Chương 4: Gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pov Seth

"Bác Josh !! Bác Josh ơi !! Tỉnh lại đi !! Bác Josh !!!" (Misha)

Misha nắm chặt lấy lòng bàn tay lông lá của lão, giờ đã thấm đầy mùi máu tanh và bụi đất, cùng với khuông mặt nay hoảng sợ và lo lắng đến tận cùng.

Còn tôi ... Chỉ biết ngồi bên cạnh lão ta, nghiến răng chờ đợi số phận, chờ đợi từ chính miệng lão thốt ra.

Hiện tại, hai anh em chúng tôi đã vác cơ thể lão Josh vào trong nhà, đưa lão ta nằm nghỉ ngơi bên trong.

Lúc tôi kiểm tra cơ thể lão, tôi đã phải giật bắn mình, vì lúc sờ tay lên trán lão, nó cứ như một cái lò lửa vậy, thật khó mà nói, lão ta đang sốt bình thường được.

Dĩ nhiên, lão Josh bị dính bệnh Oripathy mà, chứ có phải sốt bình thường đâu ?

Nhưng điều tôi chú tâm nhất, đó là những tinh thể Originium đang mọc ngay dưới bắp chân lão ta. Mà nếu tôi nói đó chỉ là những tinh thể thì không đúng lắm.

Đúng hơn là cả một khối đá Originium đang mọc trên bắp chân lão, biến cho chân lão gần thành một khối đá Originium theo đúng nghĩa đen.

Nhìn vào những vết thương trên người lão hiện tại, tôi cam đoan, chắc chắn 100% rằng lão già ấy đã bị phát hiện bị nhiễm bệnh Oripathy.

Và sau khi bị phát hiện, tất cả những người trong công trường đã đuổi đánh, xua đuổi lão ta ra khỏi quặng mỏ.

Mà mẹ nó chứ !! Khi tôi nghĩ đến điều ấy, tôi đã thật sự phẫn nộ...Và sự ấm ức.

Tại sao ? Tại sao ?... Những người lão ta quen biết và thân thuộc, những người đã bên cạnh lão ta suốt bao năm tháng...Lại ra tay đánh đuổi lão Josh một cách tàn nhẫn như thế chứ ??

Chỉ vì lão già ấy bị nhiễm căn bệnh quái ác ấy ư ?

Hiện tại, tôi đã làm đủ thứ cách, lấy hết tiền trong nhà, mua dịch sên Originium thoa lên chân lão. Dùng khăn thấm nước nóng đắp lên trán, giúp lão ta hạ cơn sốt đi.

Nhưng đấy chỉ là phương pháp tạm thời và rẻ tiền, nên điều mà tôi làm, chỉ là cứu vớt một chút hy vọng mỏng manh mà thôi.

"Anh Seth ! Liệu...Liệu bác Josh sẽ ổn chứ ?" (Misha)

Misha đưa mắt nhìn tôi, để lộ những giọt lệ đang rơi trên khóe mắt, cầu mong tôi sẽ nói một điều gì đó tốt đẹp cho em ấy.

Nhưng làm sao tôi có thể nói được, khi hiện thực vẫn đang hiện hữu trước mắt mình

Tôi nhìn, chỉ biết nghiến răng, nắm thật chặt lòng bàn tay, kiềm chế cảm xúc bên trong mình và đáp.

"Lão già ấy sẽ ổn thôi, em đừng lo." (Seth)

Tôi trấn an em ấy bằng câu nói đó. Nhưng thật ra, tôi cũng đang lo có kém gì Misha đâu, thế mà một đứa đang lo như tôi lại trấn an người khác bằng câu đó. Nực cười thật !

Và rồi, khi từng ngón tay của lão Josh dần dần cử động, một tay tôi đã vội tóm lấy vai của lão, còn tay còn lại, nắm thật chặt vào cái bàn tay đầy lông lá và thô rát của lão.

"Josh !! Josh !! Ông có nghe tôi nói không." (Seth)

"...Tao...Tao nghe rồi...Thằng ôn con chết tiệt..."- Lão Josh gặn giọng lại, đáp một cách thô thiển vào mặt tôi.

Nếu mấy lần trước, tôi sẽ đứng dậy, dùng gối ném vào mặt lão để trả đũa. Thì lần này lại khác, khi nghe tiếng chửi đấy, lòng tôi tự dưng nhẹ nhõm hẳn lên.

Mish nghe thấy giọng của lão gấu chết tiệt cất lên, liền vui mừng, nhào vô ôm lấy lão Josh và khóc nấc lên, phá tan sự lo lắng và hồi hộp, đang dày vò trong lòng em ấy.

"Bác Josh !! Bác tỉnh lại rồi." (Misha)

"Thôi nào, cháu buông ta ra đi...Cháu ôm vậy khiến cho vai ta đau lắm đấy." (Josh)

" Vâ...Vâng ạ.." (Misha)

Nghe theo lời của lão, Misha buông ra khỏi người lão Josh. Lão từ từ ngồi dậy nhưng đầy mệt nhọc. Có vẻ, những vết thương trên người vẫn đang hành hạ lão ta không ngừng.

"Này ! Lão gấu già, khi không giấu hai chúng tôi chuyện ông bị nhiễm bệnh thế." (Seth)

Tôi lạnh lùng trả lời lão ta, vẫn tiếp giấu thứ cảm xúc vui mừng bên trong. Chứ không, lão già ấy mà thấy được, chắc chắn sẽ chọc tôi.

Có điều...Thật sự...Bọn tôi chỉ là những đứa trẻ...Bọn tôi đã suy nghĩ tích cực quá rồi.

Lão Josh gắng gượng ngồi dậy, tựa lưng lên vách thường nhà cũ kĩ và ẩm thấm, thở lấy thở để không ngừng, sắc mặt ngày càng tài mép đi, không còn một điểm nào có thể gọi là" Có chút sức sống" trên khuông mặt của lão ta.

"Josh...Ông...Thật sự không sao đấy chứ ??" - Tôi hỏi lão ta bằng giọng nói đầy sự bất an.

"Con mẹ mày !! Mày mù hay sao mà không thấy vậy hả ?" (Josh)

Lão Josh lập tức quát thẳng vào mặt tôi, nhưng khác với mọi hôm, tiếng quát của lão yếu đến kinh ngạc, khiến tôi còn chẳng thể nhận ra, đó có phải là lão gấu già cục súc mà tôi từng biết.

"Mà thôi...Chắc tao chẳng còn sức đâu để chửi với mày nữa...Hoặc...Đây là lần cuối...Tao quát mày đấy !! Thằng ôn con." (Josh)

"Lần cuối" !? Tôi không nghe nhầm đấy chứ ? Là lần cuối ư ? Lần cuối cùng lão ta quát tôi, lần cuối cùng hai chúng tôi chửi lộn...Lần cuối cùng...Lão ta ở bên cạnh tôi...

"Này...Đừng nói rủi đấy chứ...Ông chắc chắn sẽ sống mà...Con gấu to xác chết tiệt..." (Seth)

"....Mày nghĩ...Một con gấu như tao...Có thể sống sót qua căn bệnh Oripathy...Không qua bất cứ điều trị nào...Có thể sống được ư ?" (Josh)

Tôi biết chứ ! Làm việc cậy lực, không nghỉ một chút nào trong ba tháng qua, không trải qua việc chữa trị, và bị đánh đập gần sống thì sao mà sống sót được.

Nhưng tôi cố gắng né tránh, cố gắng trốn khỏi sự thật phủ phàng ấy. Cái sự thật rằng, tôi sẽ mất đi người thân duy nhất, người duy nhất bên cạnh tôi trên cõi đời này.

"Đừng nói vậy...Bác Josh...Làm ơn đấy..." - Misha bắt đầu hoảng sợ, nắm chặt lấy bàn tay của lão ta, cứ như thể em ấy không muốn buông ra vậy.

Lão Josh rút tay ra khỏi tay em ấy, nhẹ nhàng đưa tay lên, xoa má Misha, dùng giọng nói nhẹ nhàng và đầy yếu ớt nói với em ấy.

"Misha này...Sinh vật sống nào cũng đều có sinh tử luân hồi, sinh ra rồi lại chết đi...Và ta cũng vậy, cái chết đôi khi là sự khởi đầu mới đấy cháu à, vậy nên cháu đừng sợ ta sẽ ra đi." (Josh)

Không !! Tôi không bao giờ tin cái thứ sinh tử luân hồi ấy, chẳng có cái gì là khởi đầu mới cả !! Tất cả chỉ là dối trá, nhằm che đậy đi nổi sợ của cái chết bên trong họ, sợ rằng cuộc đời họ sẽ kết thúc mãi mãi.

Vậy nên, nhưng lời nói ấy của lão chỉ là lời nói dối. Lão Josh mà chết, cuộc đời lão sẽ kết thúc thật sự, và tôi không thể để mất lão được, không muốn lão trở thành cát bụi được !!!

Không nói không rằng, tôi chạy toạt ra khỏi nhà, trước sự kinh ngạc của cả Misha lẫn lão Josh. Kì lạ thay, chẳng ai níu tôi ở lại, làm tôi chẳng hiểu vì sao nữa.

Nhưng điều tôi cần biết duy nhất ngay lúc này, đó chính là tìm sự giúp đỡ của ai đó, tôi chắc chắn rằng, nếu làm thế, lão Josh sẽ được sống, lão ta sẽ ở bên cạnh hai anh em tôi.

Sự giúp đỡ của hàng xóm, sự giúp đỡ của những người bạn xung quanh cái xóm này, hay kể cả việc tôi tìm sự giúp đỡ của đám lưu manh tại xóm này.

Chắc chắn họ sẽ giúp tôi, vì họ biết gia đình của tôi mà, và tôi đã giúp họ lại rất nhiều. Vì thế, tôi có thể khẳng định rằng họ sẽ giúp tôi.

Nhưng... tôi thật ngu ngốc và ngây thơ làm sao....Tôi đã lầm...Tại sao...Tôi lại đặt thứ niềm tin nào đó rằng...Họ sẽ giúp tôi chứ ??

Cứ mỗi khi tôi gặp một người, kể cho họ nghe về việc lão Josh trở thành infected, họ đã lập tức từ chối thẳng thừng.

Thậm chí, khi tôi chỉ vừa hé môi từ " Infected" thôi, họ lại dùng đá, dép, hoặc thứ gì đó ném được, xua đuổi tôi khuất tầm mắt họ. Dù họ biết, tôi không phải là Infected.

Tại sao...Tại sao chứ ??...Tại sao....Họ lại đối xử như thế với tôi...??

Không....Không phải họ...Mà là cái xã hội này....Cái xã hội đầy kì thị chó má ấy !!! Chính nó...Chính nó đã khiến cho họ trở nên như vậy....

Nhưng...Tôi thì oán trách được gì cái xã hội này ?...Một thằng nhóc tầm thường, sinh ra từ một khu ổ chuột nghèo nát...Làm gì có quyền mà đòi công bằng chứ ??

Hai tiếng, tôi đã thật sự dành hai tiếng, chỉ để tìm kiếm một thứ hy vọng mà vốn dĩ, nó chẳng hề tồn tại.

Đêm hôm nay thật là kì lạ, bầu trời bắt đầu đổ mưa, từng cơn mưa nặng hạt bắt đầu trút xuống không ngừng trên con đường về nhà của tôi.

Kì lạ thay !? Sao hôm nay, từng giọt mưa, từng bước chân bước về nhà sau hôm nay nặng trĩu thế này ?

Hay là...Sự tuyệt vọng bên trong tôi, mới là thứ khiến cho tôi cảm thấy nặng nề ??

Và rồi...Khi tôi bước đến trước cửa căn nhà. Đột ngột, một thứ gì đó bên trong tôi trổi dậy. Không phải là sự tuyệt vọng...Mà là bản năng sinh tồn, nó mắc bảo tôi...Bên trong nhà cực kì nguy hiểm.

Không biết lúc ấy tôi đã có suy nghĩ gì ? Nhưng khi cái bản năng ấy trổi dậy lên. Bàn tay tôi đã tự bịt mũi và miệng mình lại, rồi mới mở cửa bước vào.

Để rồi...Tôi đã chứng kiến...Khoảng khắc mà tôi đã để qua đi...Như một cơn gió thoảng qua vậy.

Từng hạt bụi tinh thể Originium bay khắp bên trong nhà, Misha thì đã nằm ngất dưới sàn nhà, bên cạnh em ấy là bộ quần áo của lão ta nằm trên sàn.

Còn lão Josh...Lão già ấy...đã rời xa khỏi cõi đời này...Tan biến thành những hạt bụi Originium.

Nhưng tôi không có thời gian để đau đớn trước cái chết của lão, điều tôi cần thật sự quan tâm hơn...Đó là Misha đang nằm bên trong, cùng với những hạt Originium bay xung quanh.

Đồng nghĩa với việc...Em ấy cũng đã bị nhiễm bệnh Oripathy, trở thành một Infected tiếp theo.

Còn cảm xúc của tôi, hiện giờ nó như thế nào ?? Đau đớn, hoảng loạn, tuyệt vọng, hay một thứ gì đó tiêu cực khá ??

Không có cái nào cả. Tất cả bên trong tôi giờ đây...Chỉ là một sự trống rỗng.

Lý trí gần như đã lấn át hết cảm xúc ben trong tôi, bắt ép tôi đối diện và chấp nhận cái cách mà thế giới này vận hành, cách mà thế giới này tàn nhẫn như thế nào.

Tôi đã tiến thẳng vào trong, chỉ dùng một tay duy nhất ẳm Misha lên vai, tay còn lại che miệng và mũi lại, tránh hít phải tinh thể Originium bay xung quanh.

Dù biện pháp này khá là mỏng mảnh, vì hạt có thể bay vào mắt, hoặc là lỗ tai, nhưng biết còn cách nào khác đâu chứ ? Cùng lắm là mong chờ vào may mắn thôi.

Sức tôi cũng có hạn, không thể ẵm em ấy trên vai được. Vã lại, lúc nãy tôi vác em ấy lên vai, tôi đã mất gần hết sức lực, dùng tay kia để vác em ấy.

Cũng may, khi mà tôi và Misha vừa bước ra khỏi căn nhà được một khoảng xa, đủ cách xa khỏi tầm lây lan của bụi Originium.

Tôi mới có thể dùng tay còn lại, cõng em ấy lên lưng tôi.

Nhưng giờ...Tôi biết phải đi đâu ? Sang xóm 34 ư ?

Không được, dù cho bọn nó có mang nợ tôi nhiều, tôi không thể lợi dụng điều đó mà yêu cầu tụi nó miết được.

Nhưng...Cho dù tôi và Misha có đi bất cứ đâu, với căn bệnh Oripathy bắt đầu lây lan trong cơ thể em ấy, tôi không có đủ điều kiện để mà vừa kiếm tiền và mua thuốc chữa trị em ấy được.

Đến cuối cùng, khi lý trí vẫn còn lấn át chính cảm xúc của tôi... Tôi đã tìm ra giải pháp của mình. Và cái giá tôi đánh đổi lại...Đó là tôi và Misha sẽ không còn ở bên cạnh nhau nữa.

...

...

...

Sáng sớm hôm sau, khi ánh bình minh vừa mới ló dạng, tôi từ bên trong cửa hàng chú Dawton bước ra ngoài.

Đúng vậy, do nhà của tôi đã bị bụi Originium...Hay nói đúng hơn là xác chết của lão Josh bên trong, và phải mất đến sáng mai, nó mới tan hết được.

Vậy nên, tôi đã vác Misha sang cửa hàng chú Dawton để ở nhờ, cũng nhưng là nhờ chú ấy giúp một việc.

Ban đầu, chú đấy rất ngạc nhiên khi bọn tôi lại đến cửa hàng chú ấy vào ban đêm. Nhưng sau khi nghe tôi giải thích hết tất cả những gì tôi nói.

Kể cả cái chết của lão Josh, cũng như là Misha trở thành một Infected do hít phải bụi tinh thể Originium. Chú đã bàng hoàng, đến độ chẳng nói nên lời được.

Và sau khi nhìn tôi một lúc lâu, và nhìn sang Misha, chú ấy đã cho tôi và em ấy ở nhờ qua đêm tại cửa hàng chú ấy.

Vã lại, do cửa hàng và nhà chú ấy là một, nên chú ấy cũng tiện tay chăm sóc Misha luôn. Nhưng đây không phải là điều tôi cần chú ấy giúp.

Vì thực chất, việc tôi ra ngoài vào sáng sớm mới chính là điều tôi đang cần.

Từ phía bên trái con đường bước đến, gã đàn ông tên Andy, người tự nhận là ba của Misha, và là em trai của chú Dawton đã đến.

Tuy nhiên, lần này gã ta không đi một mình, sau lưng gã ta, còn là hai người vệ sĩ thuộc người Kazimierz, đều mặc chung một bộ vest đen, đeo kính râm, và có cùng một cơ thể đầy vạm vỡ.

Nhìn thấy tôi đang đứng trước cửa, gã ta liền nở một nụ cười nhẹ, làm cho tôi mém chút nữa quên rằng, Misha đã từng rùng mình và sợ hãi trước bản chất thật của hắn như thế nào.

Ba người họ liền tới gần chổ tôi đang đứng, nhất là Andy, hắn liền đáp lời chào lại với tôi.

"Chào cháu Seth, lâu rồi không gặp cháu." (Andy)

"Thật ra là mới hồi hôm qua thôi." (Seth)

"Làm gì mà khó tính thế, đây chỉ là cách chào hỏi với nhau thôi mà nhỉ !?" (Andy)

"Xin lỗi, vì tôi là trẻ mồ côi, nên tôi không để ý lắm." (Seth)

Gã Andy ấy không đáp lạ, im lặng nhìn tôi như thể dè chừng tôi...Hoặc là khinh thường tôi vì cách ăn nói hồi nãy.

Tôi thì chả quan tâm, vì từ lúc gặp mặt, tôi đã đoán được bản chất đầy sự "Thảo mai" đâu đây rồi, và hắn còn là một quý tộc nữa. Nên kiểu gì, tôi cũng lường trước được mọi thứ.

Đúng lúc, khi hai chúng tôi đang nói chuyện, chú Dawton từ bên trong bước ra, ngạc nhiên khi thấy chúng tôi đang đứng trước cửa.

"Ồ, em tới rồi à Andy." (Dawton)

"Anh Dawton đó à, rất vui được gặp anh." - Andy quay đầu, nhìn về hướng chú Dawton, tươi cười mà nói tiếp.

"Dạo này anh khỏe chứ ?" (Andy)

"Anh khỏe, mà sao hôm nay đến sớm thế ? Anh tưởng tầm 10h trưa em sẽ đón Misha cơ mà ?" (Dawton)

Đúng vậy, Cái tôi cần chú Dawton giúp đó chính là giao Misha cho gã Andy chăm sóc, tôi đã nhờ chú ấy liên lạc với gã ta.

Và khi chúng tôi liên lạc xong, tôi đã đồng ý với gã ta là sẽ nói với Misha về với gã ta sống, và tôi cũng đã nói luôn tình trạng của em ấy. Thế là gã ta đồng ý ngay, dù biết rằng em ấy đã nhiễm bệnh Oripathy.

"Ừm, nhưng mà em nóng lòng quá, muốn đón con gái liền bây giờ." (Andy)

"Anh biết rồi, thế thì em chờ đi, để Misha ngủ dậy đã rồi anh sẽ dẫn qua." (Dawton)

"Anh Dawton, anh có thể cho em vào thăm con bé không ? Em muốn biết tình trạng của con bé." (Andy)

"Đợi đã." (Seth)

Khi gã Andy cố gắn luồn vào bên trong, tôi đã dùng tay giơ lên chặn cửa lại, với hàm ý không muốn cho hắn vào. Hắn cuối đầu xuống, lườm tôi, nhưng chưa kịp nói gì thì tôi đã nói trước.

"Khoang đã, trước khi ông vào, tôi có một số chuyện muốn hỏi ông." (Seth)

"Chuyện gì cậu bé, nếu đó là về tiền, ta sẵn sàng cho cháu." (Andy)

"Không phải cái gì cũng có thể quy vào tiền bạc được đâu." (Seth)

"Thế cháu muốn cái gì ??" (Andy)

"Tôi muốn hỏi ông. Ông có chắc chắn với tôi rằng, ông sẽ đối xử với Misha thật tốt, dù cho em ấy trở thành Infected không ?" (Seth)

Ban đầu, tôi nghĩ gã ta phải mất một lúc lâu, mới có thể trả lời được. Nhưng khi tôi vừa hỏi xong, hắn liền cười nhẹ và nói.

"Tưởng cái gì ? Cái đấy cháu cứ yên tâm, vì dù gì bản thân ta là một quý tộc, làm thế nào lại đối xử tệ con gái mình chứ ?" (Andy)

Mẹ nó ! Đừng có đùa, chả phải trước kia ông đã khiến cho em ấy bỏ nhà ra đi ư ??

"Còn nữa, nhờ vào danh quý tộc, ta có thể che đậy được việc Misha là một Infected, vậy nên cháu cứ yên tâm." (Andy)

Yên tâm ? Yên tâm thế quái nào được khi mà ông chỉ nói che đậy, chứ không hề nói là chữa trị và duy trì sự sống cho em ấy chứ ??

Dù rằng tôi gần như không hề yên tâm trước lời nói của hắn, nhưng ngoài gã ta ra, tôi chẳng biết cách nào khác, và chỉ có gã ta mới có đủ điều kiện để chăm sóc em ấy thôi.

Bất ngờ, cánh cửa của cửa hàng tự động mở ra, chẳng phải chú Dawton, gã Andy hay tôi mở cả, mà là một người khác.

Đó không ai khác ngoài Misha, Tôi đã cực kì ngạc nhiên, em ấy đã ở ra từ lúc nào thế ? Phải chăng là em ấy đã núp dưới quầy trương bày bên trong, nghe hết tất cả mọi cuộc trò chuyện của bọn tôi rồi ư ??

Ngạc nhiên nhất, ngay tại má bên phải của em ấy, đã bắt đầu mọc lên những tinh thể Originium, là dấu hiệu chứng minh cho căn bệnh Oripathy bên trong em ấy.

Misha tiến đến trước mặt chúng tôi, và không như lúc trước, khi thấy gã Andy thì em ấy sẽ sợ sệt và núp sau lưng tôi, giờ đây, em ấy gần như không hiện lên trên khuông mặt mình một chút sợ hãi hay gì nữa.

Misha bắt đầu tiến đến chổ tôi, tưởng như em ấy sẽ hận tôi, vì sau vài phút nữa, tôi sẽ đưa em ấy trở về cho người cha đã bỏ em ấy lại. Nhưng không.

Em ấy, chỉ nở một nụ cười, nhưng lại mang đầy gánh nặng trên môi, như thể em ấy đang mang một tội lỗi nào đó vậy.

"Anh Seth, em xin lỗi anh...Em xin lỗi vì đã mang đến rắc rối cho gia đình anh." (Misha)

"Misha, em đang nói cái gì vậy ? Em làm gì có mang đến rắc rối cho anh đâu chứ ?" -Tôi băng khoăng đáp.

"...Có lẽ...Anh không thể biết được đâu...Nhưng em biết...Nguồn cơn cho mọi thứ...Nguồn cơn cho tất cả...Chính là em..." (Misha)

"Misha, em..." (Seth)

"Và em biết...Anh làm là vì em, nên em hiểu, vì sao anh muốn đưa em về với ba...Em hiểu...Anh không cần ái náy hay tội lỗi gì đâu..." (Misha)

"..." (Seth)

"Em xin lỗi, vì đã trở thành gánh nặng cho anh, cho bác Josh...Cảm ơn hai người....Đã cho em biết thế nào là gia đình...Tạm...Tạm biệt anh...' Thợ săn' của em..." (Misha)

Dứt lời, em ấy nhanh chóng quay ngoắc đi về hướng gã Andy, nhưng trong cái khoảng khắc ấy, tôi có thể đã nhìn thấy trong thoáng chốc, em ấy đã rơi một giọt lệ mà chỉ có tôi có thể để ý được.

Misha tiến đến, nắm lấy bàn tay của gã ta và nói.

"Ba ơi, mình về thôi." (Misha)

"Được rồi con gái yêu, chúng ta cùng về thôi." (Andy)

Gã Andy nắm thật chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Misha, cùng với hai vệ sĩ sau lưng quay đi, hướng về lối ra của khu ổ chuột này. Bọn họ rời đi, mà chẳng để lại cho tôi và chú Dawton một lời chào tạm biệt nào cả.

Tôi đứng đó, nhìn bóng lưng của Misha dần dần khuất khỏi tầm mắt mình, rồi mới lặng lẽ quay lưng, thẳng về hướng ngôi nhà của tôi.

"Seth này, cháu không ở lại lấy báo rồi đi à ??" (Dawton)

Chú Dawton từ sau lưng tôi la lên, kêu tôi quay lại lấy báo, tôi nhìn về hướng chú ấy, mỉn cười và đáp.

"Không cần đâu ạ, hôm nay cháu muốn nghỉ ngơi một chút." (Seth)

Nói xong, tôi liền chạy thẳng về nhà liền, không ngoảng đầu lại nhìn chú Dawton. Vì giờ đây, có một điều tôi cần phải làm tại chính ngôi nhà của mình.

Khi về đến nơi, tôi từ từ mở cửa ra, dù biết rằng bụi Originium đã bay hết, nhưng tôi vẫn có chút lo sợ nó vẫn còn.

Khi tôi bước vào trong, mọi thứ trông không có gì thay đổi, chỉ trừ...Bây giờ chỉ còn tôi một mình trong căn nhà này.

Nhìn thấy bộ đồ rách nát của lão Josh ở dưới sàn, tôi bước đến, cuối xuống lượm bộ đồ ấy, định là bỏ vào trong một thứ gì đó rồi đem chôm làm ngôi mộ.

Cũng phải, vì cơ thể của lão Josh đã trở thành cát bụi rồi, sao mà tôi có thể hốt lại về được chứ. Vậy nên tôi chỉ còn cách bỏ vào trong thứ gì đó, thay thế cái xác của lão.

Nhưng, khi tôi lượm cái quần vẫn còn dính đầy lông lá của lão lên, tôi nhìn thấy có một tờ giấy trong túi quần rơi ra.

Tôi tò mò, lượm lên và mở nó ra xem đó là thứ gì. Và thật bất ngờ thay, đó là lá thư mà lão Josh muốn gửi cho tôi.

Nội dung trong lá thư ấy ghi như sau.

"Thằng ôn con kia, nếu mày đọc được bức thư này, đồng nghĩa là tao đã đi rồi. Kiểu gì tao cũng đoán trước được điều này, nên đã làm lá thư này cho mày đấy. Đếu dài dòng cho nó mất công, cứ mở tủ áo ra cho tao, tao cho mày một món quà với cổ vật đấy, ráng giữ cho tốt."

Nội dung thật là ngắn, và cực kì cục súc, đúng kiểu của lão Josh. Nhưng giờ đây, tôi gần như chẳng có lấy một chút bực bội nào vì câu nói ấy nữa.

Vì lão đã ra đi rồi, tôi có chửi thì làm gì được cơ chứ ?

Làm theo lời lão Josh, tôi bước đến mở tủ áo ra, hiện lên trước mặt tôi đó là một hộp quà màu xanh lam, đúng màu yêu thích của tôi.

Tôi cầm lấy cái hộp và mở nó ra, lộ ra bên trong hộp quà đó là một cái áo khoác màu đen, với màu điểm nhấn là đỏ.

Nếu nhìn kỹ thì trông nó khá là đắt tiền, vì những sợi chỉ, đường viền trên áo trông có vẻ như dùng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net