Phần 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeanist đang đứng cách xa Bakugou nhưng đủ gần để nghe những gì được nói. Khi Katsuki quay lại nhận ra mình đã mất cảnh giác như thế nào, anh không đối mặt với cố vấn của mình mà xoay đi như không có chuyện gì xảy ra, không cần phải nhìn thấy miệng để biết rằng tên khốn denim đó đang mỉm cười.

"Bạn đã làm một công việc tuyệt vời mà, tốt hơn tôi đã làm trong tất cả sự trung thực mà tôi mong đợi" Jeanist nhận xét và anh vẫn ngạc nhiên vì cậu bé khác xa với những định kiến anh đã hình thành

"Tôi đã từng giống như đứa trẻ đó" thật tuyệt khi Jeanist nhìn chằm chằm vào Katsuki "vì vậy tôi biết phải nói gì sẽ cộng hưởng với cậu nhóc đó. Sẽ ổn nếu vấn đề của nhóc ấy được giải quyết sớm"

Jeanist gật đầu trước khi đặt tay lên đầu cậu bé "tôi rất tự hào về bạn. Tôi chắc rằng giáo viên của bạn cũng sẽ rất vui khi nghe về điều này", dù anh không nhận thấy hoặc nghe nói về việc Katsuki đã từng giống như vậy, anh phải lưu ý điểm này, và Katsuki vẫn chưa hay mình đã để lộ 1 mảnh nhỏ của sự việc

Bakugou chế giễu hay đúng hơn là với chính bản thân mình 'nếu bạn nghĩ tôi vui vì điều đó, thì bạn đã hoàn toàn sai, tự hào gì khi cả giáo viên và cố vấn tôi đều không thể cứu', anh quay đi

'Ah, mặt tiền trở lại' Jeanist nghĩ mình đã thoáng thấy hai má hồng trên làn da của cậu bé, rốt cuộc cũng chỉ là đứa trẻ mà anh nghĩ rằng mình sẽ không có cơ hội nhìn thấy nếu là trước đây, mặc dù dễ thương, ai biết được cậu bé bùng nổ cũng có nét mềm mại

Khi xem nhận xét của Aizawa anh vẫn chưa tin lắm nhưng đúng là Katsuki có quá nhiều niềm tự hào để khẳng định sự mềm lòng của mình, cậu bé che nó dưới 1 sự táo bạo, hống hách như quirk mà cậu thể hiện, càng tìm hiểu anh càng muốn biết nhiều hơn về cậu bé này

Để thưởng cho việc làm tốt như lời chỉ dẫn của anh trước đó anh quyết định khao cậu bé 1 chút, dẫn cậu đến 1 xe kem và ra hiệu "muốn gì không?"

Katsuki mất cảnh giác nhìn anh, rồi mất khoảng 5 giây khi cuối cùng cũng chớp, rồi lại chớp mắt 1 cái nữa cứ như đang nhìn người này không phải mình

"Bạn nghĩ tôi là 1 đứa trẻ chết tiệt" rõ ràng là càu nhàu nhưng vẫn nhìn lướt qua mùi vị, anh thật sự muốn xoa nắn khuôn mặt đó ngay tại đó nếu không phải anh biết cậu bé chắc chắn sẽ nổi giận ngay lập tức

"Ngôn ngữ Katsuki"

Bakugou im bặt

"Tôi đang mua, vậy bạn có thể chọn"

Vì dòng đầu không có sự tiến triển này nên lại làm mình mất cảnh giác lần nữa nhưng anh nhanh chóng đi đến việc thuận theo, dù gì cũng không mất mát "bạn sẽ hối hận về điều này"

Katsuki nói với một nụ cười nhếch mép, nghiêng về phía trước để gọi tên 10 hương vị khác nhau, nhìn với niềm vui sướng tăm tối khi người đàn ông làm kem ném chúng lên như một tòa tháp nhỏ trên hình nón. 

Jeanist lắc đầu không thể tin được, nhưng dù sao cũng phải trả tiền, nhìn Bakugou cắn vào icecream với sự thích thú khi họ bước trở lại. Bakugou rất giỏi trong việc cân bằng nó, thật đáng kinh ngạc, lấy những vết cắn được đo từ các góc độ khác nhau để giữ cho nó ổn định. 

Cuối cùng anh cũng nhìn thấy Katsuki xứng với tuổi của mình, đôi mắt sáng với sự thích thú khi thưởng thức món ăn của mình, không giống như những gì đã từng nói, nó giống với sự trãi nghiệm già dặn không giống 1 đứa trẻ chỉ mới 15-16 tuổi

"Bạn đang nhìn gì vậy? Tôi không cho bạn cái nào cả" Katsuki nhếch mép nói

Jeanist mỉm cười dù không thấy được rồi lấy chiếc khăn tay ra khỏi túi để lau vào má bị vấy bẩn của Katsuki. 

"Bạn ăn như một đứa trẻ" cậu bé đóng băng, nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu. Jeanist dừng bước, quay lại để cho Katsuki một cái nhìn khó hiểu

"Chúng ta hãy quay lại, tôi mệt rồi" Katsuki càu nhàu sải bước về phía trước. Chóp tai anh có màu đỏ. Jeanist không thể không mỉm cười khi nhìn thấy. Katsuki cuối cùng chỉ là một đứa trẻ 15 tuổi và nhìn tuyệt vời trong quần jean. Anh hy vọng cậu bé sẽ đến làm việc cho anh trong tương lai

Katsuki không chuẩn bị cho việc này, tại sao lại có nhiều việc xảy ra mà trước kia không hề có, giống như Jeanist đang gần gũi mình hơn, nó khiến anh khó hiểu, mặc dù tốt đó chính là thương hiệu riêng của anh ta luôn hòa đồng và giữ 1 vẻ ngoài thanh lịch, rất khó để làm anh ta mất kiểm soát cảm xúc

Với tất cả những gì chứng kiến trước kia anh càng muốn Tsunagu khó khăn với mình hơn là dịu dàng đối xử, để giảm bớt phần nào tội lỗi trong anh mà anh chắc rằng mình sẽ không bao giờ tiết lộ bất kì manh mối nào cho họ

Giống như anh đang lợi dụng lòng tốt của họ trong khi anh chính là tội nhân, tội lỗi của anh chồng chất mà anh đã thề rằng lần này anh sẽ không đẩy họ đi 1 lần nữa, anh sẽ bảo vệ họ dù rằng trong bóng tối, dù họ có ghét anh hay không điều đó chẳng quan trọng, anh muốn bù đắp, dùng hết cuộc đời có lại này để lấp đầy những lỗi lầm đó

Trong lòng thầm cầu nguyện 'làm ơn đừng tha thứ cho tôi, tôi không đáng' anh tuyệt vọng muốn làm những việc để họ ghét anh nhưng anh không nỡ để họ sẽ cảm thấy bị tổn thương 1 lần nữa và cố cứu anh trở lại, anh không dám, 1 lần là quá đủ

Khi mặt trăng dần thay thế cho mặt trời, họ cuối cùng cũng kết thúc ở bàn ăn. Katsuki ngồi xung quanh 1 chiếc bàn dài với cái đèn chùm sang trọng trên trần nhà, chiếc bàn được bao phủ đẩy thức ăn và hàng loạt dao, nĩa, muỗng các dụng cụ ăn uống được xếp cho mỗi người nhìn mà muốn chóng mặt

Jeanist ngồi đối diện với cậu và đang giải thích về cách dùng dụng cụ nào cho món nào phù hợp, nhưng anh chỉ biết 1 điều bây giờ, anh đói vậy bỏ quách cái phần dài ngoằn kia đi, anh chỉ cần 1 đôi đũa là đủ để qua các món rồi

Một món súp chỉ cần 1 cái muỗng là đủ và thế là Jeanist đã siết chặt tay anh bằng sợi làm anh không thể động "Katsuki cậu không nghe tôi nói à?"

Này dù cậu có cảm thấy thế nào thì cậu cũng chỉ muốn được tự do khi ăn cũng phải can thiệp sao, điều này đánh vào 1 dây thần kinh rồi nhá. Anh im lặng không trả lời

"Chà nếu bạn không nghe, tôi sẽ chỉ cho bạn ăn. Đây là món súp"

Cánh tay dài vươn ra và Bakugou quay đầu thách thức. Đôi mắt của Jeanist khẽ nheo lại "Katsuki, ăn cái này hoặc bạn sẽ chết đói tối nay"

"Tôi thà chết đói, cảm ơn" Bakugou đảo mắt nghe những tiếng thở hổn hển của những người bên cạnh khác đang ngồi dọc bàn. Họ di chuyển đến đứng để chỉ trích nhưng Best Jeanist vẫy họ xuống. Jeanist hít một hơi thật sâu và bình tĩnh giải thích

"Katsuki ăn ngon cũng rất quan trọng đối với một anh hùng. Thông thường, chúng ta được tạo ra để tham dự các sự kiện và giới truyền thông, bất kỳ ai quan trọng trong thế giới anh hùng và xã hội sẽ dõi theo từng bước đi của bạn. Bạn sẽ không muốn tự xấu hổ, bạn sẽ nghe tôi chứ?"

"Tại sao tôi nên quan tâm?" Bakugou quay đầu lại trừng mắt với ánh đỏ dữ dội. Jeanist biết rằng cậu bé cần 1 lí do

"Katsuki, mọi người luôn quan tâm đến vẻ bề ngoài của bạn cho dù thế nào đi chăng nữa. Nếu bạn không có cách cư xử, bạn sẽ mất đi sự nổi tiếng với công chúng. Là một anh hùng nhận được tiền thông qua thuế công, bạn cần phải được chấp nhận thường dân mà bạn đang cố gắng bảo vệ, nếu không bạn có thể bị mất việc. Vậy bạn sẽ chiến đấu với những kẻ xấu nào? Nếu không có một cơ quan anh hùng? Bạn sẽ không tồn tại lâu mà không có tiền để nuôi sống bản thân"

"Nếu tôi làm anh hùng ngầm thì sao, các quy tắc cũng không cần thiết để áp dụng trong trường hợp này"

"Chà tôi sẽ nghi ngờ điều đó vì với bạn tôi không thể thấy tìm chất để hoạt động ngầm" anh sẽ phải hỏi Aizawa 1 lúc nào đó về ý tưởng lạ lùng này của cậu bé mới được, chắc không phải là ảnh hưởng của giáo viên chứ

Đôi mắt đỏ của Katsuki hạ thấp trong thất bại. Cúi xuống với một cái bĩu môi ngắn, ngậm thìa súp trong miệng. Nuốt xong anh nhướng mày "muỗng ngoài cùng là thìa súp, phải không?"

Jeanist gỡ sợi chỉ ra khỏi cổ tay của Katsuki, gật đầu hài lòng khi cậu bé tiếp tục bữa ăn, sử dụng chính xác những dụng cụ phù hợp mà anh nói. Cậu bé chỉ bướng bỉnh và chắc chắn đã ăn như một cậu bé ở tuổi dậy thì, nhét thức ăn vào miệng nhanh chóng. Nhưng anh ấy sẽ đối phó với điều đó một ngày khác. Nếu anh ấy mắng cậu bé quá nhiều, có thể mất động lực và ngừng lắng nghe.

Katsuki nhìn chằm chằm khi Best Jeanist dùng cùng chiếc muỗng mà anh ta cho Katsuki uống để uống súp của chính mình 'anh ta quên đúng không, đúng không?'. Anh lắc đầu, nhìn đi chỗ khác để đâm một miếng thịt gà ngon ngọt. Được rồi anh sẽ bỏ qua vì thức ăn tốt

Haiz bữa ăn quá yên tĩnh và không quen vì anh đã quá quen với sự ồn ào của 1 đám ngốc luôn vây quanh mình, dù anh không thích trò chuyện thì tiếng ồn vẫn phát ra liên tục, dù ở nhà hoặc bên dì Inko cũng không ngoại lệ

Hoặc tại Konoha anh cũng sẽ có những bữa ăn và nhiều tiếng nói xung quanh hơn chứ không phải giữ nề nếp như thế này, chúa ơi anh ghét phải làm theo các quy tắc shit như thế

Khi tắm xong, anh mặc 1 chiếc áo tank top và 1 chiếc quần pyjama rộng, thật ra anh muốn mặc quần đùi hơn nhưng nghĩ lại ở 1 chỗ xa lạ và nhiều người không thân anh đổi ý định, hơn nữa cũng không có đủ phòng cho mình

Với Katsuki anh không quan tâm lắm miễn có chỗ ngủ là được, chiếc sopha này còn êm hơn chiếc giường tại Konoha của anh, được huấn luyện dù ngủ trên cây anh cũng phải làm quen chứ cần chi phải đòi hỏi

"Tóc của bạn vẫn còn ướt" Jeanist từ đâu đó xuất hiện và trên tay cầm 1 chiếc máy sấy

Thực sự anh không muốn phải để người khác cứ chen vào mình từng li từng tí thế này, gầm gừ dưới hơi thở "nó đủ ngắn để tự khô"

"Bạn cần làm khô tóc hoặc bạn sẽ bị ốm và không trong khi bạn dưới sự chăm sóc của tôi"

"Nếu bạn không thích nó, bạn có thể làm khô nó mỗi tối trong cả tuần" Bakugou thách thức một cách tự mãn, nhưng lại ngạc nhiên khi anh ta vẫn tiếp tục với việc muốn làm khô tóc mình, fine fine anh sẽ tận hưởng cảm giác của những ngón tay di chuyển trên da đầu

Jeanist không từ chối vì anh ta thích chạm vào tóc của Katsuki "chắc chắn rồi" Bakugou trông bối rối. Anh ấy đã không mong đợi anh hùng chuyên nghiệp chấp nhận tất cả. Đó là sự im lặng thoải mái khi Bakugou nhắm mắt lại, tận hưởng nhịp điệu nhịp nhàng nhất Jeanist làm việc với mái tóc của mình, hơi nóng dễ chịu, âm thanh yên tĩnh của máy sấy tóc ru anh ngủ

"Xong, tôi sẽ lấy cho bạn vài cái chăn"

Thật ra anh muốn nói là không cần phiền phức, anh vẫn có thể ngủ như vậy nhưng quá lười biếng để lên tiếng và trong lúc Jeanist đi lấy chăn anh đã cuộn trên chiếc sopha êm ái mà ngủ mất

Tsunagu trở lại khi thấy Katsuki ngáy nhẹ nhàng, trông mềm mại và thư thái trên chiếc ghế sofa màu đỏ sang trọng. Cẩn thận, anh đắp một tấm chăn lên người cậu bé và gạt những lọn tóc vàng mềm mại ra khỏi mắt với 1 lời chúc "chúc ngủ ngon, Katsuki!"

Jeanist ở tầng cao nhất của tòa nhà một mình. Khi nghe thấy 1 tiếng thét lớn anh giật mình tỉnh giấc và nhanh chóng chạy xuống cầu thang, rồi tiếng thét trở thành tiếng run rẩy trong đêm

Anh dừng lại nhìn chằm chằm vào bóng tối và thấy Katsuki, cậu bé đang cố gắng thở, tay run rẩy quanh cổ họng. Tâm trí anh ngay lập tức đi đến tình huống xấu nhất, một kẻ xấu đã xâm nhập và tấn công?

"Katsuki! Cậu không sao chứ?!"

"Tôi . . . chết tiệt, tốt . . . tôi, tôi ổn, đừng đến!"

Làm sao anh bỏ đi được với giọng nói có vẻ tuyệt vọng như vậy, không bị thuyết phục anh sải bước đến bên cạnh, kéo Katsuki ra khỏi việc tự tổn thương mình mà cậu bé dường như càng hoảng loạn hơn

"Chuyện gì đã xảy ra vậy, Katsuki?"

Anh cắn lại một tiếng nức nở, cố gắng đẩy Best Jeanist đi. Đôi mắt anh vô hồn, bị mắc kẹt trong bóng ma của ký ức, quá thật, cứ như 1 lần nữa anh sẽ thất bại. "Khốn kiếp! Để tôi đi! Chỉ là một cơn ác mộng chết tiệt thôi được không?!"

Jeanist ngay lập tức nhớ đến việc cậu bé đề cập đến sự việc của phản diện bùn, việc đó ảnh hưởng lớn đến cậu bé như vậy sao

Ác mộng cho dù Katsuki mạnh đến mức nào về thể chất, cuối cùng vẫn chỉ là một thiếu niên. Bị bắt và bất lực sẽ đáng sợ ngay cả với một người trưởng thành.

"Không sao đâu Katsuki, giờ em an toàn rồi"

Thấy cách cậu bé tiếp tục đấu tranh, Best Jeanist đành phải kéo sợi chỉ từ tay áo để trói tay lại để không thể đẩy anh ra. Anh dang hai tay kéo cậu bé đang cuồng loạn vào vòng tay mình một cách nhẹ nhàng. Anh tiếp tục lặp lại những lời trấn an khi Katsuki bắt đầu thở bình thường, bình tĩnh lại. 

Giống như 1 thứ gì đó trong Katsuki bị vỡ. Có một cuộc đấu tranh có thể nhìn thấy, khi cậu bé cố gắng kéo cơn giận trở lại với chính mình nhưng dù sao thì nước mắt cũng trào ra

Nó yên tĩnh 1 cách lặng lẽ và cô đơn, như giằng xé trong lòng, 1 nỗi đau không ai hiểu được và chính Tsunagu cũng không thể hiểu, anh không chắc là sự cố đó dẫn đến 1 điều tồi tệ đến vậy, phải có 1 cái gì đó ở giữa, 1 sự việc nào đó đã ảnh hưởng đến cậu bé như thế này mà không ai biết hoặc Katsuki quá giỏi trong việc che đậy

"Hãy để tôi đi"

Giọng nói bối rối giống như cậu bé nghĩ mình không xứng đáng với sự chăm sóc của người khác, anh không chắc liệu có liên quan đến gia đình hay không

"Katsuki, anh hùng cũng là con người với nỗi sợ hãi của chính họ. Những anh hùng như bản thân tôi cũng cần đôi lúc nghỉ ngơi và thoải mái. Để tôi ôm bạn thêm 5 phút nữa"

Vòng tay vẽ những vòng tròn mềm mại trên lưng cậu bé, từ 5 phút đến 10 rồi 15, anh vuốt tóc nhẹ nhàng khi Katsuki bắt đầu nhượng bộ cơn ngủ đang kéo đến

Trong đêm tối yên tĩnh chợt 1 tiếng nói cũng lặng lẽ không kém truyền đến tai anh "Tsunagu"

Anh khẽ run người đôi chút vì cậu bé đang sử dụng tên của mình không biệt danh cũng không tên anh hùng hoặc tên gia đình mà là tên riêng của mình

Tiếng nói rất nhẹ, rất tĩnh và nó mỏng đến đáng thương cứ như đang cầu xin ai đó trả lời với cái tên hy vọng không biến mất

"Vâng, Katsuki?!" anh cũng khẽ khàng đáp lại

"Hứa . . . với tôi 1 điều" nhìn xuống cậu bé đã nhắm mắt có thể là lời nói vô thức chăng, nhưng anh sẽ không bỏ qua cơ hội để biết thêm về chuyện gì mà Katsuki đã trãi qua khiến cậu bé phải như thế này

"Việc gì Katsuki?"

Tiếng thở trở nên đều đặn và nhẹ nhàng hơn, lời nói như dần trôi đi "tuyệt đối . . . không được . . . chết . . ."

Âm lượng cũng giảm và cậu bé đã chìm vào giấc ngủ, Tsunagu không hiểu tại sao vấn đề này lại nằm ở mình, anh chắc chắn rằng trước đại hội thể thao UA mình chưa từng gặp cậu nhóc này

Và chỉ biết nhau khoảng 1 ngày không đủ để Katsuki bận tâm đến việc sống hay chết của mình. Anh chắc chắn có điều gì đó mà chính ngay cả những người thân bên cạnh cậu bé cũng không biết vì nếu không nó đã được lưu lại trong hồ sơ

Có phải đó là lí do mà anh cảm thấy quen thuộc với cậu bé hơn không. Nếu trước đây anh từng gặp 1 ai đó như Katsuki chắc chắn anh sẽ không thể quên, sự hiện diện của cậu bé rất to dù với quirk của mình

Dù cậu bé có im lặng đến thế nào, thì chính sự hiện diện cũng sẽ báo động mọi người xung quanh, vì vậy mà anh không nghĩ rằng Katsuki thích hợp với làm việc ngầm

'Katsuki rốt cuộc cậu đang che giấu điều gì?!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net