Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyến đi đến lục địa bóng tối quá đỗi an toàn, an toàn đến mức Jiwon cũng phải ngạc nhiên, ngoại trừ những thương vong đáng tiếc thì hầu như không có bất kì tổn thương quá lớn nào. Hoseok ôm chiếc hộp trên tay, do dự không biết có nên nói cho mọi người biết hay không, nhưng rồi cũng quyết định nói cho Namjoon và những đứa trẻ còn lại biết “bí mật” mà trước ngày ra đi Memphias đã nói cho nó về nhành hoa này.

“Tốt nhất là đừng nói cho họ biết.” Taehyung xấu tính nói.”Lũ người lớn chẳng phải là người tốt!”

“Đừng nói cho bọn họ biết, dù sao thì Jiwon cũng đã chứng kiến mọi thứ.”

Namjoon cũng “xấu tính” đáp lại.

”Chắc chắn chúng ta vô tội trong chuyện này.”

“Nhưng mà nó khá nguy hiểm.” Yoongi phản bác.”Các cậu có thể thôi chọc ghẹo bọn họ không?”

“Chắc gã sẽ không tham đến mức dùng cạn kiệt đâu nhỉ?”

Jin cũng cười tươi.”Memphias bảo là chỉ nên sử dụng ¾ năng lượng trong nhành hóa đấy thôi.”

Bởi vì suy nghĩ người lớn cũng sẽ suy nghĩ như mình, lần này, bọn trẻ đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp.

MaKwon đã lệnh cho Kateck đem lũ trẻ đến thủ đô để diện kiến trong thời gian gần nhất, lũ trẻ con cứ vậy ngơ ngác mà diện kiến cả Tể tướng lẫn Hoàng đế của đế quốc phía Nam. Khi mới bước vào, tầm mắt Jin đã khóa chặt lấy thân hình đơn bạc của người mang áo choàng xanh, tể tướng của Đế quốc, Acker.

Jin có thể nhận thấy tinh thần lực vô cùng trong lành và mạnh mẽ của ngài ấy, tuy không thể so với Naulri nhưng cũng vô cùng rộng lớn. Jin, dù trải qua rèn luyện từ lục địa bóng tối cũng chỉ là bé con với người trước mắt. Acker lia tầm mắt của mình đến Jin, nhận ra cậu bé đang chăm chú “dò xét” mình thì nghiêng đầu cười.

Makwon cao hứng ban cho những đứa trẻ những ly nước hoa quả, đồng thời cho chúng rất nhiều phần thưởng. Trong đó, người ông tâm đắc nhất là ba cậu bé, lần lượt là Jungkook, Taehyung và Yoongi, nếu chúng có thể lên chiến trường, chắc chắn rằng sẽ trở thành những chiến binh ưu tú nhất.

Càng nhìn lũ trẻ, tham vọng chiến tranh trong Makwon ngày càng tăng. Chỉ cần có lũ trẻ này, ông chắc chắn sẽ thống trị toàn bộ thiên hà.

“Các con nghĩ sao về việc mở rộng lãnh thổ?” Makwon hỏi, ánh mắt gã nheo lại đầy nguy hiểm.

“Mở rộng lãnh thổ sao ạ?” Yoongi hỏi lại, có thể thấy cậu nhóc này không hào hứng cho lắm, Makwon tự động loại bỏ hứng thú hẳn.

“Chính là xưng đế toàn thiên hà, trở thành người mạnh nhất của các hành tinh.” Makwon trả lời, không ai không biết tham vọng này của gã, Acker, tể tướng đế quốc cũng quay đầu nhìn lại.

Taehyung có chút phản ứng, nhưng hơn hết chính là Jungkook, Cuồng nộ 706 có vẻ thích thú hơn.

”Muốn ạ.”

Chỉ hai từ đơn giản ấy cũng khơi gợi lên sát ý của Makwon, đứa có sát ý nhất cũng là đứa ông hài lòng nhất, khá thú vị đây.

Makwon cũng lia mắt về phía Namjoon, đứa có vẻ là “phản đối” nhất, ánh mắt gã lạnh hẳn. Những đứa yêu hòa bình như nó, có vẻ không cần thiết lắm.

***

Tại cung điện hoàng gia đế quốc phía Nam, thuộc tinh cầu lớn thứ hai hệ thiên hà, một người đàn ông mặc chiếc áo lụa màu vàng đang nằm ngả ngớn trên chiếc thảm lớn giữa căn phòng. Xung quanh gã là những cô hầu mang những chiếc áo lụa mỏng dính sát người, ai ai cũng nhuốm hơi thở tình dục.

Makwon trầm mê vào chiếc cổ trắng nỏn của cô hầu bên cạnh, bỏ ngoài tai những công việc mà một vị Hoàng đế nên làm, ngay cả việc “người tình” thân thiết tiến vào cũng chẳng hề hay biết.

“Hoàng đế của tôi, tôi có việc muốn cầu kiến ngài.” Jihoon quỳ một chân xuống tấm thảm, nhẹ giọng khẩn cầu.

“Nói đi, Jihoon.” Ma Kwon ngẩng đầu lên, gã ngả ngớn phả một làn khói trắng vào mặt của người nom trẻ tuổi.”Em muốn gì?”

“Có rất nhiều công văn đang chờ, ngài.” Jihoon cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể.”Nếu được, ngài có thể--“

Chát!

Một cái tát cực mạnh đánh thẳng vào má phải của Jihoon, lực tay của Makwon rất lớn, ngày xưa dù gì gã cũng là một chiến thần của đế quốc, giờ đây, dù đã trầm mê vào sắc dục, nhưng thân thể cao lớn hung bạo vẫn mạnh mẽ như hồi nào. Jihoon ôm lấy má phải bỏng rát, anh cúi đầu che đi những tổn thương trong đáy mắt.

“Một người tình như em mà cũng dám ra lệnh cho ta sao ?”

“Có phải vì ta đã già nên em dám coi thường ta?” Ma Kwon lạnh lùng nhìn người trước mắt.”Ta đã cho phép em rời khỏi phòng chưa?”

Jihoon run rẩy nhìn người trước mắt, anh một lần nữa nhìn vào đôi ngươi hổ phách của người đối diện, giống như đang xuyên qua gã mà nhìn đến một bóng hình khác, và Ma Kwon ghét điều đó.

Jihoon cúi nhẹ đầu rồi ra khỏi căn phòng, khi đang trên đường trở về thì bắt gặp Kateck. Thượng tướng của đế quốc nhìn đồng niên, cũng chính là người trước mắt. Hắn cũng không muốn nói gì nhiều với Jihoon, nhưng bởi vì họ đã trải qua rất nhiều năm đồng hành, hắn cũng không nở nhìn bạn của mình phải va vào con đường này.

“Cậu thực sự ổn với điều đó?” Kateck lên tiếng.”Không danh phận, không liên kết, điều gì khiến cậu trung thành với Ma Kwon như vậy?”

Điều gì khiến người từng là dẫn đường mạnh nhất đế quốc phải bi lụy đến vậy?

“Cậu không hiểu.” Jihoon nhìn Kateck, nở nụ cười, nhưng lại quá đỗi buồn bã.”Gửi lời hỏi thăm của tôi đến Jaehoon nhé. Tôi rất nhớ em ấy.”

Jihoon lướt qua Kateck và bước về phòng. Kateck nhìn bóng lưng Jihoon, thấp thoáng sau tà áo dài là những vết tích bị bạo hành qua năm tháng, hắn thở dài rồi cũng đẩy cửa bước vào phòng. Chỉ mới đẩy nhẹ cửa mà những cô hầu phía trong lại hoảng hốt xô cửa chạy ra, mặt mày ai cũng tái mét và tràn đầy sợ hãi. Ma Kwon tức giận lùa hết những chai rượu trên bàn xuống đất, gã gầm lên những tiếng trầm thấp ẩn chứa tức giận.

“Ngài nên bình tĩnh đi, Ma Kwon.” Kateck để chiếc hộp đen xuống đất, chậm rãi ngồi xuống đối diện Ma Kwon.

“Sao, Jihoon lại mách với cậu cái gì sao?”

“Cậu ấy chưa bao giờ mách tôi cả, Ma Kwon.” Kateck nhìn người trước mắt, nhíu mày nói. Hắn đẩy chiếc hộp đến trước mặt gã, gõ nhẹ lên nó.”Chuyến đi khá thành công, ngoại trừ chúng thì chỉ hi sinh 19 người.”

“Ít như vậy?”

“Nghe bảo lũ sinh vật đó khá tốt với bọn trẻ, nếu đổi lại là chúng ta thì chắc chắn sẽ như cũ thôi.” Kateck đáp lời.”Những quân nhân khác bị giam trong lưới tinh thần lực được cách âm, ngoại trừ nhìn ra thì không nghe bất cứ điều gì. Bọn trẻ còn nói là không được tiến vào lục địa bóng tối nữa.”

“Bọn trẻ cũng bảo rằng Memphias nói chỉ nên sử dụng ¾ năng lượng, tốt nhất ngài không quá tham lam, Makwon.”

Ma Kwon nhìn nhành hoa trong hộp ánh lên những tia lấp lánh.”Sao cũng được, dù sao thì ta cũng không có hứng thú với chúng.”

Khi Kateck rời đi, Makwon đã sốt sắng mở chiếc hộp này ra, gã không chờ đợi được nữa, nhành hoa sau khi tiếp xục với gã liền trở nên khô héo, Ma Kwon có thể nhận ra sinh lực trong cơ thể được rót đầy, cơ thể căng tràn trở lại. Gã đã mơ ước điều này rất lâu rồi, cuối cùng thì cũng thực hiện được, với thân thể thanh xuân trước mắt, gã hoàn toàn có thể làm bất kì điều gì mà gã muốn. Chỉ ¾? Gã muốn tất cả, gã muốn toàn bộ năng lượng trong nhành hoa này.

Jihoon bỗng cảm thấy mệt mỏi, anh thật sự rất muốn cố gắng sống. Nhưng bây giờ, khi đã tuyệt vọng, anh lại chẳng vương vấn điều gì ở đây nữa. Người anh yêu không còn như trước, cố gắng của anh trong những năm gần đây đều không hề hiệu quả, có phải anh nên buông tay không?

Anh, có nên buông tay không?

Giây phút cuối cùng của cuộc đời, Jihoon lại mông lung nhìn thấy dáng vẻ lúc trẻ của Makwon, người từng hứa cuộc đời này sẽ chỉ yêu mỗi mình anh. Thế nhưng ngày qua ngày, năm qua năm, người anh yêu lại trầm mê vào quyền lực mà xưa kia vốn ghét, chìm trong sắc dục mà bản thân vẫn luôn khinh thường, thế rồi lời cầu hôn cũng trôi vào dĩ vãng.

Hi vọng kiếp sau, em sẽ chẳng bao giờ gặp lại ngài.

Cuộc đời của dẫn đường mạnh nhất đã kết thúc đơn giản như thế.

Jihoon gieo mình xuống cửa thành, để làn gió lạnh lẽo tiễn đưa mình lần cuối.

Khi Makwon tỉnh dậy sau cuộc cải tổ thân thể đã hay tin Jihoon đã tự tử. Gã không tin vào hiện thực trước mắt, gã ôm lấy thân thể của người mà gã cho rằng là người gã yêu nhất mà siết chặt.

Gã cũng rất đau khổ, nhưng điều gã cảm thấy vui nhất chính là, sẽ không có lý do gì ngăn gã phát động chiến tranh nữa cả, Jihoon chết đi cũng tốt, gã sẽ chẳng còn điểm yếu nào nữa.

Gã, sẽ trở thành người mạnh nhất.

Cái chết của Jihoon chính là màn chắn cuối cùng, cũng là điểm kết thúc của Makwon. Hai tuần sau đó, sau khi đã gia tăng lực lượng của quân đoàn Athena, những binh chủng đặc biệt của Athena Project, gọi tắt là AP, Makwon phát động chiến tranh tái cơ cấu thiên hà.

Makwon cũng đưa huy hiệu chỉ huy quân đoàn AJ cho Jungkook, thay vì cho thủ lĩnh cũ, Namjoon, đánh dấu cột mốc thay đổi binh đoàn đặc biệt này. Hơn nữa, một sự kiện đã thay đổi toàn diện mối quan hệ của quân đoàn của Athena, Cộng sự thực sự của Jungkook, được tái sinh ra.

Giây phút đối diện với 539, Elliah, Jungkook đã nhận ra, đó chính là Cộng sự trời sinh của mình, người có sự đồng điệu về tâm hồn giống mình, người có sát khí hòa hợp với mình nhất. Mải mê quan sát Elliah, Jungkook đã hoàn toàn bỏ quên đi hình dáng của Jimin. Từ khi Elliah xuất hiện, cậu ta phối hợp với Jungkook vô cùng nhịp nhàng, Makwon cũng tạo điều kiện tốt nhất để hai đứa trở thành bộ đôi mạnh nhất.

“Jungkook, đừng đi với họ.” Jimin đã nắm tay Jungkook nói, giọng nói điệu thấp nhất có thể.”Quay về với em, được không?”

“Em không muốn anh trở thành người mạnh nhất sao?” Jungkook khó hiểu hỏi.”Em vẫn là người anh thương nhất mà, đừng có lo lắng quá nhiều nữa.”

“Anh không hiểu—“

“Anh không hiểu cái gì?” Jungkook hỏi ngược lại.”Hiểu rằng em đã luôn hèn nhát sao?”

Jimin không tin được mà ngẩng đầu nhìn Jungkook, giống như chưa từng nghĩ Jungkook sẽ nói như thế với mình.”Có bao nhiêu cơ hội để mạnh hơn, sao em không bắt lấy? Em biết anh là Cuồng nộ, biết anh luôn muốn trở nên mạnh hơn, vậy mà luôn cố gắng kiềm chế sát ý của anh? Em có lần nào hiểu cho anh chưa?”

Quá tức giận, Jungkook hất tay Jimin ra và bỏ đi, cậu ta bước thẳng tới sân huấn luyện và không hề quay đầu lại. Yoongi từ góc tối bước đến vỗ vai Jimin, cố gắng an ủi người trước mắt, thế nhưng cũng đến để nói cho Jimin nhận ra thực tại trước mắt.

“Cậu ta sẽ không hiểu đâu.” Yoongi nói. “Cậu ta thay đổi rồi, Jimin.”

“Không đâu.” Jimin lắc đầu.”Anh ấy chỉ mất bình tĩnh thôi.”

“Mất bình tĩnh? Nhìn cho kĩ đi Jimin, em không phải là Cộng sự của cậu ta, Elliah mới là người đó. Cậu ta đã hứa bao nhiêu điều, nhưng cuối cùng thế nào, chẳng phải cuối cùng cậu ta cũng kết hợp với Elliah đó sao?”

“Cậu ta không hề biết nếu phát động sát khí quá nhiều thì em, người không phải là thủ vệ chính thức sẽ chẳng kéo tâm trí cậu ta về được, phải không? Em không nói rõ vụ Mein nói cho em với cậu ta sao?”

“Em có.” Jimin cố gắng không để giọng mình run rẩy.”Nhưng anh ấy không tin.”

“Anh ấy không tin em.” Jimin thút thít, những giọt nước mắt cứ thế chảy dài trên gò má. Jimin nghĩ lại những lời của Jungkook trước đó, lại càng tổn thương.

Em không nên lên chiến trường cùng anh, Elliah phù hợp hơn. Em quá yếu.

Yoongi nhìn Jimin buồn rầu, từ đầu đến cuối, cậu bạn nhỏ này đã luôn bao biện trước những hanh động bộc phá của Jungkook, những lần tự ý hành động của cậu chàng, thế nhưng rồi, cậu ta vẫn chẳng hiểu cho Jimin.

Hơn cả sự liên kết, điều Jimin chỉ là tình cảm của hai người.

Bên đó, trong sân đấu, Elliah cố gắng cân bằng với Jungkook.”Hôm nay cậu mạnh mẽ thật đấy, khác hẳn thường ngày.”

Jungkook không nói gì, vẫn mải mê tập luyện. Elliah đành phải phối hợp theo, nhìn thấy thân hình của 508 đằng xa, Elliah cảm thấy thật tội nghiệp cho cậu ta, cuối cùng, khi đã mất đi Thủ vệ định mệnh, cậu ta sẽ chẳng còn gì, ngay cả Thủ vệ thân thiết là Jungkook cũng quay lại với Cộng sự thật sự là mình, Jimin à, cậu thật đáng thương!

Jin và Taehyung đứng ngoài nhìn thấy hết thảy, nhất là Jin, vào ngày đầu tiên chứng kiến, Jin đã lường trước điều này. Jimin à, em đã tin rằng Jungkook sẽ luôn ở bên em đúng không ? Tin rằng chỉ cần phối phợp tốt, cố gắng điều chỉnh sức mạnh để phù hợp để hợp với Jungkook thì mọi thứ vẫn sẽ ổn? Nhưng em sai rồi, Jimin.

“Tôi sẽ đập cậu ta một trận.” Taehyung tức giận nói.”Thằng nhóc chết tiệt này cần ăn đập mới tỉnh ra.”

“Đừng có mà ngu ngốc.” Jin quay qua nhéo má Taehyung.”Láo nháo nữa tôi sẽ không cho cậu ngủ cùng tôi nữa đâu.”

“Vậy—vậy, chúng ta nên làm gì?”

“Không biết.” Jin lắc đầu, lần đầu tiên suy nghĩ lại lời đề nghị trước đó của Namjoon. Liệu cậu có nên suy nghĩ lại một chút?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net