Chap 12: MaVi - 红 [Trả req]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MaVi - Ngược, BE.

Cảnh báo: OOC, Theo yêu cầu thì tui ngược Macau, viết xong thì ngược cả hai luôn (nhưng ngược Macau vẫn là chủ yếu)

Fic không nói đến tên nhân vật, không miêu tả rõ lắm ngoại hình, cũng không nói tên nước ra luôn, mấy má tự hiểu nhá =)) Vì tui chẳng bao giờ đọc mấy kiểu cổ trang nên vốn từ Hán Việt rất hạn hẹp, vì sao lại có cổ trang thì theo yêu cầu, dựa vào bài Phật Thuyết của Âm Tần Quái Vật, mà viết thời hiện đại thì đúng là khó hơn khó nên tui chỉ còn cách viết ở thời cổ trang ._ . May sao có lời dịch Hán Việt cứu vớt cái fic...

Thêm nữa, việc viết fic liên quan đến tình yêu nhưng lại dựa vào một bài hát về Phật thực sự làm tui thấy rất khó, nên có thể mức độ mùi mẫn, tình cảm hay sến súa sẽ không cao....

(Lời Hán Việt tui lấy ở đây)

(Lời dịch lấy cả link trên và ở đây)

Nhạc hay dịch hay mấy má vô xem ủng hộ nhé ; _ ; Nên nghe trước vì sợ đọc fic xong xem sẽ vỡ mộng.....

____________________________________________________

- Thưa....

- Ta không sao. Ngươi lui đi.

Gương mặt lấm lét của nữ tì khuất dần sau mảnh rèm mỏng tối màu. Ta bệnh cũng được một tuần, không có dấu hiệu thuyên giảm, ta cũng uống thuốc đều đặn theo đơn của ngự y, nhưng cảm thấy chẳng có tác dụng gì.

Ta đẩy cửa sổ, gió từ ngoài ùa vào phòng, mảnh rèm tung bay, đối với ta bây giờ, rượu và khung cảnh ngoài kia còn bổ hơn chán vạn thứ thuốc mà ngự y kê. Miệng chén chạm môi, ta chỉ mím lại sau đó lại bật cười ngu ngơ. Chén trống không, như lòng ta lúc này vậy, họ không cho phép ta uống rượu vì nó ảnh hưởng đến sức khỏe trong khoảng thời gian trị bệnh, thật sự, nếu không có rượu thì làm sao ta có thể say mà ngủ một giấc thật ngon đây? Chiếc quạt ta phe phẩy hàng ngày nằm im lặng trên mặt bàn. Ta chỉ nhắm mắt để may ra có thể say những cơn gió đang lùa qua tóc.

"Bồ đề bổn vô thọ,

Minh kính diệc phi đài,

Bổn lai vô nhất vật,

Hà xứ nhạ trần ai."

Ta nhẩm lại bài kệ của Tổ Huệ Năng, trong lòng chỉ thầm nghĩ một điều xa xôi, giá mà có thể gạt bỏ tất cả, quên mọi khổ đau để sống thì thật là tốt biết mấy.

"Vốn đã là hư vô, làm sao có thể vướng bụi trần?"

.

"Sinh lão bệnh tử, oán tăng, hội ái biệt ly, cầu bất đắc

Nhân sinh tại thế như thân xử kinh cức

Vạn vật vô thường, hữu sinh hữu diệt, bất chấp tiện thị lạc

Kim sinh giai thị tiền sinh nhân quả"

"Nó có nghĩa là gì vậy?"

"Khi nào lớn lên đệ sẽ hiểu thôi"

Nữ nhân mỉm cười bi ai, xoa đầu tiểu đệ của mình, rồi nàng quay bước không chút bận tâm, để lại đôi mắt ngơ ngác nhìn theo. Nàng đi khuất.

.

.

.

- Dạ thưa....

- Ta không sao, các ngươi ra đi...

- Nhưng....

- Ta biết, đại huynh lại dặn các ngươi ở bên ta cả ngày lẫn đêm phải không? Không cần phải tỏ ra sợ hãi như vậy, huynh ấy dù sao cũng bận không thể đến nên các ngươi không phải sợ, mau lui ra đi...

Các nữ tì gật nhẹ rồi lùi ra, có lẽ họ cũng chán nản với sự cứng đầu của ta. Bệnh tật rồi cũng chết, chỉ có thứ cảm xúc trần tục này cứ bám lấy ta, theo ta như hình với bóng. Nhưng ta không oán ghét gì nó, ta chỉ cảm thấy thương tiếc cho nó, cho ta, và cho nàng – người con gái không một lần quay đầu lại nhìn ta.

Ước gì ta là hư vô...

Ta lại nằm mơ thấy nàng. Vẫn là nó, chỉ một khung cảnh duy nhất. Nàng ngồi trên mỏm đá, khung cảnh mờ ảo hơi sương, mặt hồ lặng thinh như một tấm gương phản chiếu, một màu xám tối bao phủ, nhưng sắc nhạt tà áo và đôi đồng tử hổ phách thì không hề bị gam màu tối nhấn chìm. Nàng nhìn ta, mỉm cười buồn bã, rồi cất lên những câu nói bằng chất giọng trầm ấm, dịu dàng nhưng dằn vặt tâm trí ta.

Ta kéo lại áo, che đi phần ngực trần đang hở, những cơn ho lại đến, nhưng cũng chẳng ngăn cản ta mở cánh cửa ấy. Ta lại nhìn về phía nàng, người chẳng bao giờ nhìn về phía ta.

Nàng bị nhốt. Từ bao lâu ta không biết, chỉ nhớ rằng lần đầu tiên được gặp nàng là lúc ta là một cậu thiếu niên do ham chơi nên đi lạc vào nơi nàng bị giam cầm, có lẽ nàng bỏ đi vì sợ liên lụy đến ta. Những ngày sau đó, ta đều trốn đến đó và giả như vô tình lạc vào để được ở bên cạnh nàng. Nàng tuy lớn tuổi hơn ta, nhưng với ta, điều đó chẳng là gì, chỉ cần mỗi ngày được đến bên cạnh và cùng nàng ngắm cảnh, nghe nàng cất tiếng hát dù lúc đó ta chẳng hiểu hết ý nghĩa, là ta đã mãn nguyện rồi. Nhưng rồi hoàng huynh của ta cũng phát hiện, và ta không hề gặp nàng kể từ lần đó.

.

"Nhân thân nhất thế, thảo mộc nhất xuân đàn chỉ gian

Hà bất nhượng tự kỉ khoái lạc khởi lai, tự tại nhân thế gian"

(Người chỉ sống một đời, cỏ cây chỉ mọc chốc lát trong mùa xuân

Sao không để bản thân vui vẻ trở lại, tự tại nơi trần thế)

Thật nhỉ, đời này chỉ có một, tâm cũng chỉ có một, tuổi xuân cũng chẳng đến lần thứ hai, nhưng lại buộc chính mình vào một tình yêu xa vời mãi không thể chạm tới. Đôi lúc ta ước mình là hư vô, không suy nghĩ, không vướng bận, để tâm thanh thản. Ta cũng từng là như thế, nhưng sự dao động đến mãnh liệt hơn khi bàn tay ấm áp đó chạm vào các giác quan trên khuôn mặt ta, rồi rời đi như chưa hề có gì xảy ra, cuối cùng chỉ có tim ta rung động, mắt không thể rời, môi không ngừng gọi tên, và tâm thì không cách nào đổi dời được nữa.

"Tiếu trước diện đối, bất khứ mai oán, du nhiên tâm tùy"

(Mỉm cười đối mặt, không còn oán hận, tâm hướng đến sự khoan thai)

Ta không làm được điều đó, ta không thể đối mặt, không thể ngừng oán hận người đã làm ta đau khổ thế này. Những câu hát cứ vọng đi vọng lại trong đầu, những ngón tay ta siết chặt lấy khung cửa. Sao nàng không xuất hiện, có phải vì biết ta ở đây luôn dõi theo nên đã tránh mặt ta hay không?

- Người đâu, mau gọi ngự y!!!

Ta quên mất dòng máu nóng đang nhỏ xuống áo và cổ, đôi mắt vẫn không thể rời khỏi nơi người ta thương luôn đứng chờ, chờ một người không thuộc về nàng. Ta lịm dần đi trong tiếng kêu khóc, hô hào của đám tì nữ.

.

.

"Thực tại là khổ, đời này là khổ, hận thù, yêu thương rồi lại phải biệt ly,...."

"Tỷ tỷ, tại sao vậy?"

"Khi nào lớn lên, đệ sẽ tự nghiệm và hiểu ra thôi"

.

.

"Bồ Đề vốn không gốc, Minh Kính vốn không đài

Xưa nay không một vật, nơi nào dính bụi trần?"

Đôi mắt tròn ngước lên nhìn đầy thắc mắc, hai tay vẫn cầm chặt trái táo như một món bảo vật.

"Đệ đệ, hãy sống thật thanh thản, đừng vướng bận vào thứ gì cả, nếu có hận thù, hãy cười và xóa nó đi, đừng vì tình yêu mà làm khổ bản thân, đừng vì vướng bận mà dằn vặt thể xác, đôi mắt đệ rất sáng, đệ sẽ hiểu những điều ta muốn nói, đừng như ta..."

.

.

"Tu đích bách thế phương khả đồng châu độ

Tu đắc thiên thế phương năng cộng chẩm miên

Ngũ bách thứ đích ngưng mâu hoán nhất thứ đích sát kiên

Tiền sinh đích ngũ bách thứ hoán kim sinh sát kiên

Nhất thứ đích sát kiên..."

(Tu đến trăm kiếp mới có thể chung thuyền

Tu đến nghìn năm mới có thể chung chăn gối

Nhìn chăm chú năm trăm lần đổi lấy một lần kề sát vai

Năm trăm lần kiếp trước đổi lấy kiếp này kề vai

Một lần kề sát vai...)

Nếu có thể, ta chỉ mong được nhìn một lần nữa, cho dù coi ta như trẻ con, xoa đầu ta hay cho ta đồ ăn cũng được, nếu có thể, chỉ mong kiếp này nhìn thấy một lần nữa, cho dù là thực tại hay trong mơ cũng được, nếu có thể, xin hãy quay đầu lại, nhìn thoáng qua để biết rằng có một kẻ ngu ngốc đáng thương đang ở phía sau đợi chờ.

Ta dù trăm năm hay ngàn vạn năm, cũng ở phía sau nhìn theo, cũng ở nơi ấy chờ đợi, cũng một lòng này, mãi chẳng đổi thay. Chỉ muốn một lần nhìn thấy nụ cười thanh thản không vương buồn đau của người ta yêu. Tiếc là ta không thể nói ra được.

.

.

Ta ngạc nhiên rằng ta vẫn còn sống sau trận ốm đó, duy chỉ có thị lực bị giảm đi nhiều, rượu có thể uống nhưng chẳng thể ngấm nổi nữa, ta thay dần bằng trà. Ta vẫn ngồi ở vị trí đó, vẫn hướng mắt ra nơi đó, duy chỉ có một điều là người ta thương không còn ở đó. Ta chỉ nghe nói rằng nàng đã gây ra cho hoàng huynh của ta một chấn động lớn rồi trở về quê hương. Ta đứng dậy, kéo tay đóng cửa, bước ra ngoài và lệnh khóa nơi này. Ta cũng rời đi, không phải phản bội, cũng không phải gây hấn, ta chỉ muốn lặng lẽ tìm người mà chưa một lần ngoái nhìn ta lấy một cái. Bỗng dưng chất giọng trầm ấm ngày xưa xuất hiện lên trong tâm trí ta, chiếc quạt giấy che nửa khuôn mặt rung rung, ta chỉ nhẩm theo giai điệu ấy.

"Sinh lão bệnh tử oán hận, yêu mà phải biệt ly, cầu mà không được

Kiếp người chốn nhân gian như thân thể trong bụi gai..."


END.

_____________________________________________________________

Lảm nhảm tí, tui đã trả được 2/3 req, số còn lại nếu rảnh rỗi sẽ trả tiếp. Vì đợt này vướng thi (chả hiểu sao lại nhận req đợt này ._ . ) nên tốc độ trả req sẽ rất chậm (thi đến gần cuối tháng 12 lận....). Với cái này là chọn những cái tui thích cả muốn luyện tập thêm những thể loại không phải sở trường nên fic sẽ ra chậm mà có thể sẽ không đúng ý bạn, mong bạn thông cảm huhu. 

Mấy bạn còn lại ráng chờ nhé huhu ; _ ; 

*红: Màu đỏ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net