Chương 4: Vụ Án 4 - Tình Yêu Kỳ Lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
kế hoạch của bà và khi tôi cầu xin bà tin vào tôi, tôi đã hứa với bà và tôi muốn thực hiện lời hứa đó không chậm trễ, bà sẽ có chứng cớ dứt khoát về điều đó.

Ông chỉ có một lời hứa - Bà nói khi cười - Đó là thỏa mãn sự tò mò của tôi.

- Sư tò mò sẽ được thỏa mãn - Ông ta trang trọng khẳng định - Và vượt khỏi tất cả những điều mà bà có thể chấp nhận nếu ông Aigleroche khẳng định sự lý giải của tôi.

Ông Aigleroche ở một mình. Ông ta hút thuốc bằng tẩu và uống rượu ke-ri. Ông mời Renine một chén nhưng ông này từ chối.

- Còn cháu, Hortense, cháu thế nào rồi? - Ông nói với giọng hơi nặng nề - Cháu biết là ở đây người ta chỉ chơi bời trong các ngày của tháng chín. Cháu hãy tranh thủ chúng. Cháu có một cuộc dạo chơi thú vị với Rérnine phải không?

- Chính đó là đề tài mà tôi muốn nói với ông, thưa ông thân mên - Hoàng tử ngắt lời.

- Ông thứ lỗi cho tôi vì trong mười phút nữa tôi phải đi đến nhà ga tìm một người bạn gái của vợ tôi.

- Ôi! Mười phút thì thừa thãi cho tôi.

- Đúng là thời gian để hút một điếu thuốc, thế rồi sao nữa?

- Không nhiều hơn.

Ông lấy một điếu thuốc trong hộp mà ông Aigleroche mời ông, châm lửa và nói:

- Ông hãy hình dung là sự tình cờ của cuộc dạo chơi đó đã đưa chúng tôi đến một nhà cũ mà chắc chắn ông biết, nhà của Halingre.

- Đúng vậy. Nhưng nhà bị đóng cửa, rào chắn từ một phần tư thế kỷ, tôi nghĩ là thế. Ông không thể vào nhà phải không?

- Có.

- Ông nói tiếp đi! Cuộc dạo chơi thú vị chứ?

- Cực kỳ thú vị. Chúng tôi đã khám phá ra những sự việc lạ lùng nhất.

- Sự việc gì vậy? - Bá tước hỏi và nhìn đồng hồ bỏ túi.

Rénine kể câu chuyện:

- Những phòng bị rào chắn, một phòng tiếp khách mà người ta để nguyên trong sự sắp xếp hằng ngày, một đồng hồ treo tường như bằng phép lạ, đánh chuông vào đúng lúc chúng tôi đi đến...

- Những chi tiết nhỏ thú vị - Ông Aigleroche nói lẩm bẩm.

- Có điều tốt đẹp hơn, chắc thế. Chúng tôi trèo lên chỗ cao của vọng lâu và từ đó, chúng tôi thấy trên một cái tháp, khá xa lâu đài... chúng tôi thấy hai xác chết, đúng hơn là hai bộ xương... một nam một nữ còn có bộ quần áo mà bọn họ mặc khi bị ám sát che phủ.

- Ô! Ô! Bị ám sát? Đó là một sự giả dụ đơn giản...

- Chắc chắn thế, và chính vì việc đó mà chúng tôi đến quấy rầy ông. Thảm cảnh đó đúng ra phải đi ngược lên hai chục năm, vào thời kỳ đó nó có được biết không?

- Thực sự không - Bá tước Aigleroche tuyên bố - Tôi không bao giờ nghe nói về bất cứ một vụ án nào, một vụ mất tích nào.

- A! - Rénine hình như hơi lúng túng và nói - Tôi mong có một số tin tức.

- Tôi lấy làm tiếc.

- Trong trường hợp đó, xin thứ lỗi cho tôi.

Ông đưa mắt hỏi Hortense và đi ra phía cửa.

Nhưng ông thay đổi ý kiến:

- Thưa ông thân mến, ông không thể, ít ra cũng cho tôi liên hệ với những người thân cận của ông, của gia đình ông... những người biết sự việc ra sao?

- Của gia đình tôi? Vì sao?

- Bởi vì tài sản của Halingre đã thuộc về và chắc chắn hiện còn thuộc về Aigleroche. Các huy hiệu cho thấy con đại bàng đậu trên khối đá... trên một hòn đá. Và ngay tức thời mối liên hệ đè nặng lên tôi.

Lần này thì Bá tước tỏ ra ngạc nhiên. Ông lấy chai rượu và cái cốc rồi nói:

- Ông cho tôi biết điều gì nào? Tôi không biết quan hệ láng giềng đó.

Rénine nhún vai và mỉm cười:

- Tôi tin rằng, ông không quá bị thúc ép chấp nhận một mức độ họ hàng nào đó giữa các ông... và người chủ sở hữu không quen thuộc này.

- Vậy đó là một con người ít được hoan nghênh chăng?

- Rất đơn giản, đó là một người đàn ông bị giết.

- Ông nói gì vậy?

Bá tước đứng dậy. Hortense rất cảm động nói lắp bắp:

- Ông có tin chắc là có án mạng và án mạng đó do một ai đó trong lâu đài phạm phải không?

- Hoàn toàn tin chắc.

- Nhưng tại sao lại có sự tin chắc như vậy?

- Bỏi vì tôi biết hai xác chết là ai và nguyên nhân của án mạng.

Hoàng tử Rénine chỉ khẳng định và khi nghe ông nói, người ta tin rằng ông ta dựa vào các chứng cớ chắc chắn nhất.

Ông Aigleroche đi lại trong phòng, hai bàn tay để sau lưng. Cuối cùng ông nói:

- Tôi luôn có trực giác là đã xảy ra một điều gì đó, nhưng tôi không tìm cách biết... Vậy là, đã hai mươi năm, một người bà con của tôi, một người họ hàng xa, đến ở nhà của Halingre. Tôi mong rằng, do tên mà tôi mang, chuyện này tôi không biết, tôi xin nhắc lại, nhưng tôi nghi ngờ, luôn ở trong bóng tối.

- Vậy thì người bà con đó đã giết?...

- Đúng, ông ta buộc phải giết.

Rénine lắc đầu.

- Tôi rất lấy làm tiếc phải chỉnh lại câu đó thưa ông. Sự thật là người bà con của ông đã giết người một cách lạnh lùng và hèn nhát. Tôi không biết có án mạng nào được thực hiện với sự bình tĩnh và xảo trá hơn.

- Ông biết gì về chuyện đó?

Thời điểm đã đến để Rénine trình bày, đây là thời điểm nghiêm trọng, rất hồi hộp mà Hortense cảm thấy dù còn chưa đoán biết gì về thảm cảnh mà hoàng tử từng bước đề cập đến.

- Cuộc phiêu lưu rất giản dị - Ông nói - Tất cả cho phép tin rằng ông Aigleroche đã kết hôn và ở quanh vùng của nhà Halingre có một cặp vợ chồng khác ở mà hai người chủ của hai toà lâu đài có quan hệ hữu nghị. Chuyện gì đã xảy ra? Ai trong bốn người là ngưòi đầu tiên đưa đến sự rắc rối trong quan hệ của hai tổ ấm? Tôi không thể nói điều đó. Nhưng có một cách giải thích tức thời hiện ra trong trí óc tôi, đó là bà vợ của người bà con của ông, bà Aigleroche đã đưa ra một cuộc gặp với người chồng khác trong tháp có cây tầm xuân, tháp này có một lối ra trực tiếp trên cánh đồng. Biết được thủ đoạn, người họ hàng Aigleroche của ông quyết định trả thù nhưng với cách thức thế nào để không xảy ra tai tiếng và để không một ai biết là những người phạm tội đã bị giết. Tuy nhiên, ông ta đã nhận thấy - điều mà tôi cũng đôi lúc nhận thấy - là có một nơi của lâu đài, ở vọng lâu người ta có thể thấy, qua đỉnh các ngọn cây và qua các thung lũng của công viên, cái tháp ở cách đó tám trăm mét và chỉ riêng có chỗ đó người ta nhìn thấy đỉnh của tháp. Vậy là ông ta khoét một lỗ qua ụ, ở tại chỗ của một lỗ châu mai cũ đã bỏ đi và từ đó, nhờ vào một ống nhòm nằm chính xác ở đáy của một rãnh đào, ông ta tham dự vào cuộc gặp gỡ của hai người phạm tội. Và cũng chính tại đó sau khi đã dùng tất cả các biện pháp, khi đã tính toán tất cả các khoảng cách, cũng tại đó chiều chủ nhật ngày 5 tháng chín, khi lâu đài vắng vẻ, ông ta đã giết cặp tình nhân bằng hai phát súng.

Sự thật hiện ra. Ánh sáng ban ngày chống lại bóng tối. Bá tước nói lẩm bẩm:

- Đúng... đúng là điều đó đã xảy ra... Sự việc đã diễn ra như vậy với người bà con họ hàng Aigleroche của tôi...

- Tên sát nhân - Rénine tiếp tục - Ông ta cẩn thận bịt kín lỗ châu mai với một hòn đất. Không bao giờ người ta biết được hai xác chết thối rữa ở trên cao của cái tháp ấy, nơi mà không ai đi đến bao giờ và ông ta đã phá cầu thang bằng gỗ. Việc còn lại của ông ta là giải thích sự mất tích của vợ ông và bạn ông. Sự giải thích dễ dàng. Ông ta tố cáo bọn họ đã trốn đi cùng nhau.

Hortense đứng bật dậy. Ngay tức thời như câu nói đó là một sự phát hiện đầy đủ và đối với cô là tuyệt đối bất ngờ, cô hiểu Rénine muốn đi đến đâu.

- Ông nói cái gì?

- Tôi nói là ông Aigleroche tố cáo vợ mình và bạn của ông ta là đã chạy trốn cùng nhau.

- Không, không - Bà ta kêu lên - Không, tôi không thể chấp nhận...Nó liên quan đến một người họ hàng của dượng tôi... Vậy thì tại sao xen lẫn hai câu chuyện?...

- Tại sao xen lẫn chuyện này với một chuyện khác đã là một vấn đề của thời kỳ ấy? - Hoàng tử trả lời - Nhưng tôi không xen lẫn chúng, thưa bà thân mến, chỉ có một câu chuyện và tôi kể lại nó như nó đã xảy ra.

Hortense quay về phía dượng mình. Ông ta ngồi im, hai cánh tay bắt chéo và đầu ông nằm trong bóng tối do bóng của chiếc chụp đèn tạo thành. Tại sao ông ta không phản đối?..

Rénine lặp lại một cách cương quyết:

- Chỉ có một câu chuyện. Ngay trong buổi chiều của ngày 5 tháng chín ấy, lúc tám giờ, ông Aigleroehe, chắc chắn đã đưa ra lý do là ông ta đi tìm những kẻ chạy trốn đã rời bỏ lâu đài của mình sau khi đã rào chắn nó. Ông đi ra khỏi lâu đài và để tất cả các căn phòng như cũ và chỉ mang theo khẩu súng bày trong tủ kính của ông. Ở phút cuối cùng, ông có một linh cảm, nay đã được chứng thực là việc phát hiện cái ống nhòm này đã giữ một vai trò như vậy trong việc chuẩn bị vụ án mạng của ông, có thể dùng làm khởi điểm cho một cuộc điều tra và ông ta đã vứt nó vào trong vỏ hộp đồng hồ với mong muốn chấm dứt việc đu đưa của quả lắc. Hành động máy móc mà mà tất cả các tên sát nhân đương nhiên phạm phải, đã phản lại ông ta hai mươi năm sau. Đồng hồ tiếp tục chạy, tám giờ thì đánh chuông, và... tôi có sợi dây thần Ariane đưa tôi đi vào trong mê cung.

Hortense nói bập bẹ:

- Cần chứng cớ!... Cần chứng cớ!...

- Chứng cớ ư? - Rénine mạnh mẽ đáp lại.

Nó đầy rẫy và bà cũng biết chúng như tôi. Ai lại có thế giết người ở một khoảng cách tám trăm mét nếu không phải là một xạ thủ thiện nghệ, một người thợ săn nhiệt tình, có phải là ông Aigleroche không? Những chứng cớ? Tại sao không có gì bị lấy đi ở lâu đài ngoài cây súng, những cây súng mà một người thợ săn nhiệt tình không thể bỏ qua, nếu không phải là ông Aigleroche... thì tại sao chúng ta lại tìm thấy các khẩu súng ấy được bố trí theo bảng sưu tập vũ khí? Các chứng cớ ư? Và cái ngày 5 tháng chín, ngày tháng của án mạng đã để lại trong tâm hồn của tên sát nhân một kỷ niệm kinh hoàng mà hàng năm, vào thời kỳ ấy và chỉ vào thời kỳ ấy, ông ta tập hợp quanh mình các trò giải trí vào ngày 5 tháng chín, ông quên đi nếp sống điều độ của mình chăng? Nhưng chúng ta đang ở ngày 5 tháng chín năm nay. Các chứng cớ ư? Những chứng cứ này không đủ cho bà sao?

Và Rénine giơ cánh tay ra và chỉ Bá tước Aigleroche, người đang gục xuống trên ghê tựa, giấu đầu mình giữa hai bàn tay trước sự gợi lại kinh hoàng của quá khứ.

Hortense không có một sự phản ứng nhỏ nhoi nào. Bà chưa bao giờ yêu dượng mình hay đúng hơn là chú của chồng bà. Bà chấp nhận ngay sự buộc tội chống lại ông.

Một phút trôi qua, hết cốc này đến cốc khác, ông Aigleroche rót rượu keri và hai lần uống cạn cốc của mình. Sau đó ông đứng dậy và tiến lại gần Rénine.

- Dù câu chuyện có xác thực hay không, thưa ông, người ta không thể gọi là sát nhân khi người chồng trả thù danh dự của mình và loại bỏ người hôn phu không trung thành.

- Không - Rénine đáp lại - Tôi chỉ đưa ra lời giải thích đầu tiên của câu chuyện. Còn có những sự việc khác cực kỳ nghiêm trọng hơn... và có thể thực hơn... sự giải thích khác mà một cuộc điều tra tỉ mỉ chắc chắn sẽ đưa đến đích.

- Ông muốn nói điều gì vậy?

- Điều này đây - Có lẽ nó không liên quan đến một ông chồng theo công lý như tôi đã giả dụ một cách độ lượng. Có thể nó liên quan đến một người bị phá sản đang nhòm ngó của cải và người vợ của bạn mình và để đạt mục đích đó hắn tìm cách loại bỏ chồng của bà ta và vợ của chính mình bằng việc lôi kéo bọn họ vào trong một cạm bẫy, khuyên bọn họ đi thăm cái tháp bỏ hoang ấy và từ xa, được che giấu kỹ, giết bọn họ bằng súng.

- Không, không - Bá tước chống lại – Không, tất cả cái đó là không đúng.

- Tôi không nói không. Tôi dựa vào lời tố cáo của tôi trên các chứng cứ, nhưng cũng trên trực giác và các lý lẽ mà cho đến nay là hoàn toàn chính xác. Tuy nhiên, tôi rất muốn cách giải thích thứ hai này là không đúng. Nhưng trong trường hợp đó, tại sao lại có sự hối hận? Người ta không hối hận khi người ta trừng phạt người có tội.

Người ta có hối hận khi người ta giết. Đó là một gánh nặng phải mang. Có phải bỏ ra nhiều trăn trở khi ông Aigleroche sau này cưới vợ goá của nạn nhân ông ta không? Tất cả là ở đó, thưa ông. Tại sao có cuộc hôn nhân đó? Ông Aigleroche bị bại sản ra sao? Người đàn bà mà ông cưới lần thứ hai có giàu không? Hoặc là bọn họ yêu nhau và được sự đồng ý của bà ta mà Aigleroche đã giết người vợ đầu tiên của mình và chồng của vợ thứ hai của ông? Có nhiều vấn đề mà tôi không biết và tại thời điểm này chẳng có ích gì, nhưng luật pháp với tất cả các biện pháp mà nó có thì sẽ không có khó khăn để làm sáng tỏ chúng.

Ông Aigleroche lảo đảo. Ông phải dựa lưng vào một ghế tựa, với bộ mặt lờ đờ ông nói lắp bắp: '

- Ông sẽ đi báo cho nhà chức trách sao? I

- Không, không - Rénine tuyên bố - Trưóc tiên là có điều quy định. Và sau đó là hai mươi năm hối hận và lo sợ, một kỷ niệm theo đuổi người phạm tội đến giờ cuối cùng của ông ta, cố nhiên là sự bất hoà trong cuộc sống gia đình, sự căm thù, địa ngục của mỗi ngày... và để kết thúc thì buộc phải quay lại chỗ đó để xoá bỏ các dấu vết của vụ án mạng đôi, sự trừng phạt kinh hoàng khi đi lên tháp đó, khi sờ vào các bộ xương ấy, khi lột bỏ quần áo cho chúng và chôn bọn chúng... thế là đủ.

Chúng ta đừng đòi hỏi nhiều hơn và chúng ta đừng vứt tất cả cái đó làm mồi cho công chúng và gây ra một tai tiếng cho cháu gái của ông Aigleroche. Không. Chúng ta hãy bỏ lại tất cả sự ô nhục ấy.

Bá tước lấy lại tư thế của mình trước bàn, bàn tay ông quặp vào quanh trán - Ông nói thì thầm: "Thế rồi, tại sao?...".

- Tại sao có sự can thiệp của tôi? - Rénine nói - Nếu tôi nói, đó là để đạt được một mục đích nào đó, phải thế không? Thực ra, dù sự can thiệp nhỏ đến đâu thì cũng cần một sự trừng phạt và rất cần cho cuộc trao đổi của chúng ta để đến một chung cuộc thực tế. Nhưng bà đừng sợ gì hết. Ông Aigleroche sẽ được thoát hiểm với giá rẻ.

Cuộc chiến đấu đã kết thúc. Bá tước cảm thấy chỉ còn một thể thức nhỏ cần làm tròn, một sự hy sinh cần chấp nhận và lấy lại một ít bình tĩnh, ông ta nói với một sự mỉa mai nào đó:

- Bao nhiêu?

Rénine phá lên cười.

- Tuyệt vời. Ông hiểu tình hình. Duy ông sai lầm khi cáo giác tôi. Tôi, tôi làm việc vì đanh dự.

- Trong trường hợp đó thì sao?...

- Cùng lắm thì cần một sự bồi hoàn lại.

- Một sự bồi hoàn?

Rénine cúi người xuống bàn giấy và nói:

- Có ở chỗ kia, trong một ô tủ có các ngăn kéo, một biên bản đang chờ chữ ký của ông. Đó là một dự án của sự thoả hiệp giữa ông và cháu gái ông, bà Hortense Daniel, liên quan đến tài sản của bà, tài sản đã bị phân tán mà ông là người chịu trách nhiệm. Ông hãy ký bản thoả hiệp ấy đi.

Ông Aigleroche nhún vai.

- Ông có biết số tiền đó là bao nhiêu không..

- Tôi không muốn biết nó.

- Và nếu tôi từ chối thì sao?

- Tôi yêu cầu một cuộc gặp với nữ Bá tước Aigleroche.

Không còn do dự nữa, Bá tước mở ngăn kéo của mình, lấy ra một văn kiện giấy có dán tem và nhiệt tình ký tên.

- Đây này - Ồng nói - và tôi mong rằng...

- Ông mong cũng như tôi là không còn gì liên quan giữa chúng ta phải không? Tôi tin chắc là thế. Chiều nay tôi đi khỏi đây và cháu gái ông thì ngày mai, chắc thế. Từ biệt, thưa ông.

Trong phòng khách, khi chưa có một người khách nào xuống, Rénine giao giấy chứng thư cho Hortonse. Bà tỏ ra rất mãn nguyện về tất cả những điều mà bà đã nghe và một việc gì đó làm bà áy náy còn hơn là ánh sáng khắt khe này chiếu sáng lên quá khứ của dượng bà, đó là sự sáng suốt cực kỳ và sự tỉnh táo phi thường của người đàn ông mà, từ một vài giờ qua, điều hành các diễn biến và làm nổi lên trước con mắt của ông hình ảnh của thảm kịch không có ai tham dự.

- Bà có bằng lòng về tôi không? - Ông hỏi.

Bà giơ hai bàn tay cho ông.

- Ông đã cứu tôi khỏi Rossigny. Ông đã cho tôi tự do và độc lập. Từ trái tim tôi cảm ơn ông.

- Ôi! Tôi không đòi hỏi bà điều đó - Ông nói – Điều trước tiên mà tôi muốn, đó là làm bà giải trí. Cuộc sống của bà đơn điệu và thiếu chủ định. Và hôm nay có như thế nữa không?

- Làm sao ông có thế đặt cho tôi một câu hỏi như vậy? Tôi đã sống những phút mạnh mẽ và khác lạ nhất.

- Chính đó là cuộc sống - ông nói - Khi người ta biết nhìn và tìm tòi. Sự phiêu lưu có ở mọi nơi, ở cuối một túp lều tranh tồi tệ nhất, dưới cái mặt nạ của con người thông thái nhất. Khắp mọi nơi, nếu người ta muốn như thế, người ta có lý do để rung cảm, để làm điều thiện, để cứu một nạn nhân, để chấm dứt một sự bất công.

Bà nói thì thầm vì bị kinh ngạc bởi uy thế và quyền lực của ông ta:

- Ông là ai vậy?

- Một người phiêu lưu, không có gì khác. Một người thích sự phiêu lưu. Cuộc sống chỉ có ý nghĩa ở những giờ phiêu lưu, những cuộc phiêu lưu của người khác hay của bản thân. Cuộc phiêu lưu hôm nay đã làm bà choáng váng bởi vì nó đã đụng vào chỗ sâu thẳm nhất của con người bà. Nhưng các cuộc phiêu lưu của người khác cũng không kém phần say mê. Bà có muốn thử không?

- Làm sao?

- Mong bà trở thành bạn đường phiêu lưu của tôi. Nếu một ai đó kêu gọi tôi giúp đỡ, hãy cùng tôi giúp họ. Nếu sự tình cờ hay nếu bản năng của tôi đưa tôi tìm ra một tội phạm hoặc khám phá ra một nỗi đau thì chúng ta cùng cộng tác. Bà có muốn không?

- Đồng ý - Bà nói - Nhưng...

Bà do dự. Bà tìm hiểu dự án bí mật của Rénine.

- Nhưng - Ông kết thúc trong tiếng cười - Bà hơi nghi ngờ một tí: Vậy thì người thích phiêu lưu đó muốn dẫn tôi đến đâu? Rõ ràng là "tôi làm vui lòng ông ta và chỉ ngày này hoặc ngày khác ông ta sẽ nổi giận vì đụng đến danh dự của ông". Bà đã có lý. Giữa chúng ta cần có một hợp đồng cụ thể.

Rất cụ thể - Hortense nói. Bà thích đặt câu chuyện vào một giọng đùa cợt - Tôi nghe các đề nghị của ông.

Ông suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục:

- Thôi được, thế này nhé. Hôm nay là ngày của cuộc phiêu lưu đầu tiên, đồng hồ của Halingre đã đánh tám tiếng. Bà có muốn là chúng ta chấp nhận sự dừng lại của nó và bảy lần đánh nữa, trong thời hạn ba tháng, thí dụ thế, chúng ta sẽ cùng theo đuổi những sự phiêu lưu thích thú? Và bà có muốn là ở lần thứ tám bà sẽ nhất trí với tôi không?...

- Cái gì?...

- Bà hãy ghi nhận là sẽ luôn luôn tự do để rời bỏ tôi giữa đường nếu tôi không làm cho bà được thích thú. Nhưng nếu bà đi theo tôi đến cùng và nếu bà cho phép tôi bắt đầu và hoàn thành cùng bà lần phiêu lưu thứ tám trong ba tháng nữa, vào ngày 5 tháng chạp, ở vào ngay thời điểm mà lần đánh chuông thứ tám của đồng hồ, và nó sẽ đánh, bà hãy tin chắc điều đó vì quả lắc cũ bằng đồng sẽ không dừng lại trên vòng lắc của nó - bà sẽ nhất trí với tôi...

- Cái gì? - Bà nhắc lại trong tư thế hơi có nhúm do phải chờ đợi.

Ông giữ im lặng. Ông nhìn những làn môi đẹp mà ông muốn đòi hỏi như là một phần thưởng và ông tin chắc là người phụ nữ trẻ đã hiểu và ông cho rằng không cần thiết phải nói một cách rõ ràng hơn. 1

- Chỉ riêng niềm vui thấy bà là đủ cho tôi.. Không phải cho tôi mà cho bà đạt các điều kiện. Các điều kiện ấy là gì? Bà đòi hỏi gì nào?

Bà biết ơn ông về sự kính trọng của ông và trả lời trong khi cười:

- Điều tôi đòi hỏi?...

- Vâng.

- Tôi có thể đòi hỏi bất cứ điều gì khó khăn không?

- Mọi thứ đều dễ dàng cho người nào muốn có bà.

- Và nếu sự đòi hỏi của tôi là không thể được thì sao?

- Chỉ có điều không thể được làm tôi thích thú.

Bà nói:

- Tôi đòi ông trả lại cho tôi một cái kẹp móc cũ của áo chẽn gồm có hạt lông não dát trong một cái đế bện sợi vàng. Nó là của riêng mẹ tôi cho tôi và mọi người đều biết là nó đưa lại vinh dự cho mẹ tôi và cả tôi. Từ ngày cái cặp móc bị trộm mất, tôi rất đau khổ. Ông hãy hoàn nó lại cho tôi, thưa quí ông tài giỏi.

- Cái cặp móc của bà đã bị trộm mất lúc nào?

Bà ta quá đỗi vui vẻ:

- Đã bảy năm... hoặc tám năm... hoặc chín năm, tôi không biết gì đâuu... tôi không biết ở đâu... tôi không biết tại sao... tôi không biết ...



- Tôi sẽ tìm thấy nó - Rénine khẳng định - và bà sẽ được sung sướng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net