Báo về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Soobin: Anh... Tuấn?

Liên Bỉnh Phát: Không thể nào, sao anh lại ở đây?

Neko Lê: Chời ơi, không lẽ tụi mình teleport tới phương trời nào rồi.

Soobin: Chắc hồi nãy là mình bước qua cánh cửa thần kì của Doraemon đó.

Nhìn ba ông ngu ngơ nói sảng mà Anh Tuấn chỉ biết cười trừ.

Anh Tuấn: Mấy đứa đứng lên trước đi đã.

Anh đi lại, đỡ từng người lên. Lúc này ba người kia mới bắt đầu định thần lại, dần dần nhận ra khung cảnh quen thuộc.

Liên Bỉnh Phát: Ủa, về lại chỗ lúc mình đi vô rồi nè.

Neko Lê: Vậy tại sao anh Tuấn lại ở đây?

Anh Tuấn: Anh đi kiếm mấy em đó.

Neko Lê: Ủa vậy là...

Anh Tuấn: Bây giờ kể ra thì dài dòng lắm. Tụi em chỉ cần biết từ giờ anh là quản lý của nhóm mình là được rồi.

Lại một lần nữa cả ba người xịt keo cứng ngắc, trong đầu hiện lên cả ngàn dấu chấm hỏi.

Anh Tuấn: Thôi đừng đứng đây nữa, mọi người đang ở nhà ăn đợi ba đứa đó, đi nhanh nào.

Liên Bỉnh Phát: Khoan, có (S)Trong ở đó không anh?

Anh Tuấn: Có chứ, đông đủ hết rồi còn thiếu ba đứa em thôi.

Liên Bỉnh Phát: Trời ơi may quá! Huhu em iu anh Tuấn quá đi à!

Không để hai người kia kịp cản lại thì Phát đã nước mắt lưng tròng ôm lấy Anh Tuấn nhảy tưng tưng, còn đâu hình tượng quý ông lịch lãm, còn đâu top 100 gương mặt đẹp nhất Châu Á nữa.

Neko Lê: Làm cái gì khó coi quá zậy.

Soobin: Mắc cỡ quá anh ơi.

Anh Tuấn: Haha được rồi bỏ anh ra đi, vậy giờ mình đến nhà ăn ha?

Liên Bỉnh Phát: Dạ được dạ được, bây giờ anh nói gì em cũng nghe anh hết!

Soobin: Cha nội này bị gì vậy anh?

Neko Lê: Nói chứ tội nghiệp Phát lắm em, nó là bị cái bệnh gì liên quan đến dây thần kinh số 7 mà khó chữa lắm, may sao còn cái mặt cứu lại nên mới vô được showbiz đó.

Soobin: Vậy là ảnh đi lên bằng nhan sắc hả anh?

Neko Lê: Chứ sao em, nhìn đẹp trai ngầu ngầu vậy đó mà có ai biết là bị tưng tửng đâu.

Soobin: Ghê gớm thật.

Liên Bỉnh Phát: Ê tôi nghe thấy đó nha.

————————————————

Không gian yên ắng như thế này thật đúng là hiếm thấy, mọi người dường như chẳng có tâm trạng ăn uống hay trò chuyện vui đùa gì cả. Đăng Khôi cũng không ngoại lệ, anh cứ ngồi suy nghĩ mãi rồi để đĩa đồ ăn còn y nguyên, nhưng vì thế mà có một người không hài lòng tí nào.

Thành Trung: Em không định ăn uống gì sao?

Đăng Khôi: Haiz, em chẳng nuốt nổi cái gì hết anh à.

Thành Trung: Nhưng em cũng phải ăn một chút lót dạ chứ, bị đau bao tử thì ai lo đây?

Đăng Khôi vừa mở miệng định phản bác nhưng đúng lúc đó Thành Trung lại thừa cơ đút cho anh một miếng gà chiên

Thành Trung: Sức khoẻ là trên hết, nghe rõ chưa?

Đăng Khôi muốn nói nhưng lại không dám cãi lời anh, đành phụng phịu nhai nhai miếng gà.

Mà trong khi đó có hai người ngồi đối diện phải bất đắc dĩ chứng kiến hết tất cả, đang nhìn chằm chằm bằng ánh mắt phán xét.

Kay Trần: Em khó chịu vô cùng hai anh à.

Tiến Luật: Tụi tui ăn chưa đủ no hay sao mà hai bạn còn thồn cơm chó cho tụi tui nữa?

Ít phút sau, cánh cửa nhà ăn chợt mở, bước vào chính là ba con người đi lạc bằng thực lực kia.

Jun Phạm: Trời đất ơi mấy con báo con về rồi!

BB Trần: Ăn rồi báo không à!

S.T Sơn Thạch: Đi đâu giờ mới về vậy hả mấy ông cố?

Liên Bỉnh Phát: Ủa sao bọn tôi lại bị sỉ vả vậy?

Neko Lê: Tui còn tưởng là nhóm mình thương nhau như thể tay chân chứ, sao mọi người lại nỡ lòng nào đối xử với tụi tui như vậy.

Soobin: Em cảm thấy bị tổn thương.

Duy Khánh: Vì các anh xứng đáng.

Nói vậy thôi chứ ai mà chả mừng khi cả ba bình an trở về, mồm thì chửi nhưng tay thì ôm, toàn là những con người nói một một đằng làm một nẻo.

Đinh Tiến Đạt: Thôi mọi người giỡn không à mấy đứa đừng để tâm.

Soobin: Trong một giây em đã thật sự nghĩ mọi người ghét em.

Cường Seven: Trời ơi sao mà ghét Soobin được.

Rhymastic: Ai ghét chứ tuyệt đối không phải nhà Space Speakers nhá.

Soobin: Huhu chỉ có các anh thương em nhất.

Kay Trần: Rồi là mấy anh đi đâu vậy?

Neko Lê: Không biết.

Kay Trần: Là sao nữa...

Neko Lê: Thì không biết thiệt mà, tự nhiên thằng Phát dẫn vô cái chỗ nào tối thui tối mù mà còn lạnh teo dái nữa chứ.

Liên Bỉnh Phát: Ê ê đừng có đổ hết lên đầu tôi chứ, mấy ông cũng đồng ý đi theo mà.

Neko Lê: Ừ rồi lúc bọn tui đòi đi ra ông có đồng ý đi theo hông?

Bùi Công Nam: Xin đừng đánh nhao xin đừng đánh nhao–

Duy Khánh: Cái miếng đó cũ rồi Nam ơi.

(S)Trong Trọng Hiếu: Phát? Cậu ổn không?

Liên Bỉnh Phát: (S)Trong!?

Phát vừa nhìn thấy (S)Trong hai mắt đã sáng rực, chạy ngay đến bên cậu.

Liên Bỉnh Phát: Cậu làm tôi lo lắm luôn đó!

(S)Trong Trọng Hiếu: Tôi xin lỗi, mà nè, cậu cũng làm tôi lo không kém gì đâu nha.

Liên Bỉnh Phát: Do tai nạn không mong muốn thôi, tôi xin lỗi.

(S)Trong Trọng Hiếu: Tha thứ cho ông đó.

Hai người ôm lấy nhau đầy thắm thiết, chẳng thèm đoái hoài tới những người xung quanh một tay cầm đuốc một tay cầm giáo.

Duy Khánh: Nữa gòi đó, đàn ông gì mà sơ hở là ôm sơ hở là ôm.

Quốc Thiên: Chắc mọi người xung quanh chết hết rồi á.

Neko Lê: Đang ở nhà ăn mà hai má ôm nhau là muốn ăn nhau luôn hay gì.




——————————
Đúng ra cái chap này sẽ xong sớm hơn, nhưng lòi đâu ra cái trend tạo broadcast nấu xói nhau của mấy anh làm tui đi hóng chiện cười mệt nghỉ =))) quên luôn viết fic


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC