Chương 4: Vụ Án 4 - Tình Yêu Kỳ Lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn hãy nhìn con người giữ vai trò đầu bếp... Serge Rénine nói.

- Ông ta có gì đặc biệt? - Hortense hỏi.

Bọn họ đang ở trong rạp xi-nê trên đại lộ mà ở đó Hortense đã kéo Rénine đến xem một nữ diễn viên có quan hệ mật thiết với bà - Rose Andrée - hình ảnh bà ta nổi bật trên tờ quảng cáo. Đó là chị em cùng cha khác mẹ của bà, bố của họ đã kết hôn hai lần. Có một thời gian, do tức giận nhau, ngay cả thư bọn họ còn không viết cho nhau nữa. Một con người đẹp đẽ với cử chỉ mềm mại và bộ mặt tươi cười, Rose Andrée sau khi tham gia đóng kịch không có nhiều thành công, đã nổi lên ở xưởng phim như là một nữ diễn viên có triển vọng lớn. Buổi tối đó, cô làm sôi động cho bộ phim bằng nhiệt tình và sắc đẹp rực rỡ của mình dù nó khá tồi: Công chúa Hạnh phúc.

Không trả lời trực tiếp, Rénine lại nói trong một lần nghỉ của cuộc buổi diễn:

- Tôi tự an ủi mình về các phim dở bằng việc quan sát các nhân vật thứ yếu. Làm sao các con quỷ khốn nạn ấy trong khi lặp lại mười hoặc hai mươi lần một số cảnh nào đó lại không nhân một lần "diễn quyết định", để nghĩ đến một việc khác với vai trò mà nó diễn? Chính những lần giải trí nhỏ ấy đi sâu một ít vào tâm hồn và bản năng của nó là đáng ghi nhớ. Như vậy, bà hãy xem người đầu bếp này...

Bây giờ màn ảnh cho thấy một bàn ăn được phục vụ một cách xa hoa do công chúa Hạnh phúc có các tình nhân của mình bao quanh chủ trì. Có nửa tá hầu bàn trai được điều khiển bởi người đầu bếp, một người to khoẻ, mũi dày, mặt thô và lông mày lớn giao nhau thành một đường.

- Một cái đầu của con vật - Hortense nói - Ông thấy gì đặc biệt ở hắn ta?

- Hãy quan sát cách thức mà hắn ta nhìn chị bà và hắn ta cứ nhìn như vậy một cách không rời mắt.. Rõ ràng là trong lòng hắn có những tình cảm riêng tư với Rose Andrée, những tình cảm không có bất cứ một mối liên hệ nào với vai trò người ở vô danh của nó. Không có ai nghi ngờ điều đó trong thực tế nhưng trên màn ảnh, khi hắn không giữ gìn hoặc khi hắn tưởng là các bạn tập của hắn không thấy hắn thì bí mật của hắn lộ ra: Xem đây... (người dịch dịch khó hiểu quá, cố biên tập lại mà không thể, hic)

Người đàn ông không động đậy nữa. Đó là lúc kết thúc bữa ăn. Công chúa uống một cốc rượu sam-panh và hắn ngắm cô ta bằng đôi mắt loé sáng của hắn mà các lông mày đã che kín một nửa.

Trong hai lần nữa, bọn họ bắt quả tang ở hắn những lời nói đặc biệt mà Rénine gán cho một ý nghĩa say đắm, còn Hortense thì nghi ngờ. "Đó là một cách nhìn của hắn, cách nhìn của con người ấy" bà nói. Đoạn phim kết thúc. Còn có đoạn thứ hai. Bản chỉ dẫn chương trình thông báo là "một năm đã trôi qua và công chúa Hạnh phúc sống trong một ngôi nhà tranh Nóc-măng xinh đẹp, có cây leo chăng hoa cùng với một nhạc sĩ không giàu mà bà ta chọn làm chồng".

Luôn hạnh phúc như người ta có thể nhận thấy điều đó trên màn ảnh, công chúa vẫn luôn quyến rũ, luôn có nhiều người cầu hôn rất khác nhau vây quanh. Tư sản và quý phái, nhà tài chính và nông dân, tất cả những người đàn ông bị ngất đi trước bà, và quan trọng nhất, còn có một người đàn ông cục cằn cô độc, một người tiều phu lông lá, nửa hoang dã mà bà gặp trong tất cả các lần dạo chơi của bà. Được trang bị một cái rìu, với vẻ đáng sợ và xảo trá, hắn ta lượn lờ quanh ngôi nhà tranh và người ta cảm thấy lo sợ một hiểm họa đe doạ Công chúa Hạnh phúc. "Này, này - Rénine thì thầm - bà có biết người đàn ông của rừng ấy là ai không"?

- Không biết.

- Đó là người đầu bếp, đơn giản thế thôi. Người ta dùng cùng một diễn viên cho hai vai.

Từ công việc, dù có sự biến dạng của dáng người, với cách đi nặng nề, và đôi vai rộng của người tiều phu, vẫn lộ rõ thái độ và cử chỉ của người đầu bếp và ngay cả dưới bộ râu cằm nhẵn nhụi và bộ tóc dày và dài, người ta cũng nhận ra cái mặt vừa mới cạo, cái mũi của con vật và đường lông mày rậm. Ở phía xa, công chúa đi ra khỏi nhà tranh. Người đàn ông nấp mình sau một lùm cây. Thỉnh thoảng, màn hình cho thấy ở đó lộ ra đôi mắt dữ dằn hoặc bàn tay sát nhân có ngón cái cực lớn của hắn.

- Hắn làm tôi sợ - Hortense nói - trong thực tế, hắn là điều kinh hoàng.

- Bởi vì hắn đang diễn cho lợi ích riêng của hắn - Rénine nói - Bà biết rõ là trong khoảng thời gian ba hoặc bốn tháng khi mà phim được tách ra hai thời kỳ quay, tình yêu của hắn có tiến bộ và đối với hắn, không còn công chúa nữa mà chính là Rose Andrée.

Người đàn ông ngồi xổm xuống. Nạn nhân đến gần, nhẹ nhàng và ngờ vực. Bà đi qua, nghe tiếng động, dừng lại và nhìn với vẻ mặt tươi cười rồi trở nên chăm chú, sau đó thì lo âu và càng lúc càng ưu tư. Người tiều phu rẽ các cành cây và đi qua lùm cây.

Bọn họ mặt đối mặt. Hắn mở vòng tay như để vồ lấy bà. Bà kêu lên, gọi sự cầu cứu nhưng bị nghẹt thở và các cánh tay bao lấy bà khiến bà không thể có một sự chống đối nhỏ nhoi nào. Thế rồi hắn vác bà lên vai và phi nước đại.

- Bà đã chịu thua chưa? - Rénine thì thầm

Bà có tin là người diễn viên cấp bậc thứ hai mươi ấy có được sức mạnh và nghị lực như vậy nếu đó là một người đàn bà khác với Rose Andreé không?

Người tiều phu đi đến bên bờ một con sông rộng, gần một cái thuyền cũ bị mắc kẹt trong bùn. Hắn ta đặt thân hình bất động của Rose Andreé vào đó, tháo dây buộc thuyền và bắt đầu theo bờ đi ngược dòng sông.

Sau này, người ta thấy hắn cặp bờ rồi vượt qua khoảng trống của một rừng cây và dấn mình vào giữa những cây lớn và những cồn đá. Sau khi đặt công chúa xuống, hắn quét dọn cửa một cái hang mà ánh sáng lọt vào bằng một khe nghiêng.

Một loạt ảnh chiếu cho thấy sự điên khùng của người chồng, sự tìm kiếm, việc phát hiện ra các cành cây nhỏ bị Công chúa hạnh phúc bẻ gãy trên đường đi, chỉ rõ con đường cần đi theo.

Sau đó là chung cuộc, cuộc chiến đấu đáng sợ giữa một người đàn ông và người đàn bà và vào lúc người đàn bà kiệt sức, chịu khuất phục, bị lật nhào thì sự xuất hiện đột ngột của người chồng và một phát súng vào ngã con vật hung dữ....

Lúc bốn giờ, sau khi họ đi ra khỏi rạp chiếu bóng, Rénirie thấy ô tô đang đợi bèn ra hiệu lái xe đi theo ông. Cả hai đi trên đại lộ và đường phố Hoà Bình. Rénine, sau một lúc im lặng dài, làm cho người đàn bà trẻ lo lắng ngoài ý muốn, hỏi bà:

- Bà có yêu chị mình không?

- Có, rất nhiều.

- Tuy nhiên, bà đã giận cô ấy?

- Tôi đã giận trong thời gian tôi có chồng. Rose là một người phụ nữ khá đỏm dáng với đàn ông. Tôi ghen và thực sự không có lý do. Nhưng tại sao ông lại nêu câu hỏi đó?

- Tôi không biết... cái phim ấy đi theo tôi và biểu hiện của con người đó lạ lùng quá!

Bà cầm lấy cánh tay của ông và sôi nổi nói:

- Cuối cùng, cái gì, ông nói đi! Ông đang giả thiết điều gì?

- Điều mà tôi giả thiết à? Tất cả và không có gì. Nhưng tôi không thể ngăn mình tin rằng chị của bà đang lâm nguy.

- Một giả thiết đơn giản.

- Đúng, nhưng là một giả thiết căn cứ trên các sự việc gây ấn tượng cho tôi. Theo ý tôi, cảnh bắt cóc biểu hiện không phải là sự xâm chiếm của người rừng chống lại Công chúa Hạnh phúc, mà là một cuộc tấn công mạnh mẽ và điên cuồng của một người diễn viên chống lại người đàn bà mà ông ta thèm muốn. Đúng vậy, điều đó xảy ra trong những giới hạn đặt ra cho những vai diễn và không ai phát hiện - không ai, ngoại trừ có thể là Rose Andrée. Nhưng tôi, tôi bắt quả tang những tia chớp của dục vọng mà không nghi ngờ gì, để lại những cái nhìn ham muốn và ngay cả quyết tâm của kẻ sát nhân; những bàn tay co chặt sẵn sàng bóp chết và cuối cùng là hai mươi chi tiết, chứng minh cho tôi là vào thời kỳ đó, bản năng của con người đó thúc đẩy ông ta giết người đàn bà không thể thuộc về ông ta.

- Thôi được, vào thời kỳ đó, có thể - Hortense nói - Nhưng sự đe doạ được gạt bỏ vì nhiều tháng đã trôi qua.

- Cố nhiên... cố nhiên... nhưng dù sao, tôi muốn biết tin.

- Từ ai?

- Ở Công ty thế giới nơi đã quay phim. Vậy thì, đây là bàn giấy của công ty. Bà có muốn lên ô tô và chờ một ít phút không?

Ông ta gọi Clément, người lái xe của ông và khởi hành.

Thực chất, Hortense còn nghi ngờ. Tất cả các biểu hiện tình yêu ấy mà bà không phủ nhận, cả sự cuồng nhiệt cũng như sự man rợ, hình như với bà là một trò chơi hợp lý của một người diễn viên.

Bà không nắm được gì về toàn bộ thảm kịch đáng sợ mà Rénine khẳng định đã đoán được và tự hỏi mình là liệu ông ta có tưởng tượng quá đáng không.

Khi ông trở lại, bà hỏi ông với vẻ giễu cợt là ông đã ở đâu? Bí mật chăng? Sự chuyển biến bất ngờ chăng?

- Thôi đủ rồi - Ông nói với vẻ mặt lo lắng.

Ngay sau đó bà trở nên lúng túng.

- Ông nói gì vậy?

Ông ta kể lại một mạch:

- Người đàn ông ấy là Dalbrèque. Đó là một người khá kỳ lạ, kín đáo, trầm mặc và luôn tránh mặt bạn bè của mình. Người ta không bao giờ thấy ông ta đặc biệt quan tâm đến chị bà. Tuy nhiên, diễn xuất của ông vào cuối giai đoạn thứ hai, tỏ ra rất nổi bật cho nên người ta đã ký với ông một hợp đồng cho một phim mới. Vậy là ông quay trong thời gian gần đây ở ngoại ô Paris. Người ta hài lòng về ông nhưng bỗng nhiên một sự kiện khác thường xảy ra. Ngày thứ sáu 18 tháng 9, vào buổi sáng, ông mở khoá nhà để xe của Công ty thế giới và luồn vào trong một xe Limousine, sau khi đã cuỗm đi số tiền hai mươi lăm nghìn quan. Người ta làm đơn khiếu nại và chiếc xe Limousine được tìm thấy vào ngày chủ nhật ở quanh vùng Dreux.

Hortense nghe chuyện, mặt hơi xanh, nói xen vào:

- Cho đến nay... không có bất cứ một liên hệ nào với...

- Có. Tôi có tìm hiểu là Rose Andrée lúc bấy giờ ra sao. Chị của bà đã đi du lịch trong mùa hè ấy rồi bà đã ở lại khoảng mười lăm ngày ở tỉnh Eure nơi bà có ngôi nhà, chính xác hơn là một mái nhà tranh, nơi mà người ta quay phim Công chúa Hạnh phúc. Được gọi đến châu Mỹ theo một hợp đồng, bà trở lại Paris, ký gửi hành lý của mình ở nhà ga Saint Lazare và bà đi thứ sáu ngày 18 tháng 9 với ý muốn ngủ lại ở Havre và xuống tàu thuỷ ngày thứ bảy.

- Ngày thứ sáu 18.9 - Hortense nói bập bẹ - cùng ngày với người đàn ông ấy... ông ta đã bắt cóc bà ta.

- Chúng ta sẽ biết việc đó - Rénine nói- Clément, đi đến Công ty xuyên Đại Tây Dương.

Lần này, Hortense đi cùng ông vào trong các phòng làm việc và bản thân bà biết được các tin tức từ ban giám đốc.

Cuộc tìm kiếm nhanh chóng đạt đích.

Một buồng trên tàu La Provence được Rose Andrée giữ chỗ. Nhưng tàu thuỷ khởi hành mà không có nữ hành khách trình diện. Chỉ ngày hôm sau, người ta nhận được ở Havre một điện tín, ký tên Rose Andrée báo sự chậm trễ và yêu cầu người ta giữ hành lý của bà ở nơi ký lưu giữ. Điện tín từ Dreux đến.

Hortense chệnh choạng đi ra. Hình như người ta chỉ có thể giải thích tất cả sự trùng hợp ấy bởi một vụ mưu sát. Những diễn biến được nhóm lại theo trực giác sâu sắc của Rénenie.

Ngồi lả đi trong ô tô, bà nghe người ta cho biết địa chỉ Sở Cảnh sát. Bọn họ đi qua trung tâm Paris. Sau đó bà ở lại một mình trên cái "ke" một lúc.

- Tôi đến đây - Ông nói khi mở cửa xe.

- Có tin mới à? Người ta đã tiếp ông? - Bà hỏi một cách lo lắng.

- Tôi không tìm cách để được tiếp. Tôi chỉ muốn bắt liên lạc với thanh tra Morisseau, người đã giao cho tôi việc của Dutreuil ngày hôm trước. Nếu người ta biết việc gì đó, chúng ta sẽ biết nó qua ông ta.

- Thế nào?

- Ở giờ này, ông ta đang trong quán cà phê mà bà thấy trên quảng trường đàng kia.

Bọn họ đi vào quán cà phê, và ngồi xuống trước một cái bàn tách biệt với chiếc bàn nơi ngài chánh thanh tra đang đọc nhật báo. Ngay tức thời, ông nhận ra bọn họ. Rénine xiết bàn tay ông và không rào đón, nói ngay:

- Tôi mang đến cho ông một việc thú vị, thưa thủ trưở ng, nó có thể làm ông nổi bật lên, vả chăng, có thể ông đã biết?...

- Việc gì vậy?

- Dalbrèque.

Morisseau tỏ ra ngạc nhiên. Ông do dự và nói bằng một giọng khôn ngoan:

- Đúng, tôi biết... các nhật báo đã nói về điều đó... trộm ô tô... hai mươi lăm nghìn quan bị cuỗm... Các nhật báo cũng sẽ nói trong ngày mai về một sự khám phá mà chúng tôi vừa làm ở sở cảnh Sát, đã biết Dalbrèque là tác giả của một vụ ám sát gây nhiều tiếng đồn năm vừa qua, vụ ám sát người thợ kim hoàn Bourget.

- Đây là vấn đề khác - Rénine khẳng định.

- Về việc gì vậy?

- Về một cuộc bắt cóc do hắn gây ra trong ngày thứ bảy 19 tháng chín.

- A! Ông biết?

- Tôi biết.

- Trong trường hợp đó - Viên thanh tra quyết định trình bày - Thứ bảy 19 tháng 9, trên đường phố và giữa ban ngày, ba tên cướp đã bắt cóc một bà già đang trên đường đi chợ. Sau đó ô tô của chúng chạy trốn với tốc độ cực nhanh. Các báo ngày đã tường trình sự cố nhưng không cho biết tên của nạn nhân cũng như của kẻ chiếm đoạt và điều đó vì một lý do rõ ràng là người ta không biết gì cả. Chỉ ngày hôm qua khi được cử đến Havre cùng một số người thì tôi mới thành công trong việc nhận dạng một trong các tên cướp. Việc lấy trộm hai mươi lăm nghìn quan, việc lấy trộm ô tô, việc bắt cóc người đàn bà trẻ có cùng một nguồn gốc. Chỉ một tội phạm: Dalbrèque. Còn về người đàn bà trẻ thì không có một tin tức nào cả. Tất cả mọi sự tìm kiếm của chúng tôi đều vô ích.

Hortense không cắt lời kể của viên thanh tra. Bà bị choáng váng. Khi ông kể xong, bà thở dài:

- Thật là kinh hoàng... người đàn bà khốn khổ đã biến mất... không còn bất cứ hy vọng nào.

Nói chuyện với Morisseau, Rénenie giải thích:

- Nạn nhân là chị hay đúng hơn là chị cùng cha khác mẹ của bà đây. Đó là một diễn viên điện ảnh rất nổi tiếng. Bà Rose Andreé...

Và, một cách ngắn gọn, ông kể lại những mối nghi ngờ mà ông có khi xem phim Công chúa Hạnh phúc và cuộc điều tra mà tự ông tiến hành.

Một sự im lặng lâu quanh chiếc bàn nhỏ. Ngài chánh thanh tra, lần này nữa, bối rối trước sự tài tình của Rénenie chờ đợi lời nói của ông ta. Hortense đưa mắt cầu xin ông làm như ông có thể bộc lộ bí ẩn từ đầu đến cuối.

Ông hỏi Morisseau:

- Đúng là ba người đã có trên ô tô?

- Đúng.

- Chỉ có ba ở Dreux?

- Không - ở Dreux người ta chỉ tìm thấy dấu vết của hai người.

- Trong đó có Dalbrèque?

- Tôi không tin! Không có một dấu hiệu nhỏ phù hợp với dấu vết của anh ta.

Ông suy nghĩ một lúc nữa, sau đó mở ra trên bàn một bản đồ lớn.

Một sự im lặng mới. Sau đó, ông nói với thanh tra:

- Ông để bạn mình ở lại Havre?

- Vâng, hai viên thanh tra

- Ông có thể điện thoại cho họ chiều nay không?

- Có.

- Và yêu cầu hai thanh tra khác ở sở Cảnh Sát được không?

- Vâng.

- Thế thì, hẹn gặp ngày mai vào lúc mười hai giờ.

- Ở đâu?

- Tại đây!

Từ ngón tay, ông ấn lên một điểm của bản đồ có đánh dấu:

- Cây sồi trong chậu nằm ở giữa rừng (?) của Brotonne, trong tỉnh Havre.

- Ở đây, ông nhắc lại, vụ bắt cóc diễn ra chính tại đây, Dalbrèque tìm một chỗ trú ẩn. Hẹn ngày mai, ông Morisseau, mong ông đúng giờ đến chỗ hẹn. Năm người, không phải là nhiều để tóm một con vật cỡ ấy.

Viên thanh tra lặng người. Con quỷ người ấy làm ông sững sờ. Ông trả tiền ăn, đứng dậy, máy móc chào kiểu nhà binh và đi ra trong khi lẩm nhẩm:

- Tôi sẽ ra đó, thưa ông.

Ngày hôm sau, lúc tám giờ, Rénenie rời Paris trong một xe Limousine rộng rãi do Clément lái. Cuộc hành trình diễn ra lặng lẽ.

Hortense dù tin vào khả năng phi thường của Rénine, đã trải qua một đêm không ngủ và suy nghĩ với sự lo lắng cho kết quả của cuộc phiêu lưu.

Ông đến gần. Bà nói với ông:

- Dựa vào đâu mà ông cho rằng hắn đã dẫn chị tôi vào trong rừng này?

Một lần nữa ông lại trải rộng bản đồ lên đầu gối và Hortense thấy là nếu người ta vạch một đường từ Havre hay đúng hơn là từ Quillebeup (nơi người ta vượt qua sông Seine) cho đến tận Dreux (nơi tìm thấy ô tô) thì đường đó chạm vào khoảng trống phía tây của rừng Brotonne.

- Tuy vậy - Ông nói thêm - là chính tại Brotonne, theo như người ta nói cho tôi biết khi ở Công ty thế giới, phim Công chúa Hạnh phúc đã được quay. Và câu hỏi được đặt ra như sau: người cầm giữ Rose Andrée, Dalbrèque, khi qua ngày thứ bảy ở gần rừng, có hay không ý định giấu tại đây con mồi của ông ta trong khi hai đồng loã tiếp tục đi đến Dreux và về lại Paris? Cái hang còn kia, rất gần. Làm sao lại không đi đến đó? Phải chăng khi chạy đến cái hang đó cách đây vài tháng, nó mang trên tay, ép vào người nó và vừa tầm môi của nó, người đàn bà mà nó yêu và nó vừa chiếm được? Đối với nó, cuộc phiêu lưu lại bắt đầu một cách lô-gic và tàn nhẫn. Nhưng lần này, Rose Andrée bị cầm tù là thật. Không có khả năng cấp cứu. Rừng cây thì mênh mông và hoang vắng. Cái đêm ấy hay là một trong các đêm tiếp theo, Rose Andreé phải buông xuôi...

Hortense rùng mình.

- Cô ta chết mất. Ôi! Rénine, chúng ta đến quá chậm.

- Tại sao?

- Ông hãy nghĩ xem! Ba tuần lễ. Ông không cho rằng hắn giam bà ta ở đó nhiều thời gian thế?

- Chắc chắn không, nơi mà người ta chỉ cho tôi ở chỗ giao nhau của những con đường và việc rút lui không được chắc. Nhưng chắc rằng chúng ta sẽ tìm được ở đó một số chỉ dẫn.

Bọn họ ăn trưa trên đường đi, trước giữa trưa và đi vào trong rừng cây to của Brotonne, rừng nguyên sinh và rộng lớn, đầy dấu tích La Mã và di tích thời Trung cổ. Rénenie - người thường đi qua rừng, điều khiển xe ô tô đến một cây sồi nổi tiếng mà cành của nó vươn ra tạo thành mội cái phễu lớn bao quanh mười dặm. Ô tô dừng lại ở chỗ quay đàng trước và bọn họ đi bộ cho đến gốc cây. Morisseau cùng bốn người cảnh sát đợi bọn họ.

- Các ông hãy đến đây – Rénenie nói với bọn họ - hang ở bên cạnh, nằm giữa các bụi rậm,

Bọn họ dễ dàng tìm thấy hang. Những tảng đá lớn sừng sững chìa ra trên một lối vào thấp, nơi mà người ta luồn qua bằng con đường đi hẹp nằm giữa các lùm cây dày.

Ông ta vào hang và nhờ vào ánh đèn pin của mình lục những ngóc ngách của một hang nhỏ mà trên thành chi chít chữ ký và hình vẽ.

- Chẳng có cái gì ở bên trong. Ông nói với Hortense và Morisseau – Nhưng đây là chứng cớ mà tôi tìm. Nếu như kỉ niệm làm phim thật sự đã đưa Dalbrèque đến hang Công chúa Hạnh phúc, chúng ta phải nghĩ là nó cũng như vậy đối với Rose Andreé. Tuy nhiên, Công chúa Hạnh Phúc trong phim đã bẻ gãy những mẫu cành cây suốt cả hành trình. Và chính đúng ở đây, về phía bên phải của cái lỗ này, các cành cây vừa mới bị bẻ gãy.

- Thôi được, Hortense nói – Tôi đồng tình với ông là ở chỗ ấy có một chứng cớ về đường đi qua của bọn chúng, nhưng đã ba tuần qua và từ khi...

- Từ khi, chị gái bà bị nhốt, trong một cái hang tách biệt hơn.

- Hay là đã chết và vùi lấp dưới một đống lá...

- Không, không - Rénine nói trong khi giẫm chân - Không tin là con người đó đã làm tất cả để đi đến một cuộc sát nhân ngớ ngẩn. Ông ta đã kiên trì - Ông muốn chinh phục nạn nhân của mình bằng những lời đe doạ, bằng cái đói...

- Rồi sao nữa?

- Chúng ta hãy tìm.

- Làm sao?

- Để ra khỏi mê cung này, chúng ta có một sợi dây chỉ dẫn. Nó cũng là mánh khóe của Công chúa Hạnh phúc. Chúng ta đi theo sợi dây, lần từ từ cho đến lúc bắt đầu. Trong thảm kịch, để đưa Công chúa đến đây người rừng đã vượt qua rừng sau khi đã chèo thuyền dọc theo sông Seine ở cách xa một cây số. Chúng ta xuống sông Seine.

Ông lại đi tiếp. Ông tiến bước không do dự, mắt cảnh giác như là một con chó săn tốt mà sự đánh hơi dẫn dắt nó một cách chắc chắn. Được ô tô đi theo từ xa, bọn họ đi đến dãy nhà ở bên bờ sông. Rénine đi thẳng đến nhà của người lái đò và hỏi ông ta.

Cuộc đối thoại nhanh gọn. Ba tuần lễ trước đây, vào một buổi sáng thứ hai, ông này đã phát hiện một chiếc thuyền bị mất. Về sau ông lại tìm thấy nó bị lấp trong bùn ở cách đó nửa dặm về phía hạ lưu.

- Không xa ngôi nhà tranh mà người ta đã quay phim vào mùa hè ấy phải không? - Rénine nói.

- Đúng.

- Và chính tại chỗ đó, nơi hiện nay chúng tôi đang đứng, người ta đã cho một phụ nữ bị bắt cóc lên bờ phải không?

- Vâng, đó là Công chúa Hạnh phúc hay đúng hơn là bà Rose Andrée, người sở hữu cái nhà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net