này anh ơi em ước.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

' anh ơi, em ước mình có đôi cánh'
Thả hồn mình trong gió anh ơi...

;
sắc chiều nghiêng ngả, nâng cái vần vũ của đất trời lên cao. Hạo Thạc mân mê lọn tóc rũ xuống trước trán, em đưa tách trà lên miệng mong xua đi cái đắng ngắt nơi cuống họng, em thì thầm:

" này Hưởng, liệu có một phút nào.. anh đặt em vào tâm chưa?"

" hỏi thừa" tôi chẳng thể yêu em, dù là em hay bất cứ ai, dẫu họ có vì tôi mà khóc bao nhiêu nước mắt, tôi cũng không động lòng, bởi lẽ tôi không cho phép thứ xúc cảm ấy tồn tại.

" dạ vâng" em nghiêng đầu thỏ thẻ.

Em là một Money Boy nói trắng ra là một thằng điếm rẻ tiền trong vô vàn những kẻ cặn bã khác do tôi quản lí, tôi kiếm chác từng đồng bằng cơ thể họ.

;
Lần đầu gặp Hạo Thạc là năm em 17 tuổi. Em nhẹ nhàng, thuần khiết, mái tóc hạt dẻ ánh lên giữa nắng thu, nụ cười bừng nắng cứ như một bức họa xuân tuyệt đẹp, đôi mắt em mang trọn một bầu trời thu, say đắm. Em yếu đuối, mỏng manh như cánh anh đào trước gió. Tôi vốn chẳng định làm hại đến em, nếu em không trao tình em cho một kẻ như tôi.

vị khách đầu tiên tôi mang đến cho em là một lão già trung niên. Cái ngày đầu tiên ấy, em lắc đầu lia lịa, mặt em ướt đẫm thứ nước nóng hổi, nước mắt em rơi lã chã. Em khóc vì điều gì đó xa vợi lắm, em khóc vì tình, khóc vì hối hận, hay vì hoan lạc?

Thành quả của đêm đầu tiên dính đầy trên drap giường, vương chút tơ máu, mắt em nhìn vào khoảng không như một con búp bê sứ vô hồn.

" Em bẩn quá, "
nói đến đây em ghim những móng tay vào sâu trong da thịt, cào xé đến toạc máu. Em bất lực chà xát lên cơ thể, cào lên những dấu vết hoan lạc của đàn ông, da thịt bị em cấu đến rỉ máu. Tôi bước đến, bóp chặt vào cằm em, buộc em quay lại nhìn tôi

" thứ tình của mày chỉ là thoáng qua thôi, hiểu chứ?" tôi gằn giọng, nhìn vào đôi mắt ngập tràn sự bi thương, khổ đau.

;
Từng một thời em ước có một căn nhà nhỏ ở nơi ngoại thành, trên một triền dốc thinh lặng lộng gió, xung quanh nhà dây thường xuân phủ kín. Giản dị xiết bao, bình yên xiết bao. Họ có thể phỉ nhổ công việc của em, nhưng chẳng ai có quyền khinh thường mộng tưởng của em

" anh ơi, em ước mình có đôi cánh" em trầm ngâm, thì thào bên tai tôi

" để làm gì chứ?"

" em muốn đến nơi nào có tình ta,"

dẫu tình ta chẳng còn tinh khiết như cành jasmine trắng ngát hương.

em bẩn rồi, cả nhân hình và nhân cách, anh ơi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net