Vol 4 Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8 - Bất ngờ, bất ngờ trong lúc mê sảng?

“Kuze-kun, Kuze-kun, lại đây một chút.”

Sau khi đánh răng trước khi đi ngủ, Masachika đang định trở về phòng thì chợt khựng lại khi nghe tiếng Maria gọi mình. Quay lại, Masachika thấy Maria đang ra hiệu cho cậu với khuôn mặt hơi thò ra khỏi căn phòng nơi cô và Chisaki đang ngủ.

“? Có chuyện gì vậy Senpai?"

"Hmm... được rồi, chúng ta vào phòng trước nhé?"

“À, nhưng…”

Vào phòng hai cô gái đang ngủ thì hơi bất lịch sự …. Cậu chưa kịp nói thì cửa phòng đã mở ra.Trong căn phòng trước mắt cậu không khác mấy so với của Masachika và Touya. Hai bên có một cái giường lớn, phía trước có một cái cửa sổ, sau đó trước cửa sổ có một cái bàn nhỏ cùng hai cái ghế.

“Nào, nhanh vào đi~ vào đi~”

"Há..."

Trong khi nghiêng đầu vì không nhìn thấy Chisaki, người đáng lẽ phải ở đó mà vì lý do nào đó lại ko thấy, Masachika bước vào phòng khi đc ra hiệu. Sau đó…

"Gì-!!?"

Hai bộ đồ bơi đang được phơi khô trong phòng thu hút sự chú ý của Masachika, và cậu vội vàng nhìn đi chỗ khác. Sau đó, khi cậu nhìn thấy bóng dáng của Maria trước mặt mình khi cậu quay đầu đi, cậu nhẹ nhàng lùi lại.

(Hóa ra cô ấy đang mặc đồ ngủ, chết tiệt!!)

Hơn nữa, đó là bộ đồ ngủ cho mùa hè với chất liệu vải mỏng. Có thể thấy rõ những đường cong quyến rũ của Maria trong bộ đồ ngủ màu đỏ anh đào rực rỡ. Dù không hở hang nhưng bộ đồ ngủ cực kỳ quyến rũ và bất lực trông gợi cảm theo một hướng khác hẳn với bộ đồ bơi cô mặc ban ngày.

(Đây không phải là thứ chị không nên cho bất kỳ ai khác ngoài gia đình hoặc bạn trai của mình sao?)

Khi Masachika nghĩ vậy trong khi nhìn vào vùng ngực của cô ấy, có vẻ như hơi sưng lên ở đó, Maria đặt cả hai tay trước ngực và lắc người một cách khó chịu.

“Đ-Đừng nhìn xung quanh~”

“X-Xin lỗi.”

Mặc dù cậu làm điều đó trong vô thức, nhưng hành vi của cậu thực sự quá thô lỗ và bất lịch sự đối với một cô gái. Masachika xấu hổ nhìn lên, Maria nói với vẻ mặt hơi ngại.

“C-Chị thường mặc áo lót ngủ em biết không? Nhưng hôm nay chị quên mang theo…”

“…”

Masachika không hỏi về điều đó. Em cũng không quan tâm. Hay đúng hơn, xin đừng bất cẩn nói rằng chị không mặc áo ngực. Em chắc chắn sẽ không chú ý nếu chị không nói với em. Sao chị thẳng thừng thế, chẳng giống em gái chị chút nào!

(Chị biết rồi, nó, hơi... lủng lẳng, phải không.)

Masachika suy nghĩ sâu sắc trong khi nhìn với ánh mắt của mình xa hơn. Sau đó, Cậu hỏi trong khi giữ khu vực xung quanh đỉnh đầu của Maria ở rìa tầm nhìn.

“Vậy, Senpai có việc gì với em không?”

"Etto... Chị chỉ muốn cho Chisaki-chan và Trưởng phòng cơ hội được ở riêng với nhau."

“? ……Ahh~”

Và rồi, Masachika đoán. Lúc này, trong căn phòng mà Masachika và Touya đang ngủ... Chisaki đang ở đó.

“Vậy ra đó là ý nghĩa của nó hử~…”

Thật vậy, họ đã đến tận biệt thự để nghỉ mát. Những người yêu nhau muốn có thời gian ở một mình là điều tự nhiên. Nếu đúng như vậy, Masachika không có ý định làm điều gì đó thiếu tế nhị để chọc tức cô ấy.

"Được rồi em hiểu rồi. Em sẽ ngủ trên ghế sofa ở tầng dưới…”

Cậu không biết liệu Chisaki định ở trong phòng của Touya hay ngủ trong phòng của cậu, và bản thân cậu cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện này. Điều đó sẽ là khó khăn cho cả hai.

Do đó, là một người đàn ông lịch thiệp và chu đáo, em định ngủ ở phòng khách ở tầng dưới và tỏ thái độ, 'Em biết hai người đã nói chuyện vào ban đêm, nhưng em không biết gì về những gì đã xảy ra sau đó' . Hoặc là Masachika nghĩ vậy, nhưng…

"Tại sao? Sao không ngủ ở đây?"

"Làm thế nào điều đó lại được cho phép, Đúng không?"

Khi Senpai đưa ra một đề nghị thái quá, Masachika ngay lập tức đáp lại với khuôn mặt nghiêm túc.

“Nam nữ không phải tình nhân sao có thể ngủ chung phòng đúng không? Thanh danh của Masha-san có thể bị hoen ố.”

“Chị không thực sự quan tâm, đâu~?”

"Em mới là người quan tâm."

Khi cậu nói điều này không đùa giỡn và với một giọng điệu rất nghiêm túc, Maria nháy mắt rồi mỉm cười dịu dàng.

“Fufufu, nếu Kuze-kun lo lắng nhiều như vậy thì chị nghĩ chị sẽ ổn thôi~. Yên tâm đi, được chứ? Chị thậm chí sẽ không đề xuất điều này với một người mà chị không thể tin tưởng.”

Masachika nhất thời không nói nên lời trước sự tin tưởng thuần khiết hướng vào cậu với một nụ cười ngây thơ. Và sau đó, biểu hiện của Maria trở nên nghiêm túc hơn một chút và vẫy ngón trỏ.

“Hơn nữa... Nếu những cô gái khác phát hiện ra rằng Kuze-kun đang ngủ trong phòng khách, mọi người sẽ biết về cuộc họp bí mật của Chisaki-chan, phải không~? Chị nghĩ nó cũng sẽ làm Chisaki-chan xấu hổ. Chắc hẳn sẽ rất khó xử nếu tất cả các Kouhai đều chú ý đến cô ấy, phải không?”

"Nhưng mà …"

“Ngay cả khi họ không biết điều đó, nhưng nếu Kuze-kun bị cảm lạnh hoặc không thể ngủ ngon và không thể vui vẻ vào ngày mai, cả hai sẽ cảm thấy như đó là lỗi của họ, phải không? Vì vậy, đừng quá lo lắng cho chị và ngủ ở đây, được không?"

“…”

Masachika không nói nên lời nhờ tài hùng biện và nghị lực mạnh mẽ ko có ở Senpai,người dường như luôn có tính cách hòa nhã và thân thiện. Khi Masachika vẫn còn do dự gật đầu vì những chuẩn mực đạo đức của chính mình, Maria nghiêng người về phía trước và lén nhìn cậu từ bên dưới.

“Kuze-kun.”

“? Vâng?

Trong khi đặt ngón tay lên ngực Masachika, người đang nhướng mày, Maria nói với ấn tượng rằng ' Đừng bắt chị phải nói ra mọi thứ'.

“Anone , Kuze-kun đã ngủ trong phòng này rồi . Nếu em có lý do đó, Chisaki-chan có thể sống tự do trong phòng của Hội Trưởng, phải không? Em hiểu không?"

“!!”

Masachika tròn mắt ngạc nhiên khi nghe những lời của Maria. Nếu em thực sự quan tâm đến những người yêu thích, hãy giúp họ bằng cách cắt đứt lối thoát của họ. Đó là điều mà Maria muốn gửi gắm. Masachika bị thuyết phục bởi một ý tưởng mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới...

"... Không. Không, không, không, không."

Khi nhớ lại một sự thật nghiêm trọng như vậy, cậu lập tức lắc đầu định gật đầu.

“Mặc dù đó là sự thật, nhưng! ... Không phải Masha-san đã có bạn trai rồi sao? Em không thể để một cô gái đã có bạn trai làm điều gì đó khiến chị bị nghi ngờ là lừa dối".

Masachika cố gắng từ chối lời mời vì bạn trai của Maria. Sau đó, Maria từ từ đứng dậy và nói với Masachika, " Chờ một chút, được không?" sau đó đi đến chiếc giường ở phía bên phải của lối vào. Cô nhặt chiếc điện thoại thông minh được đặt trên gối lên, nghịch nghịch nó và cho Masachika xem một thứ gì đó.

"Vâng, chính là nó."

“...?”

Trên màn hình điện thoại thông minh mà cô ấy được hiển thị, có một bức ảnh Maria đang ôm chặt một con gấu bông khổng lồ.

“? Thú nhồi bông lớn?”

Khi Masachika nghiêng đầu hỏi ý cô ấy là gì, Maria chỉ vào con thú nhồi bông trong bức tranh và nói.

"Hãy để chị giới thiệu. Bạn trai của chị, Samuel III!”

“……Hả?”

Masachika ngạc nhiên trước lời nhận xét bất ngờ của Maria. Cậu mất vài giây để nhận ra chuyện gì đang thực sự xảy ra và vô thức vỗ vào trán mình.

"Hở? Hừm? Nói cách khác… tin đồn Masha-san có bạn trai là bịa đặt…?”

"Hừm, chỉ có vậy thôi sao? Vì vậy Kuze-kun không phải lo lắng gì cả, được chứ~?”

"...Há"

Thông tin đột ngột mà cậu nhận được quá sốc đến nỗi cậu không thể theo kịp dòng suy nghĩ của mình. Khi Masachika đứng sững sờ, Maria mỉm cười và ngồi trên ghế bên cửa sổ, ra hiệu cho Masachika đến gần cô hơn.

“Etto…xin lỗi?”

“Vâng, chào mừng ~”

Để trả lời những câu hỏi đang quay cuồng trong đầu, Masachika ngồi xuống một chiếc ghế khi Maria mời cậu. Sau đó, sau khi sắp xếp suy nghĩ của mình một chút, cậu hỏi thẳng thừng.

“Etto, nói cách khác… Masha-san giả vờ có bạn trai như một cái cớ để từ chối những anh chàng… cố gắng đến gần chị?”

Không trả lời phỏng đoán của Masachika… Maria hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

“Những ngôi sao trông thật đẹp, huh~”

“Eh, aah… thật sao?”

“Chị tự hỏi đó là gì vì không khí rất trong lành. Chị có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao~”

“Haa, có thể là như vậy…”

Khi Maria nói vậy, Masachika cũng hướng ánh mắt về bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ. Sau một lúc im lặng, Maria bắt đầu lên tiếng.

"Chị tin rằng có một thứ gọi là bạn đời [1] ."

Cô xâu chuỗi các từ lại với nhau trong khi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Không nhìn Masachika, cô ấy vẫn tiếp tục câu nói của mình.

“Người mà chị yêu từ tận đáy lòng… Người có thể khiến chị muốn cống hiến cả cuộc đời mình, và khiến chị muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình với người đó. Đúng vậy, chị tin rằng sẽ luôn có một người có thể khiến chị nghĩ như vậy.”

“...Chị đang nói rằng tất cả những chàng trai tiếp cận chị không phải là những người mà chị định ở cùng?”

“Hừm… chà, đúng vậy.”

"Tại sao em nghĩ vậy?"

"Bởi vì... nếu nhìn một cách tổng quan là có thể biết."

Trước mặt Masachika, cô đang thầm nghĩ, “ Chị nghĩ em ấy đang bắt đầu nói điều gì đó phi thường đấy, em biết không?”, Maria nhắm mắt lại và đặt tay lên trước ngực.

"Bởi vì đó là định mệnh... Chị tin rằng, chúng ta nhất định sẽ gặp nhau."

Lời nói của cô nghe như một lời cầu nguyện. Phần điềm tĩnh của Masachika chỉ tặc lưỡi nghĩ 'Thật là một vườn hoa tuyệt vời... Không, giống một bộ não manga shoujo hơn nhỉ' . Nhưng... trước vẻ mặt giống như một vị thánh ngoan đạo của Mary, Cậu không có tâm trạng để chế giễu cô ấy.

“Em hiểu rồi, huh… Ưm hy vọng rằng Senpai có thể gặp người được đề cập.”

Kết quả là Maria nở một nụ cười dịu dàng với Masachika, người đã bình luận về điều đó. Masachika nao núng khi nhìn thấy nụ cười trưởng thành và ánh mắt dịu dàng trong mắt cô. Maria đột nhiên thả lỏng biểu cảm, nghiêng đầu khi nói.

"Còn riêng Kuze-kun thì sao?"

"Hở?"

“Trên tàu, Kuze-kun có nói gì đó đúng không? Có một cô gái mà em thích ở trường tiểu học, nhưng bây giờ em không muốn yêu nữa.”

“À… vâng, chính là nó…”

"Làm thế nào mà?"

Miệng Masachika nhếch lên thành một nụ cười gượng gạo trước câu hỏi đã ăn sâu vào tận đáy lòng cậu. Sau đó, khi cậu ấy cố gắng che đậy nó như thường lệ… ánh mắt tha thứ của Maria tự nhiên xóa đi biểu cảm của cậu ấy.

“...là vì... bố mẹ em, họ đã ly hôn.”

Và rồi cậu thấy mình bắt đầu nói. Cho đến bây giờ... Cậu chưa bao giờ nói với ai về vết thương tình cảm của mình.

“Họ yêu nhau... Yêu nhau và thậm chí còn có con... Nhưng cuối cùng họ chia tay trong hận thù và trốn tránh... đúng là họ yêu nhau, nhưng.”

Giọng nói mà mẹ cậu đổ lỗi cho cha cậu hiện lại trong tâm trí cậu, Masachika cau mày theo phản xạ trước ảo giác khó chịu đang cào xé não cậu.

“Thật ra, cậu không thích cái gì? Bố ít khi về nhà vì công việc, nhưng... Bố luôn tử tế, và mặc dù bố đã từ bỏ ước mơ của mình để cống hiến hết mình cho Mẹ. ….. nhưng mẹ lúc nào cũng mắng nó.”

Họ cho rằng mình đã cẩn thận để không thể hiện điều đó trước mặt con cái. Tuy nhiên, Masachika, người thông minh từ nhỏ, không thể không nhận ra rằng cha mẹ mình không hòa thuận với nhau.

Tại sao mẹ lại đánh bố nhiều như vậy? Bố đã làm gì sai sao? Masachika đã tò mò từ lâu, nhưng cậu không dám hỏi câu hỏi đó trước mặt người mẹ điềm tĩnh của mình... nhưng một ngày nọ. Cái ngày mà mẹ cậu gắt gỏng với cậu. Cậu bắt đầu nhận ra. Mẹ cậu là... một người bất lực đã đáp lại tình cảm bằng sự thù hận phi lý.

“Nực cười làm sao…”

Vô tình, Masachika thấy mình phun ra một cách đáng ghét. Cậu vội vàng che miệng lại, nhưng Maria không có vẻ ngạc nhiên hay cau mày, cô ấy chỉ nghiêng đầu với ánh mắt tương tự.

"Dốt nát? Gì?"

"... Thích cảm giác."

Cho dù đó là do cái nhìn trong mắt cô, hay vì sự khó chịu. Masachika nhếch khóe miệng một cách mỉa mai, và như một con đập bị rò rỉ, cậu thốt ra những lời gần như nuốt trôi.

“Rốt cuộc, không thể tiếp tục yêu một người. Dù cố gắng bao nhiêu, cố gắng bao nhiêu, một khi tình cảm lắng xuống, mọi thứ sẽ kết thúc, phải không? Một khi trái tim đã không còn hứng thú thì sao có thể vực dậy được. Nghiêm túc về một việc như thế là hoàn toàn lố bịch.”

Sau khi nói tất cả những điều đó một cách thẳng thừng, Masachika đột nhiên nghĩ rằng những gì cậu vừa nói là sự phủ nhận trực tiếp ánh mắt yêu thương mà Maria đã dành cho cậu. Khi ánh mắt của Masachika rơi xuống sàn và hối hận vì đã đưa ra nhận xét bất cẩn như vậy, Maria đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đến gần cậu và…… nhẹ nhàng quàng tay qua vai Masachika.

Cảm giác mềm mại khi mái tóc của Maria chạm vào má cậu và cảm giác mềm mại khi vuốt ve đầu cậu … khiến đôi mắt của Masachika mở to.

"Đừng lo... không sao đâu."

“…”

Maria nói bằng một giọng bình tĩnh với Masachika, người đang cứng đờ vì cái ôm đột ngột.

“Em thực sự yêu qúy cô ấy phải ko huh…về mẹ của em.”

“!”

“Ngay cả bây giờ…. Em vẫn còn yêu bố phải không?”

“…”

Trước giọng nói cực kỳ dịu dàng đó….. không cách nào cậu có thể phản bác lại bằng những cảm xúc còn sót lại của mình. Masachika lặng lẽ chìm vào vòng tay của Maria.

“Đừng lo lắng... thù hận sâu sắc là trái ngược với tình cảm sâu sắc. Vì vậy, em không phải lo lắng về nó."

“…”

“Kuze-kun là kiểu người có thể yêu một người tốt.”

Những lời được nói ra thật nhẹ nhàng, lại dễ dàng đi vào trái tim Masachika một cách đáng ngạc nhiên. Bàn tay xoa đầu cậu giống như lúc ... Suou Masachika trẻ tuổi mà cậu đã phong ấn sâu trong tiềm thức của mình.

"Tại sao……"

Tại sao từng lời nói của cô ấy lại chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cậu? Tại sao bàn tay của người này lại khiến trái tim cậu tan chảy đến vậy?

Nghĩ lại thì cũng là lúc đó. Lúc đó...... trong con hẻm lúc chạng vạng tối, người này đang xoa đầu cậu, thừa nhận mình đã vất vả, đã làm rất tốt. Đó là câu mà Masachika muốn… mẹ cậu nói với cậu khi cậu còn nhỏ. Đó là điều Cậu muốn.

Cậu không nhớ mình đã nói điều đó. Rốt cuộc, chính cậu thậm chí còn không nhận ra điều đó cho đến tận bây giờ. Tuy nhiên, người này… đã phản ứng đúng với tiếng khóc từ trái tim mà chính Masachika không nhận ra.

"Tại sao ... chị có thể hiểu em nhiều như vậy?"

“Hửm~? Fufuu, chị không biết, tại sao hả?”

Maria khéo léo tránh câu hỏi thẳng thừng của Masachika. Sau đó, ôm lấy vai Masachika, cô bắt đầu vỗ lưng cậu như thể đang an ủi một đứa trẻ nhỏ.

“Ư-Ưm…”

“Em còn có thể chiều chuộng hơn nữa, đó~ Kuze-kun. Em có thể còn bị ai đó chiều chuộng hơn nữa ”.

“…”

"Chị đã nói với em trước đây, phải không? Đối với Kuze-kun, rằng em nên yêu bản thân mình nhiều hơn.”

“Ơ, à... há”

“Vậy thì, hãy yêu bản thân mình nhiều hơn nhé? Hãy tử tế với chính mình và ... em có thể nuông chiều bản thân. Chị sẽ tha thứ cho em.”

Nghe những lời đó, vì lý do nào đó... cậu không thể kìm được cảm xúc của mình, và nước mắt của Masachika trào ra.

(Eh, huh!? Uwaahh, cái gì thế này!?)

Bất chấp sự rối loạn trong nội tâm của chính cậu, những giọt nước mắt nối tiếp nhau tuôn rơi.

(Cái——Tại sao, đây là một lời nói dối phải không oi?)

Cậu tự giễu mình vì đã khóc khi được senpai ôm, nhưng một khi nước mắt đã bắt đầu chảy, chúng sẽ không ngừng lại.

(Cái quái gì... kinh tởm quá, mình...!)

Khi Masachika nghiến răng và cố kìm nước mắt, Maria ôm đầu bằng cả hai tay. Maria lặng lẽ áp mặt Masachika vào vai mình và đợi cậu ngừng khóc, không quan tâm đến việc bộ đồ ngủ của cô có bị ướt hay không.

(Ahh… cảm giác gì… đây là…)

Với mái đầu hơi nhòe đi vì nước mắt, Masachika cảm thấy một cảm giác bình yên đã lâu rồi cậu không có được. Thân nhiệt tỏa ra từ cơ thể Maria khi họ chạm vào nhau sưởi ấm tận sâu trong lồng ngực cậu. Masachika gần như nhắm mắt lại và đầu hàng cảm giác ấm áp dễ chịu đang từ từ lan tỏa khắp cơ thể,…nhưng ngay khi nhận ra rằng nước mắt của mình đã ngừng rơi, cậu chợt nhận ra và vội vàng kéo người mình ra khỏi người Maria.

“──Ano, ừm, bằng cách nào đó, em xin lỗi?”

Khi Masachika xin lỗi trong khi lau mắt, Maria tỉnh dậy với một nụ cười dịu dàng.

“Em không cần phải lo lắng về điều đó, thật đó~? …Chị cá là Kuze-kun không có đủ skinship ~”

“Haa… skinship, hả?”

Khi cậu ấy ngước lên khỏi sự lúng túng của mình, Maria ưỡn ngực tự tin.

“ Skinship rất quan trọng, em biết đấy~? Mặc dù trái tim của em được kết nối với nhau, nhưng nếu cơ thể của em không chạm vào nhau, em sẽ cảm thấy cô đơn mà em không biết."

“Ha ha…”

“Dĩ nhiên, việc thể hiện tình cảm thông qua lời nói và hành động là rất quan trọng. Nhưng, không chỉ vậy…. tiếp xúc cơ thể phù hợp và cho bên kia biết rằng em đang ở bên cạnh họ cũng quan trọng không kém.

Khi Maria đặt tay lên ngực và nói những lời đó, Masachika tự nhiên nhớ lại trạng thái của chính mình.

(Sau khi được nói điều đó, sự thật là... lần cuối cùng mình skinship với một người như mình bây giờ là khi nào?)

Điều lướt qua tâm trí cậu là em gái cậu, Yuki. Thậm chí đến tận bây giờ, em gái cậu vẫn thường xuyên ôm và cưỡi lên người cậu. Nhưng không hiểu sao chính Masachika lại cảm thấy xấu hổ và đẩy cô ấy, và cậu không im lặng đầu hàng như sự việc lúc nãy. Và khi với người khác ngoại trừ Yuki... Masachika không thể nhớ điều đó.

(Không hẳn, nếu em không nhầm...)

Vẫn còn cô gái đó . Masachika nhớ rằng cô ấy rất thích skinship, có lẽ vì quốc tịch của cô ấy. Cô luôn mạnh dạn dán sát vào cậu, và nụ cười hồn nhiên của cô khiến ngay cả cậu bé Masachika cũng phải ngượng ngùng chấp nhận.

(Hiểu rồi, kể từ đó hử...)

Nếu cậy nghĩ về nó, cậu có thể đã thực sự bỏ lỡ skinship . Sau đó, lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, Masachika cố gắng nhìn đi chỗ khác… nhưng Maria đột nhiên đưa mặt lại gần cậu hơn.

"Đó là lý do tại sao! Kuze-kun!”

“Uwaah, hả?”

"Chị nghĩ Alya-chan nên skinship với chị nhiều hơn!"

"... Có thật không?"

Masachika nghiêng đầu với khóe miệng co giật vì nhận xét bất ngờ kiểu siscon . Sau đó, sự nhân từ trước đó của Maria lập tức biến mất, chống tay lên hông và thở ra giận dữ.

“Chị hơi miễn cưỡng khi hôn lên má , và khi chị cố gắng ôm cô ấy thì cô ấy từ chối. ... mặc dù chị muốn có nhiều skinship hơn với Alya-chan!

“Em hiểu rồi… chúc may mắn.”

“Mou~... Với tốc độ này, chị sẽ khiến Kuze-kun cổ vũ chị!”

“Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy!?”

Đôi mắt của Masachika mở to khi cậu bất ngờ bị ôm. Tuy nhiên, Maria nhanh chóng thoát ra và mỉm cười hạnh phúc với Masachika. Cô ấy không hiểu lý do đằng sau nụ cười đó, nhưng…… khi nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ đó, Masachika bằng cách nào đó không quan tâm đến tiểu tiết và cũng cười một cách tự nhiên.

“Ha ha, hừ…… Em thực sự không hiểu Masha-san nữa.”

“Hả~? Điều đó có nghĩa là gì~?”

“Không, sau tất cả, đôi khi cuộc trò chuyện của chúng ta bị ngắt kết nối bởi vì cậu đột nhiên có vẻ muốn đi vào trọng tâm của vấn đề. ....”

“Đồ tồi~! Em làm như thể chị là một cô gái ngốc vậy~.”

"Không, không phải vậy... haha."

Masachika cười nhạo Senpai đang hờn dỗi như một đứa trẻ của mình. Sau đó, Maria cũng thả lỏng biểu cảm khi thấy Masachika cười sảng khoái.

"Chị nghĩ đã đến lúc đi ngủ rồi."

"Điều đó đúng …. Em không biết tại sao, cảm ơn chị rất nhiều."

“Không thành vấn đề ~ không thành vấn đề ~!”

Khi Masachika cúi đầu xuống, Maria vẫy tay một cách thờ ơ. Sau đó, cô chỉ vào chiếc giường nơi đồ đạc của cô được đặt bên dưới.

“Kuze-kun chỉ nên ngủ trên giường ở đây, được chứ?”

"Eh, nhưng đó không phải là nơi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net