Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mitamun dắt ta đi trên tường thành, tất cả binh lính thấy chúng ta đều cúi đầu xuống làm lễ, ta phẩy tay ý bảo bọn họ không cần, bọn họ lại đứng cả lên, tiếp tục công việc canh gác của mình. Ta nhìn xuống kinh thành nhộn nhịp bên dưới, kinh thành Hatusa vô cùng phồn hoa xinh đẹp, người dân mua bán tấp nập, đời sống của nhân dân rất phong phú. Không thể phủ nhận, tuy cha con Izumin rất hiếu chiến nhưng lại là những vị minh quân, trị vì đất nước rất thành công. Bất chợt ta bị thu hút bởi một bầy lạt đà đang đi lại gần cổng thành, trên mình chở những gói hàng trong bao to đùng mà không rõ là thứ gì, những người nắm dây cương của lạt đà trùm khăn che mặt kín hết cả, chầm chậm di chuyển trong đoàn người. Một người trong đoàn đó vừa ngước lên, ánh mắt chạm thẳng vào ta...

Mamoru? Ta nghiêng đầu ngoái nhìn theo đoàn người đó, nhìn thấy người dẫn đầu đang nói chuyện cùng binh lính gác cổng. Ta không còn tâm trạng ngắm hoa nữa, vội kéo Mitamun chạy xuống dưới lao ra cổng thành, nào ngờ khi ta chạy ra cổng thành như thế lại bị Izumin đang ở trên cầu thang bắt gặp được:

- Asisư, nàng định đi đâu vậy? Không đi ngắm hoa nữa à?

- Không, ta muốn đi ra ngoài một tí...

- Đợi tí, ta bàn luận sắp xong rồi, ta đi cùng nàng.

- Không được, đi đâu mặc xác ta, hoàng tử không cần bận tâm.

Mặt Izumin đen lại, hắn cố gắng hít vài hơi dài...

- Asisư, nàng cũng phải cho ta tí mặt mũi, dù sao ta cũng là hoàng tử...

Izumin chưa nói hết câu đã thấy Asisư thoăn thoắt vén váy lao xuống hơn chục bậc thang, Mitamun phía sau đuổi theo muốn hụt hơi cũng không kịp. Không nghĩ ngợi nhiều, hắn nhanh chóng bàn giao công việc lại cho vị tể tướng cùng quan tư tế, vội đuổi theo Asisư, trong lòng lo lắng không biết nàng muốn đi đâu...

Ta chạy đến cổng thành thì không thấy ai cả, chỉ có binh lính đang thay ca cho nhau. Chụp lấy vai của một binh lính gác cổng, ta dùng sức lắc:

- Đoàn lái buôn khi nãy đâu rồi? Bọn họ...

- Tham kiến hoàng phi...

- Không cần nói nhiều, đoàn lái buôn khi nãy đâu?

- A, bọn họ được hoàng hậu gọi đi rồi...

Mẫu hậu?

Mẫu hậu gọi bọn họ làm gì? Tại sao bọn họ quay lại đây không kiếm ta lại đi tìm hoàng hậu?

Izumin phía sau đã đuổi đến nơi, vội nắm tay ta kéo ta sát bên hắn, không vui hỏi binh lính canh cửa:

- Lái buôn? Lái buôn gì?

- Thưa hoàng tử, hình như là buôn vải đến từ Ai Cập.

- Bọn chúng đâu?

- Đã vào cung để thương lượng giá cả cùng nữ quan Mura rồi ạ

- Ừ...

Izumin trả lời cho có lệ mặc dù trong lòng vẫn còn băn khoăn nghĩ ngợi rất nhiều, đoàn người đến từ Ai Cập này rất đang ngờ, thêm vào đó là thái độ của Asisư càng làm hắn thêm lo lắng, sợ nàng lại chuẩn bị âm mưu giở trò gì...

- Asisư, nàng muốn xem mấy thứ vải ấy?

- Ừ, vải từ Ai Cập, ta không biết có phải thứ ta thích không?

- Chứ nàng không thích những thứ này à?

Izumin vừa hỏi, tay vừa xách tay áo rộng dài của ta lên, đây là vải thượng hạng, mặc vào vừa mềm mại vừa thoải mái, vải được hoàng tộc Hitaito dùng, không thể là đồ rởm, ta rất thích thứ vải đang mặc nhưng trong tình huống này không thể khen được mà đành chê vài tiếng:

- Uh, tuy rất tốt nhưng không thoải mái bằng thứ lụa mỏng ta thường mặc ở Ai Cập...

- Nhưng lạnh như thế, nàng mặc thứ lụa mỏng đó có được hay không? Nàng sợ lạnh thế kia...

Tuy ngoài miệng tỏ vẻ không vui nhưng khi thấy thái độ hợp tác của Asisư khi bị hắn ôm đã không còn kháng cự hay tỏ vẻ lạnh lùng nữa khiến Izumin mềm lòng, nghi ngờ cũng giảm xuống bớt:

- Hay ta cho người sang Ai Cập chuyển thứ lụa đó về cho nàng nhé?

- Không cần đâu, ta muốn tự tay lựa!

- Ừ, vậy nàng cứ xem đi, nhớ cẩn thận với bọn chúng.

- Biết rồi, ngươi mau đi đi.

- Có được không...?

- Được, được mà, ngươi mau đi đi!

- Vậy trưa ta đến cung của mẫu hậu ghé đón nàng, bây giờ ta còn bận vài việc, nàng nhớ ngoan ngoãn! - nói xong lại đặt lên đỉnh đầu ta một nụ hôn, ta có ý muốn né nhưng không hiểu sao vẫn đứng im cho hắn hôn, trong lòng có chút ngọt ngào... Tình yêu quả thật mơ hồ, không thể nào biết được người kia muốn làm gì, trong trái tim hắn có ta hay không...

Quả là gần vua như gần cọp!

Ta chạy như bay đến cung của hoàng hậu, hoàng đế cũng đã ra về, chỉ còn mỗi hoàng hậu ngồi đây cùng Mitamun vừa thở vừa lết đến, miệng trách mắng ta:

- Asisư, trông cô ốm yếu thế kia lại chạy nhanh ra phết, bổn công chúa chạy theo muốn hụt cả hơi mà té chết...

Ta cười cười ném bình nước hoa quả sang cho nàng uống giải khát, đoạn vén màn bước vào trong. Quả nhiên bên trong màn chính là tướng quân Shouta, đứng bên ngoài canh gác là Mamoru. Bọn họ nhìn thấy ta thì đồng loạt quỳ xuống hành lễ:

- Tham kiến nữ hoàng, chúng thần đến muộn, xin nữ hoàng tha tội...

- Mau đứng lên, tại sao mọi người còn trở lại đây?

- Hoàng cung Ai Cập có chuyện xảy ra, chúng thần đến đón nữ hoàng...

Có chuyện? Ta đang nghi ngờ không biết có chuyện gì thì hoàng hậu bên cạnh lên tiếng với vẻ không hài lòng:

- Shouta, sao khi nãy ông bảo với ta chỉ đón con bé trở về thôi? Bây giờ lại có chuyện gì?

- Tâu hoàng hậu, Ai Cập đang vô cùng hỗn loạn, cần có nữ hoàng trở về, chúng thần theo lệnh của hoàng phi Carol...

- Cô ta là ai mà dám ra lệnh cho Asisư, muốn đuổi là đuổi, khi cần thì gọi sao?

Hoàng hậu có vẻ tức giận, kéo tay ta đứng bên cạnh người. Đối với một đứa bé không mẹ như ta, lại được mẹ chồng yêu thương thế này, có cầu cũng không được!

Shouta dịu giọng, cố gắng thuyết phục hoàng hậu:

- Hi vọng hoàng hậu hiểu cho chúng thần, chúng thần chỉ đến đưa tin, còn chuyện đi hay không do nữ hoàng quyết định.

Ta cảm thấy không ổn, vội cúi chào hoàng hậu rồi kéo Shouta ra bên ngoài hành lang đứng. Đây là chuyện nội bộ hoàng cung Ai Cập, hoàng hậu cũng không nên biết nên chắc bà ấy sẽ thông cảm mà không để ý chuyện này đối với ta.

- Có chuyện gì nghiêm trọng vậy?

- Nữ hoàng, hoàng phi Carol bị người ta bắt rồi...

- Bắt? Ai bắt? Chẳng phải chúng ta đã đưa trả nó về Ai Cập rồi sao?

- Về gần biên giới thì bị bắt.

- Assyria bắt? Phải không?

- Phải, dạ phải, sao nữ hoàng biết?

- Ta đoán, gần biên giới Ai Cập mà dám bắt người, hành động lộ liễu như thế chỉ có Angon mới dám làm...

- Nữ hoàng, hoàng đế...

Ta không cần nghe hết câu của Shouta cũng biết, thằng nhãi Menfuisư lại cầm quân đi phá đám, khiến mọi chuyện trở nên tệ hại hơn. Chỉ cần Carol của nó gặp nạn thì nó sẽ như người điên mất hết lí trí mà hành động theo cảm tính. Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao trước kia chúng nó bị thiên hạ quay như quay dế, thân là hoàng đế cùng hoàng phi Ai Cập mà phải bôn ba lăn lộn khắp nơi như cái bang giang hồ.

- Hiện tại như thế nào rồi?

- Thưa nữ hoàng, ở Ai Cập đã có tể tướng Imhotep trông coi mọi chuyện, chỉ có điều hoàng đế Menfuisư cùng hoàng phi Carol có tí nguy cấp... Sợ rằng hoàng đế Angon muốn giết Menfuisư, cướp Carol làm vợ để dễ về thôn tính lòng dân ở Ai Cập.

Ta âm thầm gãi gãi chóp mũi, hóa ra Carol có giá trị thật, dù sao cũng nên thông cảm cho Izumin, viên ngọc sáng giá thế kia mà, ai gặp chẳng yêu, không yêu cũng phải cưới. Trong lòng có chút hậm hực, quả thật từ trước đến giờ Asisư ta chưa làm được thứ gì cả, toàn là Carol làm rồi được người ta ca tụng, nào là biết kĩ thuật rèn sắt thép, kĩ biến nước đục thành nước trong, đưa ra những lời khuyên mà theo triều đình Ai Cập gọi là "tiên tri", giải được độc hổ mang, là con gái nữ thần... Hừ, ngoài chuyện là con gái nữ thần sông Nin ra, những thứ còn lại ta cũng làm được vậy? Tại ta không muốn thôi...

Izumin hâm mộ tài năng của Carol khiến ta khó chịu không thôi, nào ngờ cũng có ngày nàng ta cùng Menfuisư chật vật như thế, trong lòng ta có tí hả dạ. Nếu Izumin biết thì sẽ thế nào nhỉ? Dù sao ta cũng không độ lượng đến nỗi đi cứu cả tình địch từng cướp chồng mình. Ai mà biết được Izumin vừa an thân an phận một thời gian sau khi nhìn thấy Carol sẽ yêu nàng ta lại chứ? Tuyệt đối không thể để Izumin biết chuyện này được.

Ta suy nghĩ xong thì cúi chào hoàng hậu ý đinh lui về nghỉ ngơi, nào bị hoàng hậu gọi lại:

- Asisư con muốn về Ai Cập không?

- Thưa mẫu hậu, dù sao đó cũng là nơi con đã sinh ra và lớn, bỏ mặc nó con có chút không nỡ...

- Ừ! Thôi, con cứ chuẩn bị đi, nhớ phải cẩn thận, có cần ta phái thêm người không?

- Dạ không thưa hậu, con cảm thấy đủ rồi ạ!

- Tùy con cả thôi, về phía phụ hoàng con cứ để ta tính toán! Khó ở chỗ Izumin kìa, nó có cho con đi không?

- Hoàng tử làm sao cấm cản được con ạ? - ta không vui đáp trả, liếc nhìn về phía Mitamun đang ngồi trên bàn nhâm nhi thức ăn, nếu có nàng ấy đi cùng thì tốt, dù sao đi một mình cũng rất nhàm chán vô vị! Hoàng hậu gật gù, lại căn dặn ta thêm vài chuyện nữa.

Sau khi dùng bữa tối xong, ta rón rén bước đi vào phòng, nơi Izumin đang ngồi đọc tấu chương của mấy vị đại thần vừa gửi lên khi nãy, ta giả vờ bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh hắn, trên tay cầm theo một ly trà nóng. Izumin thấy ta chủ động ngồi gần hắn thì bỗng nhiên trở nên vui vẻ, tay buông tấu chương xuống, đỡ lấy lưng của ta.

Dù sao cũng cảm thấy có chút ngọt ngào. Giận thì rất giận nhưng hắn cũng đã thả Carol, cũng buông bỏ kế hoạch đánh chiếm Ai Cập, vả lại, ta với Izumin cũng đã trở thành vợ chồng, cũng không nên hành hạ hắn quá. Ta chỉ muốn trả thù cho nguôi ngoai cảm giác đau đáu trong lòng mà thôi...

Izumin cầm lấy ly trà đang bốc khói nghi ngút trên tay ta để lên bàn, xoay người ta lại ngồi trong lòng hắn. Ta cũng không phản kháng nhiều, mặc cho hắn xoay.

- Asisư, hôm nay lựa đồ thế nào?

- Chỉ được vài món, còn lại không ưng ý cho lắm.

- Ta đã bảo sẽ cử người đến Ai Cập mua cho nàng, nàng lại không chịu.

- Ta tự lựa sẽ vừa ý hơn, ngươi thì biết cái gì...

- Ta bảo bà Mura đi.

- Bà ấy đi lấy ai chăm sóc cho ta?

Izumin không hỏi tới nữa, ngoan ngoãn chịu thua trước ta, tay vân vê mấy lọn tóc con, ánh mắt có vẻ sung sướng lắm, nụ cười trên môi càng lúc càng rõ. Ta thấy hắn cười vui vẻ như thế nên miệng cũng bất giác nhếch lên, tạo thành một đường cong cong như hắn.

Bên dưới là một tấm thảm lông dày, rất mềm và mịn, bên trên là màn lụa mờ mờ ảo ảo, ánh sáng vàng nhạt ấm cúng của nến được thắp khắp nơi, lại có một tên đẹp trai như Izumin nằm bên cạnh... quả thật khó kiềm chế ==

Một cơn gió lạnh khẽ lùa vào, mang theo cái buốt giá của tuyết vừa rơi xuống khiến ta thấy hơi lạnh run, nổi cả da gà lên, vội kéo cao cổ áo. Izumin bèn mở lớp áo ngoài ra, nhét ta chui tọt vào rồi quấn lại. Thế là ta và hắn chỉ cách nhau đúng một lớp đồ mỏng, xuân sắc lồ lộ khiến lòng người rạo rực vô biên nhưng vì tương lai sự nghiệp trước mắt nên đành phải kiềm chế, trước hết phải thực hiện theo đúng kế hoạch đã.

- Izumin, lấy chén nước ấm cho ta.

- Đây là cái gì vậy?

- Ha! Trà, ta vừa xin một ít từ chỗ mẫu hậu, thơm lắm, ngươi thử không?

- Ngon vậy sao? Trước giờ ta không hề biết mẫu hậu thích uống thứ này!

- Tại ngươi không để ý, chứ mẫu hậu rất thường hay dùng!

Ta thấp thỏm không biết phải làm sao cho hắn uống chén thuốc mê này đây... Nếu hắn cứ thức nhăn răng thế này thì còn khuya ta mới xuất phát được, mọi người bên dưới chắc chờ ta cũng khá lâu rồi. Tình hình của Carol cùng Menfuisư cũng đang khá nguy hiểm, từ đây sang Assyria cũng mất ba ngày, hi vọng bọn nó có thể cầm cự được. Izumin không hề biết những lo lắng cùng âm mưu của ta, cuối cùng cũng vui vẻ nâng chén uống cạn sạch. Ta thấy thế thì hào hứng ra mặt, nào ngờ chưa vui sướng được bao lâu thì hắn bất ngờ ép môi ta lại...

Mẹ nó, ta cho ngươi uống thuốc mê, ngươi cũng chia sẻ với ta làm gì?

Izumin đẩy sang miệng ta không ít thuốc, chắc cũng hơn nửa chén, hắn ép ta sắp ngạt thở chết mới chịu buông ra, môi từ từ lần xuống cổ, nhấn ta ngã ra nệm. Người ta hơi run rẩy, cố gắng chịu đựng...

Cuối cùng Izumin mơ mơ màng màng gọi tên ta: "Asisư..."

Sau đó...

Sau đó đương sự bất tỉnh, còn ta thì ôm cái đầu choáng váng bỏ chạy ra ngoài, dặn bà Mura vào chăm sóc cho Izumin đang trúng thuốc mê của ta bị tê liệt hoàn toàn trong kia, trước khi đi không quên vả hắn một phát cho hả giận, dám làm hư bột hư đường kế hoạch của ta.

Quốc vương Hitaito cũng không quên nhắc nhở:

- Angon không phải là một tên vua đơn giản, ngay cả Izumin cũng rất đề phòng hắn, con nên cẩn thận. Bây giờ chúng ta coi như đã vi phạm vào bản liên minh với Assyria, tốt nhất con không nên chạm mặt hắn. Cứu được hoàng đế cùng hoàng phi Ai Cập thì nhanh chóng trở về, chúng ta không đảm bảo sẽ cầm chân được Izumin!

- Phụ vương, con đã rõ, mọi người không cần lo!

- Asisư, nhớ cẩn thận tí, Mitamun nữa, không được nghịch ngợm nhé...

- Mẫu hậu, con biết rồi mà!

Đoàn người đưa tiễn chúng ta cũng không đông, chủ yếu là hoàng đế cùng hoàng hậu Hitaito.Ta vừa leo lên xe ngựa đã nằm vật ra ngủ vỏn vẹn ba ngày mới tỉnh, vừa tỉnh lại đã tới nơi ngay lập tức.. tên Izumin khốn khiếp, thuốc của ta tự chế quả thật khó chống cự được. =.=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#asisu