1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Karma đâu có ngừng thở khi trăng thôi chảy trên nền trời xanh xanh. Cậu nhìn lên, thẳng thừng, để mưa tuôn xối xả vào gương mặt vương vài sợi máu. Nước đập chan chát vào gò má bầm tím, đổ lệ, lăn dài xuống cỏ dài mướt xanh đã gãy gập giữa trận đầu xô xát. Vài vết thương trên tay, trên người và trên mặt nhoi nhói, đôi lúc rát lên bởi vài màn mưa nhảy ào, nhưng nhanh thôi, mọi đau đớn lại trôi tuột theo dòng mưa nhạt nhòa. Tan biến.

Karma đưa tay vịn xuống đất ẩm, gắng sức đứng dậy, song tưởng như mưa đã mang theo một áp lực vô hình đè nén vạn vật nát nghiền trên mặt đất, cậu không tài nào nhúc nhích được. Đầu ngón tay run rẩy, quỵ xuống bởi trọng lực đang dồn ép từng thớ cơ, sau cùng thẫn thờ, lặng im trên nền đất đã bị cày xới thành muôn vàn đường thẳng xiêu vẹo, lổn nhổn đất đá tí ti. Lại mở to mắt, và mưa lại xối xả.

Hơi ấm bên người đã tiêu biến từ lâu, thậm chí trước cả khi mưa rào đổ bộ. Hoặc giả chăng, hơi ấm ấy chẳng thuộc về ai, về Karma hay ai khác, nó tự do, lạc lối, một mình tự quay tròn trong ánh sáng dìu dịu giữa đêm đen, rồi cuối cùng nửa phần theo mưa mà ngấm ngầm xuống đất, nửa phần cứ mãi lơ lửng trong không trung, để rồi bị mưa hủy đi không thương tiếc. Song, Karma biết, hơi ấm ấy thuộc về ai, là thứ tội lỗi kinh khủng bị ai bỏ lại sau những lần lệ hoen trên mi ướt. Và khi ấy, khi mọi sự chưa kịp hong khô và vẫn ướt át như dạo đầu, hơi ấm rời đi, rời đi mau.

Asano Gakushuu.

Asano.

Móng tay của cậu trét đầy đất. Ẩm, nhão nhoét. Ngập ngụa đầy vết da, và li ti vài sợi máu. Của ai kia. Lưng cậu chắc cũng vậy. Những lần đưa đẩy đầy kịch liệt, và thứ ẩm ướt sục sạo tìm kiếm giọt trăng rớt trên áo anh, cái vòng tay cợt nhả đầy khiêu khích, và nụ hôn mang gỉ sắt tanh nồng. Đó là giường, ừ thì đâu cứ phải là chiếc giường cũ kỹ thấp bé trong kia, nằm ngoài đây, màn trời chiếu đất bao la thể như vô tận, tay trong tay, hoang sơ tự tại, cuốn lấy nhau, tận hưởng nhau. Nhưng không phải là yêu.

Xối xả. Ướt đầm. Vùi chôn Karma dưới đất sâu. Sẽ không ai lôi cậu dậy, sẽ chẳng ai nhìn thấy cậu trong giây phút tuyệt vọng này, không ai. Không ai cần và được cần. Phải tự đứng dậy. Xối xả. Làm sao có thể?

Cười nhạt, Karma ngã vào đêm đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net