Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ari cúi đầu, lẳng lặng phất tay cho người kéo Eri vào. Nàng ấy nhìn thấy ta thì cắn chặt môi, không dám mở miệng. Ta thở dài, lạnh lùng quay mặt lại:

- Eri, ta có đối xử tệ bạc với ngươi ngày nào không? Tại sao lại đi tiếp tay cho Izumin hại ta?

- Lệnh bà, người nghe em nói, hoàng tử không hại người, thật sự...

- Lừa ta như thế, đến giờ này ngươi vẫn còn đóng kịch được ư?

- Lệnh bà, em cầu xin người, tin em...

- Eri, ta không phải không tin ngươi... Nhưng ngươi cả gan đứng ra, lừa cả đoàn người của Ai Cập trở về, không cho bọn họ gặp mặt ta để giúp đỡ cho kế hoạch của Izumin... Nếu ngươi đã chọn hắn làm chủ nhân thì hôm nay ta sẽ để lại ngươi ở đây.

- Đừng, nữ hoàng, đừng bỏ em lại đây, em chỉ muốn đi cùng nữ hoàng...

- Ngươi nghĩ ta sẽ tin tưởng ngươi?

- Em không cần nữ hoàng tin, chỉ cần người cho em ở bên cạnh... Hoàng tử thật sự muốn giành lại công bằng cho nữ hoàng, những thứ bây giờ Carol đang hưởng lí ra phải là của người...

- Eri, Izumin vốn là chồng của ta... Bây giờ không còn là của mình ta nữa rồi! Ngươi đừng tự dối mình nữa! Sao ngươi không thử chạy ra ngoài kia nhìn xem hôn lễ giữa Izumin và Carol đã diễn ra tới đâu rồi? - ta thở dài, không hiểu sao lại có cảm giác thất bại ê chề thế này...

Eri cắn môi đến bật máu, khóc rống lên, Ari cũng không nhìn chúng ta nữa, đầu ngoảnh sang nhìn chỗ khác. Hasan từ bên ngoài tiến vào cung kính bẩm báo:

- Nữ hoàng, chúng ta đi được rồi, bên ngoài đã hạ được bọn lính phòng vệ.

- Sao lại lâu như vậy? Không phải đã hạ thuốc mê loại nặng sao?

Lúc này, một giọng nói bất ngờ vang lên từ góc phòng khiến ta giật mình:

- Asisư...

- Ai?

Đám thị vệ vội vàng quay lại cảnh giác, thì ra là bà Mura...

- Bà Mura, tại sao bà...

- Hoàng tử đã dặn phải đề phòng, hoàng phi sử dụng độc dược rất giỏi...

- Bà biết tất cả? Sao không đi báo động đi.

- Hoàng tử đã cưới người khác, hoàng phi không muốn ở lại, ta cũng không nỡ ép. Một cô gái như người, sinh ra không phải ru rú rồi chết trong hậu cung...

Ta im lặng nhìn bà Mura, ánh mắt cảm kích, nhẹ nhàng lướt đến bên cạnh, ôm chầm lấy bà ấy vào lòng: "Bà Mura, cám ơn"... Ta tỉnh táo, nhớ lại tất cả, bà ấy đã chăm sóc ta thế nào, bảo vệ ta ra sao, ta đều biết hết.

Ta đánh ngất bà ấy, bảo Eri đứng dậy. Dù sao đi nữa, ta cũng không nỡ để nó lại đây một mình... "Đây là lần cuối cùng", ta nhỏ giọng nhắc nhở, Eri cười toe toét, mặc cho nước mắt vẫn còn vương đầy mặt.

Đoàn người của chúng ta nhân lúc binh lính thay ca nhanh chóng di chuyển ra khỏi đây. Ta bỗng nhiên ngây người, đứng quan sát nơi ta và Izumin đã thành vợ thành chồng... Kỉ niệm đẹp cuối cùng mà ta còn giữ lại được...

Hitaito và Assyria liên minh với nhau sau lưng Ai Cập, trong kế hoạch của bọn họ, hoặc là chiếm được Carol để chiếm được Ai Cập, hoặc giết chết Carol để không ai có thể chiếm được. Nhưng sau đó họ mới nhận ra, Carol mới chỉ có trong tay 2/3 Ai Cập, mà 1/3 còn lại, hiển nhiên chính là Hạ Ai Cập Giza của ta... Muốn chiếm toàn bộ Ai Cập, phải chiếm được cả ta cùng Carol. Izumin biết ta sẽ không đồng ý để hắn đánh chiếm Ai Cập nên bỏ bùa mê khiến đầu óc ta lúc lẫn, đưa ta về Hitaito gấp rút tổ chức hôn lễ, sau đó phái người đi tìm kiếm Carol đang mất tích. Ta ngẫm lại thì thấy buồn cười, Izumin, từ bao giờ ngươi lại yêu quyền lực như thế? Ngươi muốn Hạ Ai Cập, ta tình nguyện dâng cho ngươi, tại sao ngươi lại phải làm thế?

Ta bảo Ari lẻn ra bên ngoài, tìm cách liên lạc với một người thanh niên lái buôn tên Hasan, cố gắng tiếp cận rồi biến hắn thành người của mình, nhờ hắn mật báo về Ai Cập, các vị tướng quân cùng đoàn tùy tùng sẽ nhanh chóng đến cứu ta. Sợi dây chuyền Izumin đeo cho ta thực chất chính là vật trung gian mà mụ phù thủy Kirke dùng để khống chế tâm trí của ta, càng về sau, bà ta phải khống chế thêm Carol nữa nên sức mạnh càng lúc càng yếu, ta dễ dàng tự gỡ bỏ được bùa chú nhưng tránh cho Izumin nghi ngờ, ta đã vẽ lại một sợi dây chuyền, đưa cho Ari bảo nàng ấy kiếm một sợi y hệt thế nữa. Quả nhiên, Ari làm rất tốt, ngay cả Izumin còn bị lừa...

Tướng Mamoru và Shouta rất rành rọt về từng ngóc ngách trong kinh thành nên chúng ta dễ dàng đi ra ngoài, đang đi nữa đường thì mọi ngươi chợt khựng lại. Tướng Shouta khẽ ghi dấu hiệu lên bàn tay của ta: "Phía trước hôn lễ đang tổ chức, không thể đi được..."

Ta nghe thấy chứ hôn lễ lại đau nhói, khó chịu vô cùng nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Mọi người đứng im lặng chờ đợi, ta khẽ nhìn ra bên ngoài... Do chúng ta đang đi lối đi tắt trong lòng đất mà thần điện cũng được xây dựng âm trong mặt đất, chỉ cách nhau một vách tường, ta nhìn thấy Izumin, nhưng Izumin không thể thấy ta... Izumin...

Carol mê mang, được Izumin bế gọn lỏn trong vòng tay, lung linh như búp bê sứ khiến người khác phải nâng niu yêu thương. Izumin, ta bỏ đi, bởi vì ta biết, ngươi đã cưới Carol, sau này ắt sẽ yêu nó...

Carol, vì sao ngươi tốt số như vậy? Ai cũng đều yêu mến ngươi? Vì sao ai cũng đều muốn có được ngươi... Trái tim ta tan nát thế này, đều vì ngươi cả...

Ta siết chặt nấm đấm, muốn xông ra phá tan thần điện, đập tan mấy pho tượng đá vô tri đang đứng đó... Thần linh đâu? Sao các người không xuất hiện để ngăn cản cái hôn lễ chó má đang diễn ra dưới kia đi? Carol, tại sao ngươi lại dễ dàng bị bắt như thế?... Ngươi vô tình hay cố ý? Ngươi vô tình hay cố ý để lộ ra tài năng của mình?

Vẻ mặt ta bình tĩnh nhưng nội tâm đấu tranh dữ dội... Izumin, chúng ta kết hôn chưa được bao lâu, ngươi liền cưới người khác...

Ánh mắt ta tóe lửa nhìn chằm chằm gương mặt thân thuộc đang đứng trong kia.

Izumin chán nản đứng đợi nghi thức kết thúc. Đám cưới này, hoàng hậu không đến dự, Mitamun khóc hết nước mắt ngăn cản nhưng vẫn không được nên cũng không đến, chỉ có mỗi hội đồng tư tế cùng hoàng đế Hitaito là đến. Ông ta đến dự, bởi lẽ Carol chính là con cờ quan trọng trong ván bài đánh chiếm Ai Cập lần này... Tuy có hơi ghen tị với thằng con được sở hữu viên ngọc sáng giá nhất hoàng cung Ai Cập, nhưng quyền lực cùng lòng tham lam lại mạnh mẽ hơn hết thảy.

Vẻ mặt không cảm xúc nhìn Carol đang nằm trong lòng mình, nàng cứ luôn miệng gọi tên Menfuisư... Izumin cảm thấy bình thường, cũng không có gì là khó chịu... Tại sao khi ôm Asisư bước vào nơi này, cảm xúc của ta dâng tràn như thế nào? Vậy mà giờ đây một tí cũng không có...

Vị quan tư tế có vẻ lạnh nhạt, không nồng nhiệt như trước kia. Hoàng tử vừa kết hôn với nữ hoàng Ai Cập là phúc, nhưng bây giờ lại kết hôn cùng hoàng phi Ai Cập, phúc hay họa, không thể nói trước.

Carol không chịu trả lời, Izumin cũng không tuyên hệ, chỉ phất tay bảo quan tư tế như thế này là được rồi, không cần phiền phức. Ta thầm cười lạnh, Izumin, ngươi gấp rút vội vàng làm gì? Ngươi yêu Carol đến như thế, sao trước mặt ta còn giả vờ định rút tên bắn nó? Còn ngươi nữa Carol, vẻ đẹp ma mị của bọn ma quỷ phương tây, có thể mồi chài thu hút được vô số đàn ông, đúng không? Bỗng nhiên bây giờ ta cảm thông cùng thấu hiệu với Asisư vô cùng, thật sự chỉ muốn ra giết chết Carol cho hả cơn giận đang âm ỉ cháy trong lòng. Nhưng có một sự thật... cho dù Carol chết, Izumin cũng đã phản bội ta.

Ta nhìn tướng Shouta, thì ra ông ấy cố ý dừng lại cho ta chứng kiến hết hôn lễ. Ta căm phẫn, thà không nhìn thấy, ta sẽ không cần tức giận như thế này... Ta gạt bọn họ lại phía sau, điềm nhiên trở thành người dẫn đầu. Shouta thấy thế vội bước lên:

- Nữ hoàng, người không biết đường đi, rất nguy hiểm, để thần đi trước.

- Muốn làm gì cũng phải có lệnh của ta, đừng tùy ý như vậy.

Mọi người im lặng, chỉ nghe tiếng bước chân, mùi ẩm mốc, tiếng nước nhỏ giọt...

........................................

Izumin vừa đưa Carol cho Ruka đã vội chạy đến xem xét tình hình chỗ Asisư, không hiểu sao trong lòng bất an vô cùng. Từ bên ngoài đã thấy binh lính canh phòng đều ngã quỵ xuống, nằm dài ra đất ngủ, Izumin đã thầm than trong lòng, bước chân không khỏi nhanh lên. Quả nhiên bên trong vô cùng hỗn loạn, các tì nữ đều ngất xỉu, ngay cả bà Mura cũng không thoát. Lục tung trong phòng lên cũng không thấy bóng dáng Asisư đâu cả, chỉ thấy trên giường nơi nàng vẫn thích nằm ngủ trưa đặt một món trang sức nhỏ, phát ra ánh sáng lấp lánh...

Nhìn thấy nó, Izumin điếng người...

Nàng phá giải được bùa mê, để lại sợ dây chuyền cho hắn...

Asisư, nàng đi đâu rồi?

Izumin như người điên lao ra khỏi phòng, lệnh cho binh lính chặn tất cả đầu ra của lâu đài. Kinh thành Hatosa nằm trên núi, đường ra đường vào chỉ có một, Asisư không thể bỏ trốn ra ngoài được.

Mọi người trong đoàn người của ta đành phải kẹt lại bên dưới, binh lính Hitaito lực lượng dày cộm, chặn lại hầu hết tất cả các lối đi.

Ta cảm thấy không cam tâm, ta không muốn ở lại nơi này, nếu ở lại chẳng phải sẽ sống một cuộc sống như con rối tiếp hay sao?

Nếu ở lại, ta sẽ phải chứng kiến cảnh tượng Izumin càng ngày càng yêu Carol, cuối cùng ta sẽ giết nàng ấy mất...

Ta không muốn giết Carol, cũng không muốn nhìn thấy những cảnh tượng ấy nữa nên nhất định phải rời khỏi đây.

Phải rời khỏi...

Nhưng phía trước cùng phía sau đều có binh lính của Hitaito chặn đường, không lùi cũng không tiến, lúc này Mitamun xuất hiện, ánh mắt kiên quyết:

- Đi theo ta, ta sẽ đưa mọi người ra ngoài.

Ta lẳng lặng nhìn Mitamun, nhỏ giọng hỏi:

- Sao lại giúp ta?

- Anh trai ta không xứng đáng với cô nữa rồi! Ta đã nhìn thấy mẫu hậu đau khổ như thế nào mỗi lần cha ta nạp thêm vợ lẽ! Nhưng rồi cuối cùng bà vẫn phải mạnh mẽ vượt qua, mạnh mẽ nở nụ cười hiền hòa giả tạo trước mặt đám phi tần đó. Asisư, ta không muốn cô chịu khổ, không muốn cô giống mẫu hậu ta.

Cả đoàn người lại lẳng lặng theo sát chân Mitamun, đến đây phải chia ra, ta cùng tướng Shouta sẽ lẩn vào đoàn người của Mitamun, còn Mamoru, Ari cùng Eri sẽ lẩn vào người của hoàng hậu. Chúng ta may mắn thoát khỏi sự truy đuổi của binh lính Hitaito. Izumin chỉ cho người chặn cửa bên ngoài, lục soát toàn bộ nhưng không thể ngờ tới việc ta đang trốn trong cung của mẫu hậu hắn. Hoàng hậu hiền từ xoa bàn tay của ta:

- Cô nữ hoàng tháo vát! Con quả thật rất vừa ý ta! Tiếc là thằng con trai của ta... aiz... Phải chi năm xưa ta có một phần anh khí như con, có lẽ sẽ không phải chịu đau lòng như thế...

- Mẫu hậu... - ta nhỏ một giọt nước mắt, ta cũng rất quý mến người phụ nữ này...

Bà ấy cười thật hiền hòa, tay vỗ nhẹ gò má của ta...

- Asisư, nếu Izumin yêu con thật sự thì ta phải làm sao đây?

Ta chua chát ngẩng đầu lên, trên môi vẫn giữ nụ cười:

- Đã không yêu cũng không nên ép. Hắn thật sự yêu con sẽ không bao giờ cưới Carol. Đã cưới Carol... con xin tự nguyện bỏ đi. Tình yêu chia năm xẻ bảy, đó là thứ tình yêu gì?

- Asisư... - Hoàng hậu thở dài, ánh mắt mông lung xa thẳm... - Con quả thật rất mạnh mẽ! Đúng như bà Mura nói! Năm xưa ta cũng đã từng là một cô gái rất hồn nhiên, cũng thường hay nở nụ cười, như con bây giờ vậy... Nhưng các vị thần linh đã sắp đặt cho ta gặp bệ hạ... - Tiếc là ta không đủ can đảm để bỏ đi như con... Dù sao, ta cũng đã học cách an phận, sống cho vừa lòng người khác rồi!

Ta nhìn thấy vẻ mặt đượm nỗi buồn của Hoàng hậu mà lòng nhoi nhói lên. Đúng vậy, bà ấy phải chứng kiến cảnh tượng Hoàng đế Hitaito ham mê sắc đẹp, cưới không biết bao nhiêu vợ lẽ... Nỗi khổ đau ấy, có lẽ cả đời cũng không thể nguôi ngoai...

- Theo con nghĩ, tuy hoàng đế... Ừm... Nhưng ngài ấy rất yêu ngài... Cho dù có cưới thêm bao nhiêu kẻ khác thì người vợ mà ngài ấy yêu thương nhất vẫn là ngài...

Hoàng hậu cười, nước mắt rơi càng nhiều hơn:

- Chính vì vậy nên ta mới có thể nhẫn nhịn đến giờ phút này...

- Mẫu hậu, người hãy thử sống thật với bản thân mình đi...

........

Ta nghe nói năm xưa khi hoàng hậu còn trẻ là một thiếu nữ xinh đẹp vô cùng nhu mì hiền dịu, vô tình gặp được hoàng đế, sau đó bị bắt ép vào cung. Ban đầu người hết mực từ chối nhưng lâu ngày bắt đầu đem lòng yêu vị vua uy nghi ngạo nghễ dũng mãnh của Hitaito hùng mạnh. Một người hiền lành yếu đuối như hoàng hậu có thể ngồi trên ngai vị đến bây giờ đều do quốc vương bảo vệ che chở người tránh khỏi âm mưu đen tối của những cung phi mĩ nữ khác. Có thể khẳng định, vợ thì ông ấy có rất nhiều, nhưng yêu thì chỉ yêu mỗi hoàng hậu...

Mẫu hậu có thể chấp nhận được, nhưng ta lại không thể. Do đó, ta bắt buộc phải bỏ đi.

Mặc dù ta không phải là người thứ ba, mặc dù ta không ngăn cản hay phá hoại ai hết nhưng trong mối quan hệ của ta và Izumin đã có thêm một người nữa xuất hiện! Carol, Izumin... ừ, thoát khỏi nơi đây rồi ta sẽ đi đâu đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#asisu