VIII.(a). VANG ĐỎ, VANG TRẮNG, VÀ ---- ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Gâu! Gâu!


Có tiếng chó sủa đâu đây.



- Bé ngoan, cháu không được cắn cậu bé ấy đâu nhé.



Tiếng gọi của một người đàn bà lớn tuổi âu yếm cất lên lên giữa góc trời.

Góc trời nho nhỏ; nho nhỏ thôi. Gió la đà, thoảng qua không gian.



- Này xinh trai, ổn chứ?



Cánh đồng bát ngát, hoa thơm chạy khắp bốn phương.

Có giọng một người con gái trẻ măng.



Feliciano Vargas choàng tỉnh dậy, khi cảm nhận được làn hơi âm ấm phà khắp mặt mũi mình.

Vừa di di mấy đầu ngón tay theo sự mềm mại ấm áp ấy, nó vừa nhăn mũi và sụt sùi.



- Oa!- Thằng nhóc người Napoli mở mắt và choáng ngợp, khi thấy một chú chó bẹc-giê to lớn đang liếm láp khắp mặt mũi của mình.- Chó! Chó!

Không hẳn là sự đại diện của cơn sợ hãi, nó chỉ bị hoảng hồn một chút đỉnh thôi.

Feliciano, nó chưa bao giờ được tiếp xúc với một con chó lớn như thế này.

Nhưng rồi, ngay khi chú chó bẹc-giê nọ ngồi xuống nơi Feliciano đang nằm sõng soài và nhấn nhấn đệm thịt lên trán thằng nhóc, nó nhanh chóng tỏ ra hăm hở, để rồi phì cười không kiểm soát.


- Ôi Chúa, sao cháu lại dấy bẩn lên người cậu bé kia, hở Lieben? Bà mắng đó!

Feliciano ráng gượng mình mà ngồi dậy sau khi giật mình với giọng nói già cả.

Chớp chớp mắt một vài cái, nó ấp úng chào bóng hình đang xua chú chó đi, để có thể lại gần mình mà mà lau mặt mũi cho.

-...Cháu chào bà ạ.

Lễ phép đến ngoan ngoãn, thằng nhóc người Napoli cố đứng lên và phủi phủi người, dẫu cho cả cơ thể hẵng còn ê ẩm lắm.

- Cháu mới ngủ dậy sao? Có ê nhức gì không? Có đói không?- Tràn trề ôn tồn, cụ cười hiền hậu.- À, cháu uống nước nhé?

- À...à, vâng...vâng ạ.- Nó lúng túng trả lời, đón nhận sự ân cần của người đàn bà ấy, khi cụ bắt đầu dùng khăn bông ấm để thấm lên mặt mũi, và cổ nó.

- Liliane ơi, Liliane ơi.- Nghiêng nghiêng thân mình gù gù, cụ huơ tay lên cao, gọi với.- Con lấy cho ta một chút nước nhé. Cậu bé đây hẳn phải khát nước lắm rồi.

- Vâng, thưa mẹ.- Và người phụ nữ trẻ vốn đứng kiều diễm bên chiếc bàn ăn nho nhỏ đã trả lời như thế.- Thưa mẹ, con lấy ngay đây.


Được đỡ dậy, Feliciano Vargas rồi cũng phải dáo diên, cũng phải đưa cặp mắt hiếu kỳ của mình đi dạo xung quanh.

Nó đang ở đâu vậy nhỉ? Ở một khung trời vừa to vừa nhỏ?

Trên cao, mây gió khoác áo thiên thanh; và có từng đợt nắng lúng liếng rơi khi ló dạng khỏi mây, chan hòa xuống thảm hoa. Nhộn nhịp và yên ả. Kiêu hãnh và khiêm nhường.

Chẳng có khởi đầu, cũng chẳng có điểm đích, mọi thứ cứ vậy mà la đà, cứ vậy bỡn cợt trong không gian- lưu luyến để rồi mân mê theo những chuyển động của thằng nhóc người Napoli.

Feliciano đạp xuân, thả từng bước lơ đãng lên những mảng màu rực rỡ, và nó đi theo sự huyền diệu đang diễn ra ở trước mắt.

Chú chó bẹc-giê song hành bên nó, không ngừng vẫy đuôi tíu tít và liếm láp bàn tay của nó. Đi trước chú chó và thằng nhóc người Napoli, người đàn bà già cả ung dung mà chắp tay ở phía sau lưng. Với dáng người khom khom của kẻ bị gù lưng, với mái tóc ngắn nhưng trắng như mây và được đánh xoăn lên, cụ nom như hiện thân của một khúc violin concerto*- hiền hậu và thương bi. Xiêm y của cụ cũng đơn giản thôi, gồm đầm xuông đính dăm viên ngọc trai giả và áo khoác ngắn mặc thêm ở bên ngoài, còn dưới chân thì cụ lẹp xẹp đi với đôi giày có quai đính hoa, nhưng mà chẳng hiểu sao, xiêm y của cụ lại thực lấp lánh. Và lấp lánh đến chói lòa, như thể ánh nắng đã tập trung thành một chùm tia cực đại và phản chiếu qua bộ cánh của cụ vậy.

- Cậu bé, cháu ngồi xuống đi.- Quay lại nhìn Feliciano, cụ cầm nắm đôi bàn tay của nó, và cụ hướng nó đến bên chiếc bàn được trải khăn xinh xắn.

Feliciano nhìn khắp khuôn mặc của cụ thật kĩ; quả là một khuôn mặt đẹp lão với gò má cao vừa tới và đuôi mắt hơi kéo xuống. Khi cụ mỉm cười, thì những nếp nhăn lại xô ép vào nhau, gợn sóng lên những cảm xúc thanh bình nhất. Ngoài ra, cụ có một chiếc cằm chẻ- và điều này khiến ấn tượng mà Feliciano nhướng mày, bởi những kẻ khôn ngoan thường có chiếc cằm này.

- Hẳn cháu đã rất mệt rồi.- Với đôi bàn tay nhăn nheo và đầy đồi mồi của mình đến tách nước mà Liliane mới rót ra, cụ xoa lưng Feliciano, cụ vỗ về Feliciano, cụ ở bên Feliciano.- Cháu đã làm thực tốt mọi điều, cậu bé ạ.

-...Dạ...?!- Gật đầu cảm ơn, Feliciano đón nhật ly nước ấm và sùm sụp húp nước từ miệng ly như một đứa trẻ lên ba.- Cháu có làm điều tốt phước gì ạ...?

Nó dứt lời, và nó khiến cụ phải tủm tỉm; thậm chí là đến mây cũng phải phì cười, và làm cho gió trời muốn chọc ghẹo nó.

Ngượng ngùng thật đấy, nhưng nó không thể phủ nhận việc nó nghe thấy tiếng khúc khích rõ rệt từ người nữ trẻ Liliane.

Trong trẻo làm sao...!

- Xinh trai tên gì vậy?- Liliane hỏi nó.

Liliane là một giai nhân- thằng nhóc buộc phải khẳng định như thế, bởi nào nó dám chối bỏ những nhịp tim lâng lâng của mình vào khoảnh khắc ấy, khi nó lần đầu tiên được diện kiến người nữ này. Tựa một thác nước ươm màu hừng đông phương Bắc, Liliane có mái tóc vàng óng ả, dài và quăn. Suối tóc trải xuống, cô nhẹ nhàng vuốt với những ngón tay thanh mảnh. Che chở làn da trắng ngần và tôn nên cho suối tóc lộng lẫy ấy, lớp cổ lọ được mặc lên thật phẳng phiu, rất chi là "thập niên 80". À, ngoài ra thì cô còn đóng thùng cao và mang thắt lưng bản to nữa! Để rồi, mọi thứ về Liliane, cũng như là những thứ được Liliane khoác lên hay chạm đến đều nom đẹp đẽ, đều nom lúng liếng cả.

Cũng giống như xiêm y của cụ bà, bộ cánh của Liliane cũng tỏa sáng chói chang, thậm chí là còn lộng lẫy và kiêu sa hơn cả những gì mà ánh nắng mặt trời có thể mang đến.

- Dạ, cháu là Feliciano ạ.- Yết hầu của thằng nhóc người Napoli di chuyển nhanh khi ánh nhìn của nó kịp đi được một lượt khuôn mặt của người nữ ấy. Sống mũi cao, làn môi phiếm hồng mỏng manh, và một cặp mắt xanh biếc, tựa đá Topaz vậy. Và...và, chao ôi, thực một tuyệt tác của Thiên Chúa!- Tên đầy đủ là Feliciano Vargas ạ.

- Rất vui được gặp Feliciano.- Người nữ đón nhận lấy sự hồ hởi của Feliciano bằng nụ cười đẹp nhất, và cô để lộ hai lúm đồng tiền xinh xinh.- Ta là Liliane. Liliane Ludeman.

Liliane Ludeman chìa tay ra trước mặt nó, và ngay lập tức được nó vội vội vàng vàng nắm lấy tay, bắt lia lia.

- Rất...rất vui được gặp cô ạ.- Feliciano dường xem đây là một ân huệ cho mình vậy. Hai bên má nó đỏ phiếm hồng, và rồi nó lắp bắp khi lớ ngớ nhận ra cái họ thật quen thuộc của Liliane Ludeman.

"Ludeman..." Thằng nhóc Napoli cố nghĩ ngợi trong khi chiêm ngưỡng vẻ đẹp vừa bình dị, vừa lộng lẫy ở người nữ mảnh khảnh kia.

Liliane Ludeman- đã mười chín tuổi, đang mười chín, mãi mãi mười chín.

- Còn ta là Nadine.- Người đàn bà lớn tuổi trông hào hứng ra mặt, và cụ bắt đầu múc chút súp bí ngô vào chén, đưa cho Feliciano mà nói.- Nadine Beilschmidt, rất hân hạnh được gặp cháu, Feliciano.

Nadine Beilschmidt- đã bảy mươi, đang bảy mươi, mãi mãi bảy mươi.

- Ôi, hân hạnh cho cháu quá!- Feliciano cố đứng lên để bắt tay với Nadine Beilschmidt.-...Cháu...cháu có nghe tổng giám đốc kể về bà ạ...

"Phải rồi...", cuối cùng thì thằng nhóc người Napoli ngờ nghệch cũng nhận ra, "...Nadine...Nadine Beilschmidt...chẳng phải đấy là bà nội của tổng giám đốc sao...?"

Và...nếu nói như vậy, thì chẳng phải...

"Chẳng phải, Liliane Ludeman là mẹ của anh ấy sao....?"

- Ôi trời, con thua mẹ mất một điểm trong mắt Ludwig bé con rồi...- Liliane phụng phịu khi thấy người đàn bà lớn tuổi huýt sáo tự hào.- Tiếc thật đó!

- A, cô Ludeman, không phải như thế đâu cô...!- Feliciano huơ huơ tay giải thích, khiến cả hai người nữ trẻ lẫn già phải phì cười.- Anh ấy có kể về cô nữa ạ!

- Mà, có thực sự là thằng bé ấy kể cho cháu nghe về ta không!?- Khuôn mặt hây hây đỏ vì hạnh phúc, Nadine khoái chí cười, để lộ một nụ cười thật duyên dáng.- Ludwig cháu ta chẳng mấy khi nói ra những chuyện như vậy.

- Ludwig là một thằng bé ngốc.- Liliane bĩu môi, và mang lên nụ cười mỉm chi ngay sau đó.- Nó chỉ biết nén mọi thứ vào trong người thôi.- Chỉnh lại bàn ăn nho nhỏ của mình, cô sắp xếp những đĩa bánh và những đĩa trái cây sao cho gọn gàng, sao cho đẹp mắt. Rồi cô mở nắp ấm trà đun tự bao giờ, phóng thích luồng thơm tho.- Vậy nên, thật tốt để nó có thể tin tưởng một ai đó và tâm sự cho người ấy nghe.

Và cô rót trà vào một chiếc tách óng ánh như xà cừ, đưa đến tận tay cho Feliciano.

- Đường nhé, Feliciano?- Cô hỏi thằng nhóc người Napoli.- Hay mật ong?

- Dạ, ừm, chút mật ong chắc là được nhỉ-

- Hiển nhiên rồi! À, chút sữa chứ?- Nadine hăm hở nhìn đến khuôn mặt ngại ngùng của nó.- Nguyên chất hay tách béo?

- Dạ, nguyên chất ạ. Cháu vốn thích vị beo béo.

- Ui chao, đáng yêu quá!- Khoái chí, đến độ cụ không thể kiềm mình mà nhéo má nó.- Cháu khiến ta nhớ đến Ludwig nhiều quá!

- Tại sao vậy ạ?

Chớp chớp mắt, Feliciano hỏi, trong khi nhìn cụ ngắt một chút hoa thơm cỏ lạ mọc ở xung quanh và thả vào trong tách nó, sau khi rót một chút sữa nguyên chất vào trong trà.

- Thằng bé vốn dĩ luôn thích sữa nguyên chất. Nó thích vị beo béo, giống mẹ nó vậy.- Nadine hất cằm về phía Liliane, và Liliane chỉ biết cười trừ vì gu ẩm thực thật trẻ con.

- Nhưng sau này, khi thằng bé dần lớn lên, nó ép mình vào chế độ, cũng như là tách bỏ chính mình hoàn toàn khỏi bản chất trẻ con của bản thân, vậy nên nó không còn uống sữa nữa, chứ đừng nói là sữa nguyên chất, không tách béo. Nhưng về bản chất, Ludwig là một đứa trẻ với cái "gu" ăn uống cũng trẻ con nốt. Nó thực sự rất ghét mấy thứ có vị nhẩn nhẩn hay đắng đắng.- Liliane vừa nói, vừa rót thật nhiều mật ong lên tách trà của thằng người Napoli.

Từng dòng mật ong rơi óng ả và nặng trĩu, khiến những bông hoa Nadine thả vào phải chìm xuống đáy tách; chẳng hiểu sao nhưng ngay cả những điều bé nhỏ này, Feliciano vẫn bị thu hút đến quái lạ- ở cái không gian này. Có hơi vô định quá chăng...?

Nhưng rồi, có gì đó thật quái lạ khiến nó không thắc mắc mấy về chốn này.

- Cả hai người...hẳn là nhớ anh ấy lắm nhỉ?- Feliciano uống một ngụm trà, và nó ăn một muỗng súp.- Ôi Chúa ơi! Súp ngon quá!

- Là súp bí đỏ đấy, cũng là một thứ mà Ludwig rất thích.- Nadine nháy mắt.- Lúc nó còn bé như cái kẹo, nó rất hay vòi ta nấu món súp này. Có một đợt bí đỏ cao giá nên không mấy khi ta mua về, thằng bé đã giả vờ ốm để tôi đi mua một chút ít bí đỏ về làm súp giã bệnh.

- Ludwig, anh ấy thực sự cũng có lúc như vậy sao?- Tự lúc nào chẳng hay, thằng nhóc người Napoli gọi tay tổng giám đốc trên cơ của nó bằng chính tên của gã, "Ludwig"; để rồi, chính nó lại khiến bản thân phải ngập ngừng trong giây lát.

- Ai cũng là trẻ con cả, Feliciano ạ.- Liliane cũng ăn một chút súp. Rồi cô chừa một chút lại, gạt vào một cái đĩa lòng sâu con con cho chú chó bẹc-giê đang nằm ngoan dưới bàn.- Mà, cũng không sao đâu, Feliciano cứ thoải mái gọi thằng nhóc ngốc ấy bằng tên của nó nhé.

- Hừm, ban nãy, cháu có nói đến việc tụi ta nhớ Ludwig sao?- Nadine đan hay tay và chống cằm.- Hiển nhiên là tụi ta nhớ nó nhiều lắm chứ. Ludwig là cháu, là con của tụi ta hay không, điều ấy không quan trọng. Quan trọng là tụi ta, tụi ta chính là bà của nó, là mẹ của nó. Vậy nên, tụi ta yêu nó, và thương nó nhiều lắm, dẫu nó là kẻ tốt hay xấu.

- Nhưng mà ta chưa muốn gặp nó bây giờ đâu. Dẫu ta có nhớ nó dến dường nào đi chăng nữa, thì ta cũng chưa muốn gặp nó bây giờ.- Liliane tiếp lời.- Ludwig không hẳn là một thằng bé ngoan, vậy nên nó còn phải đền tội cho nhiều điều lắm...- Có chút thở dài long đong, Liliane thả ánh mắt triền miên của mình đi đến khoảng vô định.-...Ludwig chưa thể rời khỏi dương thế vào lúc này, lại càng không thể rời bỏ nhân gian được.

- Trên đời này...cháu tin là...chỉ...chỉ có chuyện xấu thôi, chứ không có người xấu...- Feliciano ấp úng.

- Hửm, cháu yêu, cháu nói sao?

- Ý...ý cháu là...- Sao nó lại cảm thấy thực rối bời, thực lung tung và bùi nhùi ở trong bụng vào lúc này thế nhỉ? Ấp úng, ấp úng quá!-...Ludwig...anh ấy không phải là kẻ xấu đâu ạ...

Nó nghĩ nhanh về gã- mặc xác đấy là sự vô tình hay cố tình- để rồi khiến chính đầu óc của mình phải ong ong lên.

"Ludwig...Ludwig..."

Mà, khoan đã...Tại sao nó phải biện hộ cho gã trước mẹ của gã cơ chứ?!

- Ha ha, Liliane, con nghe xem cậu bé này vừa nói gì này.- Nadine thích thú với những gì thằng nhóc người Napoli vừa thốt ra.

Ngạc nhiên; không hẳn là quá kì vọng, nhưng cụ chưa chi đã tìm thấy sự sự kí thú đầy hưng phấn ở nó.

- Tại sao Feliciano lại nghĩ thế?

Liliane vừa châm trà, vừa dán ánh nhìn tò mò lên thằng nhóc kia.

Về Nadine, chỉ cần một chút phiếm đỏ ngượng ngùng hiện hữu trên mặt nó cũng khiến cụ ngặt nghẽo cười.

- Cháu nghĩ sao về Ludwig?- Cụ hỏi nó, khi gió trời đôn đốc bầu không khí thiện lành ấy.

- Dạ...dạ!?- Như một chút phỉnh phờ của vũ trụ, da thịt nó như thể bị chòng ghẹo cho đến đỏ gay lên, cho đến ấm áp lên. Nó nghĩ về Ludwig, nó nghĩ về gã rất nhiều, và chính vì vậy mà nó lắp bắp lại hóa lắp bắp hơn.- Cháu không biết nhiều về anh ấy của quá khứ...do...do cháu đã không hề được tiếp xúc với anh ấy vào thời điểm đó...- Mấy đầu ngón tay run run miết lấy thành chén súp, nó hơi mím môi, lấy hơi rồi nói tiếp.-...Nhưng, nhân chi sơ tính bản thiện, cháu thấy Ludwig là một người có bản chất tốt, dẫu nhiều hay ít.

- Và kết luận ấy là dựa vào lý tưởng sống của chính Feliciano, "nhân chi sơ tính bản thiện", hay dựa vào những gì Feliciano đã trải qua với thằng nhóc ngốc kia thế?- Hơi nhướng mày rồi tủm tỉm cười, coi bộ Liliane khoái Feliciano ra mặt.

- Ludwig đối xử với cháu rất tốt,.- Yết hầu di chuyển nhanh khi mình mẩy rẩy run, thằng nhóc người Napoli khẽ nói. Bên trong lồng ngực, quả tim của nó đập thình thịch. Thình thịch. Thình thịch. Rất nhanh. Và rồi, những khoảng trống bên trong nó như thể đã được lấp đầy khi nó nghĩ và nhớ về tay người Đức kia.-, anh ấy là người duy nhất tin tưởng cháu, và là người duy nhất ngồi xuống với cháu khi mọi người đứng lên cháu, chà đạp cháu. Cháu...- Nhớ hoài nhớ mãi khoảnh khắc ấy, để rồi Feliciano mím môi lại, vì những cảm xúc bay nhảy kia cứ đòi được phóng thích khỏi cơ thể nó- vì nó, thằng nhóc khờ đầu hai, thì chưa hề quen với những xa hoa rộng rãi của đời.-...cháu chắc chắn rằng, đâu đó trong anh ấy...nhất định phải có một phần của bản ngã thiện lành.

- Và cháu tin rằng Ludwig của tụi ta là một người tốt sao?- Nadine nhấp chút trà sau khi ăn gần xong chén súp bí đỏ của mình. Khẽ khàng đặt tách trà lên chiếc đĩa nhỏ cũng óng ánh xà cừ, cụ kéo cao hai khóe môi một cách dịu dàng.- Điều ấy là thật chứ? Và cháu, cháu có chắc chắn với những gì mình vừa thốt ra hay không, Feliciano yêu dấu?

- Cháu chắc chắn ạ.- Feliciano nở nụ cười.- Ludwig có thể không phải là một phần của sự thiện lành đi chăng nữa, nhưng sự thiện lành chắc chắn là một phần ở anh ấy.- Rồi nó nghe thấy tiếng gió vi vu bên vành tay như thể đang cố bỡn cợt nó, và nó thậm chí còn nghe thấy tiếng hoa cỏ rủ rỉ rù rì cho nhau nghe về những gì nó vừa mới khẳng định, nhưng chẳng hề chi, khi nó một mực tin ở gã đến vậy.- Vậy nên, xin cô và bà đừng từ bỏ hy vọng, đừng từ bỏ anh ấy.

- Tụi ta có thể sẽ từ bỏ hy vọng, nhưng tụi ta chưa bao giờ và cũng không bao giờ từ bỏ Ludwig.- Liliane dường thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe thằng nhóc người Napoli nói như vậy. Rồi cô vươn mình, hôn nhẹ lên tóc nó.- Thật tuyệt vời cho Ludwig, khi nó có một người sẵn sàng tin nó đến nhường này.

- Tạ Chúa, qủa là một ân huệ để chiêm ngắm.- Những giọt nước mặt thanh thản lăn dài xuống gò má, Nadine ôm chặt lấy hai bàn tay của nó mà nói.- Cảm ơn cháu nhiều lắm, Feliciano.

- Có gì đâu ạ...- Có chút ngượng ngùng khi Feliciano khúc khích cười, nói lời cảm ơn tới Liliane và Nadine.- Nếu như Ludwig biết được về tình cảm của hai người dành cho anh ấy, hẳn anh ấy phải cảm thấy hạnh phúc như kẻ may mắn nhất đời.

- Ta cũng mong là vậy.- Liliane chắp hai bàn tay và đặt lên ngực mình.- Ta cũng mong là vậy, bởi có lẽ nó đã trách ta nhiều lắm, Feliciano ơi.

- Không đâu cô,.- Lắc đầu nguầy nguậy, và rồi Feliciano từ tốn nói với Liliane.- Anh ấy chưa bao giờ, và cũng sẽ không bao giờ trách cô cả, bởi anh ấy chính là Ludwig, Ludwig Beilschmidt. Anh ấy thương cô, và anh ấy nhớ cô rất nhiều.

- Cháu có vẻ biết rất nhiều và rất rõ về thằng nhóc ngốc ấy nhỉ?- Mãi rồi Nadine cũng buông hai bàn tay nhăn nheo của mình khỏi hai bàn tay chạy đầy gân xanh đỏ của Feliciano.- Ngay cả những chuyện này mà Ludwig cũng nói với cháu, thì hẳn cháu phải đặc biệt với nó lắm.

- Bà nghĩ vậy sao ạ?- Nó tủm tỉm cười, khoái chí.- Nhưng mà cháu nghĩ không phải như thế đâu.- Rồi nó đưa mắt ra xa, khẽ nói tiếp, trong khi mấy đầu ngón chân co quắp lại mà giấu bên trong đôi giày Âu.- Nhưng mà, cháu vô tình bị anh ấy...từ chối rồi ạ.

- Feliciano nghĩ như thế sao?- Hơi trố mắt rồi lại khẽ cười như một thói quen khó bỏ, Liliane hỏi nó.- Còn ta thì không nghĩ như vậy đâu.

- Ta cũng nghĩ vậy, cháu yêu ạ. Ludwig đã tặng cho cháu chiếc nhẫn mà nó đã luôn coi như báu vật của nó,- Nadine trỏ tay vào bàn chiếc nhẫn bạc óng ánh trên ngón áp út của thằng nhóc người Napoli.-, vậy nên ta có thể cá với cháu rằng, cháu là một kẻ đặc biệt, và là kẻ đặc biệt đối với thằng nhóc ngốc ấy.

- Hả...dạ!?- Mấp máy môi, thằng nhóc người Napoli không thể giấu diếm nổi một chút gì của sự ngạc nhiên. Hơm tủm tỉm, nó hỏi khe khẽ.- ...Tại sao cả hai lại nghĩ như thế vậy ạ?

- Vậy tại sao Feliciano không hỏi thẳng thằng nhóc ngốc ấy?- Liliane huých huých người nó.

- ...Nếu thế thì...cháu...cháu biết phải tìm anh ấy ở đâu ạ?

Nó nhìn loanh quanh, đầy bỡ ngỡ.

Ở chốn thiên cảnh tựa Vườn Địa Đàng như thế này, ở nơi mà nó chưa bao giờ đặt chân đến như thế đây, nó mơ hồ biết mấy; làm sao mà tìm được gã ở trong một cơn chiêm bao kì thú như thế này?

Mà chiêm bao? Chiêm bao sao?

Có thực là chiêm bao hay không?

Hay tất cả đều hoàn toàn có thực, suốt từ ban nãy đến giờ; nhưng rồi cũng vô thực. Vô thực đến quá rõ ràng chăng?


- Feliciano có nghĩ đây là một cơn chiêm bao không?

Liliane hỏi thằng nhóc người Napoli.

- Cháu...cháu-

Nhưng có vẻ như đấy không phải là một câu hỏi cần một câu trả lời.

- Feliciano cháu yêu,.- Nadine gọi nó.-, lấy hộ ta một chiếc lồng ở trong túi nhé. Ở dưới gầm bàn ấy ạ.

- A...vâng ạ.- Nó lúng túng, và cố bỏ quên những gì Liliane hỏi nó; thay vào đó, nó để cho chính mình đi lạc vào những đường nét kiều diễm đến hoài cổ đã tạo nên dung nhan của người nữ kia. Bây giờ thì nó hiểu Ludwig có được diện mạo ưa nhìn của mình từ đâu.- Có phải chiếc lồng bằng vàng này không, thưa bà?

Rồi nó quay về với thực tại, và hỏi chuyện Nadine Beilschmidt.

- Phải, phải.- Cụ nhận lấy chiếc lồng từ Feliciano và gọi nó lại gần.- Hãy mang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net