cháp hi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"ê, đi nhậu không mày? bữa này tao bao."

lại là ở quán nhậu a, và cũng trùng hợp là lại vào một buổi tối thứ năm, hái thứ hiêu lại rủ anh em tốt của mình ra làm vài chén.

chỉ là hôm nay không phải là người anh em bảo khang của mình. mà là đặng thành an. hay còn gọi là nê gíp. hay là út khờ gì nữa đó.

"ô ce, mà có cần rủ mấy khứa kia đi khôm anh trai? hình như hôm nay hậu gãnh nè."

"thôi, đi mình mày đi."

đang đội nón bảo hiểm vào, bạn trẻ an khẽ nhíu mày trước câu nói của minh hiếu qua loa điện thoại để ngoài. gì zây cha, bộ phát hiện ra tui còn nợ ổng 5k tiền gửi xe máy bữa ha zì?

thắc mắc vãi, cái thành an suy ngang. và lúc bạn còn đang thả tâm trí của mình giữa con đường quen thuộc đi ra bờ sông cạnh quán nhậu lì mặt của mấy anh em, thì chớp mắt cái, quào thấy cái bóng quen thuộc ở trước quán ròi.

bình thường nếu hiếu rủ mỗi bạn ra quán, thì bạn sẽ hong có ý kiến ý cò gì đâu.

nhưng tự nhiên hôm nay ảnh lại không có ý định rủ mấy anh em mà chỉ gọi bạn, bạn sợ vờ lờ. vậy mới lói, mình chơi vui với nhau chứ đừng vui quá, kẻo bạn mình mà nó có dấu hiện lạ là mình sợ ẻ, né khum kịp.

bạn lễ phép vòng hai tay đứng trước mặt hiếu, cất giọng ngọt xớt.

"trào anh trai, đặng thành an có mặt rồi nè."

nói vậy chứ, thành an thấy sau gáy mình ươn ướt, còn lạnh nữa. chắc là do đang run như cấy đây, nhất là khi đang đứng trước mặt một người cao hơn mình cái đầu, cùng bộ mặt đăm chiêu như vậy. em thề em quên đi đổi tiền lẻ chứ không phải định quỵt năm ngàn đâu anh ơi.

"ờ, mày tới rồi, ngồi xuống đi để tao đi gọi món."

anh hiếu nói rồi bỗng khựng lại mà nhìn an. cái nhìn chòng chọc đó lại càng tăng độ rén của bạn trẻ đặng thanh an đây.

vậy là sắp đi đời ròi hả? tui mới 23 tủi đầu thôy mà.

"negav, mày quên cởi mũ bảo hiểm-"

"hã?"

bạn đơ người ra chừng năm giây. cái mũ nặng vậy mà cũng quên được hả trời, báo quá báo cái tính overthinking của bản rồi...

chưa kịp sờ lên đầu để kiểm tra, thì minh hiếu đã sẵn tay làm hộ bạn. thành an chỉ ngửi được thoang thoảng mùi nước hoa mà anh hay dùng, rồi thôi.

"mày khờ ghê, có cái mũ mà cũng quên." ảnh vừa cười vừa dúi mũ vào tay an. công nhận đẹp trai mà tồi ghê, toàn chọc bạn ta hoài.

"rồi, lỗi em, anh trai thành an chân thành xin lỗi anh trai minh hiếu."

bạn nhíu mày làm vẻ cau có, định là làm giá chơi với thằng bạn mình. ai dè, thằng hiếu nó tỏ ra lo lắng thiệt. kiểu, biết người ta là chồng quốc dân đồ đồ rồi á, nhưng đâu phải chồng tui luôn đâu mà dé dữ vậy trời?

hai đứa cứ thế mà ngồi đối diện nhau, bàn nhậu cũng dần đầy đồ mồi được đưa lên, những lon bia cũng chất đầy từ trên bàn xuống dưới đất.

đôi bạn bị chìm đắm vào những câu chuyện về đời sống thường nhật mà quên béng mất; cả hai đều đang là hai con người đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp. nhưng chỉ cần ngồi với nhau, mặt đối mặt như vậy, hai người mới có thể trở thành những cá thể bình thường. không nổi trội. không đứng dưới ánh đèn chói lóa. không hề được tung hô.

chỉ giản đơn là trần minh hiếu và đặng thành an mà thôi.

đến lon thứ tư, anh hiếu đã có những biểu hiện của việc sắp làm bạn với lề đường. riêng cậu út, hôm nay bạn lại thấy không khỏe nên uống ít, chắc tầm cỡ một lon rưỡi. chủ yếu là chén đồ nhậu và chống cằm nghe minh hiếu luyên thuyên.

"thôi đừng uống nữa hai, hai sắp nằm ra bàn nhậu luôn rồi kìa."

thấy hiếu sắp gục đầu xuống bàn, thành an nhanh chóng đỡ lấy vai ảnh.

"trời, tự nhiên uống nhiều dữ. nay thất tình hay sao đó?"

tầm này thì chắc hiếu nó không đi xe về được rồi, an tự nhủ. có lẽ phải bắt xe đưa hiếu về...

an đánh mắt về phía con người say xỉn kia. nhìn cái dáng của con sâu rượu đang gật gù, bạn khá chắc kèo là dù có bị móc túi tiền trên đường đi thì hiếu nó cũng không phản kháng lại đâu. có khi lại đưa tiền cho giặc. hầy.

ở trên cương vị là một người bạn tốt, bạn an quyết định sẽ ôm cục nợ hơn bảy chục cân này lên xe, rồi đèo thẳng về nhà luôn. nhà ai á? thì nhà bạn hiếu rồi. chứ nhà an ngược đường, chở cục thịt này cũng tốn bao nhiêu lít xăng của bạn rồi.

nói là làm, bạn liền thanh toán cho bữa nhậu này (mặc dù có ai đó là người đã hứa bao cho bạn từ ban đầu) rồi một tay đỡ minh hiếu để dìu ra xe. ôi là cái cảm giác phải gánh trên vai mình một người đàn ông cao to hơn, thành an đang thầm cảm ơn những lần đi tập thể hình của mình. cảm ơn tôi vì đã không lười.

nói chung, đoạn đường chở bạn hiền về nhà cũng không mấy trắc trở. chắc trừ hao đi mấy đợt ảnh lèm bèm với ngôn ngữ ngoài hành tinh nào đó cùng với câu cửa miệng là "ê tao có chuyện này nè, mày phải nghe tao nói,...", thì thành an thấy bạn hiếu cũng cưng, cưng vô lây.

còn lúc tới nơi, đứng trước cửa nhà rồi, bạn ta còn phải làm sao khiến cho anh bạn mình vừa phải đứng vững, mà còn vừa lục túi của ảnh kiếm chìa khóa nhà. mé, làm mấy cái mệt ghê luôn á. thành an biết chăm con sâu rượu này mà khổ thế thì đem bán cho xong, chắc cũng được mấy chai.

cạch. đặng thành an thầm cảm ơn ông bà ở trên đã độ mình để tra được chìa vô ổ. không chần chừ gì cả, ngay sau khi đóng cửa nhà, bạn liền để hiếu choàng tay qua vai mình rồi kéo ảnh lết từ ngoài cửa vô phòng ngủ bằng cả tính mạng. hên là có mấy lần qua nhà nhau rồi nên biết mặt bằng chung, chứ để tìm mỗi cái phòng ngủ không thôi chắc bạn cũng đủ ngất giữa nhà rồi.

thả minh hiếu cái bịch lên trên giường êm xinh, cũng là lúc mà đặng thành an ngã gục.

"trời trời sao mệt dữ vậy nè..."

bạn mếu máo trong cơn mệt mỏi pha lẫn với buồn ngủ. giờ nhìn vào giường của thằng bạn mà thèm leo lên đánh một giấc ghê. hay giờ leo lên giường nó ngủ chung luôn nhỉ?

...

ủa hình như có cái gì đó sai sai ha?

bạn an khờ vừa nhìn anh hiếu vừa nghĩ. tự dưng lại đòi ngủ chung giường với thằng bạn, nghe cũng...bất bình thường vờ lờ nhỉ?

trong lúc đặng thành an đang loay hoay tìm ra điểm bất thường về việc ngủ cùng minh hiếu (kể cả khi nhóm gơ đà nẵng của cả hai cũng hay tổ chức mấy đêm ngủ chung như zây), thì một bàn tay níu lấy tà áo của bạn.

"an."

chỉ cần một âm từ vang lên thôi cũng đủ để phá vỡ bầu không khí im lặng trong phòng rồi.

"mày xem tao là bạn như thế nào?"

không một câu trả lời nào phát ra từ trong sự tĩnh lặng đến ngột ngạt của bốn bức tường.

"an, trả lời đi, mày xem tao là bạn như nào...mà mày lại dụ được nhiều người khác làm mấy cái việc chỉ có mày và anh em làm thôi vậy?"

ảnh nấc một cái.

"tao tưởng mày thấy cùng chung tần số với tao, nên dụ thành công tao làm mấy cái trò vô tri với mày trên mạng xã hội. thế mà từ cái video đó, mày lại thân với người ngoài nhiều hơn..." ảnh chắc chắn không phải nói tới cái vi zeo tương tác má mười lần đâu ha. "...rồi ít chơi với tụi tao...với tao."

"có phải tao lỡ làm mày bị liên lụy gì sau cái đó không, hay..." ảnh lại nấc cái thứ hai "tao làm mày ghét tao rồi, negav ơi?"

minh hiếu đang định mở mắt kiểm tra người kia có còn đang đứng ở đầu giường không, thì một chiếc chăn ấm đã phủ lên đầu anh.

"mày ngủ đi hiếu, mày say rồi."

.

(dạ cho ai k hiểu thì là ngừ ta bảo ngta ghen vì k dc đu trend tík tók cùng với bạn đó ạ 😔🤞 mình hiểu do bạn mình cũm hay đánh lẻ quay chen tík tók thíu mình huhu)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC