Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẻ xuất phát từ sự hâm mộ với Jin, Ash không muốn mình phải cần đến những Thủ vệ và Cận vệ để thể hiện sức mạnh của mình, điều đó cũng lôi kéo các Kích thích khác cũng nghĩ như vậy. Điều đó khiến Thủ vệ của cậu ta, Murin buồn rầu. So với các cận vệ chỉ liên kết bằng sức mạnh, Thủ vệ liên kết với Cộng sự bằng liên kết linh hồn, sự “chối bỏ” bảo hộ khiến cho Murin nghĩ rằng Ash không cần đến cô nữa.

“Đừng nghĩ quá nhiều.” Một cuồng nộ khác an ủi Murin.”Ash vẫn rất thân thiết với cậu, chỉ là cậu ta muốn mình trở nên quá phụ thuộc vào cậu thôi.”

Murin rất lạnh lùng, đa số các Cuồng nộ đều thế, nhưng chỉ cần chuyện đó có liên quan đến các Kích thích, bọn họ đều rất cố chấp và muốn bảo hộ tuyệt đối. Jimin hiểu rõ điều đó, hiểu quá rõ là đằng khác.

Jimin có muốn khẳng định bản thân không ? Có, nó muốn mạnh hơn và quả thật nó mạnh hơn trước. Nhưng bởi vì nó hiểu rõ mức độ quan trọng của nó với Jungkook nên bất cứ lúc nào, nó cũng đều tỏ ra mình nhỏ bé hơn, cần sự bảo hộ hơn trước mắt Thủ vệ của mình. Các kích thích không thích điều đó, nhưng điều đó cũng không lung lay ý nghĩ của Jimin.

Các Cuồng nộ chỉ mạnh nhất khi nó bỏ qua các ý nghĩ khác mà chiến đấu, để kết hợp và đẩy Cuồng nộ lên đến đỉnh điểm và không bị bạo loạn, các Kích thích phải thân thiết và đủ tin tưởng với Thủ vệ của mình, nếu liên kết không mạnh, bọn họ sẽ dần đến bạo loạn mà chết. Cho nên dù rất mạnh nhưng các Cuồng nộ vẫn hay o bế sức mạnh của bản thân, không muốn để lộ quá nhiều.

“Là một Tri thức, suy nghĩ cậu đều luôn khiến tôi hâm mộ. Cậu luôn lý tưởng hóa ý nghĩ của bản thân, điều cậu nói không sai nhưng nó quá phi thực tế. Không phải lần nào cậu cũng đúng, và lần này, cậu sai rồi.” Yoongi đằng sau lưng thêm vào.”Chúng ta chưa đủ sức để đào ngũ đâu.”

Tinh thần lực của Yoongi co lại thành một viên cầu nhỏ, là người đầu tiên “thực thể hóa” tinh thần của mình dưới dạng rắn, Yoongi ném nó cho một Khiên khác. Cậu chàng lạnh lùng đối diện với Namjoon, không e dè chỉ trích suy nghĩ nông cạn hiếm thấy của Tri thức.

Chúng nó vẫn còn đang lâm vào thế trầm lặng thì phía bên kia lại xảy ra chuyện. Là lại, bởi vì chuyện này xảy ra quá nhiều lần.

“Thằng ch* này, mày không nghe tao vừa nói cái gì sao?” Một Hóa Thú nóng nảy tóm lẩy áo của Khiên, mặc dù hình thể cậu ta nhỏ hơn nhưng vẫn cố gắng tỏ ra uy quyền.”Đừng có chắn đường tao, tránh ra.!”

“Chúng lại đánh nhau à.” Yoongi nhăn mặt. Hầu hết tất cả Khiên đều đi theo con đường chế tạo cơ giáp nhưng đương nhiên có một vài đứa có sức mạnh khác biệt chọn đi theo con đường chiến đấu, và chúng đều rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn một số Hóa Thú và Cuồng nộ.

Vậy nên ba bọn chúng trở thành tam giác vàng tiến công của Athena, lấy Cuồng nộ làm trung tâm, còn hai cánh trái phải là Khiên và Hóa Thú. Các Hóa thú không chấp nhận mình đứng sau Cuồng nộ nên chúng luôn khiêu chiến, Cuồng nộ cũng sẵn lòng đáp lại. Nhưng đa số ẩu đả kết thúc bằng sự cưỡng chế của Khiên.

Khiên 211 tỏ ra không có hề hấn gì với Hóa Thú 627, cậu ta với thể hình to lớn đã dùng tinh thần lực tạo ra các khiên chắn trong suốt trông rất mảnh mai ép chặt lấy 627 và vác đi. 627 trên lưng cậu ta ra sức vùng vẫy, nhưng không thể nào thoát ra các lá chắn của “Khiên” tạo ra được. Các tinh thần lực của Khiên vô cùng đa dạng, bởi vì hầu hết chúng đều theo hệ chế tạo nên các lá chắn tinh thần lực trở thành công cụ xúc tiến cho công việc của chúng.

Khiên, nhóm 2 của viện nghiên cứu là nhóm dẫn đầu của hệ phụ trợ và phòng thủ, gồm có Chữa trị và Kích thích. Khiên có khả năng tạo ra những bức tường phóng xạ và các lá chắn mạnh mẽ, bản thân họ cũng luôn có một lớp da phòng thủ rắn chắc nên cho dù là vết cào của các Hóa thú khi hóa hình cũng chỉ khiến chúng bị xước một chút mà thôi.

Các Khiên ban đầu có năng lực khá thấp, chúng hầu như chỉ phòng thủ mà thôi, vậy nên chúng thường bị thua khi tập huấn nếu đối phương đánh trực diện khiến chúng bị lơi là. Nhưng cho đến bây giờ, trạng thái dã thú của Hóa thú và Cuồng nộ cũng không là gì với những lớp Khiên ấy, lá chắn của Yoongi và các Khiên đã tiến hóa rất nhiều. Các mã gen bắt đầu ăn khớp với nhau, nếu như ban đầu thực lực của các Lính gác có phần chênh lệch thì chỉ đến hơn 1 năm sau, chúng đã cân bằng tuyệt đối lực lượng của mình.

Các lính gác của Khiên bây giờ không còn tự ti vào năng lực hạn chế của mình nữa, cũng bởi vì có Namjoon xúc tiến cho năng lực nên Yoongi luôn dành cho Namjoon một sự tôn trọng cơ bản. Tuy nhiên, lý trí của Yoongi cũng giống như tấm Khiên vững chắc của cậu vậy, rất khó ai có thể xuyên qua nó.

Namjoon thấy rõ nên không nhắc gì về chuyện đào ngũ nữa, cũng chẳng mấy chốc, thời gian đến lục địa bóng tối cũng đến. Vì khá nhiều lý do, bộ bảy đã tập hợp lại ở một phòng ngủ, chúng vẫn giăng các lá chắn tinh thần như thường lệ, và đã trò chuyện suốt đêm đó.

Chúng nói rất nhiều, về những hoài bão, những ước mơ và mong đợi khi chuẩn bị khám phá miền đất mới. Namjoon ngày thường nói nhiều bây giờ lại chăm chú nghe Cuồng nộ và Hóa thú năng nổ bất thường, nó cảm thấy khoảng thời gian này rất tốt, nó cũng chỉ muốn thời gian này kéo dài mãi.

Cho đến rất nhiều năm sau đó, Namjoon vẫn luôn nhớ rõ và khắc sâu khoảnh khắc ấy.

Khi mặt trời bắt đầu lên, chuyến hành trình đầu tiên của họ đã bắt đầu. Lấy Thiếu tướng Jiwon làm thủ lĩnh, đội hình 120 người, trong đó bao gồm 69 người thuộc đại đội Athena. Số lượng lần này tương đối ít, tuy đều là lính tinh nhuệ nhưng dù sao đa phần cũng là trẻ con, điều đó khiến Namjoon và Jin khó chịu nhưng không hề biểu lộ.

Kateck không tham gia, đương nhiên là vậy. Jin vốn không thích lão già này, cũng hiểu rõ tại sao ông ta không đi, ông ta là thượng tướng, là “vị thần bảo vệ” của đế quốc phía Nam, là chó canh cửa của lão Hoàng Đế. Vế sau chỉ là Jin nghĩ thế, nhưng mà suy xét thế nào thì Jin cũng thấy mình đúng, các thành viên còn lại cũng chịu thua với ý nghĩ này của Jin.

Lần đầu tiên được di chuyển trên những tàu không gian tiến về lục địa Bóng tối, bọn trẻ tỏ ra vô cùng phấn khích. Lục địa bóng tối thực ra là một vùng đất được bao phủ bởi một luồng hắc ám của hành tinh cũ trong hệ thiên hà, Pluto. Các sinh vật và quái vật mạnh mẽ đều thích và sinh sống ở đây, chúng đã như vậy khi hệ thiên hà tái tạo lần đầu, hơn nữa còn trải qua rất nhiều thế hệ.

Tàu không gian được đáp lại trước lục địa Bóng tối. Namjoon có thể thấy rõ sự hiện diện của nó, mọi thứ ở vùng đất đó đều âm u, khác hẳn với những nơi được ánh sáng truyền đến. Thiếu tướng và các quân nhân khác đều kể cho chúng những chuyến hành trình thất bại trước đây, hầu hết bọn họ đều thiếu sự chuẩn bị và không hề biết được nhưng năng lực và cách thức tấn công của chúng nên lượng thương vong rất lớn. 42 mã gen đó hầu như bọn họ “may mắn” mà có được.

Jiwon nhìn lũ trẻ ngóng trông tiến vào lục địa hắc ám, tâm bỗng có chút bài xích. Đây không phải lần đầu tiên anh đến đây, do đã từng sống sót quay về và nhiều kinh nghiệm nên anh vẫn được cử làm thủ lĩnh đợt đi này. Nhiệm vụ thì vẫn như cũ, vẽ lại toàn bộ không gian của lục địa hắc ám và lấy được nhánh hoa của Memphis, một sinh vật đẹp đẽ bậc nhất lục địa Bóng tối.

Nhánh hoa đó có thể cải tử hoàn sinh, cải lão hoàn đồng, cũng nhờ có nó mà sức sống của lũ sinh vật trong lục địa bóng tối gần như vô địch và bất bại. Chúng được cường hóa và tôi luyện qua từng năm ở đấy, chỉ cần có được nhánh hoa trên vai Memphias thì đế quốc phía Nam sẽ là cường giả trong cường giả. Bọn họ sẽ lấy lại vinh quang hào nhoáng mà bọn họ đã mất trước đây, và trở thành cường quốc vô địch trong hệ ngân hà này.

Memphias, loài sinh vật có thân mềm khổng lồ được bao phủ bởi lớp lông trắng lấp lánh ánh bạc, ở cuối đuôi xòe ra ba phiến như cánh quạt có hoa văn hồng xanh xen kẽ, hai sợi râu trên đầu có màu tím sẫm, mắt to màu nâu nhạt. Jiwon từng thấy nó sử dụng sức mạnh hai lần, nó trông vô cùng đẹp mắt và quý phái, là sinh vật đẹp nhất ở đây, Memphias, theo ngôn ngữ thiên hà, tức là đẹp nhất. Tuy nhiên cuộc trinh thám gần đây nhất anh không hề trông thấy nó nữa chứ đừng nói đến việc xem nó thi triển khả năng.

“Nhưng mà không phải thuận theo tự nhiên thì sẽ tốt hơn sao?” Tri thức 406 nói.”Tại sao phải níu kéo thời gian như vậy?”

“Bởi vì quyền lực.” Jiwon xoa đầu 406, trầm ấm đáp lại.”Càng lớn thì con người ta càng trầm mê vào quyền lực, mà khi người ta chiếm được nó thì lại cố chấp không muốn buông ra.”

Hoàng đế của đế quốc phía nam, Ma Kwon, đã gần đến mãn chiều xế bóng, ông ta đã sống đến trăm năm, chứng kiến đế quốc ngày càng đi xuống nhưng không thể níu giữ được.

Hết cách, ông chỉ còn “cầu cứu” từ lục địa Bóng tối, từ nơi mà bất kì đế quốc nào rồi cũng sẽ bỏ cuộc, ông ta hi sinh xương máu và những người lính trung thành để đổi lại dự án này, dự án Athena này. Ma Kwon tin tưởng rằng khi lấy lại thanh xuân, tể tưởng Acker thượng tướng Kateck và những người trung thành khác có thể cùng ông vực dậy được được thời kì huy hoàng vốn có.

Nhưng Ma Kwon có thể coi là vị hoàng đế “tốt” với thần dân của mình, ông không hề lấy đi sinh mạng trẻ con của người dân của mình, ông thoải mái hành hạ và bắt ép những đứa trẻ tinh cầu phụ thuộc phải bán mạng vì mình. Bắt buộc chúng thử nghiệm, dạy chúng trung thành với đế quốc, dạy chúng dù có bán mạng vẫn phải thực hiện mệnh lệnh.

Dự án Athena diễn ra khá thành công, Ma Kwon thậm chí còn muốn chúng tham gia vào cuộc chiến tranh “mở rộng bờ cõi, thống nhất thiên hà.”

Jin cũng biết rõ điều đó nhưng đối với cậu ta, thuần phục kẻ mạnh là chuyện đương nhiên, cậu ta tự tin vào sức mạnh của mình và thoải mái với điều đó. Kẻ mạnh sẽ là người sống sót còn kẻ yếu sẽ bị đào thải.

Nhưng càng nghe, Namjoon càng không chấp nhận điều đó. Tâm trí nó thậm chí còn phát triển hơn những Tri thức khác nữa, nó không hề ủng hộ việc chiến tranh để đổi lại sự thịnh vượng của đế quốc. Tuy nói đế quốc này đã qua cái thời thịnh vượng nhưng chẳng phải nó vẫn là một trong hai “chúa tể” ở hệ thiên hà này sao? Tại sao lại luôn phải cố chấp muốn thượng vị như thế, quyền lực như vậy cũng chưa đủ sao?

Hoseok là người duy nhất trong bộ bảy hiểu cái sự nhân từ đó của Namjoon, nhưng cũng như những người khác, cậu không đồng ý với cách nghĩ ôn hòa như thế.”Namjoon, kẻ yếu luôn thần phục kẻ mạnh, chiến tranh là điều không thể không xảy ra. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, không giống cậu chút nào.”

Lục địa bóng tối trông hệt như một khu rừng nguyên sinh rộng lớn thời cổ xưa, cũng có nhiều thuyết cho rằng chúng là những sinh vật tiến hóa từ thế giới cũ. Cây cối vẫn luôn rậm rạp và tươi tốt dù cho bị che khuất bởi bóng đêm, tuy nhiên nhờ thú Đuôi phát sáng, được gọi là Đom đóm theo lối gọi thế giới cũ nên vẫn miễn cưỡng nhìn rõ đường đi.

Bọn trẻ nhanh chóng xếp hàng tiến vào lục địa bóng tối, trong khi các quân nhân khác có chút không thoải mái với luồng hắc ám này thì 69 đứa trẻ lại không có cảm giác gì đặc biệt, chúng tỏ ra thích thú và dao dác nhìn xung quanh. Một số quân nhân cũng rất bất ngờ, trong khi họ phải dè dặt quan sát và phòng vệ thì đối với chúng, chỉ hệt như đi dạo ở nhà. Ji won nghĩ đến xuất thân của chúng, cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Bọn trẻ này không phải là lính gác và dẫn đường bình thường, chúng là lính gác và dẫn đường hắc ám bẩm sinh, hơn nữa còn là cấp cao. Chính vì lẻ đó mà khi chúng “sinh ra”, ý nghĩ đầu tiên hiện lên chính là,”giết”. Bản năng hắc ám cùng sự kết hợp mã gen tạo cho chúng một bàn đạp mạnh hơn bất kì ai khi tiến vào lục địa bóng tối, chúng hoàn toàn có thể hoàn thiện và phát triển sức mạnh của mình với điều kiện ở đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net