LỜI CẢM ƠN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi biết ơn nhân viên Bộ phận Tư liệu của Bảo tàng Chiến tranh Đế quốc vì đã cho phép tôi xem những lá thư, bài báo và hồi ký không công bố của quân nhân và y tá phục vụ trong năm 1940. Tôi cũng biết ơn những tác giả và tác phẩm sau: Grego Blaxlanci, Destination Dunkirk; Walter Lord, The Miracle of Dunkirk; Lucilla Andrews, No Time for Romance. Tôi xin bày tỏ lòng biết ơn đến Claire Tomalin, Craig Raine và Tim Garton-Ash vì các nhận xét hữu ích và sâu sắc của họ, và trên hết là đến vợ tôi, Annalena McAfee, vì đã động viên tôi và đã đọc kỹ càng ghê gớm.

Cuốn sách này là một tác phẩm hư cấu. Tên, nhân vật, nghề nghiệp, tổ chức, địa điểm, sự kiện và tình tiết đều là sản phẩm trí tưởng tượng của tác giả hoặc được sử dụng một cách hư cấu. Bất kỳ sự tương đồng nào với người thật, còn sống hay đã chết, sự kiện, hay nơi chốn đều hoàn toàn ngẫu nhiên.

Xin trân trọng cảm ơn vì đã cho phép trích từ tài liệu có bản quyền: "In Memory of W. B. Yeats" từ W. H. Auden: Collected Poems của W.

H. Auden.

Copyright © 1940 và được hồi phục năm 1968 bởi w. H. Auden. Cùng với sự cho phép của Random House, Inc.

TẶNG ANNALENA

"Tiểu thư Morland thân mến, hãy suy ngẫm bản chất kinh khiếp của những nghi ngờ mà cô đang ấp ủ. Cô đã dựa vào đâu để phán xét? Hãy nhớ chúng ta đang sống ở đất nước và thời đại nào. Nhớ rằng chúng ta là người Anh: rằng chúng ta là người Cơ Đốc giáo. Hãy tự vấn óc suy xét của chính cô, cảm giác của chính cô về những điều khả thể, những quan sát của chính cô về những điều đang diễn ra quanh cô. Liệu nền giáo dục của chúng ta có giúp chúng ta sẵn sàng trước những điều khủng khiếp ấy? Luật pháp của chúng ta có nhắm mắt làm ngơ chúng đi không? Những điều ấy có thể nào bị phạm phải mà không ai hay biết ở một đất nước như thế này, nơi sự giao thoa xã hội và văn học dựa trên một nền tảng như thế, nơi mỗi người đều bị vây quanh bởi những hàng xóm tình nguyện làm gián điệp, và nơi đường phố cũng như báo chí công khai mọi thứ? Tiểu thư Morland yêu quý ơi, trong đầu cô đang chứa chấp những ý tưởng gì vậy chứ?"

Họ đã đến cuối hành lang; và nước mắt lưng tròng vì xấu hổ, cô chạy vụt về phòng.

Jane Austen, Northanger Abbey

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net