Chương 09: Ông chú gặp tai nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời ấm áp chiều vào phòng qua khung cửa sổ, bên ngoài vọng lại tiếng chim hót líu lo.

Cô nàng Luseris không ngủ ngon nổi suốt cả tối hôm qua mới tỉnh dậy khỏi giường, dùng tay xoa xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ.

Bình thường cô rất khó tỉnh táo nổi vào buổi sáng, bò dậy thôi đã tốn rất nhiều sức lực, ý thức khi sáng sớm rất không được tỉnh táo.

Vất vả lắm Luseris mới nhớ ra lý do sao mình lại ở trong khách sạn, nhưng ngoài chuyện đó ra thì quên sạch hết những thứ khác, cho nên cô gái lung la lung lay hướng đến phòng tắm, chuẩn bị làm nghi thức lau người hàng ngày.

Gọi là "nghi thức" lau mình nhưng không phải kiểu tu hành ở chùa miếu Shinto, mà là lệ thường hàng ngày của Tứ Thần Giáo, không thật sự có ý nghĩa trang trọng của một nghi thức, mà lấy danh nghĩa tu luyện để những linh mục thực tập học được phối hợp và kỷ luật.

Nhưng thói quen một khi đã hình thành thì rất khó sửa lại, cho nên Luseris làm mọi chuyện như ngày thường, bước trong vô thức tới chỗ thay quần áo, cởi quần áo.

Còn ông chú ở cùng phòng với thiếu nữ trẻ tuổi cũng mới chạy vào tắm để làm bản thân tỉnh táo thêm đôi chút, vừa tắm xong bước ra đến nơi thay quần áo thì gặp Luseris.

"Ha... Thoải mái sảng khoái hơn nhiều... Ôi!"

Ông chú mới tắm vòi hoa sen xong, đối mặt với Luseris toàn thân trần trụi, khuôn mặt mơ màng trống rỗng.

Thời gian ngưng đọng.

" "............" "

Cảnh tượng trước mắt làm ông chú cứng lại, hơn nữa, là một người đàn ông, ánh mắt ông chú không thể di chuyển nổi.

Còn Luseris vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cứ đứng nhìn ông chú bằng đôi mắt mơ màng.

Có điều, thời gian càng trôi qua, đầu cũng sẽ ngày càng tỉnh táo ra...

"Woah a a a a a a!"[note28891]

"Ý a a a a a a a a a!"

Rồi khi thời gian lại tiếp tục trôi, cả hai người cùng nhau phát ra tiếng kêu sợ hãi và tiếng khóc thét.

May là phòng cách âm rất tốt.

Tuy chỉ là chuyện ngoài lề, nhưng tận sâu nơi đáy tim, ông chú âm thầm thề, "suốt đời không quên cảnh tượng tuyệt vời ngày hôm nay..."

==========

Suốt cả bữa sáng, giữa Zeros và Luseris ngập tràn một bầu không khí xấu hổ.

Làm ngơ hai người lớn, đám trẻ dư thừa sức sống há to mồm ăn uống, lấy đồ ăn nhanh gọn như ở trên chiến trường, dồn tất cả đồ ăn trên bàn vào dạ dày.

Nuốt một hơi hết toàn bộ đồ ăn nhét đầy cả miệng bằng sự trợ giúp từ ly sữa bên cạnh, không biết vì sao đám trẻ có thể đồng bộ hành động cực khớp, tất cả làm cùng một hành động ở cùng một khoảng thời gian.

"... Sao mấy đứa đồng bộ được vậy? Tình cảm giữa mấy đứa tốt thật..."

"... A... Ôi..."

Luseris đỏ mặt, trên đầu còn bốc ra cả khói.

Xem ra vẫn còn cần một thời gian nữa cô nàng tu sĩ mới hoàn tất "phục sinh", lúc này chỉ có ăn sáng hơi bị chậm đã không tệ rồi.

"A... no, ăn no. Được, hôm nay lấy mục tiêu là gì đây?"

"Ừm... Grey Bear thì sao?"

"Ngày hôm qua không tăng được tý Level nào đúng không? Có nên tập trung vào quái vật cỡ lớn không nhỉ? Tui thấy Wild Wolf được đấy!"

"Tại hạ hy vọng sẽ là Orc. Ngày hôm qua tại hạ chưa được dùng tới Katana lần nào."

"Chỉ cần thịt ăn được là được hết."

Y như những gì Luseris đã đoán từ trước, quả nhiên lũ trẻ muốn lấy mục tiêu là quái vật cỡ lớn.

Level Skill của đám trẻ đã quá cao, nên rất khó tăng Level cơ thể, buộc phải nhằm vào quái vật cỡ lớn.

"Muốn lấy mục tiêu là quái vật cỡ lớn thì phải mua đạn tín hiệu để gọi hỗ trợ vận chuyển con mồi. Hinh như khách sạn có bán đấy, hỏi thử bà thím ở quầy xem sao?"

" " " "Oa... ở khách sạn cũng mua được Items..." " " "

"Chắc là mấy thứ hình ống dài đặt ở góc quầy. Ừm, phục vụ chu đáo thật."

"Kaede xem xét cẩn thận ghê... chúng ta nhanh đi mua thôi..."

" " "Oa!" " "

Hạ được quái cỡ lớn trong trong rừng rậm cũng không có cách nào để vận chuyển về, nên mọi người khai quang rừng rậm, trải một con đường từ làng đến khu săn thú, để xe ngựa vận chuyển có thể tới. Xe ngựa chuyên chở của hiệp hội lính đánh thuê sẽ đi theo lộ trình cố định, đạn tín hiệu được bán ra dùng để gọi xe ngựa vận chuyển đến.

Gọi xe ngựa tới khi hạ được quái vật cỡ lớn là thường thức, giúp một tay đưa con mồi lên xe cũng là thường thức.

"Thím ơi! Thím có bán đạn tín hiệu không ạ?"

"Ai chà chà, mấy đứa định khiêu chiến với quái cỡ lớn hả? Dũng cảm ghê... đương nhiên là có bán rồi."

"Đúng vậy, chúng cháu muốn đi săn thịt thật ngon... nên muốn mua năm ống đạn tín hiệu."

"Không phải thịt, là con mồi chứ. Haiz, hạ xong thì đúng là cũng có thịt."

"Mục tiêu của tại hạ chỉ có chém giết!? Tiện tay thì săn thú thôi."[note28892]

"Được... mỗi người một cái ổn không?"

Bà thím chủ nhà bỏ đạn tín hiệu vào trong túi giấy, vừa nhìn thấy bóng dáng Luseris đi cùng ông chú đã nở nụ cười thỏa mãn, nhìn kiểu gì cũng thấy giống gương mặt tươi cười của bà thím hàng xóm xen vào việc của người khác thành công.

"Ai cha, ái chà, hình như tối hôm qua nhiệt tính hơi quá nhỉ? Ừm, ừ, tuổi trẻ đúng là tuyệt thật..."

" "Không phải thế đâu! Hiểu lầm rồi!" "

"Tôi biết mà... hai người hy vọng bà già đây làm vậy chứ gì? Dù sao tiểu thư đây có vẻ là linh mục, lại có mối quan hệ yêu đương với pháp sư vốn bất hòa, lại còn chênh lệch tuổi tác... không sao, thím sẽ cổ vũ cho cô bé, cố lên. Tôi nhìn hai người rất xứng đôi, nhất định tối qua rất kịch liệt đúng không? Thật hâm mộ quá đi ♪"

"Bà chủ, nói cái gì vậy! Tôi, bọn tôi, không, không không không, không có kiểu quan hệ đó!"

"Ai chà chà, thẹn thùng kìa, ha ha ha. Cô bé hồn nhiên quá, trước kia bà già này cũng từng có lúc giống với tiểu thư mà? Sau lần đầu tiên, sang ngày hôm sau để ý đến lão già chồng cực nhiều, giờ nhớ lại vẫn còn thấy ngượng, nhưng mà thật sự rất hạnh phúc... Giờ đã có cả cháu rồi, ôi hoài niệm thật..."

"Ôi... Sao lại có loại người này... Hoàn toàn không thèm nghe người ta nói, cứ một mình nói tiếp..."

Đa số những người kiểu này đều không nghe lời người khác nói, Luseris càng cố phủ nhận thì lại càng sẽ lún sâu vào vũng bùn mang tên "bà thím". Mà bà thím này lại là vũng bùn sâu không thấy đáy...

"Ôi trời... tuy là tai nạn bất khả kháng, nhưng mình cứ thế mà nhìn chằm chằm... xấu hổ thật..."

"Ôi ôi... Rõ ràng là mình muốn quên đi cơ mà, sao cứ nghe là lại hồi tưởng lại lúc đó cơ chứ... Mất mặt quá đi, muốn đào cái hố tự chôn mình xuống luôn quá."

"Lần đầu tiên hả? Hắn có dịu dàng với cô bé không vậy?"[note28896]

" "Xin bà, làm ơn, đừng có hỏi thêm nữa mà!" "

Bà thím không hề nể nang gì mà bắt đầu suy nghĩ theo phương hướng kia.

Hoàn toàn không băn khoăn người khác cảm thấy gì, không nể nang chút nào, đi giày lao mạnh vào nội tâm người khác, đào bới chuyện riêng tư. Quan trọng nhất là không hề có ác ý, cho nên lại càng thêm khó tồi tệ.

Không cần biết là ở thế giới nào, những bà thím vừa không biết kiềm chế bản thân vừa không hiểu nỗi lo lắng của người khác đều rất phiền phức. Đúng là một thảm họa cho những ai lỡ bị bà thím quấn lấy.

Tóm lại là rất vướng người, cực kỳ phiền phức.

==========

Tìm được cách thoát khỏi bà thím của khách sạn, ông chú Zeros cùng đám trẻ tiến vào rừng rậm lần thứ hai.

Mục tiêu của ngày hôm nay là tăng Level, cho nên phải nghiêm túc đi săn.

Nhưng vấn đề gây bối rối chính là ông chú Zeros không còn gì để dạy cho bọn trẻ nữa. Lũ trẻ đã tự lập kế hoạch, quyết định phương thức đi săn lẫn phương pháp mổ thịt, lại còn được đám Kokko huấn luyện, khiến cho thực lực đám trẻ vượt xa những tay mới bình thường.

Tuy có câu nói rằng những đứa trẻ không cha mẹ sẽ sớm trưởng thành, nhưng đám trẻ này nếu đem so với trẻ con thông thường, cả năng lực hành động lẫn thực lực đều ở mức bất thường.

Lũ trẻ có tiềm lực to lớn đó đang xếp thành một hàng.

"Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ đi săn ở khu vực sâu hơn cho phù hợp với thực lực của mấy đứa. Mỗi người sẽ lập nhóm cộng tác với một con Kokko, đi săn một mình hay phối hợp với cộng sự đều được. Nếu gặp quái cỡ lớn, để đảm bảo an toàn, ta mong mọi người sẽ hợp tác cùng nhau đối phó. Chú ý luôn luôn giữ liên lạc."

"Từ từ đã, Zeros-sensei! Làm vậy quá nguy hiểm rồi?"

"Có hả? Thực lực đám nhóc này đã hoàn toàn nằm ở cấp Master rồi. Chúng chỉ thiếu mỗi kinh nghiệm thôi, mà đã vận dụng những kỹ năng mình có được rất khéo léo, tiếp theo chỉ cần nâng Level nữa là ổn."

"Nhưng chúng còn nhỏ mà? Không thể đòi hỏi chúng tự đi săn ngay lập tức thế được chứ!"

"Có Kokko đi theo hộ vệ, anh cảm thấy chúng làm được, chỉ cần đừng quá xằng bậy. Haiz, để đảm bảo an toàn anh cũng đã chuẩn bị sẵn Items xác định vị trí của chúng rồi, lỡ xảy ra chuyện gì anh sẽ qua hỗ trợ ngay. Nhân tài như chúng mà chết ở đây thì quá đáng tiếc."

Ông chú vừa nói vừa mang những Items đã chế tạo trước từ khi nhận nhiệm vụ hộ vệ cho Schweith ra chia cho lũ trẻ.

Khi đó ông chú trang bị máy cảm ứng hình mặt nạ, lần này rút thể tích nhỏ đi một chút, đổi thành dạng kính mắt. Ông chú có vẻ ngoài nhìn qua đã thấy rất khả nghi, giờ đeo thêm kính vào, trông lại càng quái dị.

Xem tình hình cuộc săn ngày hôm qua, ông chú đã có hiểu biết về tham vọng của lũ trẻ, cao đến kinh người.

Tuy động cơ của chúng không được đơn thuần, nhưng có thể coi đó là một loại tài năng, xác định mục tiêu rõ ràng, chủ động luyện tập sao cho hiệu quả nhất.

Chính vì thế cho nên ông chú Zeros mới định để cho bọn trẻ tự tăng cường thực lực một mình.

"Không có việc gì đâu chị tu sĩ. Chúng em không yếu vậy đâu?"

"Tụi em đã huấn luyện từ đó đến giờ chỉ vì ngày hôm nay. Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ cho chị xem."

"Đừng lo lắng mà, có đồng đội bên cạnh, luôn luôn sẽ có biện pháp!"

"Còn có cả tương lai muốn vừa ăn thịt vừa đám mình trong xa hoa trụy lạc... tụi em muốn dũng cảm tiếc bước đến với ước mơ."

"Bọn tại hạ muốn có được thật nhiều kinh nghiệm ở đây, bước đến cảnh giới càng cao hơn. Có là nữ tu sĩ đi nữa mà lại chặn bước chân chúng ta ngay vào lúc này, vào lúc này, không cảm thấy mình quá thiếu hiểu biết tình hình sao?"

Lũ trẻ đùa nghịch mấy chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, câu trả lời ngập đầy sức sống..

Thật sự rất đáng tin cậy.

"Tiểu thư Luseris có muốn tăng Level thêm một chút hay không? dù sao Mana mà tăng thì dùng Heal Magic cũng tốt hơn mà?"

"Chuyện này... Nói cũng phải. Muốn trị liệu thì Mana càng nhiều càng tốt, bán mấy thứ da lông kiếm được đi cũng tăng thêm kinh phí cho cô nhi viện."

"Vất vả rồi. Mà dù sao cũng là nghỉ phép, kiếm thêm chút tiền để tự do chi tiêu tiền cũng không sao đâu nhỉ? Nhưng thu nhập từ bán Mandrake không đủ à?"

"Bán Mandrake mang lại không ít lợi nhuận, nhưng vẫn cứ nên tích trữ chút tiền để đề phòng bất trắc mới được... Em muốn nhân lúc này chuẩn bị thêm một chút cho ngày nào đó có thể xảy ra chuyện không may."

Trẻ mồ côi mà Luseris chăm sóc trong cô nhi viện chỉ có năm đứa bé này.

Nguyên liệu nấu ăn như rau của quả thì rẻ thật, hiện tại mua sắm không có vấn đề gì hết, nhưng giá cả đồ chữa bệnh thường xuyên biến động, đặc biệt là giá Magic Potions có sự chênh lệch rất lớn giữa các cửa hàng buôn bán.

Chỉ có thương nhân buôn bán quy mô cực lớn mới có thể bán hàng theo giá ổn định.

Sau khi đoàn người xuất phát, di chuyển trong rừng rậm tầm ba giờ đồng hồ, đã bước vào khu vực nguy hiểm.

Vùng tiếp theo là nơi không thể lơ là khinh suất.

"Quanh khu này có quái cỡ lớn không?"

"Đi sâu thêm một chút đi? Không chừng sẽ có thứ gì đó."

"Không có heo rừng siêu to à? Hình như tên là Big Boar nhỉ?"

"Hình như có một loại quái vật luôn luôn húc thẳng về phía trước, tên là Assault Boar thì phải?"

"Con gì cũng được. Tại hạ chỉ muốn sớm được rút đao."

" " " "Nói chung là vậy, đột kích!" " " "

"Khoan đã, mấy cái đứa này! Nói thế nào thì nói chứ hưng phấn quá mức rồi! Xem thường khi đi săn thì..."

Đùng!

Đúng lúc này, đột nhiên cơ thể ông chú bay lên không trung.

Nạn nhân cũng chẳng hiểu lắm đã có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn kịp thấy một chiếc xe ngựa chở hàng siêu tốc lao vọt qua ngay trước mắt.

Lại còn có ba con Sleipnir kéo xe.

"Ya! Ha a! Đừng có chắn đường ông! Ông sẽ nghiền hết đứa nào cản đường, sau lưng ông đây chỉ có thịt xay! Woa a ha ha ha ha ha ha!"

Ông chú bị xe ngựa húc bay.

Cỗ xe điên cuồng kéo theo bụi đất biến mất nơi phương xa, còn ông chú rơi rụng trên mặt đất.

"Á á a a a a a a a a a a a! Zeros-sensei!"

"Bị cán qua rồi... Không, là bị húc bay..."

"Ông bác, bác không sao chứ?"

"Không đề phòng xung quanh cho tốt là không ổn nhỉ?"

"... Cái thứ tốc độ đó không phải cứ có đề phòng là đối phó nổi đâu? Cứ như gió... cảm giác như bão tố cuồng phong... Phải gọi là khí thế như sóng thần!"

"Bác ơi, bác còn sống không?"

"Khốn, khốn nạn... Quả nhiên cái thằng đó là... "Johnathan siêu tốc"... Hự! Thế mà đi thuê cả... cái hạng người này... Xem ra chỗ nào cũng... Thiếu... Nhân lực... A..."

Trong khi ý thức đang dần dần biến mất, ông chú khẳng định chắc chắn.

Tên lái xe trên cỗ xe ngựa điên cuồng kia chính là tên triệu hoán sư từng cán qua Zeros trong "Sword and Sorcery".

Chưa hết nghi hoặc về chuyện nhân vật vừa có thể gọi là thiên địch vừa có thể gọi là thù địch kia sao lại cũng xuất hiện ở thế giới này, lại còn trở thành nhân viên làm công cho hiệp hội lính đánh thuê, tầm mắt ông chú Zeros bị bóng tối bao trùm.

"A, chết mất rồi..."

"Làm sao bây giờ? Có cần mai táng ông bác không?"

"Trước đó thì phải cầu nguyện cho ông bác đã. Cầu nguyện xong rồi chôn."

"Đằng nào cũng không ăn ông bác được, lỡ biến thành Zombie thì tệ lắm. Xin hãy cứu rỗi linh hồn kẻ có tội đáng thương này..."[note28897]

" " " "A a a a a a a a a a a Amen men men mennnn...!" " " "

Lũ trẻ siêu tàn nhẫn.

Không biết vì sao lũ trẻ cầm kiếm và dao găm trên cả hai tay, chập lại xếp thành hình chữ thập. Cảm tưởng như chuẩn bị sẵn sàng cho ông chú một nhát cuối cùng bất cứ lúc nào.[note28898]

Ông chú là tên Player gian lận chứ đâu phải Vampire.

"Mấy đứa! Đừng có tự tiện coi người ta thành người chết! Zeros-sensei còn sống! Mà cái kiểu cầu nguyện kỳ quái đó là sao?!"

"Bị húc như thế mà vẫn không chết... Zeros các hạ quả là cường tráng đến bất ngờ."

Thật sự rất đáng buồn, chỉ có một người lo lắng cho ông chú.

Sau đó bọn trẻ chuồn khỏi khu săn Orch như chớp vì bị Luseris đã thật sự nổi giận đuổi theo.

Đối với chung mà nói, hình phạt tét mông là chuyện kinh khủng nhất, tuyệt đối xin đừng.

=========

"Ôi... Đây là..."

Sau khi tỉnh lại, Zeros phát hiện mình nằm bên cạnh một thân cây lớn đến mức không biết đã bao nhiêu năm tuổi.

Luseris cũng dựa vào trên cây mà ngủ.

Ông chú cảm thấy hơi hơi ngượng ngùng khi bản thân đang nằm trong trạng thái gối lên đùi vừa vui vẻ vừa xấu hổ.

"Hôn mê bất tỉnh ngay trong vùng đi săn, không xuất hiện thứ khó giải quyết nào cả đúng là tốt quá. Lỡ có Goblin hay Orc xuất hiện thì hỏng bét. Nhưng mà nói đi nói lại, không ngờ tên kia cũng tới thế giới này..."

Cái tên "Johnathan siêu tốc" khá nổi tiếng đối với người chơi Sword and Sorcery, nhưng đó cũng chỉ là danh hiệu mà hắn tự đặt cho mình, tên thật là gì thì chẳng ai biết.

Hành tung xuất quỷ nhập thần, lại luôn che dấu bộ dạng thật, còn cố tình sử dụng cả Skill "Ngụy Trang" sửa chữa chỉ số năng lực thể hiện ra ngoài, cho nên hắn trở thành một nhân vật bí ẩn, mọi thứ đều bí ẩn, ngoài trừ là một triệu hoán sư với hành vi ngông nghênh khoa trương.

Rất nhiều phỏng đoán về hắn được lan truyền rộng rãi, có một thời gian người chơi còn cho rằng "Johnathan siêu tốc" là GM do công ty vận hành trò chơi đưa vào.

Mà những nạn nhân bị liên lụy bởi hành vi xằng bậy khoa trương của Johnathan siêu tốc cũng rất nhiều, như đã nói từ trước, ông chú Zeros cũng là một trong số người bị hại.

"Nhưng mà... Thiếu nữ trẻ tuổi trẻ ngủ chỗ này thật sự không ổn cho lắm. Nếu bị người xấu đánh lén thì sao bây giờ?"

Bởi vì cả tối hôm qua hai người gần như không ngủ, nên bây giờ nàng tu sĩ mới không cẩn thận ngủ đi như thế.

Nhưng nơi này là khu vực đi săn, trong giới lính đánh thuê cũng có không ít kẻ đi ăn cắp tài sản hay tập kích người khác, ngủ mà không phòng bị gì cũng là chuyện khá nguy hiểm.

Zeros đứng dậy, kiểm tra trang bị của mình, phát hiện không bị trộm mất gì mới nhẹ nhàng thở ra.

"Ôi... Ừm... Há? Đây là..."

"À, em tỉnh rồi. Ngủ trong khu vực đi săn thế này là quá sơ suất rồi đấy?"

"Ngủ?... A! Zer, Zeros-sensei! Chuyện, người anh, ổn không..."

"May mắn, không sao. Không ngờ gã đó cũng có mặt ở hiệp hội lính đánh thuê..."

"Anh quen người đánh xe kia hả?"

"Trước kia... giống y như hôm nay, anh từng bị hắn đánh xe đâm vào. Chắc chắn là thằng cha đó..."

Đối với ông chú Zeros, đây đúng là quá khứ không muốn phải nhớ lại, có thể nói là ông chú vốn không muốn phải gặp lại hắn.

"Mà... nếu đó là người quen, chỉ cần nhắc nhở thôi, chắc hẳn anh sẽ không mất khống chế như vậy nữa?"

"Thằng đó không phải là kẻ sẽ chịu ngừng tay khi được người ta nhắc nhở! Thực tế ngay bây giờ cũng vậy, em xem kìa..."

Ông chú vươn tay chỉ vào trong rừng rậm...

"Á!"

"Bịch... Hự!"

"Rầm... Ặc!"

"Vướng víu, lũ đần độn kia tránh hết ra cho ta! Bao nhiêu tên cũng thế, không kẻ nào được chắn trước mặt ta! My Honey đang bừng bừng phấn chấn, My Honey nói muốn đâm bay các ngươi! Lũ khỉ đáng chết! Woah ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Xe ngựa vừa lao đi vùn vụt bằng tốc độ đầy kinh hãi, vừa húc bay cả quái vật lẫn lính đánh thuê đến săn quái vật.

Dù sao kéo xe ngựa là thánh thú Sleipnir, tự hào có tốc độ nhanh nhất trên mặt đất, loài ngựa hung cuồng một khi đã chạy là không dừng lại được.

Cả khu vực đi săn bị quấy thành một đống hỗn loạn về mọi mặt, nguyên nhân còn chẳng phải vì quái vật, mà là người...

"Hình như công việc của hắn là hỗ trợ vận chuyển quái vật mà người khác đã tiêu diệt... Nhưng mà, em có cho rằng hắn sẽ chịu nghe lời người khác nói à??"

"Cảm giác... Không nghe đâu. Trước khi kịp né đã bị xe ngựa húc vào mất rồi. Thảm thiết quá..."

"Rất nhiều người đã trở thành nạn nhân dưới bánh xe ngựa của hắn trong trận đại chiến quy mô lớn. Những người đang chiến đấu ở tiền tuyến thì bị hắn dùng cái tốc độ như thế kia húc bay, bay thẳng vào giữa bầy đàn ác ma, có khi là bay vào giữa quân đoàn Orc đang xung phong đột kích... Cái loại người như thế mà lại là triệu hoán sư cũng quái đản thật."

Ông chú Zeros thoải mái nói ra những lời mà "Bản thân mình cũng không có tư cách nói ra!"

Triệu hoán sư đã gây hại cho vô số người trong "Sword and Sorcery", hiện tại đã đến dị giới vẫn tiếp tục sản xuất hàng loạt nạn nhân. Tuy không biết mục tiêu mà hắn theo đuổi là gì, nhưng có nghĩ thế nào thì nghĩ, rất rõ ràng Johnathan siêu tốc là đồng loại với ông chú Zeros.

"Haiz, cứ tạm mặc kệ hắn đã, bọn trẻ đi đâu mất rồi?"

"Sau khi Zeros-sensei, bị đâm bay, lũ trẻ tự phân công chia nhau đi săn thú rồi!?"

"... Đã không nắm được vị trí của chúng, thế chúng ta đi dạo quanh khi săn này một vòng đi."

"Nói cũng phải... Chúng ta đi thôi."

Đuổi theo bước chân lũ trẻ đã đi săn, hai người ông chú cầm theo bản đồ khu vực săn thú, tình cảm nồng nàn cùng nhau rời đi, mặc kệ đám lính đánh thuê mới bị xe ngựa cán qua nằm lại đó...[note28899]

Hai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net