về nhà đi con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: kus của Cú (@kusdecus)

Genre: lãng mạn, tình cảm, đi xa để trở về

Couple: Bạch Dương - Song Ngư

Scenario: Việt Nam

"

Nơi bàn chân cùng bước

nơi cùng nhau ngồi dưới hiên nhà đón cơn mưa hạ

em khóc một mình.

"

...

Bạch Dương ghé quán bar vào lúc chập tối. Dạo này công việc của gã quá nhiều, chuỗi nhà hàng của tên anh họ gã là Bảo Bình ngày càng được mở rộng, nên tổng quản lý là gã gần như chết ngộp với những bữa tiệc giao lưu, danh sách khách khứa cần gặp cũng đã dài bằng Hiến pháp. Hôm nay cũng chẳng phải là một ngày rỗi việc. Bạch Dương hay chạy vòng quanh giữa các cơ sở trong chuỗi nhà hàng quán bar để dễ quản lý. Gã nay đây mai đó. Nào là giải quyết xung đột, giấy tờ, tiếp khách. Có mỗi mấy việc nghe nhàn rỗi là vậy, mặc suit là lượt, gương mặt tuấn tú với tóc tai thời thượng, đi ký vài chữ, tán gẫu đôi ba câu, nói vài lời giảng hòa, ấy thế mà cũng đủ khiến Bạch Dương bận bù đầu.

Hôm nay nhân viên ở Gắt gọi điện hỏi gã rằng có ghé quán không? Có một người đã đến liên tiếp vài ngày, từng hỏi về gã, hôm nay lại tới nữa.

Gắt là quán rượu đầu tiên được mở trong chuỗi quán bar của Bảo Bình mà Bạch Dương quản lý, khuất trong hẻm. Diện tích hơi nhỏ nhưng lại ở vị trí trung tâm khá đắc địa, giống như một góc bí mật chuyên dành cho những nụ hôn trộm và tiếng nhạc cổ điển từ dàn Marshall đắt tiền. Khách của Gắt khá đặc thù, vì tính chất kín đáo và không gian được thiết kế riêng tư, Gắt được xem là một gay bar khá có tiếng ở Sài Gòn. Không khó để thấy những cặp đồng tính ngồi tâm tình ở đây, menu cũng được đặt tên theo kiểu tình một đêm và những tựa tán tỉnh, hoặc một cái tên lạc lõng chênh vênh, như món mới nhất vừa được ra mắt: Ocean.

Một ly Tequila xanh như nước biển Maldives và muối hồng.

Bạch Dương ngồi nghĩ vẩn vơ ở hàng ghế sau của chiếc C300, một con xe hạng sang không thể phổ thông hơn được nữa của mấy tay doanh nhân khi đi tiếp khách. Gã chẳng mấy nghĩ ngợi về người vừa được nhân viên nhắc đến trong điện thoại. Người muốn gặp Bạch Dương không hẳn là nhiều vô kể, chỉ là lịch của gã đã kín mít đến tận nửa năm sau mà thôi. Hôm nay ghé qua Gắt cũng chẳng phải vì nể nang ai, chỉ đơn giản là hôm nay Gắt tình cờ nằm trong lịch trình công việc của gã. Chấm hết.

Tài xế riêng của Bạch Dương giảm tốc độ, rồi đánh lái đỗ ra phía sau một chiếc Mustang đen bóng. Gắt nằm trong hẻm nhỏ, không đủ để ô tô đi vào. Tài xế cúi đầu chào Bạch Dương rồi lái đi, lát nữa sẽ quay lại đón gã vào tầm mười hai giờ.

Sự chênh lệnh nhiệt độ trong xe và mùa hè Sài Gòn khiến Bạch Dương hơi ngẩn ra. Chiếc blazer xám của Thom Browne đã bị gã ném lại hàng ghế sau. Bạch Dương thở dài đưa tay gỡ nút cổ tay áo sơ mi, chậm rãi vừa xắn lên, vừa đi bộ vào bên trong hẻm. Khi đi ngang qua chiếc Mustang, gã vô thức đi chậm lại. Bạch Dương bất giác nhớ đến những lời xưa cũ của một người mà gã thương yêu.

"Em thích chỉ thích Mustang thôi. Nhìn cụm đèn sọc đó kìa, có bị điên mới không mê ấy!"

"Chiếc xe đầu tiên của em chắc chắn phải là con ngựa Mustang đó, không cần bản Shelby đâu, có ngựa là được rồi!"

Bạch Dương vô cảm đi lướt qua chiếc xe, những lời hoài niệm vừa le lói trong đầu vài giây cũng bị gã tàn nhẫn dập đi mất. Hoài niệm không cho gã cơm ăn, nó chỉ làm gã chết chìm trong nhớ nhung cùng dằn vặt. Nói chung là vô tích sự. Nên, Bạch Dương không phải là người rảnh rỗi, cũng chẳng còn là đứa nhóc dễ mất kiểm soát vì một cái tên, một giọng nói như trước nữa. Mustang thì chạy đầy ngoài đường, chẳng lẽ cứ mỗi lần gặp Mustang, gã lại rơi vào trầm cảm rồi ủy mị, trốn vào nhà vệ sinh khóc thầm như thiếu nữ mới lớn ư?

Ha ha.

Non.

Thất bại của tạo hóa.

Bạch Dương đẩy một cánh cửa tối om, chẳng có biển chào, cũng chẳng có đèn đóm. Không phải khi không mà nơi này lại được coi như một góc bí mật. Ở con hẻm bé như mắt muỗi này, nếu lơ đễnh có khi cũng chẳng tìm ra, nhất là vào ban đêm, khi ánh đèn thành phố cũng chẳng chạm tới nổi.

Bạch Dương đi vào hành lang tối om, chỉ có đúng một chữ "UP." được uốn bằng led đầy bắt mắt nơi góc tường, hướng đến cầu thang hẹp. Gã chẳng xa lạ gì với Gắt, nhất là khi lên ý tưởng thiết kế, gã cũng có góp phần. Nơi này, Bạch Dương nhắm mắt cũng chẳng đi vấp nổi, dù cho đường dẫn tối om. Nếu không có ánh sáng từ đèn led, giơ tay lên cũng chẳng thấy năm ngón.

Bạch Dương bước lên cầu thang. Gã thong thả, hai tay đút túi quần. Bạch Dương có một vẻ ngoài rất hút mắt. Gã như một sự kết hợp giữa vẻ hư hỏng cấm dục đầy mời gọi và vẻ cười cười âm trầm khó đoán của một kẻ làm ăn. Vừa nhìn sẽ biết ngay gã không phải kiểu quy củ nhàm chán, gã chơi, rất chịu chơi. Gã phóng khoáng và đa tình, biết cách ăn nói và mặc đẹp.

Ở tuổi hai mươi sáu, Bạch Dương là hình mẫu trai hư doanh nhân điển hình. Có nhà, có xe, có học thức, có sự nghiệp sáng lạn, gia đình có máu mặt, và quan trọng nhất, độc thân.

Những bữa tiệc kinh tế hiếm khi nào mà thiếu mặt Bạch Dương, cánh tay phải đắc lực của Bảo Bình - ông trùm mới nổi của ngành bất động sản dịch vụ Sài Thành. Từ khi cái tên Bảo Bình ngày càng được biết đến nhiều hơn trên thương trường, Bạch Dương cũng được điểm mặt như một tay quản lý đa tài đa tình, một kẻ đáng gờm trong giới.

Chiếc áo sơ mi đen có mấy đường kẻ sọc bên vai phải hờ hững ôm lấy thân trên của Bạch Dương bị cởi ra nút trên cùng, quần tây chạy dọc theo đường cong đẹp đẽ của hông và đôi chân khỏe khoắn của gã. Bên dưới là một đôi boots hơi hầm hố hơn so với vẻ thanh lịch phía trên, nhưng lại hợp rơ với vẻ hoang dại nam tính nọ.

Bạch Dương trông quá ngon so với chữ "đẹp trai". Gã là một kẻ đáng thèm khát.

Gã đẩy cánh cửa cuối cùng. Hơi lạnh cùng tiếng bass trầm thấp bắt đầu thấm đượm vào từng giác quan của gã. Với mùi hương đặc trưng của nến thơm thoang thoảng trong khoang mũi, Bạch Dương hơi thở ra. Nơi này khá nhỏ, được chia làm ba khu: khu quầy bar, khu bàn rượu và khu ngoài trời, có thể hút thuốc. Chỉ một cái liếc mắt đã có thể nhìn hết quán, chưa kể đến mức độ quen thuộc của gã đối với nơi này. Gã chẳng thấy có ai đáng nói tới.

Quản lý ca trực bước ra, kính cẩn chào Bạch Dương rồi ân cần hỏi thăm gã. Gã xua tay đại khái, hơi mệt mỏi ngồi xuống bên quầy bar.

"Thôi, anh phải uống nhiều đến mức sắp ung thư dạ dày luôn rồi." - Bạch Dương cản lại người quản lý đang yêu cầu bartender trực quầy mix phần mắc nhất trong menu - "Anh dùng nước suối thôi, cảm ơn các em."

Thông thường, Bạch Dương có một vài thói quen khi đến bất kì nơi nào mà mình quản lý. Gã chẳng vội hỏi chuyện sổ sách, doanh thu, mà trước tiên sẽ đi vòng quanh thăm thú. Lâu lâu thì bâng quơ xã giao, hỏi thăm khách có hài lòng với đồ uống không. Gặp người nhiệt tình tiềm năng thì gã sẽ ở lại tán gẫu xã giao, xin liên lạc, mời một ly hoặc ngẫu hứng chiết khấu hóa đơn.

Rồi sau đó là cùng quản lý vào phòng riêng, xử lý giấy tờ, bàn bạc một vài chiến lược truyền thông, góp ý sửa đổi, và nếu tâm trạng gã tốt, thưởng cho anh em phục vụ một phong bì.

Bạch Dương có tiếng là kẻ hào sảng và fair-play, nhân viên kính nể gã, khách hàng và đối tác trung thành với gã.

Hôm nay cũng vậy. Bạch Dương đi vài vòng, từ khu ngoài trời, khu bàn rượu rồi quay trở lại quầy bar. Chẳng có ai trông như "đã tới vài ngày và đang chờ gã cả". Hoặc là người khách đó về rồi.

"Lúc nãy chú có nhắc về người khách hỏi muốn gặp anh. Người đó về rồi à?" - Bạch Dương hỏi vị cấp dưới của mình rồi uống một ngụm nước.

"Không ạ." - Quản lý ca đáp - "Tụi em còn chưa dọn ly đâu, hình như vừa vào nhà vệ sinh rồi. Đến trước anh không lâu mà."

Theo quán tính, Bạch Dương nhìn về hướng vừa được quản lý chỉ điểm. Góc trong cùng của quầy bar, sát tường là một chỗ trống. Trên bàn là một ly rượu còn một nửa, xanh như nước biển Maldives, một ly Ocean. Bên cạnh là một hộp Marlboro xanh lá, vị bạc hà.

Bạch Dương bỗng có một cảm giác bức bối bất chợt. Gã không biết tại sao, gã chỉ cảm thấy hơi khó thở. Chẳng kịp đợi gã trấn tĩnh lại, từ phía ngoài, có một hình bóng mặc áo sơ mi trắng và quần jean sáng màu bước đến. Áo sơ mi mà người nọ mặc không phải kiểu công sở cứng nhắc, mà là kiểu rộng rãi năng động bằng chất lanh, trông khá thoải mái giữa thời tiết mùa hè này, dưới chân là đôi AF1 trắng không thể nào fresh và tối giản hơn nữa. Vẻ thanh tao mát mẻ mà lại hờ hững mời gọi kia đập thẳng vào tầm nhìn lơ đễnh của Bạch Dương, thân thuộc đến không thể thốt nên lời. Tim gã đánh thịch một tiếng, như rơi xuống đất, bụng gã thót lên. Bạch Dương trơ mắt nhìn gương mặt hơi phiếm đỏ vì cồn dưới ánh đèn vàng, cùng nụ cười ngọt ngào nhưng sắc sảo trên khuôn miệng mà gã đã từng hôn lên vô số lần.

Song Ngư.

Người nọ chưa hề phát giác ra Bạch Dương. Song Ngư cười với phục vụ, cầm lên ly rượu của mình, hơi nhướng mày khi chất cồn chạm vào đầu lưỡi. Hắn chống tay lên bàn, cổ áo sơ mi bỏ nút đầu để lộ ra xương quai xanh lấp ló. Khi bartender phải quay về với công việc pha chế của mình, Song Ngư chẳng còn ai để tán gẫu, buồn chán móc điện thoại ra bấm bấm. Hắn chẳng hề phát giác ra ở phía đối diện, có một kẻ doanh nhân có miệng lưỡi nổi tiếng là giảo hoạt, giờ đây chăm chú nhìn mình, miệng lưỡi khô khốc.

Song Ngư tiêu khiển mở lên Candy Crush Saga trên điện thoại, cái thứ game duy nhất mà hắn có thể qua màn mà không tự làm mình bẽ mặt. Chẳng có gì thay đổi. Song Ngư là một kẻ chơi game dở tệ, ghét đồ uống có cồn, ghét đồ ăn dở, thịt bò dai và hàu sống. Cái này thì có một người biết rất rõ.

Đến giữa ván game, một ly màu vàng được đưa đến trước mặt Song Ngư. Hắn nhướng mày lắc đầu từ chối, nói với bartender rằng mình không hề gọi thêm bất cứ thứ gì cả. Thật ra hắn chẳng màng nếu phải trả thêm tiền hay gì đâu, mà chính hắn cũng không chắc là mình có uống hết nổi cái ly Ocean kia không nữa, chứ đừng nói đến uống thêm một ly. Hắn vốn dĩ không thích đồ có cồn.

"Nước mía ạ." - Bartender nhiệt tình thuyết minh - "Hôm nay là Gentle Night, bên em có chương trình khuyến mãi cho những khách dùng Ocean một ly nước mía nguyên chất ạ."

Nước mía kết hợp với Tequila mix. Cái sự kết hợp củ chuối gì đây?

Song Ngư cười cảm ơn với một dấu chấm hỏi to đùng hiện ra trong đầu. Phục vụ lại một lần nữa cười với hắn, khiến hắn phải chột dạ mà đưa chiếc ly vừa được đưa đến kia lên miệng theo phép lịch sự. Mặt Song Ngư bỗng chưng hửng.

Lạt nhách.

Ba phần nước mía, bảy phần nước lọc cùng đá viên. Được thêm một lát chanh và một cuống sả làm đồ trang trí.

Tuy vậy, thứ đồ uống ẩm ương này lại khiến Song Ngư thoải mái hơn hẳn. Hắn nuốt ba lần, uống trọn nửa cái ly được bày biện sáo rỗng nhưng nhạt nhẽo kia, trong đầu mông lung nhớ đến một ký ức xưa cũ. Một giọng nói và gương mặt mà chỉ cần nhìn thấy hoặc nghe thấy, Song Ngư sẽ bất giác mỉm cười.

"Đến lúc anh làm quản lý nhé, nước mía sẽ có giá tám mươi nghìn một ly. Mà đó không thể là nước mía tầm thường. Mình phải pha nhạt nhạt thôi, mấy thứ mắc tiền uống phải nhạt hơn bình thường nó mới sang. Khách của anh sẽ không bỏ tiền ra chỉ để mua một ly nước mía, cái họ mua là sự sang trọng."

Song Ngư không nhịn được mà cong cong khóe môi. Hắn chẳng thể phát giác ra trên mặt mình lúc này có bao nhiêu nhu tình.

"Tây Ban Nha đã làm gì em thế này?"

Giọng nói đang nổi lên trong tâm trí Song Ngư bỗng trở nên sống động hơn hẳn, tuy hơi trầm hơn và tăng thêm vài phần ung dung cuốn hút, nhưng chỉ cần một hơi thở, Song Ngư cũng có thể nhận ra. Hắn ngước mắt, nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt cùng thần thái gợi tình đến nghẹt thở của kẻ đang đứng trước mặt mình.

"Dương." - Song Ngư cũng mỉm cười, nghiêng đầu, khóe mắt hoa đào cong cong. Hắn ngửa đầu ra sau, cảm thán cùng thở dài không thèm che dấu - "Có mà nước Mỹ đã làm gì anh thì có! Cái quái gì vậy, còn đẹp trai hơn em mong đợi nữa!"

Vẻ đùa giỡn tự nhiên của Song Ngư khiến lòng Bạch Dương hơi lắng lại, đỡ run rẩy. Hai bàn tay gã trong túi quần, lạnh ngắt. Tim gã chậm chạp như muốn đình công.

Song Ngư vẫn mỉm cười, im ắng nhìn Bạch Dương. Bầu không khí nhất thời trở nên gượng gạo. Hai kẻ miệng lưỡi này ngoài thương trường khua môi mua mép chẳng thua ai, bây giờ nhìn nhau lại lúng túng đến lạ.

Mỗi kẻ đều có rất nhiều tâm sự. Tưởng như khi gặp lại, chỉ muốn kéo người kia vào lòng, gào khóc một trận thật to, làm tình đến khi kiệt sức, oán giận rồi làm lành. Nhưng thực tế luôn khác xa.

Cả Bạch Dương lẫn Song Ngư đều im lặng.

Chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Chẳng dám tự tin vào người kia vẫn là kẻ trông như mình từng yêu thương lúc ấy. Liệu đó có còn là người mình yêu với những thói quen, những sở thích lúc xưa? Thời gian khiến con người thay đổi. Họ dần trưởng thành, chẳng còn là những thanh thiếu niên có thể yêu điên cuồng, có thể ghen tuông vì một ánh mắt bâng quơ. Họ gai góc hơn, có nhiều mặt nạ hơn, và lòng phòng vệ cũng ngày một lớn hơn. Họ cười nhiều hơn, nụ cười mang nhiều vẻ. Họ quen biết nhiều người hơn, nhưng lại cô đơn khốn cùng.

Những đôi mắt chẳng còn vẻ sáng bừng ngô nghê lúc trước, chỉ còn vẻ ung dung thâm trầm, khó đoán như mặt biển sâu.

Chẳng ai trong cả hai có tự tin để lộ nội tâm đang giằng xé của mình. Quan hệ giữa Bạch Dương và Song Ngư bây giờ, tính ra không phải xa lạ, nhưng cũng chẳng phải bạn bè, càng chẳng phải người yêu.

"Em mời anh một ly nhé?" - Không biết sau bao lâu, Song Ngư là kẻ rời đi ánh mắt trước.

"Không cần đâu." - Bạch Dương đáp ngay lập tức, hơi thất thần, gã ngồi xuống ghế trống bên cạnh Song Ngư - "Nào, xã giao một chút chứ nhỉ?" - Gã cười.

Song Ngư nhướng mày, nụ cười nửa miệng dần hiện lên trên khóe môi. Hắn búng nhẹ vào ly rượu của mình, thành ly pha lê vang lên một tiếng "keng" trong veo.

"Được thôi. Mời cánh tay phải của ông trùm bất động sản Bảo Bình - ngài Bạch Dương nhận cuộc phòng vấn của tôi trước." - Song Ngư nói - "Dạo này anh ổn không, còn đi làm ở công ty cũ?"

Bạch Dương bật cười.

Nhạt. Hệt như câu em ăn cơm chưa vậy. Lại còn cái trò wordplay chả biết là trend từ đời nào rồi.

Thấy được vẻ cợt nhả trong nụ cười của Bạch Dương, Song Ngư bất đắc dĩ xì dài.

"Anh ổn." - Bạch Dương nâng mi, đôi mắt thường mang vẻ săn mồi trong các buổi giao lưu hôm nay lại có một vẻ quy phục hiếm thấy - "Vẫn chưa hề chuyển công ty. Anh vẫn luôn làm cho Bảo Bình từ khi mới về nước."

"Cô chú có về không?" - Song Ngư hơi thu lại ánh mắt đùa giỡn lúc nãy. Hắn muốn hỏi đến bố mẹ Bạch Dương.

"Không." - Gã hơi thở vào - "Chỉ có một mình anh về."

Song Ngư im lặng, nhìn sâu vào đôi mắt sâu nọ. Bạch Dương vẫn miễn cưỡng kéo lên một nét cười nhàn nhạt, tránh để cho mặt mình dần trở nên sầu não mất tự nhiên. Hắn lần đầu tiên cảm thấy cái mặt nạ tươi cười này nặng nề chưa từng thấy.

"Anh..." - Song Ngư trông như đang định nói gì đó khách sáo, Bạch Dương đã ngắt lời.

"Bảo Bình gọi anh về. Nó than vãn vụ không quản lý nổi, nên anh mới về nước. Không phải do... đâu." - Bạch Dương nhướng mày, hất cằm cùng một ánh mắt trông như chế giễu Song Ngư đang tưởng bở.

Không phải anh về nước, vì đợi em đâu.

Song Ngư phì cười, gật gật đầu thấu hiểu.

Bốn năm trước, khi Bạch Dương và Song Ngư đang tranh luận về mấy chi tiết chẳng ai nhớ nổi trong luận văn tốt nghiệp, vài ý tưởng tưởng như vô thưởng vô phạt xuất hiện, bâng quơ được chêm vào cuộc trò chuyện, cuối cùng, không nhanh cũng chẳng chậm, hướng mỗi kẻ một nơi.

Những năm tháng đại học ăn chơi nhảy múa, thứ gì họ cũng chơi qua, loại người gì cũng từng tiếp xúc, thác loạn đến quên cả tên mình. Chẳng kẻ nào nghĩ ra nổi tương lai sẽ thế nào. Họ học kinh tế, chắc là đi kinh doanh, học thêm vài kĩ năng, hay cùng lắm là làm việc văn phòng, lương thấp nhưng nhàn hạ, chơi cổ phiếu, gửi tiết kiệm. Đối với mấy tên thiếu gia nửa mùa này, làm sao cũng chẳng thể chết đói được.

Nhưng vì một câu hôm đó của Bạch Dương.

"Anh muốn học Thạc sĩ."

Song Ngư cũng ngừng lại, suy nghĩ trong vòng mười giây. Hắn cũng gật đầu cái rụp.

"Em cũng muốn học Thạc sĩ."

Và rồi mọi chuyện bắt đầu. Vì một lời tuyên bố lãng nhách hôm đó, cả hai từ đang thong dong phải tất tả làm luận văn tốt nghiệp, nộp trước hạn. Điên cuồng thi thố để hoàn thiện hồ sơ, xin Visa, củng cố background kinh nghiệm. Bù đầu một khoảng, cả hai bỗng cùng đần ra, ngơ ngác nhìn nhau.

Còn chuyện chúng ta thì sao đây nhỉ?

Họ yêu nhau hai năm. Cả hai đều biết rõ bản thân và người kia, chẳng ai cam lòng yêu xa, hay tự tin mình sẽ luôn một lòng chung thủy với người còn lại. Xa mặt cách lòng. Vậy là hai tên này đưa ra một giải pháp, vừa là để giữ lại một chút ràng buộc mong manh, vừa để chừa một đường lui cho mình.

Rest đến khi gặp lại.

Nếu còn yêu thì yêu. Không còn yêu thì là bạn. Những kẻ ngông cuồng khi ấy chỉ có độc mỗi tham vọng trong đáy mắt, cuộc tình này như một đoạn kí ức vui vẻ hạnh phúc mà cả hai tên ngốc này nghĩ mình sẽ đủ mạnh mẽ cũng như chung tình mà cất sâu vào trong tim. Đến khi gặp lại thì lấy ra yêu tiếp.

Có sao đâu.

Vậy là cứ thế, một kẻ ở Mỹ hướng Texas, một kẻ tắm mình trong cái nắng Địa trung hải của Barcelona. Hai cái bằng Thạc sĩ, cách nhau chưa đến nửa vòng Trái đất, nhưng bốn năm chưa hề gặp lại.

Bốn năm đối với con nít không đủ để lớn lên. Bốn năm với người già chưa đủ để trông già hơn. Nhưng đối với độ tuổi từ hai mươi đến ba mươi, chỉ cần một năm cũng đã quá đủ để khí chất tỏa ra trên người khác hẳn. Những năm này, con người đối mặt với độ biến động của cuộc đời vô cùng lớn, giống như là thay xác, săn mồi, ngủ đông, rồi lại chờ thay xác, thay cho đến khi vẻ ngoài sáng bóng, bất khả chiến bại.

Bạch Dương và Song Ngư của hiện tại, tuy vẫn chưa thật sự bất bại, nhưng cũng đủ là những con thú săn đáng gờm trên thảo nguyên của mình.

"Còn em thì sao?" - Bạch Dương hỏi lại Song Ngư - "Phó giám đốc mấy năm nay làm ăn ổn chứ?"

"Giám đốc rồi." - Song Ngư nhún vai - "Có người rút lui, cổ phần của người đó được chuyển cho em. Mẹ em cũng lên chức chủ tịch."

"Em không sợ anh đi bán tin này ư?" - Bạch Dương nhướng mày, tỏ vẻ hoảng hốt - "Anh nhớ công ty em chưa lên sàn đâu nhỉ. Đối thủ sẽ nghĩ gì nếu mua được tin này đây?"

"Ha ha ha!" - Song Ngư nhìn vẻ mặt ngày càng gần hơn với một Bạch Dương trong kí ức của hắn, bật cười.

Song Ngư không hề thua kém Bạch Dương.

Ở tuổi hai mươi sáu, Song Ngư tuy không phải là hình mẫu trai hư doanh nhân điển hình, chưa tự có nhà, nhưng đã có xe, có học thức, có sự nghiệp sáng lạn, gia đình có máu mặt, và quan trọng nhất, độc thân.

Song Ngư trông "soft" và có vẻ dễ gần hơn Bạch Dương đôi chút. Đường nét gương mặt hắn không hề góc cạnh đậm vẻ trai hư như gã, mà lại khá nhu tình, hơi thiên về kiểu ngọt ngào, nhưng kiểu trào phúng cùng lối ăn nói hài hước sắc bén khiến hình tượng của hắn chẳng hề mềm mại như vẻ ngoài. Hắn có hai chiếc khuyên đeo song song bên tai phải, một khuyên vành tai bên tai trái. Hình tượng phóng túng, thậm chí hơi bitchy dụ hoặc. Khí chất đậm mùi tình dục của Song Ngư luôn kéo theo vài rắc rối mỗi lần hắn vào club khi đi còn du học ở Tây Ban Nha. Mấy đứa chung trường thấy khuyên bên tai phải của Song Ngư, chắc như đinh đóng cột rằng hắn là gay, thầm chí nhiều kẻ còn nghĩ hắn là trai bao.

Nói chung là Song Ngư đẹp. Hắn đẹp một vẻ dại đặc trưng, khiến người khác càng nhìn càng say, như một ly Ocean, cả nửa tiếng sau khi uống, mới bắt đầu làm kẻ thưởng thức nó choáng váng.

"Ừm. Đợi anh một chút." - Bạch Dương nhác thấy quản lý đang ra sức ra hiệu cho mình, mới nhớ ra gã đã tán gẫu với Song Ngư hơi lâu, sổ sách cũng chưa kiểm tra. Gã không nhìn Song Ngư mà đứng dậy, hướng về phía phòng dành riêng cho nhân viên nội bộ.

Song Ngư không đáp, nhìn theo bóng lưng đẹp của Bạch dương, nụ cười trên môi dần nhạt đi, tắt ngúm. Hắn thở hắt một hơi, cầm nửa ly Ocean gần như đã hết lạnh trên bàn. Một hơi, uống cạn. Chất cồn xộc lên não

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net