Chương 3- Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Và hệ quả của sự ấm ức đó là đêm đến tôi không ngủ được, nằm trằn trọc mãi mới vào giấc. Hôm ấy tôi có một giấc mơ lạ, giấc mơ về Âu Lạc thuở đó.

Sau 6 năm thì tôi chẳng còn nhớ nổi tôi mơ gì nữa nhưng được cái giấc mơ đó chân thật quá nên khi tỉnh tôi đã ghi ngay vào nhật kí.

Tôi đứng dậy tìm một hồi thì thấy được cuốn nhật kí nhỏ xinh được mẹ tôi xếp bên chồng sách truyện.

Thuần thục nhập mật mã, tôi nhanh chóng tìm ra trang nhật kí ghi lại giấc mơ ấy.

[Ngày 25 tháng 10 năm 2017

Tối qua tôi có một giấc mơ rất chân thực về các nhân vật trong truyền thuyết "An Dương Vương- Mỵ Châu- Trọng Thủy".

Tôi không biết trong giấc mơ này tôi là đứa ất ơ nào nhưng mọi chuyện xảy ra tôi đều thấy rõ.

Tôi thấy An Dương Vương xây thành Cổ Loa trên đất Việt Thường cứ đắp tới đâu là lở tới đó. Sau này được Rùa Vàng giúp đỡ nên mới có thể xây xong.

Thành xây xong người dân được sống yên bình ấm no, được dạy thêm cả những cách trồng trọt, chăn nuôi mang hiệu quả cao nên rất yêu kính ông cùng Rùa Vàng.

An Dương Vương tài hoa là thế nhưng mãi đến tận lúc tuổi trung niên mới có con. Cô con gái nhỏ xinh đẹp yêu kiều được vua cha thương yêu hết mực có tên là Mỵ Châu. Nàng xinh đẹp thông minh, tính tình hiền lành lương thiện nên được tất cả mọi người yêu mến.

Trong những năm trị vì đất nước, An Dương Vương luôn là một bậc minh quân sáng suốt. Ông lấy lễ đối đãi, coi trọng nhân tài lại nhiều lần đánh bại giặc ngoại xâm nên tiếng lành vang xa.

Nhưng An Dương Vương dù tài giỏi đến đâu cũng không thắng nổi luật trời, không thoát được vòng luân hồi "sinh, lão, bệnh, tử".

Thời gian dần trôi, sức khoẻ ông ngày càng giảm sút. Trong trận chiến với Triệu Đà, nhờ có thành cao hào sâu và nỏ thần nên quân đội Âu Lạc đánh bại được bước chân những kẻ xâm lăng, khiến bọn chúng dâng thư xin hoà hảo kết làm thông gia.

An Dương Vương muốn dân chúng được hưởng cảnh thái bình ấm no nhưng vẫn canh cánh trong lòng. Ông sợ cái kẻ tên Trọng Thủy kia sẽ nội ứng ngoại hợp với cha hắn phá hủy cơ đồ ông khó khăn dựng lên. Nhưng nếu không đồng ý thì thể nào quân Triệu cũng sẽ ngóc đầu trở lại đánh Âu Lạc mà ông giờ như nỏ mạnh hết đà chẳng biết có thể cầm cự đến lúc đó hay không.

Mỵ Châu thấy vua cha suy nghĩ đến bạc trắng đầu nên đã dứt khoát đứng ra xin cha đồng ý hôn sự. Vua thấy con gái đã lựa chọn đồng ý thì cũng chỉ có thể chấp thuận.

Mỵ Châu thực chất không hề yêu Trọng Thủy và cũng chẳng vì vẻ ngoài tuấn tú của y mà sinh lòng mến mộ. Nàng đủ thông minh để nhận ra dã tâm của gã vua nước Triệu nhưng thân là công chúa nàng không thể nhắm mắt làm ngơ. Nàng muốn dùng chính bản thân mình giữ lại chút yên bình cho đất nước cho tới khi có người tài giỏi thay vua cha nắm quyền.

Vậy là hai cha con nàng đều diễn kịch cho Triệu Đà và Trọng Thủy xem. Nàng thì diễn vai người vợ thảo hiền hết mực yêu chồng, cái gì cũng nghe theo chồng nhưng nơi chốn đều để ý từng hành động hắn.

Còn An Dương Vương thì vờ như không quan tâm triều chính, suốt ngày ung dung đánh cờ dạo chơi khiến cho nhiều lạc hầu, lạc tướng thất vọng bỏ đi, trong đó có cả cận thần Cao Lỗ. Nhưng thực chất những người đó rời đi là để tìm kiếm người tài đức có thể cùng ông gánh vác cơ đồ.

Lượng người vào cung "bầu bạn với vua" ngày càng nhiều nhưng thời gian của An Dương Vương cũng dần rút ngắn. Nhiều lúc lấy lý do chơi cờ để chỉ dạy cho những hiền tài cách trị quốc thì ông bỗng hôn mê ngắn khiến mọi người lo sợ.

Dẫu vậy khi phải gặp Trọng Thủy hay Triệu Đà ông đều cố chống cự không để lộ ra gì cả. Thậm chí còn ngậm ngọc thạch trong miệng, mặc nhiều lớp quần áo hơn để chúng không nhận ra ông đã gầy đi quá nhiều.

Mỵ Châu mỗi lần nhìn cha như vậy cũng chỉ có thể nén nước mắt trong lòng, thầm hận bản thân là phận nữ nhi không giúp được cho cha.

Mắt thấy kế hoạch đang dần tiến triển thuận lợi thì lúc này bỗng xảy ra biến cố. Trọng Thủy nhiều lần trong tối ngoài sáng muốn Mỵ Châu cho xem nỏ thần đều bị khước từ đã chơi chiêu âm hiểm.

Hắn chinh phục hầu nữ thân cận của Mỵ Châu để cô ả trộm ngọc bội thân phận của nàng rồi đóng giả thành nàng để dẫn hắn đi. Lần đầu hắn vào xem để ghi nhớ hình dáng nỏ thần và lẫy để làm giả. Sự việc bại lộ thì hắn liền đổ mọi tội lỗi cho ả khiến An Dương Vương chỉ có thể tức giận giam lỏng hắn.

Nhưng Trọng Thủy lại mua chuộc thành công một tên sai vặt để truyền bản vẽ cho Triệu Đà và cũng chính tay gã sai vặt đó đem lẫy giả về. Xong việc Trọng Thủy liền lấy cớ gã kia trộm đồ rồi dùng kiếm chém chết. Mỵ Châu nghi ngờ nhưng không tìm được chứng cứ nên cũng đành lặng im.

Một thời gian sau Triệu Đà lấy cớ sắp đến ngày chúc thọ của hắn để xin An Dương Vương cho Trọng Thủy về. Đồng thời lén cho Trọng Thủy một con bọ độc có thể khiến người bị cắn hôn mê trong thời gian ngắn. Hắn lợi dụng con bọ đó để tráo lẫy thành công mà không bị ai phát hiện.

Là vợ chồng với Mỵ Châu bấy lâu khiến Trọng Thủy đã nảy sinh lòng ái mộ. Trước khi đi hắn nói với nàng nếu lần này hắn đi hai nước bất hoà thì phải làm sao tìm được nàng. Mỵ Châu nhìn hắn im lặng không đáp, một lúc sau mới chỉ chiếc áo lông ngỗng vắt trên khung nói dùng thứ đó để đánh dấu đường.

Trọng Thủy vừa đi quân Triệu Đà liền tới. Dù đã có sự chuẩn bị từ trước nhưng An Dương Vương lại sơ sót để Trọng Thủy trộm đổi lẫy thần. Mắt thấy quân Triệu Đà sắp đánh vào hoàng cung, Cao Lỗ cùng các lạc tướng liền ra sức mở con đường máu cho An Dương Vương.

Ông đau đớn nhưng không thể làm gì đành kéo Mỵ Châu phi ngựa chạy đi. Miễn là người còn thì phải nếm mật nằm gai dốc hết sức mình ông cũng sẽ từng bước lấy lại Âu Lạc.

Nhưng người tính không bằng trời tính, trong lúc nguy nan Mỵ Châu lại lấy nhầm chiếc áo lông ngỗng. Tuy nàng không cố tình đánh dấu nhưng lực gió mạnh vẫn khiến lông trên áo rơi xuống.

Nàng hốt hoảng nhìn lông ngỗng rơi đầy đất mà ném vội chiếc áo sang ngả đường đối diện. Trong lòng thầm mong ông trời rủ lòng thương cho hai cha con.

Hai người cưỡi ngựa đi một ngày một đêm, ngựa kiệt sức chết thì hai cha con dìu nhau chạy tiếp. Nhìn mặt biển rộng lớn phía trước khiến Mỵ Châu bàng hoàng gục xuống.

Ông trời muốn tuyệt đường sống của hai cha con nàng rồi. Đất liền đã hết, trước mắt lại chỉ là những ghềnh đá nhấp nhô. Phía xa xa có đảo nhưng không có thuyền thì làm sao có thể qua đây?

An Dương Vương cũng lặng đi khi nhìn mặt nước xanh đến tận chân trời. Cảm nhận mặt đất dưới chân hơi rung rung thì ông biết truy binh đã đuổi đến tận đây rồi.

Hiền từ xoa đầu con gái rồi lau sạch nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của Mỵ Châu. An Dương Vương khẽ hỏi nàng có dám dâng tính mạng để tế cho núi sông không?

Mỵ Châu kinh ngạc mở to mắt hạnh rồi gạt nước mắt kiên định nói không sợ.

An Dương Vương vẽ trận pháp cổ trên đất rồi gọi nàng vào mắt trận, nuốt nước mắt mà thẳng tay chặt đầu nàng xuống. Dòng máu đỏ phụt ra ngấm lan khắp trận pháp và cũng hoà cùng dòng nước mắt của ông.

Cắm thanh kiếm xuống, ông nhắm mắt lẩm nhẩm nói gì đó tôi không nghe được nhưng rồi ông bỗng mở mắt nhìn thẳng vào tôi.

"Hiến dâng thân này cho trời đất, máu này cho núi sông. Cầu cho dân tộc ta đời đời sản sinh anh hùng, đời đời bất khuất kiên dũng vượt mọi nguy nan."]

Qua những dòng chữ tôi như nhìn thấy đôi mắt sáng rực của An Dương Vương.

Tôi không biết giấc mơ của tôi là như thế nào nhưng tôi biết chắc rằng có rất nhiều việc bị chôn vùi trong dòng chảy của thời gian. Là đúng, là sai. Là thật, là giả. Tất cả chúng ta đều không ai biết được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net