Hết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

175.

• Tâm nguyện của Bán Thần •

Điện thoại của tất cả diễn viên đồng loạt đổ chuông ――

【Lòng người dối gạt, dục vọng không thôi, sinh mệnh không ngừng, chúc mừng mọi người đã tìm được sự "viên mãn" thuộc về mình trong trò chơi tarot mù sương này】

【Bộ phim "Trò chơi tarot" kết thúc hoàn mỹ.】

...

【Ôi cái kết này! Huhuhuhu viên mãn quá, em thích lắm】

【Trì thần forever!! Huhuhuhu em đã bảo rồi mà, nhất định anh ấy sẽ là người chiến thắng sau cùng】

【Huhuhuhu đó giờ mami chưa từng hoài nghi cục cưng, mami tự hào về con quá!!】

【Đây là phim kinh dị hay nhất em xem trong năm nay, em phải xem lại lần hai lần ba mới được!!】

【Tạ Trì ngầu thiệt sự luôn á, em phục sát đất luôn, hy vọng các tác phẩm tiếp theo của anh ấy sẽ càng đặc sắc hơn nữa!!】

【Giang Sóc làm ảnh đế ngắn nhất trong lịch sử, hả hê ghê】

【Hahaha, ít ra Giang Sóc cũng từng làm ảnh đế, có khi Tạ Trì chưa kịp lên đã bị người ta làm gỏi rồi!!】

【Fan Giang Sóc tức quá bắt đầu đi trù ẻo nhà người ta à? Chậc chậc, thừa nhận người khác giỏi giang khó tới vậy à?】

【Sắp có xếp hạng tổng hợp rồi, phim thăng cấp đăng đế luôn đi cho tụi này nó bớt gáy!!】

【Cơ mà bảo này, mấy bồ không thấy thái độ của Giang Sóc lúc cuối kỳ lạ lắm hay sao?】

【Em nghe loáng thoáng thấy Trì thần bảo "Trang giấy trắng" à? Cái này có gì đặc biệt không ạ?】

【Kỳ nhỉ, chẳng hiểu sao tui cứ thấy tác dụng của đạo cụ này quen quen thế nào ý】

【Aaaaaaa tò mò không biết Trì cưng sẽ nhận được đạo cụ gì quá đi à, phim này ít nhất cũng phải là phim đỏ đỉnh cao ấy nhỉ? Má ơi, em kích động quá!! Có nỏ hư không rồi, liệu có phải sắp có sát khí nổi danh sánh đôi cùng với "Thanh kiếm Huyết Ma" không?】

【Vãi chưởng】

...

Các diễn viên không nhận được đạo cụ rời đi, trước đống đổ nát, bấy giờ chỉ còn lại Diệp Tiếu Tiếu và Tạ Trì.

Diệp Tiếu Tiếu ngạc nhiên rồi cười tươi roi rói, thế mà cô lại được phim đỏ công nhận, cho phép nhận được đạo cụ.

Cô chỉ đơn thuần vì muốn giúp Tạ Trì nên tới đây, kết quả bây giờ có thể nói là "Vô tâm trồng liễu liễu mọc xanh".

Tạ Trì gật đầu dịu dàng về phía cô, bước vào hình thức riêng tư.

Trông anh có vẻ hờ hững biếng nhác.

Giang Sóc đã chết rồi, tổ chức Pet rơi vào con đường cùng, anh đạt được tâm nguyện rời khỏi app, cho dù bây giờ có nhận được đạo cụ tốt tới mấy, dường như cũng không liên quan nhiều tới anh.

Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi phó bản, đổi lấy anh trai, ôm anh ấy ngủ một giấc an lành.

Chẳng có tiền đồ gì cả, Tạ Trì thầm nghĩ.

Đến khi anh ngẩng đầu lên trông thấy đạo cụ trước mặt, gương mặt ngạc nhiên thấy rõ.

Đạo cụ trước mặt xoay tròn dưới ánh dương rạng rỡ, tỏa ra tia sáng trong suốt óng ánh. Với Tạ Trì mà nói, anh đã quen với nó tới không thể quen hơn, bởi nó chính là... "Trang giấy trắng".

Sao lại như vậy chứ?

Rõ ràng trước đó anh đã sử dụng xong đạo cụ này rồi.

Tạ Trì chau mày lại, tiến về phía trước, duỗi tay ra lấy đạo cụ mình mới nhận được, thử lấy tay vê trang giấy, lật hai mặt trước sau, hàng mày càng chau lại.

Đúng là "Trang giấy trắng" thật, chỉ là rõ ràng phẩm chất cao hơn trước đó, lúc anh sờ tay lên trang giấy, thậm chí còn có thể cảm nhận được linh tính của nó.

Trên app hiện tường tận đạo cụ đạo cụ mới đúng lúc, Tạ Trì cúi đầu nhìn tên đạo cụ ―― "Trang giấy trắng", vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.

Anh thực sự nhận được một "Trang giấy trắng".

Nhưng lời miêu tả đạo cụ lần này có điểm khác với lần trước.

【Tóm tắt đạo cụ: Đạo cụ sinh ra từ trong phim "Trò chơi tarot". Lá "Blank card" trong "Trò chơi tarot" mang ý nghĩa khả năng vô hạn, khả năng duy nhất do chính tay bạn tạo nên.

Trong "Trò chơi tarot", một lần luân hồi kết thúc là một lần luân hồi mới bắt đầu, sinh mệnh là một vòng tròn đầu đuôi tương liên. Trang giấy trắng tượng trưng cho một cuộc sống mới tinh khôi, tương lai của bạn do chính bạn vẽ nên.】

Tạ Trì mím môi. Lý do sản xuất "Trang giấy trắng" rất đầy đủ, nhưng cùng một diễn viên lại nhận được một loại đạo cụ trong hai bộ phim hoàn toàn khác nhau, như vậy không có vấn đề gì thật chứ? Liệu trước kia trong app có từng xảy ra chuyện tương tự không?

Hay là, app cảm thấy anh cần đạo cụ không có giới hạn như "Trang giấy trắng", nên lười nghĩ đạo cụ mới, cho nên xào lại chiêu cũ, ban thưởng cho anh một "trang giấy trắng" khác?

Bởi vì anh là họa sĩ, dùng "trang giấy trắng" là tiện nhất?

Tạ Trì dằn cảm giác kì dị trong lòng mình xuống, không tập trung khóa "Trang giấy trắng" lại.

Dù sao thì cũng không tồi, anh có thể dùng trang giấy này vẽ cho anh trai một món vũ khí thuận tay.

Tạ Trì rời khỏi phó bản.

....Tạ Trì và Diệp Tiếu Tiếu đi rồi, màn ảnh rộng trong rạp chiếu phim lại sáng lên.

Bầy quỷ rướn cổ lên nhìn màn ảnh không chớp mắt.

Sắp bước vào khâu giám định phẩm chất lần hai, ý nghĩa của khâu này không cần nói cũng biết, bầy quỷ không dám chớp mắt, thậm chí đến thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ mình bỏ lỡ thời khắc huy hoàng nhất trong lịch sử điện ảnh của app.

Phòng chiếu vẫn luôn ồn ã xuyên suốt bộ phim bấy giờ lặng ngắt như tờ, cảm giác sốt ruột nhanh chóng dâng lên trong giây phút chờ đợi ngắn ngủi, cuối cùng cũng đạt tới cực hạn, như dịch bệnh bùng phát, lan truyền trong tất cả các khán giả ngồi đây.

Fan của Tạ Trì căng thẳng ra mặt, bất tri bất giác sống lưng đẫm mồ hôi, mà fan hâm mộ của Giang Sóc thì đang thành kính cầu nguyện, cầu nguyện anh sẽ thất bại.

Ánh đèn màn ảnh rộng sáng lên, bắt đầu giám định lần hai, thẻ phim "Trò chơi tarot" màu đỏ thuần đang nhanh chóng trở nên sẫm màu.

Nhất thời, trong đại sảnh tối om chỉ còn lại sắc đỏ tráng lệ trên màn ảnh.

Sắc đỏ lập lòe biến đổi, lay động lòng người.

"Bồ run làm gì chứ..."

"Mịa, tui mắc tiểu!!"

"Trì Trì nhất định làm được, nhất định làm được, nhất định làm được..." Có cô quỷ cúi đầu nhỏ giọng cầu nguyện.

Màu thẻ phim kẹt lại giữa sắc đỏ và đen, sắc đỏ thế như chẻ tre dường như gặp trở ngại chưa từng có, dường như nó không còn năng lực, chỉ cố lay động chút hơi sức cuối cùng, nhẹ nhàng giãy giụa, muốn lao ra khỏi bình phong không thể phá vỡ kia, đến vùng đất chưa ai đặt chân tới.

Trái tim mọi người như sợi dây cung bị sóng vờn, mỗi lúc một kéo căng.

Cuối cùng, "Rắc" một tiếng, trên màn ảnh rộng, sắc đỏ vỡ vụn ra như những mảnh thủy tinh.

Khán giả đều sững sờ.

Sắc đỏ trên màn ảnh rộng nhạt màu, thẻ bài không ngừng được xếp lại, dường như sắc đỏ đã gột rửa được sự kiêu căng ngạo mạn trên người, trở thành màu đen thăm thẳm lôi cuốn, thần bí khó lường.

Tất cả khán giả đều hiểu ý nghĩa màu đen kia là gì.

Trên màn ảnh rộng, thẻ bài "Trò chơi tarot" đã được thay da đổi thịt chuyển màu thành đen đang lặng lẽ xoay tròn, rạp chiếu phim nhất thời yên ắng tới mức có thể nghe thấy được cả tiếng cây kim rơi xuống.

Cuối cùng như đã hẹn trước, rạp chiếu bùng nổ bởi những tiếng reo hò inh tai, có người nín thinh, có người khóc ròng, có người buồn bã cúi đầu, có kẻ rầu rĩ bỏ đi.

Cậu diễn viên hạng hai kia không chỉ giết ảnh đế, còn tự leo lên làm ảnh đế mới trong app, gây dựng thời đại thuộc về mình.

Cậu ta chứng minh với app rằng, không có ý chí thì chẳng thể vượt được vũng sâu, không có trí tuệ thì chẳng thể đến bỉ ngạn.

Không phải kỳ tích luôn chiếu cố cậu ta, mà một tay cậu ta vẫn không ngừng tạo nên kỳ tích.

"Huuhuhuhuhu Trì Trì! Mami hạnh phúc muốn xỉu!!"

"Baba Thẩm Dạt à, ba thấy chưa?! Trì Trì nhà chúng ta làm được rồi!!"

"Vãi chưởng ảnh đế mới!! Má ơiiiiiiii""

"Trì Trì, mami tự hào về cưng!!!"
Trong rạp chiếu phim, cảnh tượng hết sức hỗn loạn, cảnh sát quỷ vất vả giữ trật tự.

Tin tức lại đổi ảnh đế như đạn hạt nhân nhanh chóng lan xa, thế giới quỷ lại rơi vào chấn động.

Càng ngày càng có nhiều người ùa vào rạp chiếu phim, đêm nay, tất cả mọi người ghi nhớ cái tên Tạ Trì.

Hành trình của anh đọc đến kinh động lòng người, bản thân anh chính là một truyền kỳ.

Bên trong rạp chiếu phim, fan Tạ Trì rưng rức đồng thanh reo "Tương lai thuộc về Tạ Trì".

Tiếng hô reo rung trời.

....

Trên màn ảnh rộng, báo cáo tổng hợp của diễn viên lặng lẽ chạy:

Danh sách diễn viên "Trò chơi tarot".

Nam số 1: Tạ Trì, độ thăm dò kịch bản 96%, thưởng 5000 điểm tích lũy (Giám định phim lần hai là phim đen, ban thưởng dựa theo cấp phim đen.)

Đạt được kết cục hoàn mỹ: "The tower" đảo chiều, thưởng 2000 điểm tích lũy.

Lực cản lớn tới từ phía diễn viên, thưởng 1000 điểm tích lũy.

Tăng 197778 fan, làm tròn, 1978 điểm tích lũy.

Tổng cộng thu được: 9978 điểm tích lũy.

Tổng điểm tích lũy cao nhất: 115923 điểm tích lũy (Trong đó được kế thừa 97230 điểm tích lũy)

Nữ số 2: Diệp Tiếu Tiếu, độ thăm dò kịch bản 33%, thưởng 3000 điểm tích lũy.

Lực cản lớn tới từ phía diễn viên, thưởng 1000 điểm tích lũy.

Tăng 25611 fan, làm tròn 256 điểm tích lũy.

Tổng cộng thu được 4256 điểm tích lũy.

Nam số 3: Nhậm Trạch, độ thăm dò kịch bản 30%, thưởng 1000 điểm tích lũy...

Nữ số 4, nam số 5...

Các diễn viên tử vong: Giang Sóc, Cốc Vũ...】

Trong văn phòng, Nghiêm Kính hưng phấn gào lên, Lục Văn, Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu đều có mặt, dường như nói chuyện mãi không hết.

Tạ Trì mỉm cười tiếp đãi mọi người, tiện tay lấy điện thoại ra, dùng hết 100000 điểm tích lũy để giúp Thẩm Dật thực hiện tâm nguyện, sau đó ném điện thoại sang một bên sofa.

"Anh Tạ à, em là quản lý của ảnh đế rồi á." Nghiêm Kính nói một thôi một hồi, cái mũi đỏ lên, mếu máo ngước mắt lên nói.

Trước kia cậu chỉ mượn cớ để dỗ dành Tạ Trì cho mình ở lại, không ngờ lại có ngày điều này trở thành sự thật.

Cậu trở thành quản lý của người đứng đầu app.

Nghiêm Kính nhìn Tạ Trì mỉm cười với mình, trong chớp mắt có cảm giác hạnh phúc đong đầy như đang nằm mơ.

Nhờ bộ phim này mà Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu đều đủ điểm tích lũy thực hiện tâm nguyện, gương mặt như trút được gánh nặng.

Lục Văn không giỏi ăn nói, chỉ dịu dàng nhìn Nghiêm Kính.

Cả văn phòng lớn như vậy chìm trong bầu không khí vui vẻ hòa thuận.

Tạ Trì đi tới bên cửa sổ, vén rèm lên, bên ngoài ánh nắng chan hòa, bừng bừng sức sống.

...

Tất cả mọi người chúc mừng xong, ngầm hiểu ý nhau bắt đầu đi về phía cánh cửa.

"Anh giúp em gửi lời chào tới anh Lan." Nghiêm Kính nháy mắt về phía Tạ Trì, nở nụ cười xấu xa, sau đó cùng mọi người nhanh chân rời đi.

"Biết rồi."

Tạ Trì hết cách đóng cửa lại, ngồi xuống sofa, anh nhìn giao diện tâm nguyện chỉ còn lại một tâm nguyện duy nhất, hít sâu một hơi.

Anh dè dặt đưa tay ấn vào tâm nguyện đó, app đột ngột nhảy ra thông báo.

【Giám sát đã đạt điều kiện, lập tức thực hiện tâm nguyện của Bán Thần.】

【Nội dung tâm nguyện của Bán Thần: Giữ lại linh hồn, đến khi trở thành ảnh đế, thức tỉnh toàn bộ ký ức, khôi phục thực lực tột cùng.

Thời gian cầu nguyện: 30 năm trước.

Năm đó cầu nguyện tiêu tốn: 500000 điểm tích lũy.】

176.

• Tư Niên •

Thế giới trước mắt bắt đầu biến dạng, trời đất cuồng quay, Tạ Trì rơi vào hôn mê.

...

Đây là tòa cao ốc xa hoa chỉ thuộc về mình ảnh đế, Nhậm Trạch và Nghiêm Kính ở tầng dưới trò chuyện với nhau, đột nhiên có một người đi tới.

Người trước mặt cao lớn khôi ngô, ngoại hình tuấn tú trang nghiêm, khí chất trầm ổn nội liễm, là một người đàn ông mang lại cho người ta cảm giác an toàn và rất đáng tin cậy. Nghiêm Kính trông thấy anh ta thì giật thốt, thiếu điều nhảy dựng lên, vẻ mặt hết sức đề phòng.

"Đây là ai vậy?" Nhậm Trạch thấy Nghiêm Kính phản ứng mạnh như vậy thì nhỏ giọng hỏi.

Dường như người kia nghe thấy, anh ta nhoẻn cười, tự giới thiệu: "Chào mọi người, tôi là Lê Hạo, là diễn viên nằm trong top. Tôi là pet, nhưng trước đó tôi đã rời khỏi tổ chức, cho nên không bỏ mạng khi tâm nguyện của Tạ Trì được thực hiện."

Nhậm Trạch nghe vậy tưởng anh ta tới để trả thù, gương mặt đanh lại: "Anh muốn gì hả?"

Lê Hạo: "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn gặp mặt Tạ Trì, tôi có lời muốn nói với cậu ấy."

Nhậm Trạch vẫn cảm thấy anh ta chẳng có ý tốt đẹp gì cả: "Anh nói trước đó anh đã rời khỏi tổ chức, vậy sao Giang Sóc không giết anh?"

Sắc mặt Lê Hạo thoáng vẻ rầu rĩ, anh ta lặng lẽ hít sâu một hơi, đợi đến khi bình tĩnh trở lại, cất giọng bình thản nói rằng: "Bởi vì thực ra anh ấy không phải người vô tình vô nghĩa, chúng ta đều nhìn lầm rồi."

Nhậm Trạch và Nghiêm Kính xem thường ra mặt.

Lê Hạo: "Có thể gặp mặt không? Mọi người yên tâm, trong tòa nhà của ảnh đế có hệ thống đề phòng ám sát, bất cứ ai muốn ra tay với ảnh đế, hệ thống này sẽ trực tiếp thông báo, đến khi đó app ra tay, tôi chỉ có một con đường chết."

Lê Hạo tìm kiếm tin tức liên quan tới quyền hạn tối cao cho hai người họ xem, Lê Hạo thực sự không nói dối.

Nhậm Trạch nhìn về phía Nghiêm Kính, thăm dò ý của cậu, Nghiêm Kính gật đầu lại. Hai người nhất trí với nhau, dẫn Lê Hạo lên tầng. Đến cửa văn phòng của Tạ Trì, Nghiêm Kính sợ quấy rầy Tạ Trì, gõ cửa trước một cái, nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại, cậu đẩy cửa đi vào, trông thấy Tạ Trì đang nằm nghiêng trên chiếc sofa, dường như đang chợp mắt, nhưng hiển nhiên anh ngủ không ngon.

Lê Hạo trông thấy cảnh này bảo rằng: "Tôi có thể ở bên ngoài đợi."

Nơi này để điều hòa nhiệt độ thấp, lại không có chăn, Nghiêm Kính đang định gọi Tạ Trì về nhà ngủ, lại nghe thấy Tạ Trì khẽ thì thào nói mơ ―― "Tư Niên".

"Tư gì cơ..." Nghiêm Kính khó hiểu hỏi.

Lê Hạo đứng ở bên kia nghe thấy rõ ràng thì biến sắc.

Nhậm Trạch vốn luôn để ý Lê Hạo, thấy anh ta biến sắc như vậy thì khẽ chau mày lại.

Nghiêm Kính cảm thấy có điều gì đó lạ thường, cậu tiến lên gọi Tạ Trì, nhưng dường như Tạ Trì đang rơi vào mộng cảnh không lối ra, tạm thời không thể nào tỉnh giấc.

Nghiêm Kính sốt ruột, họ mới chỉ đi có một lúc mà Tạ Trì đã như vậy rồi, cậu đang muốn nghĩ cách đánh thức Tạ Trì, Lê Hạo lại nói: "Chúng ta ra ngoài đi, cậu ấy không sao đâu."

Nhậm Trạch: "Dựa vào đâu mà anh chắc chắn như vậy?"

Ánh mắt Lê Hạo nhìn Tạ Trì nhất thời trở nên hết sức phức tạp: "Tư Niên là tên của vị Bán Thần cách đây ba mươi năm."

Nhậm Trạch và Nghiêm Kính nhìn nhau, vẻ mặt hết sức kinh hãi.

Bán Thần?! Cái người không chút nghi ngờ đứng đầu trong app, cuối cùng lại bị cả một nhóm người tấn công bỏ mạng, khiến người ta phải chắp tay cảm thán ư?!

"Sao Tạ Trì lại gọi tên Bán Thần vậy?!" Nhậm Trạch lo cho Tạ Trì, lập tức gặng hỏi.

Dường như Lê Hạo đang hồi tưởng lại danh tiếng lẫy lừng của Bán Thần năm đó, vẻ mặt e dè, buông rèm mi nói: "Tạ Trì có mối liên quan hết sức chặt chẽ với Bán Thần, tôi tới đây vì muốn nói cho cậu ấy biết chuyện này, không ngờ cậu ấy đã biết trước rồi..."

Anh ta dừng lại một chút, khẽ nói: "Chúng ta ra ngoài đợi xem sao."

...

Tạ Trì lại nằm mơ.

Những năm qua Tạ Trì vẫn luôn gặp những giấc mơ hết sức kỳ lạ.

Trong mơ có quỷ quái thét gào, có những người không thấy rõ gương mặt, có những kiến trúc tạo hình kỳ lạ, có thi thể đẫm máu, có nhiều thứ kinh dị không kể xiết.

Còn có cả những tiếng vẫy gọi khó hiểu.

Anh không hiểu được, không chạm được vào những tiếng gọi giục giã kia, nhưng anh biết nó thực sự tồn tại.

Mỗi lần tỉnh giấc anh đều có cảm giác thất vọng mất mát, cảm thấy dường như mình có một sứ mệnh ở nơi sâu xa nhưng lại đang bỏ lỡ.

Lúc chưa vào app, những lời vẫy gọi kia nối đuôi nhau giục giã trong lòng anh.

Bấy giờ Tạ Trì mới nhớ lại, dường như kể từ khi vào app, anh chưa từng nằm mơ thấy những giấc mộng quái đản kia.

Mà trước đó, những giấc mộng kỳ dị này với anh là chuyện thường như cơm bữa.

Bây giờ xem ra những lời vẫy gọi trong giấc mộng tới từ app, anh đã tới nơi mà nó vẫy gọi, mộng cảnh đã hiện ra trước mắt, cho nên nó tự động biến mất.

Đến khi Tạ Trì trông rõ toàn cảnh mình mộng mị suốt mấy năm qua, cuối cùng cũng thông suốt.

....

Những giấc mơ ấy đều là điều mà một người từng trải nghiệm trong app.

Người đó tên Tư Niên.

Tạ Trì không trông thấy rõ gương mặt anh ta, chỉ có thể thấy bóng lưng, nhưng khoảnh khắc anh ta xuất hiện, anh lại có thể gọi chính xác tên người này.

Không rõ vì sao anh lại hết sức chắc chắn rằng người ấy tên Tư Niên.

Từng cảnh tượng ngắn nhanh chóng hiện lên, thậm chí Tạ Trì còn có thể nghe thấy tiếng lòng của chàng trai tên Tư Niên này.

....

Nhìn ứng dụng phim kinh dị tự cài đặt trong điện thoại, Tư Niên nhoẻn cười, thầm nói trong lòng, cuối cùng nó cũng tìm tới anh.

Trên ứng dụng, một dòng chữ đen nhảy nhót hiện ra giữa màn hình đỏ tươi, như ma quỷ dẫn lối.

―― 【Tư Niên, bạn có muốn thực hiện tâm nguyện của mình không?】

Tư Niên ngả người xuống sofa, cũng không vội vã xác nhận, mà ngước đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.
Anh ở tầng cao nhất trong một khách sạn trăm tầng, đó là nơi gần bầu trời nhất, dường như giơ tay là có thể hái được những vì sao xa.

Giữa dải ngân hà óng ánh trong màn đêm thăm thẳm, anh quá đỗi nhỏ bé, tựa như một hạt cát giữa dòng sông thời gian mênh mông rộng lớn.

Chủ nghĩa tồn tại vĩnh viễn không thể thoát khỏi thử thách hư vô.

Anh là cô nhi, mọi việc trong cuộc sống đều phải dựa vào bản thân mình, cho dù trong xã hội này anh có là một người thành công, thì vẫn không thể thoát khỏi cảm giác vô định.

Anh có thể dấn mình vào chốn huyên náo, trầm luân trong sự bốc đồng, nhưng quanh đi quẩn lại vẫn chẳng tìm thấy nơi để mình sẵn lòng dừng chân, tìm được một mặt ý nghĩa của cuộc sống vẫn tiếp diễn không ngừng nghỉ.

Tư Niên sờ vào điện thoại, từ tốn gõ từng chữ trong giao diện tâm nguyện ―― Tự chia ra một bản thân để đồng hành cùng mình.

Anh không tin bất cứ ai, chỉ tin vào bản thân mình.

Nếu có một ngày, anh nhất định phải yêu một người, thì người đó chỉ có thể là chính anh.

Tư Niên cười tươi, nhìn ngôi sao Thiên Lang lạnh lùng cô độc trên bầu trời vời vợi, thầm nghĩ, đặt tên cho người đó là Tinh Lan.

Tháng năm đằng đẵng cùng với trời sao bất diệt, hai kẻ cô độc bầu bạn bên nhau, đêm dài đến mấy rồi cũng tận.

Đêm hôm ấy, sau khi cầu nguyện, Tư Niên vui vẻ ngồi dậy, đi tới giá vẽ mình bỏ trống bấy lâu, vẽ dáng hình Tinh Lan.

Chàng hết mực khôi ngô, nhưng cũng vô cùng quái gở.

Ý chí vô tận, vũ lực khôn cùng.

....

Tư Niên vô tư, chẳng màng sinh tử ở trong môi trường app đầy kích thích, nước sôi lửa bỏng có thể nói như cá gặp nước.

Anh san bằng khó khăn, từ một tân binh vô danh trở thành tân binh bộc lộ tài năng, rồi trở thành ngôi sao mới nổi, sau đó trở thành nhóm diễn viên hạng ba sớm nhất của app, lứa hạng ba nổi đình nổi đám một thời.

Tư Niên bắt đầu cảm thấy nhàm chán, nguyện vọng 50000 điểm tích lũy, không trả góp được hay sao?

Tư Niên nảy ra ý tưởng, bắt đầu có ý xấu.

Ba mươi năm trước, app còn chưa hoàn thiện.

Tư Niên kiến nghị, giảng giải với app hết lần này tới lần khác, dựa vào tài biện luận hùng hồn, cuối cùng cũng khiến app tạo ra chế độ trả góp.

Từ đó anh có thể bỏ điểm tích lũy ra để thi thoảng Tinh Lan ra cùng anh.

Tư Niên chỉ muốn có một người bạn chơi cùng mình mà thôi.

Nhưng không ngờ quan hệ lại mất khống chế phát triển theo một hướng kỳ quái, một đi không trở lại.

Anh yêu bản thân, nên yêu Tinh Lan như một lẽ tất nhiên.

Tinh Lan là anh, cũng yêu bản thân mình, cho nên nhất định Tinh Lan cũng yêu anh, bởi vì hắn chính là anh.

Vì logic kỳ quặc như vậy, khiến hai người mắc kẹt ở đó.

Tư Niên còn trẻ, trong lúc xấu hổ và bối rối lựa chọn trốn tránh, không muốn gặp lại Tinh Lan nữa.

Đến khi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ággas