Chương 03: Cửa đến dị giới thỉnh thoảng lại mở ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học viện ma thuật Istall, Tòa nhà Nghiên cứu Đặc biệt về Phép thuật.

Đây là cơ quan nghiên cứu cấp tối cao trong Vương quốc ma thuật Solistiea, tụ tập nhiều phe phái, bao gồm cả phe St.Germain.

Chủ yếu là những học sinh có thành tích xuất sắc sẽ được tuyển dụng, mời chào gia nhập, tiến hành đủ loại nghiên cứu ma thuật và Magic Potions ở đây.

Cơ sở này có liên hệ với Viện Nghiên cứu Đặc biệt của Bộ Quân Sự ở thủ đô Vương quốc ma thuật Solistiea, đặc biệt giỏi trong nghiên cứu phân tích thành phần thảo dược.

Nghiên cứu ma thuật cứ mãi trì trệ không có tiến triển gì vì không thể giải mã nổi ma pháp văn tự, nhưng gần đây nhờ vào kết quả nghiên cứu mới được phe St.Germain công bố mà bắt đầu tiến triển đúng hướng, cuối cùng cũng đã có thể đọc được ma pháp thuật thức, nhưng vẫn còn một khoảng thời gian rất dài cho đến lúc có thể lý giải hoàn toàn.

Tuy nhiên, trong số những người đang tiến hành nghiên cứu, có một người tỏa sáng rực rỡ.

Đó chính là Croisas Van Solistiea.

Ngay kỳ thi đầu vào đã đạt thành tích cao nhất từ trước tới nay, một cái đầu xuất sắc vượt xa tất cả mọi người, thiên tài luôn luôn đứng trên đỉnh điểm trí tuệ của học viện. Pháp sư đầy cá tính từng có thời gian được tôn xưng là "Đứa con cưng của ma thuật".

Nhưng gần đây hắn bắt đầu bị người xung quanh coi là "Máy chế tạo phiền phức", "Kẻ triệu hồi tai họa", đồng thời cũng là tên quái nhân khiến các giảng viên đau đầu nhức óc không ngừng.

Hiện tại kẻ đó đang nhét thuốc cho một sinh vật giống chuột được gọi là Lamot, để xác nhận dược hiệu.

Con Lamot trong hộp pha lê phá phách điên cuồng, khiến chiếc hộp kiên cố gần như bị phá hỏng, đồng thời cơ thể con thú cũng bắt đầu tan vỡ sụp đổ thảm hại.

"Sao rồi Croisas? Cậu biết được gì rồi?"

"Serena... Magic Potions này vô cùng nguy hiểm, nó là thứ không được phép tồn tại trên thế gian này."

Croisas lộ ra một biểu cảm nghiêm túc hiếm thấy.

Trong mắt cậu ta ánh lên vẻ kinh ngạc pha lẫn khinh bỉ.

"Nguy hiểm thế cơ à? Tôi cảm thấy có vẻ con Lamot rất hung hăng... Ôi!"

"Magic Potions này sẽ kích thích tinh thần hưng phấn đồng thời với cường hóa thân thể. Còn nhiều loại Magic Potions khác có tính năng tương tự, vấn đề là thứ thuốc này còn ép cơ thể sử dụng chất dinh dưỡng tích trữ, chữa lành vết thương bằng năng lực tái sinh kinh khủng."

"Thế thì sao? Nghe qua thì tất cả đều là ưu điểm mà, nguy hiểm chỗ nào?"

"Tính gây nghiện quá mạnh, chỉ cần dùng một lần sẽ không thể từ bỏ. Hơn nữa, bởi vì thân thể đã bị cường hóa đến cực hạn, chỉ cần triển khai công kích cũng khiến thân thể bị tổn thương, sau đó năng lực tái sinh cực mạnh sẽ lại chữa trị thân thể... Càng khiến người ta trở nên hung bạo, thậm chí hóa thành ma vật. Kẻ dùng thuốc quá liều sẽ chết ngay lập tức."

Đây là thứ Magic Potions mà Samthor sử dụng đến chết vào ba ngày trước. Tuy cũng vì Schweith nhờ vả nên Croisas mới phân tích tìm hiểu thành phần lẫn hiệu quả của thứ Magic Potions này, lại phát hiện ra đây là thứ ma túy với tác dụng nguy hiểm vượt xa tưởng tượng.

"... Kẻ làm ra thứ này là ác ma! Cái thứ Magic Potions này không được phép tồn tại, rốt cuộc chế tạo ra nó để làm gì, làm sao làm được?!"

"Haiz... Giả thiết, chỉ là giả thiết thôi nhé? Nếu như thứ Magic Potions này lưu hành trên thị trường..."

"Lượng lớn quái vật sẽ xuất hiện trong xã hội loài người... Thật sự quá nguy hiểm. Tuy cũng rất đáng để quan tâm chú ý."

"Này, này, cái này không chỉ là nguy hiểm thôi đâu... Phải gọi nó là thứ thuốc mang tới thảm họa mới đúng?! Rốt cuộc là ai làm ra cái thứ này..."

"Ai biết? Nhưng chỉ cần tưởng tượng một chút, nếu cho tội phạm tử hình sử dụng thứ Magic Potions này, rồi đưa chúng lên tiền tuyến chiến trường, sẽ thế nào?"

"! Này, cái này..."

Nếu cường hóa cơ thể tội phạm đã bị phán tử hình, đưa bọn họ tới chiến trường, có thể gây thiệt hại vô cùng nghiêm trọng cho quân địch.

Hơn nữa năng lực tái sinh cũng rất mạnh, chỉ cần mặc kệ, bọn họ sẽ chiến đấu đến khi tự hủy diệt bản thân mới thôi. Đối với mọi quốc gia đối địch, không có quân đội nào đáng sợ hơn thế.

"Trong thành phần có chứa thuốc gây tê thần kinh cực mạnh ngăn ngừa tinh thần ức chế quá trình cường hóa cơ thể... Còn có vật chất thần bí không biết là gì. Chắc chắn thứ này thúc đẩy cơ thể biến hóa, đồng thời gây hiệu quả tái sinh siêu mạnh. Xét theo tính năng, có lẽ nó được chế tạo đặc biệt cho mục đích quân sự, nếu lưu thông trên thị trường thông thường..."

"... Thật đáng sợ. Không biết khi nào sẽ có người bị mất khống chế ngay trong thành phố."

"Chắc Samuel Protel bị sử dụng làm vật thí nghiệm, sau đó chết. Không, dưới tình trạng đó thì nên nói rằng hắn tự hủy hoại bản thân thì đúng hơn?"

"Hắn gọi là Samthor. Tốt xấu gì thì người ta cũng là hoàng tộc mà? Cùng là hoàng tộc cả, ít nhiều gì cậu cũng nên nhớ lấy cái tên người chứ."

"Tôi không có hứng thú. Dù sao tôi cũng là con thứ, cũng chẳng kế thừa gia nghiệp. Hơn nữa, người đã chết rồi, tôi lại càng không cần phải nhớ."

Croisas sẽ không thèm nhớ bất cứ thứ gì mà bản thân không có hứng thú.

Nếu cậu ta có thể nhớ kỹ một cái tên, chắc chắn đó phải là nhân vật cực kỳ xuất sắc ở lĩnh vực nào đó, hoặc là vĩ nhân nổi tiếng trong lịch sử.

Tuy cậu ta cũng rất nỗ lực nhớ lấy tên của bạn bè, nhưng vẫn thường xuyên nhớ nhầm. Cho nên, tên của kẻ không có quan hệ gì, lại còn đã chết, đương nhiên Croisas không thèm nhớ.

Tóm lại, cậu ta là kẻ tự cao và ích kỷ đến phi thường.

"Tuy ông anh tôi cũng nói đây chắc hẳn chỉ là thử nghiệm... Nhưng rốt cuộc là định phá hủy quốc gia nào đây?"

"Không phải đất nước này? Samthor bị dính vào rồi kìa? Cậu không cảm thấy đây là âm mưu nhằm vào hoàng tộc à? Trước đó cả anh trai cậu cũng lọt vào tầm ngắm đúng không?"

"Không... Nếu có nạn nhân xuất hiện, quốc gia sẽ... để cho tiện thì tạm gọi thứ thuốc này là Demon Pill vậy, đất nước chúng ta sẽ cảnh giác đề phòng Demon Pill, bởi vì Solistiea chỉ là một nước nhỏ."

"Vậy sao? Nhưng nếu đã có dược hiệu mạnh đến vậy, nếu sử dụng đúng phương pháp, có thể sẽ có tác dụng tốt?"

"Tiền đề là sẽ không bị biến thành quái vật cái đã. Tính gây nghiện của nó quá mạnh, không thể dự đoán được mức độ nguy hiểm của thứ thuốc này, cũng không biết khi nào người sử dụng sẽ biến thành quái vật tấn công đồng loại. Sẽ diễn biến thành sự kiện to lớn hoành tráng đấy..."

"... Chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy cảnh tượng đó giống như địa ngục..."

"Tóm lại, trước hết tôi cứ viết xong báo cáo cái đã. Người có trách nhiệm trên kia sẽ đưa ra quyết định tiếp theo phải làm gì, chúng ta thì cứ như ngày thường là được..."

"Như ngày bình thường? Gây nổ, chế tạo khí độc, kéo theo hàng loạt bệnh nhân tâm thần tạm thời xuất hiện, đó gọi là bình thường?"

"... Không, chỉ giải mã và cải tiến ma pháp thuật thức một chút thôi..."

"Thế thì được. Nếu lại gây ra vụ rắc rối nào nữa, tất cả giảng viên sẽ loét dạ dày hết mất."

"Quá đáng thật mà... Rõ ràng nếu không có thất bại sẽ không thể tiến bộ, mọi lại muốn ngăn cản tôi à?"

"Xét theo tình trạng của Croisas thì thiệt hại gây ra khi thất bại quá nghiêm trọng. Tới tận bây giờ mà còn chưa xảy ra án mạng mới là chuyện không thể tưởng tượng nổi đấy."

"Tôi cũng đã... Kiểm tra rất kỹ trước đó rồi, cũng chuẩn bị sẵn biện pháp dự phòng rồi mà."

Không cần biết trước đó đã kiểm tra bao nhiêu lần hay chuẩn bị bao nhiêu biện pháp an toàn, vấn đề là tất cả mọi thứ đều không phát huy tác dụng cần có.

Không biết vì sao, chỉ cần Croisas làm thí nghiệm thất bại, thiệt hại sẽ bùng nổ ra từ nơi mà người ta không ngờ tới. Cho dù có chuẩn bị sẵn cả kết giới rào chắn ma thuật, hay thông gió thông khí cả căn phòng ngay lập tức, mọi biện pháp đối phó đều chỉ làm tình hình càng thêm hỏng bét.

"... Không phải cậu cố gây ra hậu quả kiểu đó đâu nhỉ..."

Nhưng đối với Croisas mà nói thì ngay cả thất bại cũng là một loại thành công, chỉ cần thu được tư liệu có ý nghĩa là được, một nhà nghiên cứu từ đầu đến chân. Có lẽ những kẻ được tôn xưng là thiên tài đều bị khiếm khuyết về mặt thường thức ở một khía cạnh nào đó mà người bình thường vốn có.

"Nhờ cô mang kết quả nghiên cứu này tới văn phòng giảng viên hộ tôi với Serena, tôi phải nói chuyện này cho ông anh."

"... Rồi chuyện sẽ được truyền từ đó tới tai Công tước Delsasis, tiếp theo truyền tới tai hoàng thất. Xét theo khía cạnh nào đó thì thông tin tình báo lan truyền như vậy còn nhanh hơn cả nói cho các giảng viên ấy chứ?"

"Bởi vì ở chỗ này chỉ có những nhà nghiên cứu, nếu không nói cho bọn họ, rất có khả năng bọn họ sẽ tự tiện sáng tạo ra cái thứ Demon Pill này mất, không xử lý cho ổn thỏa thậm chí sẽ giấu diếm người ngoài mà tự mình âm thầm nghiên cứu."

"Haiz, trong cái tòa nhà nghiên cứu này toàn mấy tên khiếm khuyết thường thức, không cẩn thận một chút đúng là rất nguy hiểm. Tôi biết, chuyện này cứ giao cho tôi."

"Nhờ cậu đấy. Vậy tôi thu dọn chỗ này xong sẽ đi ngay tới nói cho ông anh chuyện này."

"Được."

Serena cầm theo bảng kẹp, rời khỏi phòng nghiên cứu.

"Rồi... Lần sau, cái thứ thuốc này sẽ bị dùng ở nơi nào đây. Dù sao đi chăng nữa, chắc chắn sẽ lại có nạn nhân xuất hiện... Rốt cuộc sẽ có chuyện gì xảy ra đây."

Croisas lộ ra biểu cảm nghiêm trọng khó có.

Mỗi ngày cậu ta đều sẽ rà soát kiểm tra xem có sự kiện lạm dụng Magic Potions nào xảy ra hay không, mà từ những trường hợp xảy ra trong quá khứ, sự kiện lần này gây cho cậu ta một dự cảm vô cùng bất ổn.

Nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Croisas khi đang suy nghĩ khiến tất cả các thiếu nữ xung quanh đều đỏ mặt lên, còn trong lòng tất cả nam sinh xung quanh lại bùng lên ngọn lửa ghen tỵ.

==========

Sau khi đã thu dọn xong, Croisas đi tới nơi mà cậu ta cho rằng Schweith hẳn phải đang ở, tòa nhà nghiên cứu có rất nhiều thành viên của Whistler... Đáng tiếc là Schweith lại không hề ở đó.

Croisas lại mang theo suy đoán đi về phía đại thư viện, lại cũng không phát hiện bóng dáng Schweith ở nơi đó.

"Ông anh... Rốt cuộc anh ở chỗ nào..."

Level có tăng lên bao nhiêu thì Croisas vẫn khá là khiếm khuyết về mặt thể lực (chính xác mà nói thì thể lực của cậu ta chỉ tăng cường chút xíu).

Đi trong học viện rộng lớn, lại còn qua lại giữa hai khu vực nằm trái ngược hướng nhau là Đại thư viện và tòa nhà nghiên cứu chiến thuật, làm cho cả chân lẫn hông Croisas phát ra tiếng rên rỉ than khóc, cậu ta lôi Healing Potions ra uống để giảm đau cơ bắp.

Nhìn qua trông như một nhân viên văn phòng vừa đi làm vừa nốc đồ uống tăng lực, bình thường Croisas sống cuộc sống của Hikikomori trốn tịt trong phòng, thể lực yếu kém hơn bất cứ ai, chỉ khiến người nhìn vào cảm thấy cậu ta đang lãng phí Magic Potions.

Tìm kiếm Schweith một thời gian, Croisas đã mệt đến mức không còn muốn di động thêm nữa, quyết định quay về ký túc xá. Nhưng kẻ mà cậu ta nhìn thấy ở ký túc xá lại chính là...

"............"

"Chậm quá! Cậu lại vừa đi đâu đấy?"

"Hô, đã lâu không gặp."

Chờ Croisas trở về ở ngay phía trước khu ký túc là Schweith và Cuồng Dâm-san.

Tìm sai vị trí, dự đoán sai lầm, đi ngang qua nhau, mọi hành động của Croisas cứ thế trở thành uổng phí.

Đi làm chuyện mà bình thường không bao giờ làm, rồi lại thất bại mà chẳng hiểu lý do, lần đầu tiên Croisas trải nghiệm điều này.

"Nii-sama và... Cậu là Cuồng Dâm đúng không nhỉ? Sao hai người lại ở ký túc xá..."

"Không đúng! Ít nhất thì cũng gọi tôi là Orpheus!"

"Không, anh nghĩ thỉnh thoảng cũng nên nói chuyện trong phòng của cậu, mà cũng cso thể phòng cậu bị khóa nên mới chờ ở đây."

"... Mọi người đến đây... Từ lúc nào?"

"Khoảng mười phút trước thì phải? Trước đó thì cả đám ở Kho Sách."

"Kho Sách" là một cách gọi khác về Đại thư viện Istall. Nói cách khác, nếu Croisas tới Đại thư viện ngay từ đầu thì đã chẳng phải lãng phí nhiều thể lực đến vậy.

Bởi vì cả hai bên đều làm những chuyện mà bình thường không bao giờ làm nên mới đi ngang qua nhau.

"Đã tới tận ký túc xá rồi thì có thể vào phòng tôi đợi mà... Sao phải chờ ở chỗ này?"

"Không, thường thì cửa phòng sẽ khóa chứ?"

"Phòng của tôi thì không khóa đâu? Dù sao thì khóa cũng hỏng rồi, hơn nữa khóa cửa lại chỉ gây vướng víu khi khuân vác tài liệu, hiệu suất bị tụt giảm. Cho nên tôi cũng để kệ cho khóa cứ hỏng như thế luôn."

"Đồng chí này, em trai cậu tùy tiện cũng đến mức không thường đâu?"

"Cậu, nếu có ăn trộm lẻn vào thì sao..."

"Không thành vấn đề, cũng chẳng có mấy người dám vào phòng tôi... Hả?"

Ngay khi Croisas vừa định mở cửa, tiếng hát mỏng manh từ trong phòng truyền ra.

"La... la la la... ~♪... quét dọn, quét dọn, quét dọn sạch sẽ cả phòng nào ♪... axit hydrocyanic, axit sunfuric, tất cả đều đổ hết ♪..."

" " "... Bài hát quái gì đây!?" " "

"Chắc Croisas sẽ rất là vui đấy nhỉ ~♪ sau đó, sau đó... Ha ha ha."

" "............" "

Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua.

"Là Eline à, xem ra cô ấy lại tới giúp tôi quét dọn. Tuy cũng thật sự phải cảm ơn cô ấy... Nhưng thế này sẽ khiến tôi không biết đồ đạc của mình lẫn lộn đi đâu mất. Khó xử thật."

" "Người ta đã tốt bụng đi quét dọn giùm rồi lại còn dám nói thế à?! Đồ Riajuu đáng chết!" "

"Thì tôi rất biết ơn cô ấy mà? Nhưng chưa nói đến Magic Potions nhé, cả đồ sưu tập ưa thích của tôi cũng biến đi nơi nào không biết, chỉ tìm ra lại thôi cũng làm cả phòng rối tung."

"Vậy thì tự mình quét dọn đi! Đừng để người ta phải làm!"

"Lại còn là nữ sinh nữa chứ! Kiểu con gái thích chăm lo cho người khác thế này hiếm có khó tìm lắm, hâm mộ quá... Khốn nạn!"

"Haiz, đứng ở đây mãi cũng vô dụng, cứ vào phòng đi đã. Không thì sẽ chắn đường những người khác... Hửm?"

Croisas vừa nói vừa kéo tay nắm cửa, nhưng không hiểu sao cửa lại chẳng mở ra.

Dù tỏ vẻ cực kỳ nghi hoặc, Croisas vẫn không ngừng thử xoay tay nắm.

"Quái thật, cửa không mở ra được."

"Hay bị khóa trong rồi?"

"Khoan đã, đồng chí! Rõ ràng em trai cậu từng nói là "khoá hỏng rồi" cơ mà?"

"Có thể nếu khóa từ phía trong thì vẫn được? Rốt cuộc là sao đây hả, Croisas?"

"Từ bên trong cũng giống thế cả thôi. Bởi vì khoá đã hỏng hoàn toàn rồi, lẽ ra là không thể bị khóa lại mới đúng... Chà chà, đáng lo ngại thật."

Groara a a a a a a a a a a a a!

"Y a a a a!"

" " "!" " "

Đột nhiên có tiếng dã thú gầm rống hòa lẫn âm thanh thiếu nữ thét lên chói tai truyền ra từ trong phòng.

Bọn họ hoảng loạn mở cửa, cánh cửa lại nặng nề như đúc bằng sắt thép, không nhúc nhích chút nào.

Rầm thịch! Tí tách... Sột soạt...

Âm thanh tiếng bước chân của một sinh vật có trọng lượng lẫn kích thước không thể chui nổi vào phòng, tiếng của rất nhiều chất lỏng nhỏ giọt từ trên cao xuống, còn có tiếng của thứ gì đó bị kéo lê đi.

Nghĩ kiểu gì thì đó cũng không thể là âm thanh nên truyền ra từ trong một ngôi nhà.

"... Đây là hiện tượng kỳ dị trong truyền thuyết à?! Lần đầu tiên tôi được biết đấy..."

"Rốt cuộc bên trong đó đã xảy ra chuyện gì? Không, quan trọng hơn là cái cô nàng Beastman ngực bự đó không sao chứ?"

"Beastman! Lại còn ngực khủng! Rốt cuộc định làm cho người ta... Phải hâm mộ tới cỡ nào nữa đây... Tôi thật sự muốn thiêu chết hắn!"

"Cứu, cứu với... Có ai cứu tôi!"

" " "Xảy ra tình trạng khẩn cấp rồi!" " "

Brum brum brum brum brum...

Ting ting ting ting ting...

Không biết từ đâu lại có tiếng động cơ xe vang lên, hòa với âm thanh như báo hiệu có thứ gì đó mới được thắp sáng.

"Woah ha ha ha ha ha ha ha!"

"Á há há há há ~♪"

"............"

Còn có cả tiếng cười cao vút.

Leng keng clang clang! Bùm! (tiếng xiềng xích bị quấn lại hòa với âm thanh ngọn lửa bùng lên.)

Rầm! Phập! (tiếng chiến đấu bằng vũ khí tù hòa với âm thanh có gì đó bị vũ khí sắc bén đâm thủng.)

Xoẹt! Rắc! (tiếng kiếm cắt ra hòa với âm thanh thứ gì đó bị đông lạnh.)

Kèn kẹt a a a a a a ầm! Rẹt soạt soạt! (trận ẩu đả tiếp diễn sau khi một thứ gì đó rất nặng bị ném đi, tiếp theo là âm thanh có thứ gì đó bị xé rách.)

Crack crack... bang! (Thứ gì đó vỡ vụn rồi văng tung tóe.)

"Grừ... A... A a a...!"

Sau đó tất cả yên tĩnh trở lại.

" " "..............." " "

Không ai biết phải nói gì, một sự im lặng kỳ diệu bao trùm hiện trường.

"Cảm ơn mọi người rất nhiều vì cả quãng thời gian qua, Four Skeleton Warriors."

" " "Four Skeleton Warrior? Quãng thời gian qua? Từ trước tới giờ toàn là bọn họ cứu cô à?" " "Đã có chuyện khó tin xảy ra sau cánh cửa, ba kẻ đầu óc đã ngừng hoạt động cứ đứng trước căn phòng hoang mang ngơ ngác nhìn cánh cửa.

Đến khi bọn họ tỉnh táo lại thì mặt trời đã ngả về tây, không trung bị nhuộm một màu đỏ hồng.

"Sợ thật! Tôi mất cả ý thức. Giờ là... Đã chiều tà rồi?"

"Sao thế được... Chúng ta chờ chỗ này tới hơn ba tiếng đồng hồ cơ à?!"

"Quan trọng hơn, tình hình liệu có tệ quá không? Rất nhiều âm thanh gây cảm giác sẽ có chuyện xảy ra..."

Trước mắt họ là một cánh cửa cực kỳ bình thường, nhưng khoảng cách ngắn ngủi ngăn bởi một cánh cửa đó lại khiến ba người cảm thấy như vô cùng xa xôi. Cả ba đều do dự không biết có nên bước vào căn phòng đã xảy ra tình trạng dị thường này hay không.

Tuy thực sự rất lo lắng cho Eline, nhưng một khi đã bước vào, phía trước có lẽ là vùng không gian bí hiểm, nơi mà sinh mạng không được bảo đảm an toàn. Chỉ cần tưởng tượng như vậy, bọn họ không dễ dàng dám bước vào phòng.

Ngay lúc này, cửa lại lẳng lặng tự mở ra trước mắt cả ba người, xuất hiện trước mắt họ là cô gái Beastman khuyển tộc có đôi tai hơi rủ xuống – Eline.

"A! Croisas! Cậu cứ như vậy là không được đâu nhé? Phải sửa sang dọn dẹp lại phòng cho tốt mới được nhé!"

"Eline... xin lỗi, nhưng tôi muốn hỏi một chút, mới vừa rồi trong căn phòng này đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Ừm? Tôi đang quét dọn phòng thôi mà? Phòng quá lộn xộn nên vất vả lắm đó..."

"Không, quan trọng hơn kia, Four Skeleton Warriors là cái gì vậy..."

"Four Skeleton Warriors? Đó là cái gì? Loại quái vật mới phát hiện ra à?"

Ba người ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì.

Nhưng quan sát thế nào thì trông cũng không có vẻ như Eline đang ở giả ngu hay nói dối. Trong khi rõ ràng bọn họ nghe được từ ngoài cửa, Eline đã nói Four Skeleton Warriors.

"Chẳng lẽ chỉ cần bước ra khỏi cửa thì ký ức cũng sẽ...?"

"Sao thế được... Có những quy tắc hoàn toàn khác đang vận hành chỉ trong căn phòng này hay sao...?"

"Quan trọng hơn là bản quyền tác giả... Cảm giác có rất nhiều chỗ để đem đi tố cáo, xét theo khía cạnh khác thì vô cùng không ổn."

Trong khi ba người kia nghiêm túc thảo luận, Eline đứng bên cạnh lắng nghe lại nghiêng nghiêng đầu đầy nghi hoặc.

"Eline... Tôi xác minh lại một lần. Trong khi cô quét dọn, không hề có chuyện gì xảy ra cả sao?"

"Ừm... Nghe anh nói vậy, tôi lại cảm giác hình như đã xảy ra việc gì đó cực kỳ ghê gớm... Chắc là tại tôi suy nghĩ nhiều thôi!?"

"Quả nhiên, không nhớ... Croisas, rốt cuộc phòng của cậu đã biến thành thứ gì rồi?"

"Tôi cũng không biết. Tôi cũng rất để tâm đến chuyện phòng của mình đã biến thành bộ dáng gì, nhưng đổi lại biết được chân tướng là sẽ mất đi ký ức thì không hề có ý nghĩa chút nào... Cũng không đúng, trước kia có nghe nói đến trường hợp của Charlotte, xem xét theo đó thì có lẽ cũng không thể vơ đũa cả nắm...?"

"Chỉ có căn phòng này là không gian kỳ diệu..."

"Bỏ qua đi, khó khăn lắm tôi mới quét dọn được sạch sẽ, lần này đừng có làm cho lộn xộn nữa đấy!? Vất vả lắm đó!"

" " "Xét trên nhiều mặt ý nghĩa mà nói!" " "

Tóm lại, bọn họ quyết định trước hết cứ mặc kệ không quan tâm đến vấn đề bí hiểm này, ba

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net