Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trãi qua 2 đời, phải là 2 đời chứ không phải 1, cũng không biết số cậu là may mắn hay xui xẻo shit gì mà sống hoài không chết quách 1 lần luôn cho rồi

Bakugou Katsuki là tên tôi, cuộc đời thứ nhất đã gây ra quá nhiều lỗi lầm khó có thể tha thứ, tuy Deku kẻ yếu đuối luôn bám theo sau lưng như 1 con đĩa đạp hoài không chết nhưng lại là người hiểu rõ tôi nhất

Cả 2 đã giải được mối bận lòng của nhau và bắt đầu lại 1 lần nữa. Từ giữa năm 2 UA, khi gia đình bị sát hại, lại 1 lần nữa là sự yếu đuối của tôi, các nhân vật phản diện cố ép tôi gia nhập vào liên minh

Từ đó cánh cửa vào trái tim tôi xem như đóng lại hoàn toàn, tôi quá đau khổ để khóc, không nghĩ rằng con đường lên số 1 lại phải trả 1 cái giá quá đắt như vậy

Tsunagu à không Best Jeanist cựu anh hùng số 3 cũng là người đã làm cố vấn cho tôi, dù tôi tôn trọng anh ta cũng không xóa bỏ được sự bực tức khi bị ép phải chỉnh sửa kiểu tóc, nghĩ lại khi đó lại thấy buồn cười

Aizawa-sensei tên anh hùng Eraserhead cũng là 1 trong những người tôi tôn trọng với sự chuyên nghiệp dẫn dắt của ông, nhiều lúc lớp học như 1 gia đình lớn thứ 2 của tôi

Giằng xé giữa đau đớn và cái giá cho giấc mơ, hằng đêm tôi đều không thể ngủ khi nhắm mắt lại chỉ để thấy lại ngày hôm đó, ngày mà tôi mất đi gia đình mình, 1 bà mẹ bạo lực nhưng rất quan tâm tôi, 1 ông bố hiền lành luôn nhẹ nhàng

Kể từ đó mọi thứ đều thay đổi, tôi tránh xa những mối quan hệ, ngay cả Deku người luôn hiểu cũng thấy quá xa lạ với cách tôi hành động, cố tình đẩy mọi người xa hơn, dựng 1 bức tường vô hình giữa tôi và họ

Vì tôi muốn bảo vệ họ, gia đình thứ 2 của tôi, nếu quan hệ giữa đôi bên không tốt đẹp thì họ sẽ không gặp nguy hiểm nữa đúng không?

Vì thế tôi không chú ý đến các tín hiệu tán tỉnh mà họ đưa ra. Nhưng hỡi ôi muốn bảo vệ đâu dễ đến thế, người đầu tiên ra đi là cố vấn của tôi, bị bắt cóc trong chính ngôi nhà của mình

Tôi bất lực khi không thể làm gì trong tình huống đó, tự trách mình nếu thi đậu ngay lần đầu có phải hay hơn không, sao không gặp anh ấy sớm 1 chút nữa . . .

Đến cuối cùng tìm ra người đó còn là Best Jeanist sao, là người luôn chỉ trích về thái độ của tôi đó sao, không đúng không, không thể nào là anh ta, tôi lẻn ra khi có tin tức thông báo và sững người bất động mắt mở to nhìn vào con quái vật trước mặt kia

Ánh mắt đó như cầu xin được chết 'làm ơn giải thoát cho tôi đi'. Giữa biển người mênh mông như chỉ có thế giới của 2 con người tồn tại trong đó, tôi không lên tiếng được, cổ họng như nghẹn lại tiếng nức nở, mắt không chớp nhìn chằm chằm vật thể trước mặt

Một anh hùng, người luôn cống hiến cho công chúng để rồi cuối cùng bị chính công chúng lan truyền hình ảnh xấu xí, ghê tởm kia trên khắp quốc gia, đó có đáng chăng

Khi anh bị đánh bại dù đó không phải lỗi của anh nhưng cuộc sống cũng không kéo dài được nữa, tôi đã không thể đến thăm anh lần cuối trước khi ra đi, tôi sợ, sợ phải đối mặt

Và cũng trong hôm đó cái tên Best Jeanist đã ra đi vĩnh viễn, tim tôi lại đau thêm 1 chút, như có 1 vết nứt nhỏ, tôi chỉ dám đi đến mộ của anh, chỉ dám đi vào đêm tối như thể muốn biết liệu hồn ma anh ta có hay không

Mỗi lần luôn là 1 bông hoa khác loại viếng thăm 'lỗi của tôi, anh ra đi chính là lỗi chết tiệt của tôi'. Trãi qua việc này tôi lại càng dằn lòng phải cách xa hơn nữa

Để rồi ngày càng hối tiếc, Aizawa người luôn muốn giúp đỡ đã bị tôi từ chối thẳng thừng vì tôi không muốn, tôi rất sợ, sợ lại 1 lần nữa mất đi 1 người quen biết

Như dường như tôi bị nguyền rủa, sensei vẫn bị kéo vào, thầy ấy bị bắt làm thử nghiệm về quirk của mình, tôi quặng đau khi nghe được tin, cảm giác như trái tim mình đã rỉ máu

Hằng đêm tôi đều ghé thăm bệnh viện nơi thầy ấy nằm, nằm trơ trọi trong 1 căn phòng, cô đơn, lạnh lẽo, tôi ngồi đó nhìn vào gương mặt mệt mỏi, hốc hác của thầy dù rằng lúc nào cũng mang bộ dạng đó nhưng lần này nó như không còn sức sống nữa

Giống như khi nhìn thấy Jean như cầu xin ai đó làm ơn để họ chết đi, tôi không thể chịu nổi nữa

Khi đã tốt nghiệp tôi tránh tiếp xúc với tất cả ai quen biết, cố giữ mình càng xa càng tốt, tôi không biết liệu mình có bình tĩnh được không nếu như nghe tin 1 ai đó lại ra đi

Vị trí số 1 và 2 luôn luân phiên thay đổi giữa tôi và Deku, người tôi thầm biết ơn vì vẫn còn sống, Allmight đã ra đi vì sức khỏe không nổi nữa với vết thương kia và những lần kiệt sức

Nhưng cuối cùng khi lần thay đổi tôi lại lên số 1 thì người đối thủ truyền kiếp kia lại ra đi mãi mãi, chẳng phải cậu ta luôn muốn vượt qua tôi sao, tại sao lại ra đi như thế

Để rồi cô đơn trên đỉnh ngọn tháp trong thế giới này, tôi thực sự lần đầu tiên không còn mục đích nữa, hằng ngày cứ chiến đấu, chiến đấu rồi lại chiến đấu, quá mệt mỏi

Tự hỏi Allmight khi xưa cũng gánh vác trách nhiệm nặng như thế sao, tôi là 1 người không đi ngược lại lời hứa của mình, đã thề sẽ vượt qua Allmight và tôi đã làm được

Nhưng sao cô đơn quá, có những lúc tôi lại nghĩ nếu lúc xưa không thề như thế liệu bấy giờ tình huống có khác không, dù thế nào thì vẫn không có câu trả lời

Cuộc họp lớp hằng năm thông thường tôi vẫn luôn từ chối, vào năm cuối khi tôi suy nghĩ làm anh hùng cũng chẳng hạnh phúc gì, anh hùng luôn bảo vệ người khác vậy thì khi họ gặp nguy thì ai sẽ bảo vệ họ?

All for One đã truyền lại mọi thứ cho Shiragaki Tomura, chết tiệt hệ thống anh hùng vì không giết những thứ cặn bã đó mà hết lần này đến lần khác bao nhiêu người đều phải hy sinh

Tôi đã lên kế hoạch, 1 kế hoạch tuyệt vời nên lần cuối cùng đi gặp họ 1 lần cũng tốt. Tôi đã soạn di chúc cho trường hợp xấu nhất à mà tôi cũng mong là nó sẽ xảy ra

Tài sản của tôi được chia cho những người tôi quan tâm và ủng hộ cho những tổ chức cứu những người gặp nạn

"Ground Zero, Ground Zero anh ở đâu? Còn đó chứ?"

Ai đó trong kênh liên lạc "Bakugou cậu vẫn ở đó đúng không, làm ơn lên tiếng đi"

'Ah là shithead'

"Bakugou" giọng nói này là nữa rưỡi, tự cười mình đã bao lâu rồi mà họ vẫn còn quan tâm đến mình như vậy chứ

"Tôi đây"

"Ahhhhh Bakubro cậu ở đâu, chúng tôi sẽ đến ngay lập tức"

"Kirishima" cậu gọi lại tên người đã luôn ủng hộ bất chấp sự gạt bỏ của cậu. Bên kia cũng dường như nhận ra gì đó mà im lặng nghe cậu nói

Người cậu đau như không muốn nhúc nhích nữa, các vết thương nặng có lòi cả xương trắng, cậu ho ra máu khi cố gắng nói tiếp

"Bakugou cậu ổn chứ, tôi đang trên đường"

"Đừng" thở hổn hển rồi lại cười khúc khích

Todoroki "Katsuki không sao chứ" không ngờ cậu ta cũng có thể nói 1 cách dịu dàng như thế

Tầm nhìn lúc này của cậu hơi mờ rồi "hắn ở đây"

Mina "ai ở đó, Blasty cậu ở đâu?"

"Không . . . không cần tìm tôi . . . khụ khụ . . . "

Sero "này cậu bị thương đúng không, chúng tôi sẽ đến sớm, làm ơn hãy chờ 1 chút nữa thôi"

Lắc đầu "không kịp rồi, làm ơn nghe tôi nói" để trấn tỉnh cái đám ồn ào kia cậu cố bỏ đi lòng tự kiêu của mình mà nói như những lời trăn trối cuối cùng

Hít 1 hơi thật sâu "mặc dù tôi không biết tại sao luôn có những kẻ ngốc bám theo tôi suốt những năm qua dù tôi đã cố đẩy đi bao nhiêu lần"

Mina đã ướt nước mắt "Blasty" thầm nói cái biệt danh mà cô đặt cho anh

"Nhưng tôi hạnh phúc vì có những kẻ ngốc đó. Xin lỗi, dù có hơi trễ nhưng cuối cùng tôi cũng nói được rồi . . . *hít sâu, hít sâu* . . . xin lỗi mọi người vì đã đẩy các cậu đi"

"Bakugou"

"Im lặng và nghe tôi nói hết"

Cậu cũng rơi nước mắt "từ khi chứng kiến Tsu à Jeanist tôi đã rất sợ lại có thêm 1 ai đó, người nào đó mà tôi quen phải ra đi trước tôi, họ không đáng . . . đó đều là tại tôi, tôi nghĩ họ sẽ an toàn hơn khi không còn dính líu tới tôi nữa để rồi khi nhận ra tôi lại tiếp tục sai"

"Katsuki đừng nói nữa" Todoroki cũng đã không kìm được nước mắt

"Tôi nghĩ lần này là cơ hội cuối cùng để nói rồi nên im đi nữa rưỡi" lại 1 trận ho rồi cậu lại tiếp tục

Thở dài "Aizawa-sensei" nhắc đến cái tên này cậu lại nghẹn ngào "biết không mỗi lần tôi vào bệnh viện thăm thầy ấy, tôi lại . . . lại sợ, rất sợ như Jeanist. Rồi thì từng người cũng ra đi kể cả Deku"

"Tôi đã biết sai ở đâu rồi" anh lại cười "là vì anh hùng quá mềm yếu với những kẻ ác độc này, cứ lần này đến lần khác tôi luôn phải giữ chúng lại nên luôn có người phải chết, lần này tôi sẽ không để chúng thoát nữa"

"Bakugou cậu định làm gì, đừng dại dột"

Cậu cười 1 cách đắc thắng "anh hùng thì sao chứ, số 1 thì đã sao, để rồi cũng phải trơ mắt nhìn họ chết đi, 1 người so với 1 người. Tôi nghĩ đã đến lúc đi gặp họ rồi"

"BAKUGOU" họ hét lên nhưng anh vẫn không thay đổi

"Bây giờ tôi sẽ sửa sai 1 lần và mãi mãi" anh mỉm cười nhẹ nhàng "yêu các bạn những kẻ ngốc" rồi hít 1 hơi thật sâu "và tạm biệt"

Họ hoảng loạn la hét cố đến vị trí của cậu ấy thật nhanh, Bakugou đã tháo tai nghe ra, bây giờ anh chỉ có 1 mục tiêu là giết chết không tha kẻ đầu sỏ đã cướp lấy mọi thứ quý giá của anh ta

Chỉ mới 30s đi tìm người đó rồi bất thình lình họ nghe 1 vụ nổ như miệng núi lửa phun trào cách xa hàng trăm cây số

Vụ nổ lớn đến nổi khói bốc lên che lấp cả bầu trời, những cơn rung chấn vẫn còn đọng lại, cách xa hàng trăm cây số mà mặt đất vẫn rung chuyển khiến họ có dự cảm không lành

Ai nấy đều cấp tốc chạy đến trung tâm để rồi chứng kiến 1 thảm cảnh tàn khốc như thảm họa thiên nhiên, giống như 1 núi lửa vừa phun trào

Từ đâu đó họ nghe có người hét lên, tất cả đều ngước lên bầu trời, cơn khói dần tan đi và 1 hình người không xác định đang rơi xuống, cảnh như đang diễn chậm vậy

Bakugou Katsuki tên anh hùng Ground Zero đang rơi từ bầu trời xuống, bạn bè đang cố gắng với lấy anh ta nhưng đã muộn, cơ thể đó đã dần tan thành cát bụi

Uravity nhảy lên để chụp lấy cuối cùng chỉ còn những hạt cát bám lại trên bàn tay cô. Họ sững sờ không nói nên lời, cảnh quay từ trên không cho thấy khuôn mặt cuối cùng của anh

Người con trai đó, vẫn mỉm cười, 1 nụ cười đắc thắng khi mắt đã nhắm nghiền. Dù cho tình trạng tồi tàn của cơ thể anh ta vẫn chiến thắng, người dân thì hô hào, bạn bè thì khóc sướt mướt

Anh hùng số 1 đã đồng quy cùng với kẻ cầm đầu của liên minh phản diện, sự việc sau đó anh ta đã không còn dính líu gì nữa vì cuộc đời anh đến đây đã kết thúc với sự nghiệp anh hùng đỉnh cao ngay độ tuổi 27

================================

Một lần nữa mở mắt ra anh lại giật mình vì sao mọi thứ đều lớn ồ không là vì anh quá nhỏ, cái quái gì trẻ sơ sinh, chết tiệt

Anh đầu thai vào một nơi gọi là Konohagure với thế giới nơi những shinobi đấu tranh. Bắt đầu 1 cuộc đời mới anh muốn thử những thứ khác, những thứ mà anh đã bỏ ở thế giới trước

Vì bản tính của mình mà khụ anh bị tách ra khỏi ANBU, thế giới này cũng thú vị quá chứ không có quirk mà họ dùng thứ gọi là chakra để chế tạo nhẫn thuật, hừm thú vị

Cậu để ý đến 1 ông thầy từng là cựu ANBU tên Hatake Kakashi vì người này cứ như phiên bản của Aizawa-sensei vậy dù sao thì cũng hơi khác chút chút, cùng 1 dạng mệt mỏi có điều ông này thì bề ngoài nhìn không đứng đắn lắm

Cậu cũng thành thạo nhẫn thuật lắm chứ, có điều vì không muốn gây quá nhiều chú ý nên vẫn bình thường như những genin. Đứa trẻ Naruto có rất nhiều điểm tương đồng với cậu lúc còn nhỏ

Muốn làm Hokage người đứng đầu làng lá, bản tính không bỏ cuộc đó cậu thích, rồi cậu lén theo dõi đội 7 tập hợp, cậu chắc chắn Kakashi biết cậu ở đó chỉ là nhắm mắt làm ngơ mà thôi

Cũng chẳng biết thế nào 2 người thân nhau, rồi khi đại chiến ninja lần 4 nổ ra, cậu cũng ở chiến trường. Thật sự lâu lắm rồi cậu mới phấn khích đến vậy, các nhẫn thuật lần lượt triển khai, còn gặp được các Hokage đời trước

Việc Itachi làm làm cậu nhớ đến Hawk dù phản bội, dù là điệp viên 2 mặt vẫn quan tâm đến người làng mình

Nhưng cậu vẫn không thể tha thứ cho anh ta khi chính người đó mà Jeanist trở thành như vậy

Khi đại chiến kết thúc, có lẽ là đền bù hay thưởng cho cậu mà Kakashi người được xem vừa là thầy vừa là bạn của cậu kia, cậu đã tin tưởng anh ta để kể về thế giới của mình

Đã cho cậu quay lại thế giới trước khi cậu bị thương nặng "HOW DARE YOU FUCKING DO THAT, ASSHOLE"

Cậu gào lên khi bị dịch chuyển thời không, trước khi tối đen cậu nghe loáng thoáng "ah không cần cám ơn tôi nhóc, mà hình như dịch chuyển có chút trục trặc . . . "

Trục trặc gì thì ta mê man rồi còn nghe đ*ch gì được

Khi 1 lần nữa cậu mở mắt ra xém nữa ngộp thở chết vì sao, vì đang ở dưới nước, loáng thoáng nghe 'Kacchan, Kacchan' khiến cậu mở to mắt

Đến khi vùng dậy khỏi mặt nước cậu nhìn quanh mới thấy cảnh quen thuộc, ở đây ngay tại thời điểm đó lúc trước chính là bước ngoặt mà cậu bắt đầu bắt nạt Deku 'ông phải đùa tôi, ông trời'

Deku lúc nhỏ vẫn còn nước mắt nước mũi tèm lem, tôi hành động mà không nghĩ nhào đến Deku với 1 cái ôm chặt rồi 2 đứa lại lần nữa té nước

"Deku ngu ngốc, chết tiệt"

"Ka-Kacchan"

Cậu khóc nức nở dụi mặt vào tấm ngực nhỏ bé của người bạn thân nhất của mình 'Kakashi khốn kiếp' dù cậu rất vui vì không gửi cậu lại lúc mọi chuyện đã xong

Như vậy có nghĩa cậu có cơ hội để sửa chữa lại lỗi lầm đúng không, mẹ kiếp cậu không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Cậu cứ như có bug vậy đến 2 lần được sống lại không hack thì là gì. Cuộc đời mới có lại này cậu sẽ thay đổi sẽ bảo vệ người mà trước kia cậu không thể

Lần này cậu đã có kinh nghiệm 2 đời, không thể tiếp tục sai nữa phải không, có lẽ Kakashi đồng cảm với cậu khi cậu biết về hoàn cảnh của anh, chắc là do vậy nên 2 người mới nhanh chóng thân thiết

'Chết tiệt nhưng cám ơn Kakashi' từ bây giờ cậu phải lên kế hoạch cho nhiều thứ thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net