Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Đêm trăng thanh gió mát thế này đúng là thích hợp để uống trà đàm đạo, tổ chức yến tiệc tao nhã. Thế nhưng các vị thần lại không để họ nghỉ ngơi. Thần chính là để họ ra . . . chiến trường. Những vị thần chiến tranh dũng mãnh phấn khởi lao ra chiến trường, có vài vị thần bảo hộ lại mệt mỏi đi theo người đặc biệt nào đó để bảo vệ cho họ trước khói lửa chiến tranh.

Maahes là một ví dụ, từ sau khi mẫu thân xuống trần gian thì hắn cũng phải theo chân vị hoàng đế trẻ tuổi ngông cuồng này. Dạo gần đây hắn đặc biệt vất vả bảo vệ Menfuisu, đặc biệt là sau khi có " cô gái sông Nile" xuất hiện. Dù cô ta có chút tài cán đấy, nhưng ngu ngốc như vậy làm sao xứng? Dù có bực bội thế nào hắn cũng sẽ chẳng thể làm gì.

Trước kia vì quá ngứa mắt nàng ta mà hắn đã tạo cơ hội cho thằng nhóc tóc trắng bắt cóc nàng ta. Cuối cùng hắn lại phải theo đuôi Menfuisu đi giải cứu nàng ta. Mệt gần chết, thế nên hắn thề sẽ không động vào cô ta lần nào nữa. Đẩy nàng ta 2 lần rơi xuống sông là đủ để trút giận rồi.

Hắn thật sự không hiểu, tại sao đời đời Pharaon đều anh minh sáng suốt đến đời này lại có thể nuôi dạy ra một thằng ngông nghênh coi trời bằng vung lên ngôi.

 
Asisu lén đi ra nơi diễn ra trận chiến giành cô gái sông Nile của Ai Cập và Asirya. Khói lửa mịt mù khiến tầm nhìn của nàng không quá 3 trượng, ngó đông ngó tây mãi mà vẫn không thấy Menfuisu khiến nàng trở nên thất vọng.

Lần này Menfuisu của nàng lại phải xuất chinh giải cứu con bé nô lệ đó. Tại sao chàng và cả Ai Cập lại có thể vứt bỏ ta chỉ để bảo vệ nó ? Ai Cập đã mất bao nhiêu con dân cho những trận chinh chiến giành vô vị để giành lại con nhỏ kia ? Hơn chục vạn hay nhiều hơn ? Ta không biết và cũng không muốn biết ! Lũ dân đen ngu muội lại lấy làm hãnh diện khi chết vì nàng ta.

Đôi mắt phượng ngấn lệ nhìn về phía xa, âm thầm mong Menfuisu có thể bình an trở về, nàng thầm nguyện trong lòng

Lúc này, trận chiến có lẽ đã gần đến hồi kết thúc. Angôn đứng ở vị trí chỉ huy ra lệnh cho quân lính :

 - Hãy lục soát cho ta ! Tìm cho ra cô gái sông Nile. Phía tây nam  tăng thêm viện binh chặn lại Ai Cập.

 Menfuisu đã khiến cánh tay của Angôn trôi xuống dòng sông Tigr, mối thù này hắn sao có thể quên. Yếu điểm của Menfuisu chính là Carol nên hắn bắt buộc phải tính mọi tội lỗi lên đầu nàng ta. Nếu hắn ta mà nhận được xác Hoàng phi của mình thì phản ứng sẽ như thế nào nhỉ ?

Angôn tàn nhẫn cười lạnh. Một con ả ngờ nghệch và một thằng ngạo mạn khinh cuồng. Kết cục của hắn chẳng thể nào tốt đẹp trong cái thế giới này. Dù hắn không ra tay thì Hitaito cũng sẽ xuất quân.

Dù cô ả đó hắn chẳng ham hố gì nhưng ít nhất thì cũng có thể đàm phán với Hitaito chứ nhỉ? Cánh tay còn lại của hắn cũng có thể hành hạ con bé đấy!

Bên phía Ai Cập, Menfuisu rối như tơ vò, cuống cuồng chạy đi chạy lại chỉ huy binh lính dập lửa. Sự lo lắng trong lòng hắn ngày càng lớn, tứ phía đều có địch làm sao để Carol có thể trốn thoát một mình cơ chứ?

Hắn không màng thân mình mà chạy lên tuyến đầu với mong muốn có thể tìm ra Carol sớm nhất có thể.

Đúng lúc này hắn như nghe thấy tiếng kêu cứu của Carol, hắn kích động đứng lên hét to : 

 - Carol ơi nàng đang ở đâu ? Carol !!

Giờ này Carol của hắn đang ở nơi nào ? Nàng có hay không phải chịu khổ ? Hắn rối rắm, nàng đang ở đâu ?

Đứng ở bên bờ sông, hắn nhìn xung quanh mà không khỏi hoảng loạn, Carol có thể bình an mà ra khỏi nơi đầy khói lửa thế này hay không ? Sức khỏe của nàng vốn đã yếu, khi mà hắn nhận được bức thư mà nàng viết vội hắn cũng hiểu là sức khỏe của nàng không tốt, chỉ mong nàng có thể bình an.

Đưa ánh mắt nhìn ra, Menfuisu thầm cầu nguyện, Thần Ra của của mặt trời và ánh sáng xin người hãy chiếu sáng con đường giúp nàng ra khỏi nơi đây. Thần nữ Isis, xin người hãy che chở và bảo vệ nàng khỏi cái chết. Thần Hapy, cầu xin người hãy giúp đỡ con gái của người thoát ra khỏi chốn nguy hiểm này. Đôi ưng mâu nhìn đám lửa cháy lan khắp khu rừng phía bên kia sông đầy lo lắng, Carol, nàng phải chạy thoát khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.

Lúc này Asisu đã baest được Carol rồi! Asisu căm thù nhìn con người yếu ớt trước mắt, hận không thể phanh thây nó ra. Chính là tại nó nên Ai Cập mới vứt bỏ nàng. Đây là cơ hội duy nhất để nàng có thể trả thù hoặc là hành hạ nàng ta. Chỉ tại vì nàng ta phá hỏng tất cả. Sau bao lần bị nạn mà vẫn sống dai dẳng đến giờ, lần này nàng phải chấm dứt tất cả.

Đôi môi đỏ mọng của nàng nhục mạ Carol đang ốm yếu trong lòng Hasan một cách khinh bỉ :

- Thánh nữ của Ai Cập hóa ra cũng chỉ là loại đê tiện lẳng lơ như vậy. Hết Izumin rồi đến một thằng đàn ông hèn hạ như hắn ta cô không nhục à?

Carol chắp tay trước ngực nhìn Asisu van vỉ:

- Chị ơi, cầu xin chị hãy bỏ qua cho em đi mà ! Em đâu có làm sai gì đâu !

Nàng đâu thể dễ dàng như vậy bỏ qua, Asisu tàn nhẫn phất tay:

 - Quân lính đâu, bắt nó lại cho ta ! Giết đi, nhanh lên.

Carol vẻ mặt sợ hãi chật vật núp sau lưng Hasan. Nàng không muốn chết, nàng còn phải quay về với Menfuisu, về Ai Cập. Nàng không muốn chết tại nơi đất khách này. Cô rơi lệ đầy mặt, khóc lóc cầu xin Asisu :

  - Chị Asisu chị hãy thả em đi mà, em cầu xin chị đấy !

 Asisu mặt lạnh quay đi, cô ta đã làm nàng sống không bằng chết, làm gì có chuyện ta thả cô đi dễ như vậy. Bỗng lúc này, sau lưng nàng có tiếng kêu của Ragashu :

  - Sao nàng lại ở đây ? Có phải là Asisu của ta đó không ? Mỹ nhân yêu quý của ta ơi, sao nàng lại ở đây thế ?

Ari vội vàng khẽ lay Asisu, khẽ nói với giọng hốt hoảng :

- Lệnh bà, hoàng đế đến rồi !

Asisu hỏang hốt xoay người lại, miễn cưỡng nở nụ cười chống đỡ ánh mắt tìm tòi của Ragashu.

- Hoàng đế, thiếp biết chàng muốn ra theo dõi trận chiến, nhưng thiếp trong cung rất lo lắng nên mới theo chàng. Chỉ là đến bờ sông lại mất dấu của chàng.

Nếu Ragashu biết Carol ở đây chắc chắn hắn sẽ cứu con bé đó, kẻ thù ngay trước mắt lại không thể một đao chém chết cảm giác này thật đáng ghét. Carol vốn là con tin chính trị tuyệt vời, nàng hiểu rõ. Ragashu chắc chắn sẽ lợi dụng ả ta rồi cho đến cuối cùng mới bán đi.

Carol đã bất tỉnh, nàng ta nằm gọn trong lòng Hasan mê man không biết trời đất là gì. Hasan thì mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rơi xuống, Hoàng đế Babylonia thì muốn bắt sống lệnh bà, Nữ hoàng thì muốn giết hại, hắn nên làm gì giờ.

Hasan cố gắng che chở Carol trong lòng, hắn sẽ bảo vệ Hoàng phi bằng mọi giá. Người hắn căng cứng vì căng thẳng nhưng lại không dám cử động sợ làm kinh động đoàn quân của Babylonia. Đúng lúc này có người kêu to :

  - Khu rừng bên cạnh đã cháy lan đến đây rồi thưa bệ hạ. Chúng ta nên rời khỏi nơi này thôi !

Hasan thừa cơ không ai để ý liền ôm Carol nhảy lên lưng lạc đà chạy đi. Trong đoàn người hỗ loạn như vậy trốn thoát cũng chẳng có gì là khó khăn.

Ragashu thì gấp rút chỉ đạo binh lính thoát ra nơi này nên đâu có để ý rằng mình đã mất một cơ hội để bắt cô gái sông Nile.

Asisu khi quay về phía Carol thì đã không có người, nàng liền muốn ra bắt lại, nàng không bỏ qua cơ hội này dễ dàng như thế được. Oán ghét nhìn bóng dáng kia đi khuất mắt nàng âm thầm rủa vị trượng phu phá đám.

Ragashu cũng chẳng còn tâm tình nào mà để ý nàng. Làm ngư ông đắc lợi cũng đã đủ, hắn cần nhanh chóng rời khỏi nơi nhận tin tốt. Ôm lấy Asisu nhảy lên ngựa Ragashu hạ lệnh :

- Hồi cung.

Ngửi thấy mùi khói, dạ dày nàng liền mạnh mẽ muốn nôn, nín nhịn khó chịu nãy giờ lại ngồi trên lưng ngựa Asisu nôn nao khó chịu. Càng lúc càng khó chịu, nàng nhảy xuống ngựa nôn thốc tháo.

Hành động của nàng làm cả đoàn quân kinh động. Ragashu cũng nhanh chóng nhảy theo vỗ về lưng nàng. Bà Ari bên cạnh lau mồ hôi trên mặt nàng.

  - Lệnh bà, người phải bình tĩnh lại. Bệ hạ đang gọi người !

   Asisu khó khăn đáp :

 - Nhưng ta rất khó chịu, không thể ngừng lại ...ọe ...ọe  ". 

Ragashu gấp gáp đứng đằng sau vuốt lưng nàng:

  - Asisu, nàng sao thế. Chúng ta phải xuất phát thôi !

  Ari đang dìu Asisu đứng bỗng nhiên thì thầm hỏi :

  - Có phải hay không người có thai ?

  - Ngươi nói cái gì ? - Asisu hoảng hốt hỏi.

Ragashu cũng dỏng tai lắng nghe, trong lòng vừa nghi ngờ vừa vui mừng.

  - Lệnh bà, người có khả năng đã mang thai. Dạo này thần để ý thấy người rất hay ngủ, thể trạng của người cũng không tốt lắm. Với lại quỳ thủy chưa người đã lâu không thấy ! Nhưng vẫn nên về cung mới chắc chắn được. Nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Ari cung kính đáp, nàng thật lòng vui mừng thay Lệnh bà, nếu Lệnh bà thật tình quan tâm đến đứa bé này thì người có thể buông bỏ được Hoàng đế Menfuisu chăng ? Người đã chịu đau khổ nhiều rồi, đứa bé này sẽ là niềm an ủi với Người.

  Ragashu liền vội vàng ôm lấy nàng :

  - Nàng có thai rồi sao! Nàng đang mang trong người giọt máu của ta ! Đây chính là tin tốt nhất đối với Babylonia của chúng ta !!!

Hắn bế nàng lên trên ngựa , hắn ôm nàng thật chặt trong lòng, hắn sợ rằng đây chỉ là giấc mơ rồi khi tỉnh dậy hắn sẽ lại phải thất vọng. Hắn phi ngựa nước đại về phía kinh thành Babylon, hoàng hậu của hắn cần nghỉ ngơi a ! Hắn nở nụ cười như chưa bao giờ được cười, hắn muốn hét thật to rằng hắn đã chuẩn bị làm cha rồi !

 Asisu ngồi trọn trong vòng tay Ragashu mà lo lắng không ngừng. Nếu như nàng thật sự mang thai thì sao có thể quay về bên Menfuisu ? Lén ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang vui vẻ, ánh mắt sắc lạnh cũng cong cong như mắt cáo sa mạc. Có vẻ hắn đang rất hạnh phúc. Nhưng nàng phải làm sao đây ?




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net