Start!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dự án chuẩn bị khởi động!

Tiến trình... 1%... 2%... 3%...

"Thế nào rồi? Công nghệ mới có ổn định không?"

Một giọng nói trung niên vang lên, khoảng cách rất gần, tôi thậm chí có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng hít thở nặng nề cùng tiếng bước chân chậm rãi của ông ta.

"Báo cáo viện trưởng, mọi chuyện vẫn đang thuận lợi!"

"Tốt lắm, phía bên ngoài đã không thể cứu vãn, bây giờ chỉ có thể đưa hi vọng của nhân loại vào đây."

Bầu không khí bỗng dưng lâm vào một khoảng im lặng, từng chữ tôi đều có thể hiểu, nhưng cuộc trò chuyện của họ dường như hơi tối nghĩa.

Phía bên ngoài là chỉ đến cái gì? Có phải hay không vị trí tôi đang ở là một nơi cách biệt với ngoại giới? Mặc dù muốn mở miệng hỏi một chút, tôi lại không thể nhúc nhích một tí nào.

Đến bây giờ, xung quanh im lặng đến mức đáng sợ, nếu không phải vẫn còn nghe thấy tiếng thở phì phò của lão viện trưởng, tôi còn nghĩ là bọn họ đã rời đi hết rồi.

Mà nói đến tiếng thở như vậy, xem ra người này mắc một chút vấn đề về hô hấp, tôi thực sự muốn đứng lên và nhắc nhở ông ta về việc nên dừng lại việc hút thuốc ngay, bởi vì tôi đã có thể thoảng ngửi thấy mùi thuốc lá.

Tôi hoàn toàn không nghĩ đến trường hợp mùi thuốc lá xuất phát từ một người trẻ tuổi bên cạnh, nói thế nào nhỉ? Có lẽ là trực giác đi, tôi luôn tự tin vào giác quan thứ sáu của mình.

Mặc dù... tôi cũng chẳng thế nhớ gì về trước kia.

Tiến trình... 99%...

"Viện trưởng, dự án chuẩn bị khởi động hoàn toàn."

Người trẻ tuổi gấp rút lên tiếng, cuối cùng thì bầu không khí đáng sợ này cũng kết thúc, tôi có hơi sợ nó.

"Được, chúng ta rời khỏi nơi này thôi, tiếp theo sẽ không cần đến sự có mặt của bất kì ai, tương lai của nhân loại... hoàn toàn đặt vào những người này."

Sau đó là một loạt tiếng bước chân, tuy có hơi nhỏ bé nhưng tôi vẫn đại khái đoán được có tới hơn năm người.

Mà khoan, mấy người nói "những người này" là sao? Tôi tưởng trong đây chỉ còn có mình tôi mà thôi, thực sự muốn đứng lên nắm lấy cổ áo ông ta hỏi cho ra lẽ.

Nhưng mà vào lúc này, một loại cảm giác chóng mặt cùng buồn nôn xuất hiện, nó như có người cầm lấy đầu tôi và chơi bóng chuyền, cùng lúc lấy một cái máy đánh trứng khuấy đều dạ dày của tôi vậy.

Ọe! Nó không hề dễ chịu một chút nào, mặc dù sự thật là tôi cũng chẳng thể nôn được.

Có điều, sự choáng váng vẫn...

Tiến trình... 100%...

Hiu!

Tôi bừng tỉnh, hai mắt nhìn chăm chú vào một tán cây ở trước mắt, nó cao lên tới hơn năm mét, và tán cây của nó che rạp một khoảng diện tích quá khổ so với chiều cao này.

Thân thể không có một chút khó chịu nào, buồn nôn cùng chóng mặt sớm đi đâu mất, có lẽ là do tôi vừa thực hiện một giấc ngủ khá dài.

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, đây là một vùng đồng bằng thảo nguyên rộng lớn, bên cạnh tôi có một rừng sồi không nhỏ, chí ít thì đến hiện tại tôi chưa biết nó rộng bao nhiêu.

Một bên khác là một dòng sông chảy qua, xem chừng rộng khoảng sáu bảy mét, tôi ước tính với tốc độ chảy của dòng nước thì việc bơi qua là không có vấn đề, tất nhiên với điều kiện bên dưới  không có vật nguy hiểm.

Cho đến xa hơn nữa, tôi cũng chỉ nhìn thấy một mảnh thảo nguyên vô cùng rộng lớn, dường như nó trải dài vô tận vậy, còn có một ít bò và cừu lởn vởn.

Nhìn những con vật dễ thương và béo ngậy đấy đi, chúng là một ứng cử viên sáng giá cho khởi nghiệp với nhà nông, có lẽ tối nay tôi biết mình ăn gì.

Nhưng trước tiên, tôi nghĩ phải trang bị cho chính mình một ít dụng cụ, từ đâu mà ra à, nhìn cái cây trước mắt, tôi có một ít suy nghĩ của riêng mình.

Tôi giơ một tay lên, đưa nó ra xa cái cây một chút, và sau một tiếng hít hơi lấy dũng khí thật dài...

Cạch!

"Au au, đau quá!"

Nắm đấm của tôi cùng mặt gỗ sần sùi thân mật tiếp xúc, một tiếng động lớn vang lên, mặt gỗ thì không sao, mà tay tôi nó như sắp gãy đến nơi.

Suy nghĩ của tôi đã không khả dụng, cũng không hiểu sao tôi lại có cái ý nghĩ này nữa, mọi người thường nói phụ nữ là sinh vật khó hiểu nhất, nhưng đôi khi tôi còn không hiểu chính mình.

Mà tôi là nam!

Kẹp tay phải của mình vào giữa hai chân, tôi nhảy lung tung vì đau đớn, hai mắt đã hơi mờ đi nhờ nước mắt.

Đến mặt sau của cái cây, bất ngờ thay, một cái rương nhỏ không biết vì lí do gì đã nằm ở đó, có lẽ bởi vì có cái cây làm công sự che chắn mà tôi đã không nhận ra được nó.

Tôi cảm giác, bên trong có điều sẽ làm mình bất ngờ, thậm chí với tình trạng hiện tại đủ làm tôi vui vẻ hơn cả so với việc ngồi một mình trong phòng và bấm nổ xốp bọc hàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net