Chương 14: Phần người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này tác vừa viết sau khi chơi 2 combo "đá PO + cỏ Naku", nên chap này hơi dở, mong mấy độc giả thông cảm.

À mà từ nay về sau, cứ mỗi khi viết ở ngôi thứ 3 ( hoặc kể cả ngôi thứ nhất), tác sẽ viết ở trong dấu [...] này, để thể hiện suy nghĩ của nhân vật.

Nhưng đổi lại, chương này sẽ dài tận...12k từ, nên đọc đã hơn mọi khi :>

____________________________

POV Seth

...

...

...

......Hình như....Tôi đã thiếp đi thì phải ?...Đã bao lâu rồi....Và tại sao....Tôi lại thiếp đi thế này ??

...

...Tôi nhớ rồi....Tôi đã bị một tên dùng dao đâm vào bả vai...Nhát đâm ấy...Rất là đau...Đau còn hơn cả những lần....Tôi bị Lợn rừng húc thẳng vào xương sườn...

...

...Tôi còn thấy mờ mờ trong màn đêm...Đó là máu...Máu đã chảy rất là nhiều...Và đấy là lần đầu tiên...Tôi đã chảy máu nhiều đến vậy...

...

...Mẹ kiếp thật...Giờ với cái cơn đau ê ẩm ấy...Thật sự tôi chẳng muốn tỉnh dậy chút nào...Cứ như rằng...Tôi mà tỉnh dậy...Cái cơn đau ấy sẽ hành hạ thể xác tôi mất.

Thôi...Cứ nằm yên đấy..Chờ cho cơn đau qua đi rồi dậy cũng được...

...

...Và...Cô gái có mái tóc trắng ấy...Tôi đã có ý muốn giúp...Thế mà cô ta lại lạnh nhạt, rời đi, bỏ tôi lại với vết thương trên người vẫn còn...

...Chẳng lẽ...Cô ta vô tâm đến vậy ư ??...Chẳng lẽ...Tôi đã giúp nhầm người rồi ư ??

...

...

...

"Này, nấm lùn !! Dậy đi, dậy đi trời đã sáng rồi." (Jack)

Là giọng nói của tên Jack ấy....Và con mẹ nó...Ông ta còn gọi tôi là nấm lùn cơ chứ ??

Mặc kệ lời gọi dậy ấy, tôi vẫn nằm yên đó, im lặng mà không hồi đáp. Vì tôi đã vừa thức khuya, hoạt động nhiều, và ăn nguyên một nhát dao, sức đâu mà ngồi dậy được.

Gần mấy ngày nay, tôi đã gặp hàng đống chuyện kì quặc rồi, nên...Tôi cần được nghỉ ngơi...Cần một sự yên bình thôi...

"Đừng có nghĩ là ta không biết, hãy gắng dậy mà chịu đựng cơn đau ấy đi, đừng có trốn tránh đau đớn, như một con chuột chũi như thế." (Jack)

...Mẹ kiếp thật...

...Cái giọng điệu cợt nhã, đến khó chịu của tên Jack, không ngừng vang vãnh quanh lỗ tai tôi. Đến mức, tôi muốn đấm vào mồm ông ta, nhằm khiến cho ông ta im mồm cho rồi...

...Nếu ông ta không phải là...Ma....Thì hay biết mấy...

...Thôi, giờ đành phải dậy liền đây, chứ không, ông ta sẽ liên tục lấy "Nỗi đau" của tôi để cà khịa không thôi.

Đôi mắt tôi từ từ mở ra, đập thẳng vào mắt tôi, là những ánh nắng của buối sáng sớm, vừa ấm vừa nóng, chiếu thẳng vào đôi mắt vừa mập mở tỉnh dậy.

Trước mặt tôi...Đó là 1 nhóm lửa trại đã tắt hẳn, vẫn đang bốc một làn khói mờ và nhỏ...

...Đợi đã...Đây...Đây chẳng phải là vị trí của bọn cướp ư ?? Chẳng lẽ...Tôi nhầm ??

Để chắc chắn hơn, tôi chống 2 tay xuống đất ngồi dậy. Và dĩ nhiên, cái cơn đau từ ngay bả vai, ùa thẳng vào đầu tôi, cuối cùng là lan khắp cả cơ thể.

...Đúng...Nó rất là đau...Đau đến mức...tôi có chửi tục Theo kiểu người Karmizier, người Lung hay người gì, cũng chẳng thể vơi đi cơn đau thấu trời xanh ấy...

Máu bắt đầu chảy đều, chảy không ngừng. Nếu không phải cái áo khoác tôi đang mặc là màu đen, thì tôi phải hoảng hốt, khi chứng kiến máu của bản thân, chảy nhiều đến chừng nào.

"Sao rồi ? cảm thấy đau lắm, đúng không ? Cảm thấy ngứa ở rìa vết thương, khi mà cát bụi dính vào, mà chẳng thể gãi ngứa được phải không ?" (Jack)

"Đây là cái giá mà nhóc phải trả, khi nhóc mắc phải sai lầm đấy." (Jack)

Giọng nói của ông ta vang lên sau lưng tôi, nhưng vì cơn đau ở lưỡi dao nó quá đau, nên tôi chẳng hơi đâu đáp lại ông ta, mà nhìn xung quanh, xác định xem tôi đang ở đâu.

Trước mặt tôi, đó là 1 nhóm lửa trại tàn. Cùng với đó, là những khúc gỗ được xếp thành hình vuông, bao quanh lửa trại, như thể được dùng làm ghế.

Những loại rác như đồ ăn đóng hộp, vụ bánh mì, cùi táo,...vứt bừa bãi khắp nơi,

Cuối cùng, thứ duy nhất trông có vẻ, không phải là thứ mà mẹ thiên nhiên tự làm, đó là 1 cái xe kéo. Và bên trên xe kéo ấy, là 2-3 cái thùng gỗ, nhìn trông đã mục và ẩm.

Không còn gì phải nhầm nữa...Tôi đang ở ngay cái chổ, mà bọn cướp ấy đã dừng chân và nghĩ ngơi.

Nhưng...Tại sao....Tôi lại ở nơi này....Tôi nhớ là tôi đâu có ngất ở đây đâu ??

Tôi quay ra sau lưng, đối diện trước mặt tôi là Jack, lúc này đang dựa vào gốc cây, cầm trên tay quyển sách...

...À mà đừng có hiểu nhầm...Lần này, ông ta đang đọc một quyển sách bình thường. Chứ không phải là mấy cuốn Yuri tôi thấy hồi tối hôm qua.

"Jack này...Tại sao tôi lại ở đây thế ??" (Seth)

"..." (Jack)

Ông ta im lặng, đưa tay lật trang sách đọc tiếp, mặc kệ câu hỏi của chính tôi.

"Này !! Khi không hôm nay ông lại bơ tôi thế hả ??" (Seth)

"Thế hồi nãy, nhóc làm ngơ ta làm gì ? Giờ ta làm ngơ lại có khác gì đâu ?" ( Jack)

Nghe thấy cái lí sự cùn của ông ta, tôi thở dài một hơi đầy chán nản, và nói tiếp.

"Được rồi, tôi xin lỗi. Nhưng...Tại sao tôi lại ở đây, ông có thể giải thích cho tôi biết được không ?" (Seth)

"Cái này à...Chỉ là lúc nhóc ngất đi, ta đã nhập vào thân xác nhóc để điều khiển đến đây." (Jack)

"Tuy nhiên, vì tình trạng cơ thể của nhóc quá yếu, cũng như mất máu nhiều, nên vừa đến đây, đã phải thoát khỏi cơ thể do mất khả năng điều khiển." (Jack)

"...Nghĩa là...Ông đã mang tôi đến đây ư ?" (Seth)

"Yep, chẳng lẽ ta lại để nhóc nằm đấy, cho thú hoang tìm đến ăn thịt à ?" (Jack)

...Hóa ra là vậy...Thế mà tôi cứ nghĩ...Mà thôi, làm gì có chuyện cô ta tốt đến thế chứ ??

Tôi cuối xuống, nhìn vào lưỡi dao đang găm thẳng vào bã vai tôi, làm tôi phải rùng mình thật sự, khi chứng kiến việc, một thứ gì đó đâm xuyên qua người.

Giờ để lại, có khi sắt trong cây dao ấy, nhiễm trùng vào vết thương tôi mất. Ai biết được, cây dao ấy đã dùng để chặt và dính bởi cái thứ gì chứ ?

Khi tôi vừa đưa tay ra sau, để cố với lấy cán dao, thì Jack bất ngờ giơ tay lên, cản tôi và nói.

"Dừng đi nhóc, rút như thế thì máu sẽ chảy nhiều hơn, và sẽ bị cắt thêm mấy phần thịt đấy." (Jack)

"Cái này để ta làm cho, nhóc cũng nhìn và học hỏi đi." (Jack)

Nói rồi, hai cánh tay của Jack bất ngờ biến mất, và chẳng hiểu sao, bản thân tôi không còn cảm nhận được hai cánh tay ấy nữa.

Phải chăng, đó là ông ta đã chiếm quyền điều khiển của cánh tay tôi ư ??

Jack điều khiển tay tôi, tay trái đưa ra sau, nắm chặt vào sống dao ở phía sau, tay còn lại mở rộng lòng bàn tay, đặt ngay mũi dao.

Lập tức, ông ta đẩy mũi dao ấy ra sau, còn phía sau dùng tay kéo nhẹ lại. Dù đúng là có hơi đau chút, nhưng cỡ này chẳng khiến tôi cảm thấy khó chịu mấy.

Và chỉ mất tầm 30 giây, ông ta cũng rút con dao ấy ra khỏi bả vai, sẵn luôn trả lại quyền điều khiển đôi tay của tôi luôn.

Và theo phản xạ, tôi đưa hai tay ôm lấy vết thương lật tức, với suy nghĩ rằng, sẽ ngăn không cho máu chảy, vừa để giảm cơn đau kinh khủng ấy.

"Má nó !! Thốn chết đi được." (Seth)

Bất giác, tôi liền phun một câu chửi tục để nén đau. Còn Jack, ông ta nghe thấy thế thì nở một cười khẩy và nói.

"Đây là cái giá cho việc phạm sai lầm đấy nhóc à." (Jack)

"Nên nhóc làm quen từ từ đi, vì có lẽ, nhóc sẽ phải gặp những thứ còn kinh khủng hơn thế đấy." (Jack)

"À, mà lát nữa vết thương ấy cũng sẽ hồi phục lại thôi, nên đừng quang ngại về điều đó." (Jack)

Khỏi cần ông nói tôi cũng còn nhớ. Vã lại, tôi còn nhớ 2 ngón tay mà tôi bị chặt hồi ban đêm. Thế mà, sáng hôm sau đã lành lại, nên tôi đã nhận ra rồi.

"Tôi biết rồi, không cần ông phải nhắc làm gì đâu." (Seth)

"Chà, lãnh trúng một nhát dao, bị chặt mất 2 ngón tay, thế mà nói mạnh miệng thế nhỉ ?" (Jack)

"Nếu ông đừng dùng cái giọng khinh bỉ, và dễ khiến người khác khó chịu, thì tôi sẽ không có thái độ ấy đâu." (Seth)

"Chết tiệt thật, tôi éo thể ngờ cô ta lại vô tâm đến vậy ?!" (Seth)

Đúng vậy...Đây là lí do tôi tức giận...Đến mức mà tôi muốn đổ hết mọi sự giận dữ bên trong vào Jack.

Thật sự đấy !! Tôi đã muốn giúp cô ta, thế mà tối hôm qua, cô ta lạnh nhạt lờ tôi, bỏ mặc tôi mém chết.

Thử nghĩ xem, bản thân mình có ý tốt, muốn giúp người ta, thế mà nhận lại là cái thái độ ấy, cũng như chẳng thèm giúp mình ?

Thế có tức không chứ ??

"Tôi đã muốn cứu cô ta, thế mà cô ta tự dưng lại bỏ rơi tôi, mặc kệ cho việc tôi bị đâm bởi một nhát dao, một nhát dao đấy !!! Ông hiểu không ?" (Seth)

"Tôi đã phải chuẩn bị chết đến nơi rồi đấy ! Và trước kia, tôi đã bị xe tông chết một lần rồi, tôi chẳng muốn chết thêm một lần nữa đâu. " (Seth)

Vừa nói đến đây, thì bất giác...Tôi đã nhớ ra một điều...Một hành động mà chính bàn tay này...Bàn tay của tôi đã làm.

Và giờ...Không chỉ giận dữ bởi sự vô tâm của cô ta...Mà...Mà còn là...Sự sợ hãi chính bàn tay này...Chính bản thân tôi...

"...Chưa kể...Tôi....Tôi...Tôi đã...Đã giết người" (Seth)

Đúng, chính bàn tay tay này...Đã cướp đi một sinh...À không...Đến tận 2 sinh mạng trong cùng ngày.

Tôi...Lần này...Thật sự....Chính tay tôi đã giết người....Thật sự...Tôi...Tôi...Tôi đã giết người...

Nhưng....Đấy không phải là tôi vô ý, không như ở Kazimierz....Chính tay tôi đã cố ý giết người...Đã dùng cây chùy gỗ...Đễ giết tên cướp ấy.

...Nhưng....Lúc ấy tôi đang cố gắng...Cố gắng giữ lại mạng sống của mình thôi...Tôi....Tôi không hề muốn giết hắn...

...Còn tên đã bị dính bẫy của tôi...Lúc ấy...Tôi chỉ muốn giữ chân hắn thôi...Tôi...Tôi...Tôi...

...Không...Tôi không hề muốn biện hộ gì về chính hành động của bản thân...Nhưng...Tôi...Tôi không muốn giết người...Tôi không muốn làm hành động kinh tởm ấy...Vì chính bản thân tôi.

...Nhưng...Tôi đã làm thế...Tôi đã thật sự làm thế...Tôi...Tôi...

...Bàn tay tôi...Bàn tay mới đêm qua đã cướp đi một mạng sống...Cướp lấy không khoan nhượng...

..Thế mà...Lại rung rẩy không ngừng...Cứ như bàn tay của một thằng hèn...Muốn trốn tránh lỗi lầm...Do chính bản thân nó gây ra vậy.

"Sao vậy nhóc...Vừa nhắc đếm việc giết người thôi, mà hay bàn tay run lên thế ??" (Jack)

Mặc cho tâm trí tôi vẫn còn đang bàng hoàng, bởi chính hành động của bản thân...Jack liền hỏi tôi...Bằng một giọng nói đầy thẩn thơ, cứ như chẳng hề quan tâm đến việc này vậy.

"...Ông nói hay thật nhỉ ?...Cứ như thể ông không quan tâm đến sinh mạng của người khác vậy." (Seth)

Tôi vừa nói, vừa nhìn ông ta bằng ánh mắt đầy hoài nghi.

Nhìn thấy cái thái độ, cũng như ánh nhìn của tôi, Jack lại nở một nụ cười nhếch mép, liền vướt quyển sách trên tay, khiến nó tan biến đi trong hư không.

Từ từ, từng bước chân ông ta tiến đến, với một gương mặt...Chẳng còn lấy nụ cười...Mà ông ta luôn giữ như trước kia nữa...

...Mà là...Một gương mặt, một ánh nhìn...Đầy sự khinh bỉ...Coi thường với người đang đối diện trước mặt ông ta...Là tôi...

"Đừng có mà tỏ ra bản thân là người có nhân tính, nhóc à." (Jack)

"Ta vốn ghét nhất là cái thể loại, giết người nhưng lại sợ chính hành động ấy, giết người....Nhưng vẫn còn sợ hãi, cảm thấy tội lỗi đầy nhảm nhí." (Jack)

"Ý ông là sao ? Nói tôi là kẻ không có nhân tính á ??" (Seth)

"À không...Ý của ta đâu phải vậy...Đúng hơn là...Thứ đạo đức giả ấy chứ." (Jack)

"Ông...Ông đừng có đùa...Sinh mạng không phải là thứ muốn tùy tiện là cướp lấy đâu." (Seth)

"Nhóc nói đúng, sinh mạng không phải là một thứ để đùa. Nhưng với cái thứ cảm xúc mà nhóc đang thể hiện, sau khi cướp lấy một sinh mạng, là một chuyện khác." (Jack)

"Đừng có mà tỏ ra cảm thấy tội lỗi, vì điều đó chẳng khác nào chứng minh, nhóc đang cố biện minh rằng, bản thân không cố ý vậy." (Jack)

"Hơn nữa, cái lúc mà nhóc cận kề cái chết, ta đã thấy được nó, thấy được một thứ, thứ đã làm nên chính quyết định của nhóc." (Jack)

"Ông thấy...Thấy cái gì ư ?" (Jack)

Tôi bàng hoàng, đến nỗi...Câu hỏi ấy của tôi....Trở nên nặng nề đến nỗi...Đè nặng lên cổ họng tôi vậy, khiến tôi chẳng thể nói được.

"Ánh mắt của nhóc...Ánh mắt của kẻ sát nhân, ánh mắt của những kẻ...Chấp nhận vứt bỏ mọi thứ, kể cả nhân tính bản thân." (Jack)

"Cái quyết tâm bên trong nhóc, phần tối bên trong nhóc bắt đầu trỗi dậy..."( Jack)

"...Và chỉ cần mạng sống rơi vào nguy hiểm, thì bản năng cội nguồn, từ thuở sơ khai sẽ trỗi dậy." (Jack)

"...Đó là...Giết...Giết hết những kẻ dám ngăn nhóc phải sống, giết hết những kẻ ngán đường nhóc... " (Jack)

"Không...Thật sự tôi không...Tôi không phải là kẻ sát nhân !!!" (Seth)

Dần dần...Tôi bị chính áp lực từ lời nói của Jack, từ chính thứ tội lỗi bên trong tôi đè đến mức, tôi chẳng thể thở nỗi.

Từng lời nói cứ như thể đá trong cổ họng, vừa đau mà vừa chẳng cất được tiếng nào ra hồn, ngoài tiếng la hét cả.

"Và giờ nhóc đã làm rồi đấy ! Giết chết 2 tên cướp, cướp đi 2 sinh mạng. Nếu đó không phải sát nhân, thì gọi là cái gì ??" (Jack)

"Tôi...Tôi..." (Seth)

"Đừng có trốn tránh hiện thực !! Nhóc đã giết người, chính nhóc đã quyết định điều ấy. Chẳng có gì thay đổi cả." (Jack)

"Và cũng đừng có tỏa ra hối hận cho cái hành động ấy, vì chính nhóc đã chọn nó, chọn con đường duy nhất để sống, trước khi tính mạng gần bị tước đi." (Jack)

"Nếu chiến thắng, nhóc sẽ sống. Nếu nhóc thua, nhóc sẽ chết, và nhóc sẽ chẳng thể làm được điều gì cả. Đó là quy luật của tự nhiên đấy Seth à." (Jack)

"Hay là giờ...Nhóc muốn sửa sai bằng cách...Để cho tên đó bóp cổ nhóc đến chết, để cho hắn ta sống, thì nhóc sẽ cảm thấy không còn tội lỗi nữa ư ?" (Jack)

Ngay lập tức, Jack đã ném thẳng vào mặt tôi một câu hỏi...Khiến tôi...Không thể nào trả lời được.

Không chỉ vì tính chất của câu hỏi...Sự khó khăn khi câu trả lời dường như ở ngay trước mắt, nhưng lại chẳng dám thốt lên lời...

...Mà còn là...Áp lực Jack mang đến...Lời nói ấy...Chất giọng ấy...Đôi mắt ấy...Và khuông mặt, dù không để lộ sự cau có tức giận, nhưng lại mang đến một sự đáng sợ...Khó có thể tả được.

Cứ như...Từng lời nói của ông ta...Như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, dù rằng những gì ông ta nói, chẳng thể hiện ra điều đó.

Kèm với đó, chính là sự hoảng loạn bên trong tôi, khi lần đầu tiên giết người. Càng khiến tôi sợ hãi hơn bội phần.

"Ban đầu, ta cứ nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng, và đúng như những gì ta dự kiến...Nhưng ta đã lầm." (Jack)

"Ta cứ nghĩ rằng, nhóc đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ rồi chứ ? Nhưng không, nhóc quá dựa dẫm vào cảm xúc, suy nghĩ chỉ dựa theo cảm tính." (Jack)

"Nhóc hiểu chứ ?? từ việc giúp một người xa lạ, cho đến việc giết người." (Jack)

"Không phải quyết định cái gì cũng đều dựa vào cảm xúc đâu. Đó là lý trí, chỉ duy nhất lý trí thôi." (Jack)

"Sống hoặc chết, đều dựa vào mọi quyết định, và mọi quyết định đều phải dựa vào lý trí, chứ không phải tình cảm." (Jack)

Lý trí ?...Chẳng lẽ ông ta muốn tôi...Trở thành một kẻ vô tâm hay sao ??

Tôi chưa kịp nói hết những suy nghĩ vừa mới hiện ra trong đầu, Jack đã nói trước.

"Ta không có khuyến khích nhóc làm anh hùng, dùng lý trí để giúp đỡ người ngoài, mà dùng chính lý trí ấy, để bảo vệ chính bản thân nhóc, chỉ bản thân mình thôi." (Jack)

"Đừng có tỏ ra bản thân là một anh hùng, vì việc nhóc cướp lấy sinh mạng của người khác, vốn đã không phải anh hùng rồi." (Jack)

"..." (Seth)

"Nhóc có biết tại sao...Nhóc lại cảm thấy tội lỗi không ?" (Jack)

"...Tôi không biết...?" (Seth)

"Đó là vì nhóc đã lay động, cảm xúc bên trong nhóc đã lay động phần nhân tính bên trong nhóc...Và nhóc hiểu rồi đấy." (Jack)

" Vậy nên..Nếu nhóc muốn thì được thôi, đấy là quyết định của nhóc. Nhưng...Nếu nhóc có ý định giết một ai đó..." (Jack)

"Thì đừng bao giờ để trái tim, để cảm xúc của nhóc lay động. Vì ngay khoảng khắc ấy, nhóc sẽ hiểu được điều nhóc cần phải làm." (Jack)

"...Đừng để trái tim, cảm xúc của bản thân tôi...Lay động ư ???" (Seth)

"Đúng vậy, và nếu nhóc vẫn còn để chính cảm xúc của nhóc lay động, nhóc sẽ chẳng hiểu, và chẳng tìm được con đường đúng mà nhóc cần phải đi." (Jack)

"...Ông có thể giải thích rõ cho tôi hiểu được không ? Tôi muốn hiểu thêm về..." (Seth)

"Xin lỗi, ta sẽ không trả lời cho nhóc biết, vì chính bản thân nhóc phải tự tìm hiểu, và tự trả lời cho chính câu hỏi ấy..." (Jack)

"...Nhưng...Ông có thể trả lời cho tôi biết mà...Như thế có sao đâu ??" (Seth)

"...Tả sẽ nói với nhóc câu này thôi...Con đường tắt vốn chỉ là một con đường vòng, nếu chọn con đường ấy, nhóc vẫn sẽ mãi lẩn quẩn bởi chính suy nghĩ của bản thân." (Jack)

"Và chỉ có con đường dài nhất, mới có được câu trả lời nhóc cần phải tìm kiếm." (Jack)

...

...

Jack đã nói hết câu, mọi thứ xung quanh tôi...Đều trở nên im lặng đến lạ thường...

Đó là vì...Chính bản thân tôi...Đang chìm vào suy nghĩ...Suy nghĩ về những lời nói cay nghiệt ban đầu...Mà ông ta vừa nói...

Cái áp lực bên trong tôi đã không còn...Nhưng...Vẫn còn lại thứ gì đó...Cực kì nặng nề...Trong tâm trí tôi...

Nếu không muốn nói...Khoảng khắc này...Nó có thể sẽ ăn sâu vào trí nhớ của tôi, khiến tôi không bao giờ quên được...Những lời nói của Jack kể từ lúc này...

Và dù cách ăn nói của ông ta...Có phần đáng sợ, khinh bỉ...Như thể muốn sỉ nhục tôi...

...Nhưng...Khi nghĩ lại những lời nói ấy...Dần dần...Nó trở thành...Một lời răng đe...Đến đáng sợ, sẵn sàng đe dọa những người...Thật sự muốn phản bác lại lời nói ấy

Đến cuối cùng...Nó...Nó lại...Trở thành một bài học...Một bài học tôi buộc phải nhớ lấy...

Tôi thật sự chẳng hiểu...Gần như mục đích cho lời nói ấy là gì ? Tại sao...Những lời nói ấy, chứa đầy thứ cảm xúc tiêu cực...

...Lại...Khiến tôi cảm thấy ổn hơn...Và nỗi sợ ấy...Nỗi sợ về giết người ấy...Nó không tan biến...Nó vẫn tồn tại...Nhưng lại dần dịu đi...Khiến cho tôi...Có một chút thoải mái trong lòng...

Vậy rốt cuộc...Ông ta đang chửi bản thân tôi đầy sự ngu ngốc...Hay là cho tôi một lời khuyên ??

Nếu có câu trả lời...Thì có thể là cả hai...Có lẽ vậy ?

Không để lại một lời cảm ơn...Hay một câu nói nào có thể đáp lại...Tôi chỉ biết quay lưng đi, đi về hướng mấy cái thùng gỗ để kiếm xem, có chút đồ ăn còn thừa không.

Nguyên nhân là bởi...Tôi quá ngại để nói...Sau cái thái độ mà tôi đã vừa thể hiện trước mặt ông ta...Và...Tôi nghĩ rằng...Giờ tôi chẳng còn biết bản thân nên nói gì nữa...

Hình như, Jack vẫn hướng đối mắt ấy nhìn ở sau lưng tôi. Nhưng trông im lặng như vậy, thì xem ra ông ta không muốn bắt tôi phải đáp lại.

Nên...Ngoài tiếng thở dài ở sau ra, ông ta chỉ bay lơ lửng, tiến đến sau lưng tôi, dòm xem tôi đang làm cái gì.

Còn tôi, giờ tôi cũng chẳng để tâm đến điều gì, ngoài việc mò xem, cái thùng gỗ bên trong.

Tôi tiến đến, trước mắt ba cái thùng gỗ, to gần bằng cả cơ thể của tôi với ý định mở nó ra. Có điều, nó gần như cực kì cứng, thật khó có thể gỡ nó bằng tay không.

Tuy vậy, may cho tôi là bên cạnh mấy cái thùng gỗ, còn có thêm một cái xà beng, bên việc cạy thùng ra cũng bớt khó khăn hơn.

Lục tung cả 2 thùng, những thứ tôi có thể tìm được....chỉ có:

-2 lon cá ngừ đóng hộp.

-3 chai nước lọc đóng chai nhựa.

-5 hộp diêm.

-1 hộp dao đa dụng.

- Chăn mền rách, dùng để cắm trại.

-2 cái quần bò màu xanh lá sẫm.

-1 cái la bàn.

-5 cái xẻng.

-1 cái máy dò kim loại.

-500 LMD.

Đó là tất cả những gì tôi kiếm được từ hai cái thùng ấy.

À, có một điều nữa về LMD.

Đó là đơn vị tiền tệ của cái thế giới này, cũng như là thứ cực kì quan trọng, ở cái xã hội có hệ thống giai cấp và dân thường đầy rõ rệt.

Nguồn gốc LMD thì tôi chẳng rõ nữa, chỉ nghe đại khái là nó được tạo ra từ Lungmen, kể từ sau một cuộc đại suy thoái kinh tế nào đấy, ảnh hưởng đến cả hệ thống kinh tế cả Terra.

Và từ đó, đồng LMD ra đời, và đã giúp phục hồi lại hệ thống kinh tế ấy. Và theo lẽ đó, đồng LMD cực kì đáng giá hơn tất thảy.

Dĩ nhiên, đối với tôi, việc sỡ hữu chỉ 15 LMD , chỉ để mua một cái bánh có nguồn gốc an toàn là sướng lắm rồi.

Nhớ lại trước kia,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net