01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Asano-samaaaaa!!!"

"Các mỹ nữ đợi tôi có lâu không?"

"Không đâu ạ, chỉ cần Asano-sama nhớ đến chúng em thì thế nào đều được."

Asano Gakushuu, một lãng tử nổi tiếng hào hoa phong nhã của làng cổ Tsumago. Một nam nhân vô cùng tuấn mĩ, mang ngũ quan xuất chúng, tính cách trăng hoa, đối xử với nữ nhân trên đời đều rất dịu dàng săn sóc, thế nhưng hắn không thể nào có nổi một bạn tình hoàn hảo, bởi hắn là loại người cả thèm chóng chán, bất cứ ai rơi vào mắt xanh của hắn hắn liền đem người kia về giường cho bằng được, đến khi cảm thấy không còn cảm giác hưng phấn như lần đầu hắn sẽ đưa người ấy một số tiền đủ để họ sống cả đời rồi xem như chưa từng quen nhau.

Mặc trên người y phục hakama vô cùng lãng tử, mái tóc cam thảo cùng đôi ngươi đinh hương càng tô thêm sự "hoàn hảo của tạo hoá". Hắn gác chân lên bàn rượu, sáu mỹ nhân bên cạnh hầu hạ, bàn tay thon dài mềm mại của nữ nhân xoa lên người hắn, hắn liền cảm thấy cuộc sống như thế là quá đủ.

"Em nhớ cái đó của Asano-sama quá đi a~"

"Được được được, từng người một, hôm nay cho các nàng dục tiên dục tử."

"Aaaa~ Asano-sama thật nam tính quá đi!"

Đám nữ nhân gào thét dữ dội, cảm giác như cả tửu điếm sắp sụp xuống.

Tưởng rằng cuộc sống hào hoa sẽ mãi mãi tiếp diễn, Asano hắn lại không ngờ rằng, bản thân lại bị phụ thân và mẫu thân mang đi làm vật thế chấp chỉ vì bằng hữu tốt của phụ thân đã hứa sẽ cùng ông kết nghĩa thông gia.

"Cái quái gì thế này? Tại sao lại là nam nhân!? Còn xấu như maaa!!"

Hắn tò mò muốn biết người sẽ gả cho hắn có diện mạo như thế nào, bảo một nô gia đến tận nhà của bằng hữu phụ thân để hoạ một bức tranh, mở bức hoạ ra, hắn cảm thấy ngày tàn của bản thân sắp đến. Người trong tranh, ria mép lỏm chỏm, quả đầu hói bóng loáng, cái mũi cứ tẹt ra thế kia, miệng thì rộng đến mang tai rồi.

"XẤU! XẤU! XẤU! PHỤ THÂN MẪU THÂN, GẶP QUỶ A!!!"

Hắn mang cho phụ thân và mẫu thân xem bức hoạ, hai người không nói chỉ bật cười khúc khích, bảo hắn rằng đứa nhỏ kia tính tình nghịch ngợm, chắc chắn là muốn đùa với hắn, hơn nữa nhóc ta chỉ mới vừa tròn mười tám tuổi, mà Asano đây lại sắp hai mươi lăm, họ bảo Asano bằng mọi giá phải đối xử nhẹ nhàng và yêu chiều cậu nhóc ấy, nếu không sẽ có người phỏng tay trên, vì nhóc ấy đáng yêu lắm.

"Đáng yêu? Đây sao?"

Hắn chỉ tay vào bức hoạ, gương đen tự đêm tối, cảm thấy bản thân quá mức suy sụp, hắn lại tìm đến tửu lầu.

"Asano-sama nhìn không ra lại có thể có lúc phiền muộn như thế, đã xảy ra chuyện gì ạ?"

"Thời gian sắp tới có thể sẽ không gặp lại các nàng, có một số chuyện ta cần phải đích thân giải quyết, sau khi xong ta sẽ quay lại tìm các nàng."

"Thật sao? Tội nghiệp Asano-sama của em, đêm nay em sẽ thật nhiệt tình, bởi vì sẽ xa Asano-sama rất lâu, em rất buồn đó."

Asano dự định để cậu nhóc kia cảm thấy cô đơn buồn tủi mà bỏ cuộc, hoặc cùng lắm hắn đối xử tàn nhẫn một chút, đợi đến khi cậu ta không chịu được liền rút lui trước, như thế hắn vừa có thể thoát cảnh hôn nhân vừa không bị phụ thân đập cho một trận, haha quá thông minh!

Ngày cử thành hôn lễ sắp đến, Asano buồn bực đến mức mất ngủ, hắn đã phi ngựa vào sâu trong thung lũng Kiso để săn thú, lúc vào giữa thung lũng, tình cờ thấy chiếc lều bằng lá nhỏ, đủ để một người sinh sống, hắn không thấy động tĩnh bên trong, tò mò xuống ngựa để đi xem, biết đâu bên trong lại có mỹ nhân giống như trong cổ tích thì sao? Đến vào rừng thì thói trăng hoa của hắn cũng không bỏ được.

Hắn chỉ vừa mới chạm vào lều, một mũi tên đã phi thẳng và cắm vào thân cây phía sau hắn, Asano lạnh sống lưng, không phải gặp quỷ đấy chứ...

"Mau biến khỏi lều của ta mau!!"

"T...tôi là thiếu gia duy nhất của Asano gia đấy, cậu sẽ...không biết mình sẽ như thế nào nếu...nếu dám...á!"

Một mũi tên đâm xuống nơi hắn đang đứng, chỉ cách chút nữa đã đâm xuyên chân hắn.

Phía bên kia, một thiếu niên cao tầm ngang ngực hắn đang giương cung chuẩn bị bắn, trên mặt đeo một cái mặt nạ bằng gỗ khắc hình quỷ, mặc trên người y phục Samurai, cậu ta nghe được cái tên Asano liền trở nên hung dữ.

Cung tên tiếp tục hướng hắn bắn tới, mũi tên đi ngang mặt hắn và gâm vào thân cây phía sau hắn như lời cảnh cáo.

Asano hoàn hồn chạy trối chết, phia ngực thật nhanh về phía làng cổ.

"Karma giỏi thật nha, doạ tên kia chạy như bay."

Một thiếu niên khác từ trong bụi cây gần đó bò ra, dáng người cao gầy hơn hẳn thiếu niên đeo mặt nạ kia một cái đầu. Thiếu niên doạ người ta xong thì tháo mặt nạ, quay sang người kia nở nụ cười tươi như ánh nắng, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, đôi mắt thổ phách trong sáng to tròn, diện mạo thanh tú khả ái, da dẻ lại trắng nõn như tiểu bánh bao, màu tóc đỏ dưới ánh nắng vàng thật rực rỡ.

"Em rất giỏi đúng không? Yuo-san."

"Nhưng anh nghe hắn ta tự xưng là thiếu gia của Asano, không phải chứ, một đứa trẻ đáng yêu như em lại phải bị gả cho một tên trăng hoa bay bướm như thế à?"

"Em có kế hoạch rồi, sẽ doạ tên đó tự mình bỏ chạy, như thế sẽ không bị mẫu thân đánh mông."

"Oa~ Karma giỏi quá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net