CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sen: 3k từ!!! 3k từ đấy!!!

--------

Không biết Yoshimura Eto đã làm cách nào, văn hoá phẩm đầu độc tư tưởng con dân của Kaneki Ken đã được xuất bản.


Nhà xuất bản biểu thị rằng: tuy cốt truyện và đề tài có chút nhạy cảm, nhưng nội dung vô cùng xuất sắc! Hoàn toàn có tiềm năng trở thành một tác phẩm ăn khách!


Bên CCG cũng không nói gì, cho nên bọn họ cứ liều mạng xuất bản thôi!


Không ngoài dự kiến, lượng tiêu thụ của quyển sách vô cùng lớn! Tạo ra một cơn sốt không hề nhỏ!



Kaneki Ken trả tiền xong, bỏ hai quyển sách vào túi, vui vẻ bước ra khỏi hiệu sách.



Nhưng mà khi mở trang đầu ra, hắn không vui vẻ được nữa rồi!



'Tiểu chồi non' là cái bút danh quái quỷ gì!!??


Hắn nghiến răng, cố gắng điều chỉnh lực tay để không bóp nát quyển sách. Người đi đường xung quanh tò mò ngắm nhìn một thanh niên đột ngột đứng lại giữa đường, nhưng mà hắn không quan tâm.



Yoshimura Eto!!!!!

------

Kaneki Ken ngượng ngùng nhìn Arima Kishou cầm trên tay tác phẩm do hắn viết, trái tim ở trong lồng ngực nhảy lên liên hồi.



Không biết Arima Kishou sẽ nghĩ gì về tác phẩm của hắn?



Arima Kishou đọc xong, gấp quyển sách lại chuyển tầm mắt sang Kaneki Ken đang nhìn hắn không chớp mắt ở một bên.



Trên mặt Kaneki Ken còn thiếu điều viết lên dòng chữ 'khen ngợi tôi'.



Arima Kishou nhẹ nhàng mỉm cười, trong thoáng chốc, băng tan xuân về hoa nở, ngũ quan bình thường vẫn luôn cứng ngắc của Arima Kishou giờ đây vô cùng ôn nhu, sâu trong đôi mắt màu bạc sắc bén là sự dịu dàng ấm áp chết người.


Hắn vươn tay ra xoa đầu Kaneki Ken, trả lời:


"Làm tốt lắm, Ken."


Kaneki Ken đỏ mặt ngượng ngùng, hưởng thụ nhiệt độ ấm áp đến từ lòng bàn tay của Arima Kishou, cả người lâng lâng như đang bay trên chín tầng mây.

-----------

Furuta Nimura vẻ mặt âm trầm nhìn cuốn sách 'Tôi Là Ghoul', trong lòng có vô vàn mối tơ vò.


Mẹ nó! Là ai đang chơi hắn!!??

-----------

Yoshimura Eto hí hửng xoay qua xoay lại cuốn sách 'Tôi Là Ghoul' ở trong tay, ngả mình ra ghế dựa nói chuyện điện thoại với Kaneki Ken:


"Ôi nha, tiểu chồi non, ta đã giúp cậu xuất bản sách của cậu rồi, cũng nên có chút thù lao chứ?"


Giọng nói không mặn không nhạt của Kaneki Ken vang lên từ đầu dây bên kia:"Arima-san dạo này rảnh đến mức không có đi 'đập chuột' đâu."


Nghe đến tên Bạch Tử Thần, sau lưng Yoshimura Eto rét run. Đối với Yoshimura Eto lúc này, hai từ Arima Kishou không khác gì thần báo tử. Nàng biết mình còn sống là bởi vì nàng có tác dụng với Aogiri Tree.


Tuy nhiên, ngoài miệng Yoshimura Eto vẫn châm chọc:


"Ôi dà, tiểu chồi non của ta, cậu dựa vào Arima Kishou quá nhiều rồi!"


Kaneki Ken lạnh lùng trả lời:"Ngươi đang tìm chết à? Đến bây giờ ta còn chưa bổ đôi ngươi ra vì cái bút danh ngu ngốc đó là bởi vì Arima-san không có bình luận gì cả."


Yoshimura Eto: "..."


Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài, Kaneki Ken lại nói:


"Hôm nay ta gọi ngươi cũng là có chuyện cần nhờ, hãy tìm Akihiro Kanou về đây, và Yasuhisa Kurona nếu được."


Kiếp này, Kaneki Ken không để cho Nishiki Nishio và Tsukiyama Shuu đến đảo Rushima, cho nên tình hình của hai người kia hắn không nắm rõ.


Yoshimura Eto nhướng mày:"Ồ, ngươi tìm hắn để làm gì nha?"


"Ngươi không cần biết. Nói với hắn là Kaneki Ken có chuyện muốn thỉnh giáo."

----------

Kaneki Ken đợi đến một tuần sau khi Arima Kishou lên làm cục trưởng CCG mới đi bước tiếp theo.


"Nhân viên CCG tuyên bố phát sóng trực tiếp họp báo?"


"Cái tổ chức huyền bí này chưa ra mặt bao giờ à nha!"


"Đây là lần đầu tiên bọn họ họp báo đúng không nhỉ?"


"Rất đáng mong chờ đây."


Cuộc họp báo vừa trùng hợp nằm ngay thời điểm quyển sách 'Tôi Là Ghoul' đang hot nhất, cho nên liền bị đẩy lên đầu ngọn sóng.


Đến ngày họp báo, số lượng người xem lên đến hơn một triệu, nghiễm nhiên leo lên top search ngồi. Hội trường nơi diễn ra họp báo đông nghịt phóng viên nhà báo, ai ai cũng tranh nhau để có được những tin tức nóng sốt nhất.


Tuy nhiên, trong hội trường lại không có nhân viên nào của CCG, mà chỉ có các bảo an, nhưng mà nhiều người lại không chú ý đến điểm này.


Sở dĩ không có nhân viên CCG nào khác, là vì Kaneki Ken đơn thân độc mã tổ chức buổi họp báo này, chứ không phải là CCG. Hắn chỉ là đang mượn danh CCG.


Giờ họp báo đến, cửa chính của hội trường đóng lại. Một nam nhân vận toàn thân đen bất thình lình đi về phía sân khấu, cước bộ bình tĩnh khoan thai của hắn đối lập rõ rệt với sự náo nhiệt bồn chồn của đám đông.


Khác biệt này đã kéo đến sự chú ý của nhiều người, mấy nhà báo ngơ ngác ngắm nhìn nam nhân kia, mãi cho đến khi hắn bước lên sân khấu, đến trước bục phát biểu, thì bọn họ mới vỡ lẽ ra, đó là người tổ chức buổi họp báo hôm nay!


Ngay lập tức hàng loạt âm thanh chụp ảnh vang lên, đèn flash loé sáng chớp tắt liên tục làm cho cả không gian lớn giống như một cái vũ trường vậy.


Các nhà báo vừa chụp vừa cảm thán, nhân viên nào của CCG cũng có giá trị nhan sắc cao như vậy sao??


Nam nhân trông chưa đến hai mươi tuổi đứng ở trên sân khấu, làn da của hắn vốn đã trắng nay bị ánh đèn flash soi vào thì lại càng trắng đến mức bất thường, tạo ra sự tương phản gay gắt với mái tóc đen tuyền của hắn. Hắn có khuôn mặt anh tuấn và ngũ quan cân xứng, đôi mắt màu xám nâu thanh triệt đằng sau cặp kính gọng tròn khẽ cong lên như hai vầng trăng lưỡi liềm, bên đôi môi tái nhợt là một nét cười nhẹ nhàng. Tuy rằng hắn đang cười, sự xa cách và lạnh lẽo đến từ trên người hắn không thể giấu được.


Nam nhân mỉm cười, cúi đầu chào, giọng nói nam tính mềm mại của hắn vang lên đặc biệt rõ ràng trong hội trường ồn ào:


"Chào mọi người, tôi tên là Sasaki Haise, thanh tra trợ lý hạng đặc biệt của CCG."


"Trước hết, tôi xin cảm ơn tất cả mọi người đã dành thời gian để đến đây tham gia buổi họp báo của tôi."

------------

"Chính vì vậy, tôi muốn tạo ra một thế giới nơi mà con người và ghoul có thể cùng chung sống!"


Nam nhân đứng trước đám đông tuyên bố hùng hồn. Khuôn mặt hắn mang theo mỉm cười nhẹ nhàng, một bên mắt là màu xám nâu của nhân loại, ấm áp mà sạch sẽ, một bên lại là kakugan yêu dị toả ra ánh sáng đỏ lập loè, xinh đẹp mà thị huyết. Hai vẻ đẹp đối lập của ác ma cùng thiên sứ hội tụ ở trên người hắn, hài hoà đến kỳ lạ.


Kaneki Ken cũng không nói gì nhiều, chỉ kể sơ lược về cuộc sống của hắn ở trong cộng đồng ghoul và trong CCG, rất nhiều chi tiết đã được lược bỏ và chỉnh sửa, nhưng tính chân thật thì lại không thể chối được. Bởi vì có một kẻ đứng giữa lằn ranh giới người và ghoul như hắn, đồng thời hắn cũng đã sinh hoạt ở trong hai thế giới, cho nên câu chuyện của hắn sẽ lung lay ý nghĩ của rất nhiều cá nhân ở cả hai phe.


Mà sự lung lay này, sẽ đặt nền móng cho hoà bình giữa người và ghoul.


Đám phóng viên nhà báo ở bên dưới cũng không sợ ghoul, liều mạng mà chụp hình cùng ghi chép. Đối với đám người đã tiến nhập trạng thái điên cuồng này thì tin tức nóng sốt và giật gân mới là quan trọng nhất, chứ không phải tính mạng nữa.


Vài người còn tỉnh táo, hơi lui về sau, sợ hãi rằng nam nhân bán ghoul trông hiền lành đang đứng trên sân khấu kia sẽ đột nhiên tập kích bọn họ.


Nhưng mà Kaneki Ken cũng không có làm ra những chuyện giống như bọn họ tưởng tượng. Hắn chỉ đứng đó như một pho tượng, mỉm cười từ ái như một thánh hiền có thể bao dung cho mọi chúng sinh, nhưng mắt trái với tròng trắng đen nhánh và đồng tử đỏ máu đã phản ánh một sự thật rằng; hắn là một sinh vật sống dựa trên việc cướp đoạt của người khác, mang trên lưng tội nghiệt ngay từ lúc mới sinh ra.


Ở quán cà phê :re, đám ghoul đều trầm mặc nhìn về màn hình TV đang chiếu phát sóng trực tiếp cuộc họp báo, trong mắt bọn họ là lo lắng cùng hồi hộp.


Trong văn phòng cục trưởng CCG, Arima Kishou ngồi ngả mình ra ghế dựa, hai tay đan vào nhau, im lặng xem phát sóng trực tiếp cuộc họp báo qua màn hình máy tính.


Nam nhân trong màn ảnh giống như một loài thú quý hiếm được đưa lên trưng bày để cho mọi người cùng chiêm ngưỡng. Đám phóng viên ở dưới không dám xông lên làm gì hắn, nhưng ánh mắt thì lại như lang như hổ, thiếu điều muốn lột sạch hắn để xem coi hắn có chỗ nào khác với con người hay không. Nhưng người đó lại không để lộ một chút sắc thái bồn chồn hay lo lắng nào, bên đôi môi nhợt nhạt vẫn luôn là một nét cười lịch thiệp.


Vẻ ngoài ngây thơ và quá trẻ so với tuổi của Kaneki Ken sẽ khiến nhiều người cho rằng hắn là một con thỏ ăn chay vô hại, nhưng kakugan đỏ máu đang phát ra ánh sáng quỷ dị lại tố cáo rằng hắn chính là kẻ săn mồi của kẻ săn mồi.


Bên môi Arima Kishou hiếm thấy mà vẽ ra một nụ cười hài lòng. Hắn tắt máy tính, đứng dậy lấy áo gió rồi bước ra khỏi phòng.


Hôm nay trời sẽ mưa, mà Kaneki Ken lại không mang theo dù.

--------------

Họp báo xong, Kaneki Ken vẫn bị đám phóng viên sống chết quấn lấy mà hỏi này hỏi nọ, mặc dù hắn là một sinh vật nguy hiểm có thể đe doạ đến tính mạng của họ.


Aiii, đầu năm nay làm nhà báo thật không dễ sao? Đều phải bán mạng để đổi miếng ăn như vậy.


Rất nhiều người cả đời đều không thể thấy qua ghoul, nếu may mắn nhìn thấy, thì người đó cũng không còn sống nữa. Cho nên đối với ghoul tất cả mọi người đều có lòng hiếu kỳ vô cùng mạnh, bọn phóng viên căn bản là điếc không sợ súng, chen chúc nhau để dí micro vào mặt Kaneki Ken, bạo gan hỏi:


"Xin hỏi cha hay mẹ của anh là ghoul??"


"Anh được sinh ra như thế nào??"


"Các anh đã che dấu thân phận như thế nào??"


"Bán ghoul có khác biệt gì so với con người hay không??"


"Bán ghoul có thể ăn đồ ăn của con người chứ??"



Đối mặt với câu hỏi bay tới như vũ bão, Kaneki Ken duy trì bình tĩnh mỉm cười lịch thiệp, không trả lời. Họp báo xong, hắn rời khỏi hội trường dưới sự bảo vệ của các thành viên tổ chức Hắc Dương đã cải trang, trong số bọn họ, người có, ghoul có. Bọn họ đều làm rất tốt trách nhiệm của mình, hình thành vòng tròn vây quanh Kaneki Ken, ngăn cách hắn và đám phóng viên, khoảng cách cũng được tới hai mét, cho nên Kaneki Ken liền giống như đang đứng trong thế giới tách biệt.



Gì chứ, mấy thông tin này hắn không chắc Arima-san có muốn để lộ ra hay không, cho nên hắn sẽ không nói gì!



Kaneki Ken bắt đầu bỏ ngoài tai giọng nói của mấy người này, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa thủy tinh trong suốt. Từng giọt mưa nặng nề tạt vào cửa kính phát ra âm thanh rào rạt, khung cảnh bên ngoài bị một tầng nước mỏng làm mờ đi, cơ hồ chỉ có thể thấy được ánh đèn của bảng hiệu quảng cáo và bóng người mờ nhạt đi ngang qua.



Mưa này không lớn, nhưng lại đủ để cho Kaneki Ken ướt như chuột lột đến khi hắn về tới nhà!



Hắn có thể mượn dù của thành viên Hắc Dương, nhưng mà đám ghoul của Hắc Dương thì làm gì mang dù! Bọn họ đa số không có thân phận trong thế giới loài người, không cần diễn nhiều, chịu chút mưa cũng không sao. Đám con người thì lại chẳng có ai đi bộ, toàn là đi xe cả nên chẳng mang dù.



Kaneki Ken không dầm mưa đâu, hắn không tính dùng bộ dáng ướt như chuột lột để xuất hiện trước mặt Arima-san!


Bỏ ngoài tai tiếng la hét của đám phóng viên, Kaneki Ken bước chân ra khỏi khách sạn, đội bảo vệ hắn cũng đi theo sau yểm hộ. Bọn người phóng viên muốn chạm đến một cọng lông của hắn cũng không được.


Kaneki Ken đã đi ra khỏi cửa, đứng dưới mái hiên lớn của khách sạn, đội bảo vệ của hắn lợi dụng điều này, đứng chắn hẳn ở cửa để không cho đám phóng viên đi ra.


Cho nên đám người kia chỉ có thể đứng nhìn Kaneki Ken như hổ đói.


Kaneki Ken cho tay vào túi quần, thoải mái ngắm nhìn đường phố Tokyo dưới mưa, đợi mưa tạnh một chút hắn sẽ về.


Đột nhiên, trong dư quang của hắn xẹt qua một thân ảnh quen thuộc.


Chính là cảm giác này, không thể nhầm lẫn được.


Có kẻ sẽ hỏi, yêu là gì?


Kaneki Ken sẽ trả lời: rất đơn giản thôi, giữa một biển người, với cái nhìn đầu tiên ngươi cũng đã có thể tìm thấy hắn.


Thân ảnh màu trắng lướt qua trong dư quang rất nhanh, tựa hồ như một ảo ảnh. Nhưng Kaneki Ken đã quá quen thuộc với Arima Kishou rồi, chỉ cần một góc áo, một hơi thở, một ánh nhìn, hắn đã có thể biết đó là Arima Kishou.


Kaneki Ken đứng thẳng người dậy, mỉm cười lịch thiệp nhưng trống rỗng trên mặt nay đã được thay bằng một nụ cười chân thật, nhưng hắn đang đứng xoay lưng lại với cửa, cho nên không ai thấy được.


Thân ảnh cao lớn đẹp đẽ mặc áo gió trắng từ từ tiến lại gần khách sạn, từng bước đi của hắn như đạp trên không khí, hoàn toàn không gây ra tiếng động gì, khi đi qua vũng nước cũng không làm nước bị bắn lên. Cây dù che khuất quá nửa khuôn mặt của người nọ, chỉ thấy được phần cằm đẹp như được đẽo gọt và đôi môi đầy đặn, cùng một chút tóc trắng phủ ở cổ.


Thấy được áo gió trắng, các ghoul trong đội bảo an bắt đầu bồn chồn không yên, liếc sang Kaneki Ken đang bình chân như vại ở một bên. Tuy rằng thanh tra đang tiến tới không mang theo quinque, rất có thể hắn chỉ là một mồi nhử, và đội quân của CCG đang phục kích ở đâu đây.


Hôm nay Vương của bọn họ chơi lớn như vậy, không biết CCG có phản ứng gì hay không, nãy giờ vẫn luôn quá im lặng làm cho bọn họ cảm thấy không thích hợp.


Thân ảnh kia đã tiến vào trong tầm nhìn, đám phóng viên ở bên trong cũng có thể thấy được. Rất nhiều người trong bọn họ có hiểu biết cơ bản về CCG, cho nên rất nhanh liền nhận diện ra đây là một thanh tra của ghoul.


Chẳng lẽ đây là muốn bắt ghoul?


Cũng đúng thôi, bán ghoul kia gióng trống khua chiêng như vậy, tuy hiện tại hắn là một thanh tra ghoul, chắc chắn cũng không thể thoát khỏi hình phạt.


Bọn họ lại có chút thất vọng, chưa đào được thông tin gì về bán ghoul kia.


Kaneki Ken thấy Arima Kishou đã tiến vào mái hiên chuẩn bị hạ dù xuống, thì bước thẳng đến chỗ Arima Kishou, hành động này của hắn làm cho không ít người cảm thấy kinh ngạc.


Thanh niên này đang đi tìm chết??


Mà khi Arima Kishou đã hạ dù xuống, mấy ghoul trong đội bảo an rốt cuộc không bình tĩnh được nữa.


Tóc trắng như tuyết, bộ dáng không quá ba mươi, kính gọng vuông, áo gió trắng, tuy rằng thiếu hai biểu tượng là IXA và Narukami, đây chính là Arima Kishou Bạch Tử Thần của CCG!!! Không nhầm lẫn được!!


Mẹ ơi!!!


Vương ơi!!!


Một số tên đã sợ đến mức muốn tè ra quần, một số thì sắp ngất đi, đám con người trong đội bảo an cũng biết Arima Kishou là ai, sắc mặt của bọn họ liền không tốt.


Tuy Vương vẫn là thanh tra của CCG, nhưng mà —


Bọn họ chưa kịp chạy đến kéo Kaneki Ken lại, thì Kaneki Ken đã bước đến trước mặt Arima Kishou rồi. Tay hắn khẽ ra một thủ thế, ký hiệu cho bọn họ giữ nguyên vị trí.


Bọn họ cũng không dám bất tuân, tất cả đều rất rõ vi phạm ý chỉ của Vương thì sẽ có kết cục gì. Cho nên chỉ có thể chuẩn bị tâm lý đi chết mà nhìn Arima Kishou chằm chằm.


Tuy kẻ kia không mang theo quinque, cũng không có nghĩa hắn vô dụng!


Huống hồ trong tay hắn còn có một cây dù kìa!!


Kaneki Ken mặc kệ tâm tình ngổn ngang của đám người ở phía sau ra sao, bây giờ trong mắt hắn chỉ có Arima Kishou, bên môi vẽ ra một nụ cười thuần khiết, ấm áp động lòng người,"Arima-san đến đón tôi sao? Đã làm phiền Arima-san rồi..."


Giọng nói vốn mềm mại của hắn nay còn pha thêm chút ngọt ngào, thật giống như một bản nhạc du dương.


Đám thành viên Hắc Dương lập tức mang vẻ mặt quỷ dị, bọn họ còn chưa nghe qua Vương nói chuyện nhẹ nhàng như vậy bao giờ!


Kaneki Ken trời sinh có chất giọng nam tính nhẹ nhàng, giọng nói rất là không có tính uy hiếp. Tuy nhiên thủ đoạn và vũ lực của hắn lại có thể bổ khuyết cho khuyết điểm này, ở kiếp này, bất kể là thủ hạ hay kẻ thù của Kaneki Ken đều sẽ chỉ liên tưởng giọng nói mềm mại của hắn với tiếng thì thầm của ác quỷ.


Vương chính là dùng bộ dáng 'nhu thuận' này để nói chuyện với Bạch Tử Thần????


Rồi cái gì mà đến đón?? Vương muốn vào Cochlea lắm hay sao hả?? Nếu mất Vương rồi thì Hắc Dương biết phải làm sao đây??


Đám thủ hạ của Kaneki Ken che dấu vô cùng tốt, nhưng hoảng loạn và sợ hãi đã được biểu đạt thông qua ngôn ngữ cơ thể. Đôi mắt màu bạc sắc bén của Arima Kishou liếc qua bọn họ một cái, rồi lại chuyển tầm nhìn về phía Kaneki Ken,"Cậu không mang theo dù."


Đám ghoul nhẹ nhàng thở phào, ánh nhìn kia hờ hững vô cùng, nhưng bọn họ lại cảm thấy như vừa mới bị chém một đao, ngay từ đầu đã không tồn tại tâm lý chiến thắng, thì làm sao có thể chiến thắng một kẻ đáng sợ giống như vầy??


Bọn họ cũng không có nhận ra câu nói này không ổn ở chỗ nào. Nhưng mà đám phóng viên thì không, cả đám đều mang vẻ mặt đã đánh hơi được cái gì đó. Không mang dù?? Bộ sống chung hay sao mà biết??


Dù Sasaki Haise là một bán ghoul, hắn hiện tại là thanh tra CCG, nhận được sự quan tâm của đồng nghiệp cũng không có gì lạ!


Ở phía bên kia, Kaneki Ken nghe được lời quan tâm của Arima Kishou, bèn cười như xuân về hoa nở. Trong cuộc sống thường ngày, Arima Kishou sẽ không quan tâm đến những thứ thường thức này, nhưng Arima Kishou lại tinh tế đến mức mang dù đến đón hắn, chứng tỏ Arima Kishou thật sự quan tâm đến Kaneki Ken!


Hạnh phúc nha! Rất hạnh phúc nha!!


"Bây giờ Arima-san quay có quay trở lại CCG không? Tôi có thể cùng đi." Kaneki Ken nhẹ nhàng hỏi.


Arima Kishou mang dù đến cho hắn, mà không mang theo một cái khác cho bản thân. Không thể để Arima Kishou dầm mưa! Cho nên Kaneki Ken liền tự động dời những chuyện muốn làm về phía sau, nguyện ý đi cùng Arima Kishou.


Arima Kishou không mặn không nhạt trả lời:"Tùy cậu."


Hai chữ này nếu rơi vào tai người khác thì chính là thái độ có cũng được mà không có cũng được. Nhưng mà Kaneki Ken đã sớm quen cách nói chuyện của Arima Kishou, nghe ra được ý tứ đằng sau là: ngươi muốn quay về CCG làm việc cũng được, không đi cũng không sao.


Bây giờ vẫn còn là giờ làm việc của thanh tra ghoul.


Kaneki Ken đáp:"Tôi theo Arima-san về CCG. Chúng ta đi thôi."


Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Arima Kishou bung dù, Kaneki Ken thuận thế phối hợp tiến đến sát bên Arima Kishou, hai người nam nhân cùng chen chúc dưới một cây dù.


Hai người đứng vô cùng sát, vì thể hình của Arima Kishou lớn hơn rất nhiều, nên Kaneki Ken trông giống như là chim nhỏ nép vào người hắn.


Hai bóng lưng một đen một trắng tiến vào trong dòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net