Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại là giấc mơ đó... Vẫn là hình ảnh của 1 người thanh niên có mái tóc bạch kim ôm nàng, ôm rất chặt, nàng cố vùng vẫy cũng không gỡ ra được, hình như người đó yêu nàng lắm... đang ở trong 1 vòng tay rất an toàn và vô cùng ấm áp thì bất chợt chân nàng rời khỏi mặt đất, sau đó rơi tự do xuống 1 nơi rất tối tăm, cực kì đen tối...

Amnesia hốt hoảng ngồi bật dậy, tay nắm chặt mền, mồ hôi rịn ra từng lớp trên trán.

Vẫn giấc mơ đó, giấc mơ đã đeo bám nàng 2 năm qua. Người thanh niên tóc bạch kim đó rất quen thuộc nhưng tuyệt nhiên nàng lại không thể nhớ đó là ai. Lấy tay vuốt vuốt tự trấn an trái tim đang loạn nhịp của mình lại, nàng hít một hơi thật sâu rồi thở phào ra... xem ra đêm nay lại mất ngủ nữa rồi! Amnesia bước chân xuống dưới giường, rón rén vào xem thầy cùng chú đã ngủ chưa! Sau khi chắc chắn 2 người này đã ngủ nàng mới nhẹ nhàng đi ra ngoài, ngước lên nhìn bầu trời đầy sao kia... Càng về đêm trời càng lạnh, nàng khẽ rùng mình, bất chợt lại liên tưởng tới cái ôm của người kia...

- Con lại mất ngủ à?

- Thầy Rabanna? Sao thầy lại ra đây?

- Ta thức dậy lúc con vào xem ta!

- Con xin lỗi... con làm người thức giấc...

- Haha, không sao! Ta cũng thích ngắm sao!

- Haiz...

- Giấc mơ đó vẫn đeo đuổi con sao?

- Dạ... vẫn là người thanh niên có mái tóc bạch kim kia! Con không tài nào nhớ ra được...

- Kì lạ, trước đây ta cũng đã từng cứu 1 thằng nhóc, cũng là tóc bạch kim, nó cũng trôi dạt trên sông như con vậy! Là hoàng tử của Hitaito! Lâu lắm rồi không thấy nó ghé thăm ta...

- I... Izu... min...

- Đúng rồi, con biết nó sao?

Thầy Rabanna ngạc nhiên nhìn Amnesia, riêng nàng thì thẩn thờ ra, hai mắt vô hồn nhìn vào thứ gì đó...

- Con... con không biết... Thầy, con đã gặp vị hoàng tử này bao giờ chưa?

- Ta không biết nữa!

Amnesia lại thêm trầm mặc, hình như nàng sắp nhớ ra cái gì đó nhưng cứ chập chờn không hiện rõ, càng cố nhớ thì càng mờ nhạt... Thầy Rabanna thấy vẻ mặt đó của nàng cũng khá lo lắng...

- Amnesia, chúng ta vào trong thôi, ở đây sương đêm độc lắm...

Nàng vâng vâng dạ dạ dìu thầy vào trong rồi lại tiếp tục ngây ngốc... Thầy đưa chén thuốc đến trước mặt nàng, sau đó hiền từ xoa đầu nàng!

- Amnesia, cái gì đến sẽ đến, con đừng suy nghĩ nhiều nữa! Duyên phận là do ông trời sắp đặt... uống cái này có thể giúp con ngủ ngon hơn!

- Dạ, con biết...

Thầy Rabanna mỉm cười hài lòng, sau đó đi về phía phòng mình...Amnesia ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ... Izumin... Izumin...

Nàng mệt mỏi mở mắt dậy, xem ra đã quá trưa rồi! Thuốc của thầy có công dụng tốt thật!

- Amnesia, cháu dậy rồi? Giờ ta phải cùng thầy đi khám bệnh cho vài người trong làng! Cháu ở nhà nghỉ ngơi đi!

- Dạ! Chú và thầy đi cẩn thận!

Amnesia vẫy vẫy cánh tay theo hướng ông chú mập mập đang hớt ha hớt hải chạy đi kia! Sau đó nàng vươn vai... Bắt tay dọn dẹp nào!

Để xem, thuốc của nàng hết rồi? Đang lúc cần thì lại hết, thật là... Nàng đang muốn điều chế xem loại lá kì lạ này có thể giúp giữ được mùi hương lâu hơn hay không, chắc phải đi hái thêm quá, để dành mấy hôm sau xài luôn... Amnesia đi ra ngoài, khép hờ cổng lại, trên tay đem theo một cái giỏ tre, sau lưng đeo một cái giỏ to đựng mấy món lỉnh kỉnh của nàng, lấy khăn trùm nhẹ lên đầu, sau đó đi về phía bìa rừng. Nơi đây không còn hoang mạc nữa mà đã có rừng, tuy không đa dạng và phong phú như rừng nhiệt đới nhưng ít ra vẫn có khá nhiều cây thuốc có ích. Amnesia lại vỗ đầu, nàng cũng chẳng hiểu tại sao mình có mấy thứ suy nghĩ kì quái này nữa...

Amnesia khẽ thở dài, đưa tay hái cây cỏ xanh tươi trước mặt, nhẹ nhàng đặt vào trong giỏ sau lưng. Nàng đang suy nghĩ tới những gì thầy Rabanna nói tối hôm qua, cái gì tới sẽ tới... là cái gì sẽ tới với nàng? Khó khăn lắm nàng mới có thể chấp nhận cuộc sống không tí kí ức nào trong đầu này, cầu tời đừng cho nàng gặp phải chuyện gì nữa, cứ để mọi thứ như thế này đi... Điều duy nhất khiến nàng băn khoăn chính là giấc mơ đó, có lúc nàng trong giấc mơ nàng rất hạnh phúc, có lúc lại đau buồn, giật mình thức giấc thì thấy trái tim đau nhói. Cuối cùng thì người đó là ai?...

Lúc chuẩn bị đi về thì có 1 chuyện khiến Amnesia phải tin vào số phận... Tin rằng số phận là thứ không nằm trong khả năng kiểm soát của con người...

Một người cưỡi con ngựa màu đen chạy gấp về phía nàng, nàng vội nhảy vào bụi cây gần đó mà trốn. Người này trùm khăn kín từ đầu đến chân nên nàng không nhìn rõ mặt, nhưng hình như hắn đang bị thương, rất nặng là đằng khác vì nàng có thể nhận ra mùi máu nồng nặc trong không khí... Sau khi hắn đi ngang qua chỗ nàng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Là do hắn chạy luôn chứ nếu hắn dừng lại thì nàng đã cứu hắn rồi, ta với ngươi không có duyên! Tiếc thật! Lấy khăn che mặt lại, nàng đứng dậy vừa rời đi thì đằng xa có 1 toán người ngựa rất đông đi theo hướng tên khi nãy đi qua...

- Hắn ta đâu?

- Thưa công tử Jidan, Izumin đã trốn thoát rồi ạ...

Chưa để thuộc hạ nói dứt câu, hắn đã co chân đạp người kia xuống đất, sau đó khinh bỉ nhìn...

- Đồ ăn hại, có 1 chuyện cỏn con cũng không làm xong, hắn ta 1 thân 1 mình, còn đang bị thương, thế mà ra tay giết chết cũng không xong, uổng công mẹ ta nuôi các ngươi...

- Công tử, tuy hoàng tử Izumin một thân một mình nhưng ngài ấy vô cùng thông minh tháo vát, chưa kể kiếm pháp của ngài ấy thì công tử cũng biết... chúng thần nào phải đối thủ?

- BỐP....!!!!!!!

Amnesia há mồm nhìn cái tên được gọi là công tử Jidan kia, hắn ta tròn trịa mập mạp, tóc quăn quăn xù xù, quần áo thuộc loại cực tốt, xem ra là nhà giàu... Hắn ta dùng sức rất mạnh để đánh tên thuộc hạ đáng thương kia khiên anh ta xịt cả máu mũi, sái cả quai hàm, bầm tím hết 1 bên gò má, sao lại ra tay dã man như thế? Có phải con người không vậy? Hắn ta túm áo người xấu số kia lên, rút dao găm trong người ra kề sát vào cổ...

- Chủ nhân của các ngươi là ta chứ không phải tên Izumin kia, ngươi nên biết điều 1 chút; sau này đừng bao giờ ca tụng hắn trước mặt ta, cũng đừng gọi ta là công tử... Sau khi thủ tiêu Izumin xong, ta sẽ tập trung lực lượng lật đổ cha hắn, lúc đó ta sẽ là hoàng tử, à không, là quốc vương của Hitaito chứ!.... hahaha...

Chậc! Tên này siêu cuồng tự kỉ... nhưng nếu như theo lời hắn nói thì người chạy qua nàng khi nãy chính là hoàng tử Izumin của Hitaito - là người nàng đang rất muốn gặp sao?

Amnesia từ từ lui về phía sau, tay nắm chặt khăn choàng đang che mặt. Nàng phải rời khỏi nơi này, nàng phải đi tìm người kia, phải đi tìm... Bất chợt nàng đụng phải thứ gì đó sau lưng, chưa kịp định hình lại thì một thanh gương bén ngót lạnh buốt đặt lên cổ nàng, nghe hơi nhói nơi cổ. Người kia sợ nàng la lên nên lấy tay bịt miệng nàng lại. Tuy nhiên Amnesia không hề thấy sợ hãi thanh gươm sắp lấy mạng của nàng kia mà nàng sợ hãi chính bản thân mình, tại sao cảm giác này lại quen thuộc như thế? Là 1 người ôm nàng từ phía sau... Izumin ngạc nhiên nhìn cô gái này, nàng ta bị đe dọa như thế mà không mảy may run sợ ư? Cô gái này bất chợt làm Izumin nhớ đến 1 người... Asisư ... nàng mất tích gần 2 năm rồi nhưng tại sao một tí tin tức nào của nàng ta đều không có, tên anh họ khốn khiếp kia cũng nhân lúc ta đang đi tìm nàng nàng mà ra tay hã.m hại... Cho dù có chết ta cũng phải nhìn thấy nàng lần cuối rồi mới chết. Izumin chưa kịp định hình lại thì cô gái kia bất thình lình quay đầu lại bất chấp thanh gươm kia cứa vào cổ nàng một đường...

Amnesia sững sờ nhìn kẻ sau lưng mình, sau lớp áo choàng màu đen chính là mái tóc màu bạch kim, mái tóc mà hằng đêm nàng mơ thấy... Izumin còn ngạc nhiên hơn nữa, ánh mắt của nàng ta, tại sao lại giống ánh mắt của Asisư như thế? Là đôi mắt trước đây đã bao lần trừng lên nhìn hắn vô cùng giận dữ, nhìn hắn cười buồn mỗi khi thấy hắn và Carol ở chung chỗ, mỗi lần nàng hất hàm quay mặt đi làm giá với hắn, mỗi lần nàng làm nũng, mỗi lần nàng uất ức hay suy nghĩ lung tung bậy bạ gì đó, nước mắt trong suốt như pha lê sắc như dao cứa vào tim hắn... Bất chợt cả 2 bất động, cứ như thời gian đã ngừng trôi... Nhưng đây không phải là Asisư, Asisư của hắn... trong ánh mắt đó có sự xa lạ...

- Asisư...?

- Xin lỗi, có lẽ ngươi nhầm người rồi, ta là Amnesia

- Không thể nào, không thể nào... Xin lỗi, cô có thể cho ta nhìn mặt được không?

- Cái này... có lẽ không được... ta có lý do riêng của ta, hi vọng ngươi thông cảm!

Izumin chưa kịp lên tiếng nói tiếp thì bọn kia đã phát hiện ra 2 người, chúng lập tức cho quân đuổi theo...

- Izumin đứng lại, cho dù có thêm đồng bọn thì ta cũng sẽ giết ngươi...

Amnesia bị Izumin nắm tay chạy như bay, hắn ta đang bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể chạy như thế, công nhận phải nể hắn thật, trâu bò không biết mệt. Riêng Izumin thì tâm trạng rối bời, rõ ràng đôi mắt đó là của nàng, giọng nói đó cũng là của nàng nhưng nàng lại không phải Asisư của hắn...

Amnesia lúng túng khi bị Izumin nắm tay lôi đi như thế này, thứ nhất nàng không nỡ buông tay người lạ mặt kia ra, có cái gì đó cứ thôi thúc không cho nàng làm vậy; còn thứ 2, bây giờ hắn mà thả tay nàng ra bỏ trốn 1 mình thì nàng chết chắc với đám đạo tặc kia. Mà lạ, cái tên Jidan đó, rồi chuyện anh em họ... hình như bọn họ cùng giành ngôi hoàng đế với nhau, từ lúc còn là đứa trẻ... nghe có vẻ quen thuộc làm sao ấy, hừm...

Izumin thấy nàng có vẻ mệt nên tốc độ chậm hẳn lại, không thèm báo trước mà xốc nàng lên vai, lấy áo choàng che kín người nàng lại. Amnesia lớ ngớ cứ ú ú ớ ớ nhìn Izumin lao thẳng vào mớ gai góc trước mặt, hai tay vội chụp cái khăn che mặt vừa bị rơi xuống, may mà hắn không để ý. Đám binh lính của Jidan cũng e dè nhìn Izumin đang lao vào trong cánh rừng đầy gai nhọn kia, riêng Jidan thì nghiến răng trèo trẹo, tay siết chặt dây cương, khuôn mặt đỏ lên thể hiện sự kìm nén trong người. Sau 1 hồi đắn đo, cuối cùng hắn ta quyết định phi ngựa vào trong đó...

Izumin khẽ cười khi thấy cô gái trong tay mình đang ngọ nguậy không yên,đúng là nàng... Đây chắc chắn là Asisư, Izumin có thể khẳng định điều đó nhưng nếu nàng còn sống thì tại sao lại không trở về? Đã vậy còn nhìn hắn bằng ánh mắt rất khác lạ... chỉ có 1 lý do duy nhất, nàng bị mất trí nhớ. Hoàn toàn có khả năng đó vì nơi Asisư rơi xuống là khúc biển có rất nhiều đá ngầm, rơi xuống đó còn toàn mạng là may rồi, có mất trí nhớ cũng không sao, thế lại càng hay... Tiếng động phía sau ngày càng lớn chứng tỏ chúng đã đuổi theo sát nút rồi, Amnesia mặt mày đỏ ké do đầu bị treo ngược xuống đất, máu dồn hết lên não mà hét vào lỗ tai Izumin...

- Đồ biến thái, ngươi sửa tư thế lại cho ta, nghẹt thở chết mất...

Mặt Izumin đen sì, sắp bị bắt đến nơi rồi mà còn nói nhảm được, quả chỉ có nàng. Hắn không nói gì cả, tay siết chặt đùi của Amnesia, nâng nàng ngồi trên cánh tay của mình. Amnesia cũng rất biết phối hợp, 2 tay ôm cổ hắn, dù có chút ngượng ngịu ngưng dù sao cũng đỡ hơn khi nãy rồi!

Dù sao cũng phải công nhận, miệng Izumin rất linh! Vừa mới cầu ít nhất cũng phải nhìn thấy Asisư rồi mới chết thì được nhìn thấy nàng thật, sau khi nhìn thấy nàng thì hắn rút ra được 1 điều: "chết trước mặt ai cũng được, trước mặt Asisư thì không", thế là bế nàng lên mà đào tẩu...

Jidan đuổi đến nơi, mặc dù không lành lặn gì nhưng chí ít hắn ta còn có con ngựa để khè 2 kẻ chạy bộ là nàng với hắn đây, mất mặt. Jidan cho người bao vây cả 3 phía lại, tại sao chỉ có 3 phía ư? Đơn giản, phía sau là hẻm núi nhìn cũng không mấy thân thiện cho lắm! Amnesia nhìn xuống dưới, sau đó cơ thể bất giác khẽ rung, nàng sợ độ cao, vả lại dưới đó âm u thế kia ai mà dám xuống, trời tối đen như mực thế này... Tên Jidan còn tranh thủ ngả ngớn tán tỉnh nàng...

- Này cô em, tội gì phải đi theo tên đó, sang đây cùng ta có phải hơn không?

- .......

Tức run người, là hắn vác ta theo chứ ta nào tự nguyện theo hắn?...

- Hừ, không biết ngài đây là ai mà nói năng lỗ mãng khinh suất như thế? Ta bất đắc dĩ phải đi cùng hắn, còn ngươi, dắt cho nhà ta đi dạo cũng không có cửa

- Ngươi, ngươi là cái gì mà dám nói ta như thế...

- Ta ấy à, bà nội ngươi đội mồ sống dậy, nhờ ta trừng trị kẻ bất hiếu là ngươi đây

Jidan tức điên lên, cho mấy tên đô con tiến lại gần chỗ nàng hơn. Miệng thì rất mạnh, nhưng bù lại tim rất yếu, chưa chi hết tứ chi đã quíu lại rồi. Izumin thở dài, nắm tay kéo nàng ra sau lưng... " thôi, đừng gây chuyện nữa..." . Jidan nhìn thấy 1 màn tình tứ này cũng khá bất ngờ nhưng sau đó là nụ cười khinh bỉ...

- Hahaha, tưởng sao, không ngờ hoàng tử Izumin cũng rất đào hoa, đi đến đâu là có mĩ nhân đến đó! Vậy mà thiên hạ cứ đồn ngươi chung tình với nữ hoàng Asisư quá cố đấy!

- Đừng phí lời, ngươi muốn làm gì?

- Hừ, ta không muốn giết ngươi, ta muốn ngươi phải chịu nỗi khổ đau mà mẹ con ta đã chịu hơn 10 năm qua, lúc nào cũng trốn chui trốn nhũi, ăn uống kham khổ, sống nay đây mai đó... Lẽ ra ngôi hoàng tử đã là của ta, tại sao ngươi không chết đi chứ...

Amnesia khẽ nắm chặt áo của Izumin, nàng nhìn thấy ngọn lửa thù hận không thể nào dập tắt được trong mắt của con người đáng sợ đó... hắn là người, nhưng lòng dạ và dã tâm của hắn còn không bằng cầm thú. Mà khi nãy hắn ta có nhắc đến Asisư? Nữ hoàng Asisư? Cái tên này nghe cũng quen thật? Khi nghe cái tên này, nàng bất chợt có cảm giác người ta gọi nàng hay sao ấy. Không lẽ trước khi mất trí nhớ nàng là Asisư? Không có lí, người ta là nữ hoàng, nàng làm sao có thể? Có lẽ người giống người mà thôi! Nhưng tên hoàng tử Izumin kia cũng nhầm nàng cùng người yêu của hắn là gì? Kì lạ... càng lúc càng rối... Biết vậy hôm nay ở nhà chờ thầy đi khám bệnh về cho rồi, tự dưng lết thây ra đây để gặp toàn chuyện không hay...

- Jidan, mẹ con ngươi đừng nghĩ ta chết thì các ngươi sẽ thành công!

- Ngươi thì biết gì chứ, im mồm cho ta...

- Dù sao cũng không nên coi thường ta quá!

Vừa dứt lời, Izumin ôm Asisư lăn xuống cái thung lũng đen tối kia khiến Jidan không kịp trở tay, liền thúc ngựa vào đó nhưng đám ngựa không chịu đi, chúng sợ màn đêm đen kịt đó....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#asisu