Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung đang luyện tập cật lực cho trận chiến, đôi lúc dừng lại ngây ngô cười với người ngồi đằng kia một lát. 

“Làm ơn tập trung giùm đi.” Jin không phải là người kiên nhẫn gì, nhưng bởi vì Taehyung đã năn nỉ rất lâu, nên Jin đành đến xem và tiện thể giúp cậu ta luyện tập.

Sóng radar của Jin được phát ra một cách triệt để, để có thể nâng cấp giác quan và tốc độ phản ứng của cơ thể, Taehyung cần có một tác động tinh thần lực vào mình, và tinh thần lực của Jin vô cùng phù hợp với điều này. Gabulima nói rằng Makwon là lý do khiến Jungkook hoàn toàn thức tỉnh, còn trước đó, cậu ta đã bán thức tỉnh rồi, và Jungkook cũng mơ hồ cảm thấy điều đó. 

Sự thức tỉnh của hắn ta diễn ra bởi sự tranh đấu xem ai là người sẽ chiếm giữ Jungkook của Elliah và Jimin trong âm thầm, và bởi vì cùng lúc tiếp nhận một cách đầy áp lực bởi hai luồng tinh thần lực khổng lồ đó, cơ thể hắn ta sản sinh ra pheromones lạ và kích phát sự thức tỉnh lần hai.

Cũng bởi vì thế, các cặp Lính gác và Dẫn đường liên tục dùng pheromones, thứ mà đa số bọn họ bỏ qua, kết hợp cùng tinh thần lực để dễ dàng tiến hóa, nhưng tất nhiên, chỉ một số cá thể làm được điều đó, trong đó có Taehyung.

Ngay cả Taehyung cũng không hiểu, nhưng chỉ cần được thân thiết với Jin, năng lượng của cậu ta lúc nào cũng được nạp đầy. Dù sao thì, bây giờ công kích của Jin đã gần như vô dụng với Lính gác bóng tối. Naulri nhận ra cơ thể cậu ta bây giờ không phù hợp với mức năng lượng hiện tại.

Những người khác có thể phát triển, nhưng cậu ta thì không, không phải không thể, mà là không nên.

Thời gian đầu, cậu ta đã không nghe lời, bất chấp tôi luyện với cường độ cao, và không lâu sau đó, cậu ta nhận quả đắng. Đôi mắt của cậu ta bỗng nhiên chẳng thể nhìn thấy gì, giống như bị ai đó che phủ bởi một màn sương.

Điều đó khiến Jin rất bất lực, thất vọng và xuống tinh thần rất nhiều, mặc dù chỉ trong vòng nửa ngày thị lực đã quay lại, nhưng nó vẫn khiến sự tự tin của cậu ta sụt giảm. “Tràn tinh thần lực” là một hội chứng sử dụng quá nhiều tinh thần lực quá độ, quá tải so với bản thân, nhưng huấn luyện này cũng chẳng quá cao so với ở quân bộ, vậy tại sao bây giờ nó lại xảy ra?

Đáp án chính là lúc ấy, khoảnh khắc mà Makwon siết lấy Jin và làm cho pheromones cùng với tinh thần lực độc hại của gã tràn vào người Jin, nó khiến bộ não và cơ thể của Jin chấn động và gây ra phản ứng ngược. 

Cơ thể và tinh thần lực của Jin bị đè ép và nghiền nát ngay tại thời điểm đó, nói không ngoa khi lúc ấy xác thật Makwon đã muốn giết chết Thấu triệt làm gã chán ghét này.

Naulri đã tận lực chải chuốt, nhưng cơ chế phục hồi không đủ, nó tạo cho 102 một vết thương hở miệng vĩnh viễn chẳng thể phục hồi. 

Taehyung, đã ở bên lúc Jin cảm thấy mọi chuyện gần như sụp đổ, cũng bởi vì sự xoa dịu đến từ lính gác của mình, cậu ta dần khôi phục. Mà cũng do vậy, mối quan hệ của họ cũng thân thiết hơn xưa, Jin cũng chẳng còn luôn từ chối sự thân thiết của Hóa thú, đôi khi còn để cậu ta quá phận mà chẳng phản kháng gì, một phần vì tự nguyện, mà một phần cậu ta chẳng thể làm.

“Jin nè, ôm tôi một cái đi.” Taehyung lại gần dẫn đường nhà mình. “Tôi sẽ được nạp đủ năng lượng đấy.”

“Đừng đùa nữa.” Mặc dù nói là nói thế, nhưng khi Taehyung lại gần, cậu ta vẫn theo bản năng giang tay.

“Cậu là nhất mà!” Taehyung cong cong mắt. “Làm sao tôi sống xa cậu được đây?”

“Nếu sau này tôi không ở bên cạnh cậu thì sao hả?” Jin phì cười, nâng hai má của Hóa thú lên, âu yếm hôn lên trán cậu. “Cậu sẽ làm gì?”

“Tôi không giỏi tưởng tượng đâu.” Taehyung ôm lấy Thấu triệt, ít khi người này chủ động thân thiết nên cậu ta cũng tranh thủ lắm. “Sau này kiểu gì tôi cũng sẽ dính với cậu thôi à ~”

Hóa thú bỗng nhiên nghiêm mặt lại, thì thầm đầy dịu dàng, mà Thấu triệt khi nghe lời mời đó, bỗng nhiên hơi cứng đờ người.

Thấu triệt nhìn Hóa thú, 608 có đôi mắt to, mà trong đôi mắt như sao trời đó, chỉ chứa hình bóng anh. Dẫn đường đã từng muốn độc lập và cách xa Lính gác của mình, bây giờ lại chỉ dịu dàng nghĩ, nếu trải qua kì phát tình và trưởng thành cùng với Taehyung, mọi chuyện sẽ không tệ đâu nhỉ?

Jin và Taehyung đã tiến hành liên kết tinh thần và cơ thể, vậy nên Taehyung có thể nhạy cảm cảm thấy pheromones của Dẫn đường nhà mình đang dao động, hơn nữa, còn dao động và ôm lấy cậu một cách thật mềm mại. Người ta nói không sai, phản ứng của pheromones bao giờ cũng chân thực nhất.

Taehyung mỉm cười, cậu biết rồi, cậu nhận ra rồi. Siết chặt lại vòng tay, Taehyung ôm ghì lấy Dẫn đường, nở một nụ cười hạnh phúc. 

Sư tử đã chú ý và bỏ thời gian rất lâu để Hươu sao sa lưới, cuối cùng cũng bắt được vào tay rồi.

Mà trong lúc ấy, tại căn phòng học của lớp Chế tác, lâu rồi Namjoon và Hoseok mới có cơ hội ngồi lại nói chuyện cùng nhau. Tuy nhiên, Hoseok chỉ đơn giản nhìn, cậu ta cũng mím môi một lát sau đó lắc đầu.

“Tại sao chứ?”Namjoon chất vấn.”Tại sao cậu lại---”

“Chúng ta không cần phải duy trì mối quan hệ như thế.”Hoseok kiên định.”Như thế này không tốt sao? Chúng ta vẫn là bạn bè kia mà?”

“Nhưng tôi không muốn cùng cậu chỉ là bạn bè!”Namjoon có hơi thất thố cao giọng, song cậu ta lại không tiếp tục chất vấn nữa mà nhìn Hoseok, là một Tri thức, cậu ta có thể biết được cảm xúc và nội tâm của người khác dựa trên biểu cảm và hành vi của họ.

Hoseok đang nói thật, nhưng lại không hoàn toàn, cậu ấy rõ ràng muốn, nhưng lại bị thứ gì đó cản trở.

Mà Hoseok, dòng suy nghĩ đang rẽ nhánh trong đầu cậu ta, không hiểu sao có cảm giác rất nguy hiểm, mà cũng chỉ còn lại mỗi một mình cậu ta cảnh giác. Đa số Athena đều bắt đầu lơi là chỉ sau mấy tháng học tập và sinh sống, trong khi bản năng của cậu ta lại luôn cảm thấy tràn ngập nguy hiểm.

Pite là một vấn đề, tuy nhiên bọn họ đã dò xét, ngoài Pite thì không có người nào khác, nếu có chuyện bất thường xảy ra, bọn họ vẫn có thể giải quyết được dựa trên vũ lực tập trung. Nhưng thế chưa đủ.

Hoseok xoay lưng đi, tâm tình của cậu ta đang dồn nén, bởi áp lực, bởi sự hối hận, bởi sự có lỗi. Mà cậu ta chẳng thể nói cho bất kì ai, chỉ đành cắn răng chịu đựng một mình. Đã bao lần cậu ta tính toán đến cái chết và sự sống của đồng đội mình rồi? Cậu ta chỉ còn lại một lần, và phải dùng thật chính xác. Cho đến khi đó, cậu ta phải đặt mình ngoài rìa, sự công tâm mới không bị lung lay.

Chỉ có như vậy, cậu ta mới không thấy bản thân mình là một đứa ích kỉ và khốn nạn như thế nào. 

Mà Namjoon, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng ấy hòa vào chút ánh sáng còn sót lại của ráng chiều, rất cô đơn và lạnh lẽo. 

Cậu đang giấu tôi chuyện gì thế, Hoseok?

***

Hai tuần sau, top 10 đã được bình chọn và khảo sát bởi học viên và giáo viên toàn trường. Những ứng cử viên thông qua bài kiểm tra của các giáo sư cũng được lựa chọn kèm theo làm dự bị. Đội hình 10 người đầu tiên không ngạc nhiên lắm, chỉ là vị trí dẫn đầu được chọn bởi các giáo sư có hơi bất ngờ.

Yoongi.

Jungkook tặc lưỡi, thật sự cái súng trường đó nguy hiểm thật, điểm kỹ năng của Yoongi cao hơn, không ngạc nhiên khi các giáo sư chấm cậu ta cao hơn hắn. Thường thì ngay cả Taehyung, Jungkook cũng ở trên cơ, nhưng hiện tại Yoongi đã tìm ra “giáo” cùng với tấm Khiên nay đã mạnh đến biến thái đấy, cậu ta đang dần trở thành một đối thủ đáng gờm. 

Taehyung nhìn không vui lắm, buổi tuyên bố mặt cậu ta cứ hằm hằm suốt, hỏi ra thì ở trận giao hữu trong top10 đã đánh nhau qua với Pite. Và trận đó Pite không đánh hết sức, cậu ta chỉ tập trung đánh trúng và nhận được điểm từ giáo sư chuyên môn, cũng chỉ xếp hạng 17, hàng dự bị.

“Thằng khốn đó không thực sự đánh hết sức.” Taehyung càu nhàu. Cậu ta đã chờ đợi để được đánh nhưng có vẻ Pite không muốn hoặc cố gắng hạn chế năng lực hết mức có thể.

Pite nhìn đám người lúc nào cũng bám dính lấy nhau, có chút hâm mộ, nếu là Marc bọn họ, chắc là cũng sẽ một người một ngã nhỉ? Ánh mặt cậu ta lại dời đến người quen thuộc, nếu như, chỉ là nếu như thôi, cậu ta là một phần của Athena, liệu Jimin có để ý đến cậu ta không?

Thầy hiệu trưởng của St. Eddison nhìn những đứa trẻ phía dưới, ôn tồn bảo.

“Các em chính là sự tự hào của St. Eddison, hãy nhớ lấy và thi đấu hết mình.” Ông ta mỉm cười. “Hãy gặt hái lấy thật nhiều kinh nghiệm, bài học cho bản thân, sau cùng, hãy mang vinh quang về cho St. Eddison.”

Ông ta không trông mong gì lắm, bởi những thế hệ đi trước thậm chí còn chẳng thể vượt qua được vòng loại, chứ đừng nói đến việc mang vinh quang về. Nhưng sâu trong ông ta vẫn ao ước, rằng bản thân có thể chứng kiến một thế hệ vàng son trong nhiệm kì của mình. 

Trong những tiếng hô hào và náo nhiệt của toàn thể học viên, ông ta thấp thoáng nghe được hồi chuông vang vọng trong đôi tai già cỗi. Hồi chuông đó khiến ông ta nhớ về quá khứ và danh vọng của bản thân hồi trước, nơi ông ta đã từng kề vai sát cánh với những người bạn xưa, bây giờ đã thành dĩ vãng.

Cuộc thi diễn ra vào sát kì nghỉ đông, cho nên học viên có thể thỏa sức đi theo cổ vũ nếu muốn. Nhưng hầu hết bọn họ chỉ đi theo để vào thành phố trung tâm chơi mà thôi, bởi dù sao thì bọn họ chả bị loại?

“Sao lại mất tự tin thế?” Jimin nói với những người đó. “Chưa đấu mà đã nhận thua, các cậu tự xem nhẹ bản thân như thế sao?”

“Chứ sao nữa?” Anh chàng kia miễn cưỡng đáp lại. “Đừng nói là thành trung tâm, học viên Mrugakalous và Geomking cũng luôn là ứng cứ viên tốt nhất ở biên quan này bao nhiêu năm rồi, mà ngay cả họ thì thành tích tốt nhất cũng chỉ là tứ kết mà thôi.”

“Năm nay rồi sẽ khác.” Jin nói lại với Lính gác. “Cậu đừng có coi thường top 10 hiện giờ chứ, bọn họ là tinh anh trong tinh anh đấy.”

“Chỉ ở Eddison thôi.” Cậu trai vẫn không thay đổi suy nghĩ. “Để rồi xem, các cậu sẽ hiểu ý tôi muốn nói thôi.”

Cậu mới là người không hiểu.

Jin và Jimin lắc đầu, không đôi co với Lính gác trước mắt nữa. 

Hai tuần sau, bọn họ chính thức khởi hành đến Thành phố trung tâm. Ở chủ tinh này, có rất nhiều thành phố trung tâm, và nó được xem như trung tâm kinh tế và giao lưu văn hóa, đồng thời cũng sở hữu cho mình cơ sở vật chất tốt nhất, các trường học cũng nom đẹp đẽ và sang trọng hơn biên quan rất nhiều.

Những đứa trẻ Athena đi theo mắt tròn mắt dẹt nhìn vào phố xá ven đường, nơi những người kia bán những thứ lấp lánh và hấp dẫn mà chúng không thường được thấy. Suốt cả chuyến đi, ánh mắt của các học viên còn lại cũng tràn ngập sự thông cảm cho các bạn nhỏ này.

Chắc bọn họ ở Tháp lâu quá, không được đi chơi nhỉ? 

Lũ trẻ đã từng thấy quang cảnh này ở đế quốc, nhưng chân chính hòa nhập vào dòng người như này là lần đầu tiên. Khi xuống khỏi xe, đa số đều đã lấy lại được bình tĩnh vốn có, chỉ là trong đôi mắt chúng vẫn lấp lánh sự xúc động và hiếu kì.

“Ôi, trông lũ quê mùa đằng kia kìa.”

“Quần áo của bọn họ trông thật rẻ tiền.”

“Ể? Có phải Eddison đấy phải không? Cái trường lúc nào cũng xếp chót ấy hả?”

“Đúng nó rồi.”

“Ha ha, không biết năm nay có phép màu nào xảy ra với chúng không nhỉ? Nếu may mắn có khi được xếp top 5 không chừng.”

“Top 5 từ dưới đếm lên.”

Các học viên đã có kinh nghiệm chỉ ngượng ngùng cúi đầu, sự tự ti trong họ lại được dịp bộc lộ. Đa số nhập học ở Eddison đều là con nhà bình dân hoặc quý tộc cấp thấp, hoặc đôi khi là quý tộc muốn ẩn mình, nên hầu hết những kẻ mạnh đều sẽ không xuất đầu lộ diện. Ngay cả Sid cũng chẳng thèm tham gia, nếu không dựa theo thực lực, cậu ta hoàn toàn lọt được vào top 10. Không nói đâu xa, những cá thể mạnh như Rilen, Mark, Luka đều tỏ vẻ không muốn tham gia.

Bọn họ đã quen rồi, nhưng lũ trẻ của Athena thì không, chúng chưa bao giờ bị sỉ nhục một cách rõ ràng như thế, nên có chút tức giận. Cũng phải thôi, ngoài Yoongi ra, thì những Athena tham gia cuộc thi đều là những thành phần manh động cả.

“Này, bình tĩnh đi.” Yoongi niết lấy tay Taehyung.

“Mấy thằng nhóc đó nói gì đấy? Top 5 đếm lên?” Taehyung liên tục càu nhàu. “Tôi sẽ đập mấy thằng khốn đó ra bã mới thôi.”

“Cậu bình tĩnh đi được không tên ngốc này!” Jin ngay lập tức gõ lên đầu cậu ta. “Pheromones của cậu đang hỗn loạn, tôi đã bảo cậu kìm chế một tí rồi mà.”

Taehyung đang dính Feral nên tâm trạng cậu ta đang bực bội, có vẻ như cậu ta đang chuẩn bị thức tỉnh hoàn toàn.

Còn về phần Yoongi, nói thật thì từ khi tái sinh pheromones của cậu ta cũng hoạt động rất kì lạ rồi. Y như cậu ta vậy.

“Cậu không thấy mệt sao?” Ash hỏi.

“Cậu có thấy tức hoặc ức chế trong người không?” Jimin ngạc nhiên.

“Cậu không cần đến xoa dịu luôn hả?” Jin cũng bối rối.

“Tôi chẳng cảm thấy gì cả.”Yoongi chân thực lắc đầu. “Các cậu chỉ đang làm quá lên.”

Cả ba người có tinh thần lực siêu cấp đều đứng yên nhìn cậu ta, có chút chật vật, cũng hiểu vì sao những người mang áo blouse trắng trong phòng thí nghiệm mỗi khi nghiên cứu số liệu cho cậu ta đều thấy hoang mang rồi.

Cậu ta là quái vật sao?

Làm thế nào mà một Lính gác khi tiến hóa lại không cần Dẫn đường chứ?

Cậu ta thì hay rồi, tiến hóa xong cái mất phản ứng với dẫn đường luôn.

“Tôi thấy hay đó chứ.” Yoongi xoa xoa cổ, cười một cách ung dung. “Đỡ phiền toái, lỡ gặp chuyện gì cũng không lo rách việc.”

Trường hợp này đến Namjoon cũng từ chối cho ý kiến.

Vậy nên, không biết tâm tình gì, cả đám đều kéo nhau đến trung tâm nghỉ ngơi cho thí sinh. Có vẻ như cùng nhau tập luyện khiến mối quan hệ của những đứa trẻ Athena và những đứa trẻ khác thân thiết hơn, chúng bàn nhau một lát rồi lại lôi nhau ra sân luyện tập.

Cũng trong đêm đó, Pite di chuyển một mình ra ngoài. Cậu ta men theo lối đi trong hướng dẫn và đến nơi mình cần đến.

“Chà, lâu rồi mới gặp đấy.” Một người áo đen nói với cậu ta.

“Vùng biên quan sao rồi?” Một kẻ áo nâu khác lên tiếng. “Mọi thứ ổn chứ?”

“Tất cả đều ổn.” Pite thoải mái dựa lưng vào ghế. “Đừng lúc nào cũng tỏ vẻ tra hỏi người khác như thế chứ, tôi có hơi tổn thương đấy.”

“Chậc.” Người áo đen thở ra một hơi. “Báo cho cậu một tin, lũ mới sinh chết gần hết rồi.”

“Cũng không ngoài dự đoán lắm.” Pite cười. “Makwon có vẻ sẽ tức giận nhỉ, công sức của ông ta đổ bể rồi.”

“Cậu cũng nên lo lắng đi, Morel đang dần thế chỗ cậu đấy, chức lãnh đạo hay đội trưởng chó má gì đó kiểu gì cũng sẽ bị thay thế thôi.” Người áo nâu phàn nàn. “Mặc dù đã chết gần hết, nhưng đã có năm mẫu thành công. Và cậu sẽ bất ngờ vì tốc độ trưởng thành của chúng đấy.”

Nét thoải mái trên mặt Pite biến mất, đôi ngươi cậu ta nheo lại và nhìn hai người còn lại trong phòng, tất nhiên, hắn ta biết hai người này lo sợ cái gì.

“Các cậu cũng đã biết trước mà, cái lũ mới sinh ra kia mới là thứ lão ta cần, còn chúng ta đơn giản chỉ là những bản sao thất bại mà thôi.” Pite thở dài, mệt mỏi nhắm mắt. “Morel đang tự tin quá vào khả năng của cậu ta. Trèo quá cao thì ngã càng đau, năng lực có hạn của cậu ta sẽ chẳng đưa cậu ta đi đến đâu đâu.”

Sau đó như có như không nhìn về phía hai người còn lại trong phòng.

“Nếu muốn, hai cậu có thể theo phe Morel nếu muốn, tôi không cấm cản gì đâu--”

“Cậu bị ngu hả?” Người áo đen tức tối. “Nếu tụi tôi theo phe Morel, tụi tôi đến đây nói với cậu làm quái gì? Con nhóc Thấu triệt kia bị Morel mua chuộc rồi, cậu cẩn thận cái mạng của cậu trước đi, đồ đầu heo.”

“Huh? Cảm ơn nhé.” Pite cười đáp lại. “À mà các cậu biết không, tôi tìm được rồi.”

“Tìm được gì cơ?”

“Dẫn đường thực sự của tôi.” Pite cong môi, đặt tay lên vị trí trái tim, cười một cách ranh mãnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net