thân hình gợi cảm đến gợi dục của mình. Acelynn Dietrich hay mặc mấy bộ cánh để lộ da thịt, lộ đùi lộ ngực, vì ả biết, ngoài giọng hát son sắc của ả, thì thân hình của ả cũng thu hút vô cùng- thẳng thừng ra mà nói, ả có thể đứng được trên đỉnh cao này cùng với đôi guốc đỏ nhọn hoắt khó nhằn của đàn bà, buộc phải kể đến cái ích lớn của giá trị thể hình và sự tồn tại của văn hóa, tín ngưỡng phồn thực của nhân loại.

Hôm nay cũng như thường lệ, Acelynn Dietrich mặc chiếc đầm ống bó sát vào người, loại vải phi bóng đỏ chói và óng lên dưới ánh đèn. Thả suối tóc nâu vàng ánh khói xuống phần ngực được ép nâng lên đến ngộn mặt, rồi đủng đỉnh, đệ nhất diva xứ Wolfsburg bước qua bước lại trước cánh người đang vây quay bộ dạng quyến rũ và thế tục của ả.

- Cưng ơi, có sao không nào?- Ả vờ điệu đà mà hẩy mông đến gần Feliciano.- Nhưng tại chị thấy chỗ sàn này nó bẩn quá, nên chị chỉ tính giúp cưng thôi. Chắc cưng biết chị chứ hả? Mà, ô kìa, làm sao có ai lại không biết đến Acelynn Dietrich này chứ, cưng nhỉ?

Ả nhìn nó mà khinh rẻ. Trước khi tới đây, ả nghe vài người đàn em của ả làm trong đoàn của Ludwig có nói về cậu Feliciano Vargas này- ừ thì, chung quy là cũng chẳng có gì hay ho ở thằng nhóc Napoli này cả. Cái mớ tóc màu nâu rối tung rối xù này, cái màu da rám nắng điểm các nốt tàn nhang bé như cái hạt vừng này, cái thân hình nom gầy gộc quá thể cho một kẻ trai tráng này, sẽ có gì hay ho ở thằng nhóc này chứ, từng ngoại hình đến giọng ca đang chứa đựng bên trong thể xác ấy? Nó sẽ làm nên được điều gì chứ?

"Ồ, hiển nhiên là sẽ chẳng làm nên được điều gì rồi!"- Acelynn không biết nữa, nhưng ả cũng chẳng rảnh để biết. Đôi lông mày lá liễu được tô vẽ điệu nghệ nhíu lại, nhưng ả muốn rõ lý do thằng nhóc này lại chiếm được ưu thế trong mắt "gã điển trai nhất xứ Munich của ả".


- Này! Nói cho tôi biết, có còn ai nể mặt tôi không vậy và cái đách gì vừa xảy ra thế!?


Để rồi tự bao giờ, giữa không gian lao xao xô bồ, giữa những tạp âm nói cười dè bỉu và đàm tiếu, "gã đàn ông điển trai nhất xứ Munich của Acelynn Dietrich" đã có mặt tự bao giờ.


.


"Nhung nhúc như một lũ sâu bọ." Ludwig khoanh tay, dõi theo từ đằng xa.


Ludwig Beilschmidt vốn đẩy cửa nhẹ nhàng, bước từng bước cẩn trọng vào bên trong nhà hát. Ấy vậy, trái ngược với sự tĩnh mịch mà gã đang mường tường đến- như những gì vẫn luôn xảy ra trong những ngày tháng qua, đầy êm ái và nhã nhặn- hôm nay, mọi thứ đến thực là rối ren, bát nháo.

Ồn ào có. Tấp nập có.

Thanh âm của những câu nói khinh miệt có, và cả thanh âm của những tiếng cười thỏa thuê ích kỷ cũng có.

Tay tổng giám đốc người Đức trố mắt khi từng thanh âm gớm ghiếc rả rích vào tai gã. Gã chúa ghét mấy cái thanh âm này. Và kìa, bu đen bu đỏ ở trên sân khấu như thế kia, gã tự hỏi những con người nọ đang hả hê với điều gì. Thắc mắc là vậy tỏ vẻ như muốn thăm dò tình hình là vậy, song thực cái lòng mề của gã mà nói, gã cũng chẳng mấy khi quan tâm ba cái chuyện vặt vãnh này.

Nhưng rồi, gã nghe thấy cái thanh âm vẫn luôn khiến bên lồng ngực gã nhồn nhột- thanh âm của Feliciano Vargas. Nhưng tiếng chuông gõ ở sát vành tai, gã người Đức giật mình, bắt đầu tiến lại nơi có giọng nói của thằng nhóc Napoli; để rồi, những gì xảy ra trước mắt gã, thằng nhóc ấy toan đứng lên, chống trả với cái điều khiến thân hình nó phải ướt sũng.

Quần áo dính vào từng thước da thịt nó, để lộ chút óng ánh trải dài dưới từng cột đèn vàng, Feliciano lúc ướt át như vậy, trông không tệ một chút nào- đối với gã là thế. Song, đây không phải là lúc gã tán dương về vẻ bề ngoài của nó.

Feliciano không vui, và bỗng dưng gã cũng không vui theo.

Feliciano cau mày, và đột ngột gã cũng cau mày theo.

Ludwig, gã nghe nó cáu bẳn quát lên, và gã cũng nghe thấy làn môi nó sững sờ mấp máy ngay sau đó.

"Chết tiệt!", gã lầm bầm trong khuôn cổ chợt ngứa ngáy.

- Này!- Nện đôi đế giày Âu xuống sàn, gã sầm sập bước tới như một cơn lốc, không ngần ngại bật tung bất cứ thứ gì cản ngăn trước mình.- Nói cho tôi biết, có còn ai nể mặt tôi không vậy và cái đách gì vừa xảy ra thế!?

Ludwig thấy thằng nhóc Napoli giật nảy mình mà nhìn gã. Nhưng rồi, nhanh chóng đến hiu hiu buồn, gã thấy nó cúi gằm, tránh dán ánh nhìn đến mắt gã.

- Có mang khăn tay không?- Quỳ một chân xuống khi đã đến gần với thằng nhóc, tay tổng giám đốc cố nén cơn sừng sộ mà hỏi nó ôn tồn.

Khuôn mặt cứ cúi gằm xuống, nó chỉ lấy tay quẹt mặt rồi lắc lắc mái đầu màu hung ướt át, mặt cắt không nói một chữ nào.

- Tôi đã bảo là phải giắt cái khăn theo mình mà!- Chẳng hề- hay nói đúng hơn là "chẳng thể"- gã không bỏ dù là một chút sức để kìm hãm cơn bực tức của mình quá lâu mà lại lớn tiếng ngay.- Ngẩng cái mặt lên xem nào!

Ánh đèn vàng như mật óng trên từng giọt nước vương trên hữu hình Feliciano, một tay gã tổng giám đốc người Đức vỗ lên má nó, một tay gã rút nhanh chiếc khăn cài túi áo ra lau mặt mũi nó. Hấp tấp cái cách gã cất tiếng lên vì nó làm sao.

- Đưa cái mặt ra đây, Feli-

- Tổng giám đốc, tôi đâu có còn là trẻ con nữa đâu chứ!- Và trong cơn thoảng thốt khó đoán nhất, Feliciano nói lớn. Nó biết gã sẽ trố mắt ra nhìn nó như thể nó chỉ là một đứa con nít lớn tướng. Nó biết gã sẽ mắng nó, nếu nó vô tình để cho gã có kịp thời gian làm chuyện ấy; và nó còn biết gã sẽ lại lo lắng cho nó một cách "thái quá"- nếu như nó vô tình để cho gã có đủ thời gian để đến gần với nó hơn.- Anh chỉ làm tôi thêm khó xử thôi!

Rồi, thằng nhóc người Napoli vùng ra khỏi hai bàn tay của kẻ người Đức mà bỏ đi, mang theo cơn lũ của tức giận.


Bị bỏ lại ở phía sau, Ludwig nhìn theo nó, cái thằng nhóc mà gã coi như "trẻ con"; và tuyệt nhiên, gã không thể hiểu nổi chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở trong đầu nó, để rồi khiến nó dỗi hờn.

Để rồi, đột ngột đến nực cười, nó khiến kẻ người Đức quên bẵng đi việc nó đối với gã chẳng là gì cả.

Tay tổng giám đốc chẳng kịp thấy rõ khuôn mặt nó giờ đây trông thế nào, liệu đôi mắt hổ phách huyết của nó có còn nhấp nháy vô tư lự hay không, liệu sống mũi của nó có còn nhăn lên vì cười hớn hở, rồi liệu cả làn môi của nó có còn mềm mại những tiếng vu vơ. Ludwig, gã chỉ biết, da thịt nó đã nóng lên, và khiến cả thân xác gã khi chạm đến nó cũng phải bỏng rát, tựa lưỡi lửa liếm vô tình. Và, gã cũng chỉ biết, chỉ nhớ, nó đã cúi gằm, cũng bởi đâu cái màu đỏ của nỗi xấu hổ đang rộ trên khuôn mặt nó cố giấu đi.

Giấu đi khỏi đâu cơ? Khỏi thời gian, không gian? Khỏi thực tại khốc tàn? Khỏi những con người kia?

Khỏi gã?

Nhưng...

"Nhưng?"

Nhưng, tại sao cơ chứ?

Tại sao phải giấu đi khỏi gã?


- Ai đổ nước lên Vargas!?

Ôi! Đìu hiu làm sao, những cảm xúc tưởng như phiền muộn nhưng lại vô danh. Và, "ôi!", khốc liệt thế nào, khởi đầu của cơn phẫn nộ không bao giờ có thể kiềm chế.

- Ối chao, anh yêu, em xin lỗi, em chỉ nhỡ đổ nước lên thằng bé ấy mà thôi.

- ...Acelynn?!


.


Françoise Bonnefoy vui vẻ bước dọc hành lang. Ngắm nghía đôi giày mới được người hâm mộ tặng, chị sung sướng mà ngâm nga, cảm thấy yêu đời vô biên. Thong dong cũng những xúc cảm lãng tử, chị hơi nghiêng mình, đong đưa thân hình đẫy đà vào những tiếng ngâm nga của bản thân.

- Ối!- Đột ngột, có ai đó huých vào người chị.- Đi đứng phải cẩn thận chứ-

Nhưng rồi, chợt nhận ra điều đáng ngờ, chị lại thất thanh gọi với:

- ...Này!

"Này! Cái bóng dáng của kẻ vừa mới sầm sập bước ra khỏi cửa bên hông cánh gà nhà hát ấy, sao lại ướt nhẹp thế nhỉ?"- chị tự hỏi.

- ...Này! Sao người ướt nhẹp vậy,...Feliciano?!

"Có...có chuyện gì xảy ra ở bên nhỉ?", chị thoáng sửng sốt; "Nhưng...đúng ra phải hỏi là, có chuyện gì xảy ra với thằng nhóc Napoli kia?"

Françoise quyết định bước vào bên trong nhà hát, để rồi, chị thấy tay tổng giám đốc gốc Munich và đệ nhất diva của thời đại một lần nữa lại đứng cạnh nhau (?).


- Ối chao, anh yêu, em xin lỗi, em chỉ nhỡ đổ nước lên thằng bé ấy mà thôi.

"Lạy Chúa! Cái giọng nói chảy nước này!", lại là cái vẻ hợm hĩnh mà Françoise luôn ghét! Con ả này là Carmen chính hiệu ở ngoài đời đấy!

Cái cách ả đàn bà Wolfsburg dùng nét quyến rũ của mình để làm tẩy trắng cho chính mình và vờ vịt trước mọi hoàn cảnh. Đồng tình rằng ả có một giọng hát tuyệt mỹ, song chị vẫn chẳng thể hiểu nổi, một kẻ sống như một con điếm tiện tì như ả lại có tư cách bước lên trên cùng của mọi sự tôn vinh. Chưa kể, ả nổi lên như cồn cũng là nhờ vào một cú thị phi tiền triệu cho cánh nhà báo hốt bạc nữa chứ?! Chúa hỡi, cái nhân cách hạ lưu của con đàn bà thích sống ở giới thượng lưu ấy, làm như chị lại chẳng rõ quá?!

- ...Acelynn?!

Chà, Françoise có thể bắt lấy được cái mạch chần chừ của tay người Đức.

Gã nom bối rối, và gã nom như thể muốn biết mất khỏi những gì đang diễn ra.

Khuôn mặt ấy, khuôn mặt của Ludwig Beilschmidt lúc này, mới trông đến thật khốn khổ- bùi nhùi giữa cáu giận, căng thẳng, buồn phiền và rối trí.


- Đừng có gọi anh là "anh yêu". Chuyện của chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi.- Lớn giọng, Ludwig nói nhanh.- Em phá đủ rồi đấy, và mục đích em đến đây là để làm gì?

- Ơ kìa, thăm người em yêu làm việc không được sao?

Vẫn cái giọng nói cố tỏ ra mình thanh thoát ấy, ả cố khiến tay người Đức chú ý đến mình.

- Không phận sự thì đừng đến-

- Nhưng chẳng phải em là khách VIP* của Ansgar sao? Vở Carmen tại Florence, và tất cả các vở opera của anh, chẳng phải từ loge bình thường đến loge hoàng gia đều là em chi mua vé sao?

Phải, Acelynn luôn tự hào với cái danh "khách sộp" của mình, ả luôn khoái cái danh và cái vẻ bóng bẩy của chính mình, được mài nhẵn bởi cái tính cách giả tạo. Từ thuở chưa nổi tiếng, ả đã rất chịu chi rồi: nào là đầm xòe lộng lẫy, cho đến váy vóc bó sát và ngắn cũn cỡn, cốt cũng là để phô trương cái sự gợi cảm của mình, là để quyến rũ được các ông lớn- mà nhờ phần nào như thế, ả mới có được cái ngày hôm nay. Giờ đây, khi đứng được trên cái vị trí chót vót của mình, ả lại càng coi tiền như bèo bọt, phục vụ cho những điều rẻ rúng, sáo rỗng nhất đời- chẳng hạn như là cố gây chú ý với tay tổng giám đốc Tổ Chức Ansgar hết lần này đến lần khác.

- Nhưng điều ấy không đồng nghĩa với việc em có phận sự ở đây-

- Sao thế, Ludwig anh yêu, anh giận em vì cậu nhóc ban nãy sao?

- Thằng nhóc ấy là người của anh, mà cho dù đấy là bất kỳ ai đi chăng nữa, miễn là họ làm việc cho anh, anh đều cấm em giở cái thói bắt nạt đấy!- Cơn nóng giận hẵng còn phừng phừng chán, song tay tổng giám đốc người Đức hạ giọng để giữ thể diện cho ả và chính gã.- Rồi, nói đi, mục đích chính của em đến đây là gì?

Bên những cột đèn vàng ẻo lã, Ludwig Beilschmidt thoáng chút nhăn mặt. Để rồi, trên từng đường nét xúc cảm của gã, lại có chút màu tim tím bồn chồn. Không thể là đỏ tức tối, cũng không thể là xanh ôn tồn- bởi, gã đâu nào có thể đứng hẳn hoi ở một trong hai sắc thái rõ rệt nọ được. Tâm can gã chỉ có thể rã ra trong màu tím, màu chàm của nỗi bồn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net