Chap 10: Thành quả(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

link: 

___________________________

Trở về nhà từ những ngày sôi động, nhìn chung, cách nói chuyện giữa những thành viên của từng nhóm đã cởi mở hơn rất nhiều. Chúng ta có thể thấy kế hoạch của đại gia đình Châu Á đang tiến triển rất tốt! Nhưng để có nhận xét đúng nhất, hãy cùng theo dõi trực tiếp họ nhé~!

Team 1: Như biến thành những người khác:

Taiwan: tươi vui là đặc điểm của cô, sau chuyến đi, trông cô càng rạng rỡ hơn. Trước đây, cô không ưa Triều Tiên lắm, nhưng giờ, cô nói chuyện với anh ấy rất thân thiết và đặc biệt rất hay cười khi nói chuyện-điều mà kể từ lần cuối cô làm vậy với anh ấy thì cũng đã vài chục năm.

Triều Tiên: mắt của anh khác trước rất nhiều. Đôi mắt trước đây của anh trông rất tinh anh và sáng rực rõ ràng. Nhưng giờ đây, đôi mắt của anh ấy xẩm tối mờ mịt càng tăng sự nguy hiểm. Nếu bạn đã coi tập "Khởi đầu: Hòa thuận?" thì bảo đảm bạn sẽ biết vì sao đôi mắt trắng sáng bị biến thành màu xám. Thật tội nghiệp mà, thôi thì...anh ta cx cảm thấy vui vẻ trong chuyến đi

Ấn Độ: cảm thấy quý mến và hiểu Taiwan hơn, lúc trước anh ấy nghĩ cô ấy chỉ thích những nơi sôi động và nghĩ cho mình là chính. Nhưng trong chuyến đi, cô ấy luôn hỏi mn khẩu vị thế nào để chọn quán ăn tốt nhất, gần như hoạt động chung là cô ấy đều hỏi ý kiến mn trước. Cậu cảm thấy những thành viên trong nhóm mình rất quan tâm tới người khác, nhưng chỉ là không thể hiện rõ thôi!:3

Pakistan: trước đây nếu nói về Ấn Độ, thì anh sẽ nghĩ ngay tới vòng lần hạt, nhưng mọi thứ đều sáng tỏ sau 1 hồi nói chuyện trên máy bay. Giờ anh mới biết Ấn Độ chỉ lần hạt để giữ sự bình tĩnh của mình, trong suốt mấy ngày ở khách sạn chơi, anh chưa 1 lần thấy Ấn"giữ sự bình tĩnh", và cảm thấy khá thoải mái về việc đó. Anh bắt đầu thích nhóm mình rồi đấy.

Kết quả chung: Nhóm mình đúng là toẹt vời

Team 2: Thay đổi có lẽ là điều tốt với họ:

Thailand: sự năng động và chủ động đã tăng lên sau cuộc quãng thời gian bên những đồng đội của mình. Đã biết được cảm giác thức đêm mà ko phải do công việc mà vì WC là thế nào. Được là chính mình cùng những thành viên lầy lội trong nhóm chả phải rất tuyệt sao?

Lào: nhẹ nhàng hơn so với lúc đầu. Trong chuyến đi, cô đã bình thản hút thuốc lào(ừ thì Lào mà :v) làm cả nhóm hâm mộ lắm, sau đó cả đám đòi hút thử, và không có lần thứ hai họ xin nữa. Bức ảnh cả đám ở sân trượt băng đã được đóng khung. Cô coi những kí ức đó như món quà quý giá mà nhóm đã dành tặng cho cô.

Philippines: giờ cô có rất nhiều câu chuyện để kể về từng thành viên trong nhóm. Đôi lúc, khi đi chơi với nhóm, cô chỉ im lặng mà tận hưởng, đúng là hành động hiếm hoi với 1 cô gái sôi nổi như cô. Sự thay đổi nhỏ nhoi này đã hình thành ra bức ảnh trong vali của cô, chỉ đợi để về nhà treo nó lên tường thật nhanh. 

Campuchia: sau khi trở về, cậu đã gắng sức nốc thật nhiều sữa hươu cao cổ vì 1 câu nói của đùa của Lào mà đã làm cậu quyết tâm cao hơn. Sau khi lấy lại thể diện sau lần nấu ăn ngon đến nỗi cá cx đớp, mọi người trong nhóm nhìn với cậu bằng con mắt khác, ví dụ: mỗi lần mua đồ ăn về là lại sử dụng ánh mắt long lanh lấp lánh nhờ nấu giùm :v

Kết quả chung: Bớt cười lố hơn :)))))

Team 3: Đã tốt nay lại tốt hơn

Myanmar: anh đã hòa đồng hơn, không nóng tính và cộc cằn như trước nữa, tất nhiên sự ưu tiên đặc biệt  này chỉ dành riêng cho team của mình. Khi nhập thành nhóm với 3 người này, anh chắc sẽ chẳng vui vẻ gì, vì anh cho rằng họ rất trầm lặng và thụ động. Nhưng trong chuyến đi, anh thấy nhóm mình đôi lúc cx phát ngôn...khiến cho người khác nghẹn cả họng. Anh biết rằng nhóm mình chả nhàm chán chút nào đâu.

Indonesia: cô vốn thích nấu ăn, và tất cả món ăn qua tay cô là phải có 3 tiêu chuẩn: chín/đậm đà/ đủ chất. Và khi qua Nhật, lúc đầu cô khá ngại phải ăn đồ sống và thấy vài người ăn luôn mực sống đang bơi trong tô. Nhưng về sau, cô chả ngại mà nuốt trọn cả 2 miếng sushi vào miệng. Và cô đã khám phá ra trong team mình dù có 1 tên đc hầu hết cả xóm châu Á ghét, nếu xét về độ kì quặc thì cô nghĩ Japan và Việt Nam hơn nhiều.

Việt Nam: cô không thích Myanmar lắm vì trước đây nếu phải nói thẳng ra thì rất là mất nết. Dù vậy, trong lần đi leo núi, cậu luôn đối tốt với cô và nhường đủ thứ, điều này làm cô có cái nhìn thiện cảm hơn với cậu. Trong lần chơi bắn súng ở lễ hội, nhóm của cô có bao nhiêu đạn là bắn trúng mục tiêu bấy nhiêu cái, làm ông chủ tiệm phải kinh ngạc, lại còn rất thu hút sự chú ý của những người chờ tới lượt, thật sự cô đã cười suốt.

Japan: mọi năm, gần như có lễ hội nào cậu đi được, đều là đi 1 mình. Nhưng lần này có thêm 3 người nữa đi cùng, cậu cảm thấy vui vẻ hơn hẳn. Cuốn doujinshi mà Việt nhờ làm, giờ cx đang được cậu bắt tay vào, mặc dù hiểu rõ đấy chỉ là lời nói đùa, nhưng cậu nghĩ Việt sẽ rất vui. Giờ album ảnh và kí ức của cậu lại có thêm 1 kỉ niệm mới rồi!

Kết quả chung: có cái nhìn khác khách quan hơn về nhóm

Team 4: Team ba trấm'sss

China: đôi khi nghĩ lại về lần trốn viện mà lại tự cười 1 mình. Thậm chí lần đi chơi của họ chả có bức ảnh kỉ niệm, chỉ có vài món đồ lưu niệm mua được ở chợ. Nhưng đối với anh, những kí ức đó xem chừng lại khó quên. Suỵt! đây là cảm xúc riêng của Chin, và anh ko muốn để 'tên lẽo đẽo' theo mình về tận nhà biết đâu(đừng kêu anh ấy là 'tên lẽo đẽo' chứ, ai cx coi đó là ny anh đấy :)))

Hong Kong: cũng như China, lâu lâu nhớ lại lần chạy đua với cảnh sát mà lại phì cười làm tên nằm cạnh thức giấc giữa chừng. Dù bề ngoài vậy thôi, nhưng anh cảm thấy khá tiếc nuối khi mn về nhà(trừ tên nào đấy). Và anh đã rút được 1 kinh nghiệm đắt giá: Không chạm vào chai Vodka lần nữa...

Russia: Nhìn chủ nhà sau khi trở về từ chuyến đi bất đắc dĩ phải cho mình vô nhà rất vui vẻ. Cảm giác khá thú vị khi ở Hong Kong mà lại tưởng tượng mình đang ở Việt Nam giúp Liên chống Mỹ, 1 cảm giác cực kì dìm hàng tên ở cách xa mình gần nửa vòng thế giới, mặc dù Russia thấy cảm giác đó rất hạnh phúc là đằng khác.

Korea: 'Lần trốn trại vượt ngục' đã được biến tấu thành 10001 lý do để Hong Kong cho cậu ở lại nhà. Dù người ta có bảo cậu ngốc đến mấy, thì cậu vẫn in sâu trong đầu kí ức kinh hoàng về lí do mình phải nhập viện.

Kết quả chung: 1 cái video thời lượng 5p cx ảnh hưởng rất nhiều

________________________________

Ài dá, rốt cuộc cx xong, hơi dài so với mọi khi nhỉ?

Lí do mị ra được chap mới vẫn như cũ, đó là: bỏ ngủ trưa :v chả hiểu sao đến trưa mới nghĩ ra được nội dung :v

tim đây nhận đi :333333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net