Chương 13 : Gia đình và tình yêu. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cần gì phải chọn đường đi đúng hay đường đi sai khi biết được cái kết cuối cùng chỉ còn lại một núi xác chết và sự suy đồi?”

_

Sau khi tôi tỉnh dậy, tôi lại gặp lại những người bạn thân quen như Tokoyami Towa và Minato Aqua– Hai người bạn cũ khi tôi còn đi học, Amane Kanata— Người hàng xóm cũ của tôi, làm nghề thanh tra và cũng là chủ nhân của tiếng khóc thút thít khi nãy tôi nghe. Trên giường, đối diện với họ, chính là Kiryu Coco— Người từng sống chung với Kanata và là thanh tra trong cuộc tìm kiếm truy bắt tôi, theo thông tin của Anemachi. Bên cạnh là.. Usada Pekora.

Cái tên mà nghe thôi cũng khiến mạch máu của tôi muốn vỡ ra, huyết áp như muốn tăng lên.
Cái tên mà nghe thôi cũng khiến tôi điên lên mà muốn đập phá tất cả.
Cái tên mà nghe thôi cũng khiến tôi muốn phanh thây uống máu kẻ nhắc đến. Trừ Sakura Miko.

Kẻ cản đường lớn nhất đối với cuộc đời được tới với nhau của tôi và Mikochi, lần đầu tiên gặp ở ngoài đời, tôi vẫn nhận ra cô ta. Và giờ đây, cô ta đang nằm trên giường cạnh Kiryu Coco. Chết rồi? Hay bất tỉnh?

Giết cô ta trước.
Tiên hạ thủ vi cường.

- A Sui-chan, cậu tỉnh lại r—

Keeng!

- ... Chị không được chạm vào người này đâu, Suisei-senpai.
- Đừng cản trở, Amane Kanata.

Khi tôi lao một mạch tới chỗ Usada Pekora mà lướt qua hai người bạn của mình, với đôi tay chìa tới muốn bóp nát cái cổ nhỏ bé kia, Kanata lại dừng tôi lại bằng cách gạt tay tôi ra làm tôi phải nhảy lùi lại. Cuối cùng, Kanata mới dám quay đầu nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe.

Vậy cô ta còn sống.

- Cô ta là kẻ thù không đội trời chung của tôi—
- Và cũng là người mà Coco đã hy sinh để bảo vệ.
- Tại sao cơ chứ? Hi sinh vì một học sinh cấp hai cấp ba mà trong khi mình hữu ích hơn? Chết vì đạo đức giả, cái kết mang đậm chất cảnh sát này—
- Đừng bôi nhọ người khác, Sui-chan.
- Chậc.
- Tôi biết bà đang choáng và chưa tỉnh táo nên mới cọc cằn như vậy. Nhưng kiềm chế đi.

Tôi chấp nhận nghe lời Towa mà im lặng. Không hiểu sao cậu ấy lại nói đúng, tôi khó kiểm soát cảm xúc hơn bình thường. Tôi liền nhớ lại nụ hôn của Miko đã trao cho tôi, phải, đó là minh chứng cho tình yêu của cậu ấy trao cho tôi.

Bây giờ tôi nên án binh bất động.
Để Mikochi tức giận sẽ rất khó bắt lại với hai bàn tay trắng

Thiết bị nghe và định vị cũng hỏng mất rồi, mình không biết cậu ấy giờ đang ra sao nữa.

- Mọi thứ đang diễn ra thế nào?
- Erm.. Ừ–Ừm.. Anemachi đã biến mất kể cả khi tớ đã chặn đường ra, có lẽ cô ấy có lối thoát trong căn hầm đó.
- Shishiro Botan đã biến mất cùng Yukihana Lamy, căn biệt thự đó đã sập và Coco đã.. Như cậu thấy đấy. Pekora-san đã bị nhốt làm con tin...
- Điều này có trong kế hoạch của Anemachi nên tôi biết.
- Nằm trong... Kế hoạch..?
- ... Chị ta, đã gài Coco phải tới đó và hy sinh, tất cả chỉ để thủ tiêu.

Cảm xúc của Kanata như bùng phát khi nghe tôi nói thế. Tôi biết, cách này có thể gây khó dễ cho Anemachi, nhưng chị ta đang ngáng đường tôi. Kể từ giờ, tôi sẽ cắt đứt mối quan hệ với Anemachi và coi chị ta như kẻ thù. Nói là yêu tôi, nhưng chị ta không hề biểu lộ hành động gì ngoài hạn chế cử động và nhốt tôi trong phòng..

Tôi đoán chị ta có ý đồ khác kể cả khi chị ta nói “yêu” tôi là sự thật.
Nó giống như.. Muốn tách tôi ra và hủy hoại từng người trong thị trấn có liên quan tới Mikochi.

Việc tôi giết người cũng bị lộ, tôi không cần chị ta nữa.

- Kanata, bình tĩnh lại nào! Tôi biết bà đang giận, nhưng kẻ thù không có ở đây.
- Mấy người— Cậu ấy đã làm nên tội gì... Các người phải giết cậu ấy... 

Aqua lúng túng mà đi tới an ủi Kanata cùng Towa, còn tôi chỉ đứng đó. Tôi không hiểu tại sao lại khóc, tôi biết rằng Kanata và Coco rất thân thiết, nhưng khóc thế như vậy để làm gì? Coco cũng đâu sống dậy được? Nó thậm chí còn có thể gây trở ngại cho sau này vì quá nhạy cảm.

Thật phiền hà.
Nhưng Amane Kanata giờ đã có thể dễ dàng lợi dụng hơn.

- Còn… Cô ta?

Tôi liền chỉ vào Usada Pekora sau khi thấy bầu không khí đã bớt căng thẳng hơn. Towa thấy vậy nên trả lời tôi ngay.

- À phải, tôi không ngờ rằng cậu với chị ấy có quen nhau—
- Tôi sẽ giết cô ta.
- … Thì tôi sẽ cho cậu vẫn quen chị ấy. Sui-chan, đây không phải là một học sinh cấp hai cấp ba tầm thường đâu. Đây là tiền bối của bọn tôi khi bọn tôi còn trong cục cảnh sát thành phố trước khi chuyển về thị trấn này đấy.
- Hả?
- Biết ngay là cậu không biết, bọn tôi cũng bất ngờ khi gặp chị ấy lắm. Usada Pekora, đại tá của lực lượng phòng vệ mặt đất, là đội trưởng đội gỡ bom mìn trực thuộc Kanto, thanh tra thuộc phòng điều tra số 3… Giờ lại là cảnh sát mật đang điều tra nhiệm vụ bí mật nào đó tại đây mà khóa hết thông tin của bản thân trước kia.

Towa vừa nói vừa khoanh tay nhìn Usada Pekora, qua đôi mắt và dáng vẻ trầm ngâm vẫn chưa lý giải được tại sao cô ta ở đây, tôi nghĩ Towa thật sự nói thật.

Vậy cô ta là cảnh sát?

Nhưng tiếp xúc với Miko từ nhỏ đến lớn..
Cô ta nhận lệnh từ cha nuôi Miko để bảo vệ dòng máu vu nữ kia à..?

Nếu cô ta là cảnh sát, mình nên giết cô ta ngay.

- Hm..

Vấn đề là Amane Kanata.
Sức mạnh của Kanata, nếu xét theo hướng kẻ thù thì cô ấy là người khó tiêu diệt, xét theo hướng đồng minh thì sức mạnh của cô ta là người đáng tin cậy.

- A—Ah.. Ừm… Sui-chan, ch-chúng ta có thể bàn bạc một chút được không?
- ? Được chứ.

Trong lúc tôi đang khó chịu và tính toán, Aqua lại đi tới chỗ tôi và ngại ngùng hỏi. Vì muốn xua đi cảm xúc hiện tại, tôi đã chấp nhận nó. Sau đó, cả hai chúng tôi đều đi ra ngoài, để Towa và Kanata ngồi trong đó an ủi nhau.

Towa sẽ không phản bội mình vì muốn trong sạch mà loại đi vật cản đường để tới với Kanata.
Cho tới khi trả được thù, Kanata vẫn sẽ bắt tay với tôi.
Và Aqua sẽ theo tôi mà trung thành.

Thật sự là những đồng minh hữu ích.

Cạch

.
.
.

Cạch

- Em.. vào được không?
- Ừm, em cứ vào đi.

Kazama Iroha gõ cửa mà lịch sự hỏi, sau đó em ấy lại lịch thiệp đóng cửa đi vào mà không gây thêm tiếng động nào khác. Em ấy cư xử như tôi là chủ nhân của căn phòng này vậy, hỏi han như vậy dù tôi chỉ là mượn tạm phòng của em ấy… Em ấy còn đem lên một khay bánh bông lan và trà lên cho tôi, còn tôi— Người ở tạm lại nằm trên giường, trong lớp chăn bông ấm áp. Iroha quỳ dưới đất như vậy thật sự khiến tôi cảm thấy áy náy vô cùng, nhưng em ấy lại bảo không sao.

- Chị đã ổn hơn chưa? Đã hai ngày rồi kể từ khi chị gặp vấn đề đó và chị ngủ liên tục.. N—Nếu có gì khó chịu, xin hãy nói với em gozaru!
- Ch-Chị ổn mà! Chỉ là…

Tôi nhớ lại những chuyện vốn đã diễn ra trong giấc mơ, một cảm giác khó chịu bắt đầu cháy âm ỉ trong tim, thật sự khiến tôi không muốn giả vờ vui vẻ nữa.

Tôi… Không biết bản thân nên làm gì với Sui-chan cả.
Tôi thậm chí còn không biết Usada, Shishiro-san và Sui-chan đang ở đâu.

Vậy mà… Tôi lại tự mãn bảo sẽ tới bên cậu ấy ngay thôi.
Nếu như trong thời gian bây giờ, cậu ấy đang giết ai đó vì mình chậm trễ?

Mình.. Nên làm cách nào đây?

- …Miko-senpai, tuy hơi bất lịch sự nhưng em có thể hỏi chị một câu được không gozaru?
- ? Được thôi, e-em cứ hỏi đi.

Tôi lỡ lắp bắp để lộ ra sự lo lắng của mình rồi… Tuy nhiên, Iroha dường như chẳng quan tâm tới nó. Khi đưa dĩa bánh lên cho tôi, biểu cảm trên gương mặt em ấy lại nghiêm túc như muốn tôi cũng phải thành thật trả lời câu hỏi của em ấy vậy.

- Chị.. Cảm thấy thế nào về Suisei-senpai?

Một câu hỏi bất ngờ, tôi nghĩ mình không thể trả lời một cách hời hợt khi em ấy nghiêm túc như vậy. Một câu hỏi như muốn đâm xuyên qua tim tôi, như một đòn chí mạng cho sự lo lắng của tôi.

Tôi nên trả lời thế nào mới vừa lòng em ấy?

- Em muốn nghe cảm xúc của chị dành cho chị ấy là gì.
- A…
- … Em không muốn làm khó chị, Miko-senpai… Nhưng.. Đối với em, Sui-chan như một vị thần mà em luôn kính trọng vậy. Có lẽ chị không biết, nhưng mỗi khi em nản chí hay tuyệt vọng, chị ấy hệt như một ánh sáng luôn phải nỗ lực tỏa sáng như vậy, khiến em rất rất ngưỡng mộ. Sui-chan yêu chị, vậy nên em muốn chị lý giải cho chính bản thân chị.. Chị cảm thấy thế nào về “Hoshimachi Suisei” gozaru?
- … Chị..

Nếu như là “tôi” của quá khứ, có lẽ tôi đã tự tin nói rất nhiều về người bạn thân tuyệt vời của mình với vẻ mặt đắc chí và ngây thơ rồi. Nhưng mọi thứ đã thay đổi, bao gồm cả tôi…

Cảm xúc của tôi dành cho Sui-chan..
Tôi…

“Mikochi, tôi yêu cậu rất nhiều.”

Có lẽ, tôi yêu cậu ấy.. Chăng?

Tôi nhớ về những cử chỉ của Sui-chan dành cho tôi khi để tôi rời khỏi cái lồng kia. Cậu ấy đã lo lắng tôi sẽ rời đi, tôi biết điều đó, cậu ấy sợ tôi sẽ bỏ rơi cậu ấy một lần nữa. Vậy nên cậu ấy mới dịu dàng với tôi một chút, để lùa tôi quay lại một cái lồng khác.

Cách cậu ấy nói yêu tôi.
Cách cậu ấy chạm vào tôi.
Cách cậu ấy yêu tôi.

Mọi thứ bắt nguồn từ nỗi sợ, và ham muốn có được tôi.

Tôi.. Là một sự đặc biệt đến như thế với “Hoshimachi Suisei” đấy.

Nhưng cậu ấy với tôi, có thật chỉ đơn thuần là tình yêu?

Thật khó để lý giải nó.
Vì tôi lại có thói muốn thỏa mãn người khác thay vì thành thật hiểu bản thân.

Mỗi lần tôi nghĩ về những vấn đề này, không hiểu sao tôi lại nghĩ về một “cái tôi” khác, một nhân cách khác đang đứng trước mặt tôi để nghe tôi nói. Trong bóng tối vô tận đó, nhân cách đó sẽ lý giải nó cho tôi?

“Nó không phải tình yêu, Sakura Miko.”

“Nhưng thứ cảm xúc mà ngươi dành cho cô ta chỉ là mong muốn được quan tâm và đồng cảm. Vì cô ta đã ở Địa ngục đó, cùng với ngươi, nên ngươi đồng cảm. Vì cô ta lạnh lùng, nhưng cô ta quan tâm tới ngươi một cách cuồng nhiệt hơn, nên ngươi yêu sự đặc biệt đó. Đó chỉ là lợi dụng. Ngươi lợi dụng tình yêu của cô ta để thỏa mãn ngươi mà thôi.”

Tôi không lợi dụng cậu ấy.

“Con người ai mà dám thừa nhận tính xấu đó. Nhưng không phải bất cứ ai cũng sống vì lợi ích cá nhân sao? Như muốn lợi dụng người đó làm thay, hoặc lợi dụng người đó lấp đầy sự trống trải trong ngươi. Tất cả, đó đều là sự lợi dụng.”

Không… Tôi..

“Ngươi đã gây ra lỗi lầm, phản bội cô ta, bỏ chạy sau hằng hà sa số tội ác ngươi gây ra. Ngươi sợ rằng thứ được ngươi lợi dụng sẽ giết ngươi và tước đi mạng sống của ngươi. Mà ngươi đâu có gan chết, bằng không thì giờ ngươi đâu còn ở đây để gây hại nữa? Chỉ cần ngươi chết là được thôi mà.”

“Gì mà cứu rỗi cậu ấy cơ chứ? Ngươi muốn cô ta sùng bái ngươi đến vậy sao, đồ đạo đức giả? Ngươi cứu cô ta, khác gì báng bổ những người đã khuất vì cô ta. Ngươi không dám chết mà cứ e dè sợ hãi. Vì tình yêu của ngươi chỉ có sự lợi dụng mà thôi.”

Sao mà tôi không nghĩ tới việc “nhân cách” khác của tôi sẽ là kẻ muốn tôi chết nhất — Inugami Korone cơ chứ?

“Nhưng ta chỉ phản ánh tâm hồn của ngươi thôi, Mikochi.”

Ta không lợi dụng cậu ấy.

“Vậy..”

Inugami Korone lột bỏ vẻ ngoài “Sakura Miko” đi mà tiến tới gần tôi, như một làn hơi màu xám, cô ta đã quấn quanh lấy tôi và lơ lửng. Hai tay cô ta chạm vào tôi, giọng nói của cô ta gần tai tôi đến mức tôi cảm thấy sởn gai ốc. Nhưng tôi không dám đẩy cô ta ra.

“Ngươi có dám chịu trách nhiệm cho việc nói ‘Yêu’ với cô ta rồi bỏ rơi mọi người cùng thế giới này không?”

“Kể cả Usada Pekora, kể cả Shishiro Botan? Hay cả việc cha mẹ ngươi muốn ngươi sống tốt, ngươi chọn đâm đầu vào chỗ chết.”

“Vậy ngươi có dám bảo ‘Tôi yêu Hoshimachi Suisei’ không?”

- Miko-senpai?
- Chị… Không biết..
- Vậy à gozaru..

Sau khi nghe câu trả lời từ tôi, gương mặt của Iroha thoáng qua một chút buồn và thất vọng. Tôi thấy có lỗi lắm, nhưng đúng như cậu ta nói, tôi không thể bảo tôi yêu Hoshimachi Suisei được… Cậu ấy yêu tôi, có thể vì tôi mà nhẹ nhàng, vì tôi mà mạnh bạo. Còn tôi…

Tôi không tự tin vào cảm xúc của tôi.
Tôi…

Không thể bỏ mặc mọi người.

Không thể phản bội mọi người được.

- … Miko-senpai, thật ra.. Em có một chuyện đã giấu chị và mọi người.
- ? Chuyện gì?
- Em.. Đã gặp Suisei-senpai vào vài ngày trước. Em đã lén cứu chị ấy, và để chị ấy ở đây.
- ? “Cứu”? Cậu ấy bị gì sao?!
- !.. Chị— Chị đừng kích động như vậy, chị ấy chỉ vướng vào rắc rối mà thôi gozaru!
- V—Vậy à..?

Tôi quay mặt đi khi nghe Iroha nói như vậy. Tôi không nghĩ mình sẽ kích động như vậy.. Cậu ta cũng vướng vào rắc rối sao? Với cảnh sát? Nhưng có lẽ cậu ấy đã an toàn? Iroha vẫn nhìn tôi với vẻ mặt bất ngờ như vậy khiến tôi ngại hơn nữa. Vừa mới bảo “Không biết” về cảm xúc của mình dành cho Suisei mà giờ lại lo lắng như vậy, chắc Iroha sẽ nghĩ tôi.. Ư…

Nếu giờ em ấy mà hỏi “Có phải chị có thích Suisei-senpai” rồi tự ý đưa tôi tới Sui-chan ngay và nói việc này cho cậu ta chắc tôi sẽ đội quần luôn mất.

- Em.. Không ngờ chị vẫn còn lo lắng chị ấy như vậy. Dù sao thì, ban đầu em đã muốn để chị ấy gặp chị. Nhưng… Xin chị đừng hiểu nhầm, em biết chị ấy đã làm gì chị. Em không muốn chị ấy làm tổn thương chị gozaru.

May mắn cho tôi, Iroha lại không đào sâu về thứ tôi lo lắng mà tiếp tục câu chuyện. Em ấy cắn chặt môi và nắm chặt tay lại, như muốn thể hiện sự quyết tâm, có khi là hối hận vậy. Vậy mà tôi đã nghĩ em ấy sẽ theo cậu ấy hoàn toàn cơ, như ủng hộ chẳng hạn..

Kazama Iroha tốt bụng hơn tôi tưởng.

- Vậy à?
- Em yêu quý chị ấy. Nhưng em không thể ủng hộ cho tư tưởng tình yêu của chị ấy. Nó thật sự ích kỷ và vô đạo đức! Nên em, Kazama Iroha, xin thề sẽ bảo vệ chị dù có hi sinh cái mạng này, Miko-senpai.

Em ấy quá tốt bụng so với một kẻ khốn nạn như tôi rồi.

- Yo, hai người nói chuyện xong chưa?
- Ah, Sakamata, cậu cứ vào đi. Xin được giới thiệu với chị, đây là Sakamata Chloe, cậu ấy là thực tập cho HoloX của bọn em gozaru! Còn Sakamata, đây là Sakura Miko, đối tượng cần được bảo vệ tuyệt đối cho lần này.
- Ch—Chào em, rất vui được gặp em..
- Vâng, chào chị.

Khi bước vào, Chloe cũng giống như Iroha mà quỳ dưới đất, chào hỏi rất lịch sự. Bên cạnh nụ cười và tông màu chủ đạo của Iroha, khiến em ấy như mặt trời rực sáng, thì Chloe lại toát lên một khí chất lạnh lùng đáng sợ cùng tông màu chính là đen, đỏ và bạc như màn đêm huyền bí. Thật sự đối lập.

- Em đã nghe cuộc trò chuyện của hai người ở ngoài kia.
- Eh!? S—Sakamata! Nghe trộm là xấu đấy gozaru!
- Xin lỗi xin lỗi. Nhưng tôi không muốn đợi thêm nữa.
- ?
- Sakura Miko-san, xin chị hãy về bên Hoshimachi Suisei càng sớm càng tốt.
- Không được!! Sakamata, chị ấy có thể sẽ chết mất!
- Iroha-chan, tôi biết, nhưng tôi cũng có lý do của riêng mình.
- Lý do của em là gì?

Gương mặt của Chloe nhăn lại, lộ ra vẻ tức giận ấm ức, tôi tự hỏi lý do là gì mà em ấy trông mất kiên nhẫn và khó chịu đến như vậy. Nhưng khi tôi nhận ra mọi cảm xúc tiêu cực đó đều nhắm vào tôi, tôi im lặng. Dù tôi đã hỏi mất rồi.

- Em, giống hệt Kazama Iroha, đều có người mà chúng em yêu quý và tôn thờ từ tận đáy lòng. Nó cao quý và suy đồi hơn cả tình yêu, nhưng em hoàn toàn có một người như vậy.

Sakamata Chloe đứng lên, với đôi mắt ứa lệ và tức giận, em ấy như trách móc tôi dù chẳng có thứ gì chứng minh được điều đó.

Ra vậy, tôi đã hiểu ý của em ấy rồi.
Có lẽ, “người đó” của Chloe, cũng bị Suisei đe dọa hay bắt cóc hoặc làm gì đó.. Mới khiến em ấy phải mong cầu tôi quay về bên Suisei.

Em ấy mong cầu, tức giận như vậy không hề xấu.

- Nhưng Hoshimachi Suisei đã nắm lấy điểm yếu của người đó, hành hạ người đó đến mức người đó ngày đêm phải ám ảnh đến mức không ngủ được. Tất cả.. Tất cả là vì chị..Ư…

Em ấy đã khóc, và chúng tôi chẳng ai dám đứng lên an ủi em ấy. Trong khi tôi chính là người liên quan, là người mở đầu cho tấn bi kịch này và Kazama Iroha— Người luôn tôn trọng Hoshimachi Suisei. Chúng tôi không hề có quyền an ủi em ấy.

Nhưng đó chỉ là sự trách móc của riêng tôi, Iroha— Ban đầu còn nắm chặt lấy lòng bàn tay và cắn chặt môi mà giờ, em ấy lại đứng lên và dìu Chloe ngồi xuống. Iroha thậm chí còn gạt đi nước mắt của Chloe, dịu dàng nói những từ ngữ “Không sao đâu” với cô gái được em ấy ôm vào lòng kia.

Đối diện với sự trách móc từ một người… Liệu có thể gọi là nạn nhân? Tôi thật sự không biết nên gọi cảm xúc này là gì.

Có lẽ.. Là có lỗi.

Tôi có thể nói rằng mình sẽ chống lại Hoshimachi Suisei như khi còn ở trong ngục không?
Khi mà tôi đang gặp từng hậu quả mà tôi gây ra chỉ vì bỏ rơi Hoshimachi Suisei?

Sự quyết tâm của tôi vụn vỡ theo từng giây. Inugami Korone nói đúng, hoặc một phần đúng, rằng tôi không thể chịu trách nhiệm cho mọi việc. Tôi chỉ muốn thỏa mãn người khác, và đáng lẽ tôi nên làm thế với Suisei. Nếu tôi đã chấp nhận “yêu” cậu ấy ngược lại, cậu ấy đã không giết người hay kéo những người vô tội vào.

Tôi…
Liệu có một tương lai mà tôi từng mong ước sẽ xảy ra?
Liệu mọi thứ sẽ chấm dứt nếu tôi về bên cậu ấy?

- Cậu bình tĩnh rồi chứ?
- Ừm..
- Cậu có thể kể lại mọi chuyện không?

- Ừm…
- Cảm ơn cậu.
- Tớ cảm ơn cậu mới phải chứ.

Cuộc trò chuyện này thật sự khiến tôi cảm thấy hoài niệm…

- Xin lỗi, em luôn quá khích mỗi khi nhớ về người đó.
- Người đó… Chị có biết không?
- Không. Nhưng Hoshimachi Suisei có lẽ sẽ biết người kia.
- Người kia?
- … Người kia chính là điểm yếu của “Người em tôn trọng” đấy, nói vậy chị cũng chẳng hiể—
- Sakamata!
- … Xin lỗi, tại em không nói rõ. Người em tôn trọng chính là Murasaki Shion, và người kia là Minato Aqua. Vì Minato Aqua là bạn cấp Hai của Hoshimachi Suisei nên em nghĩ chị ta sẽ biết Minato Aqua.

Không hiểu vì lý do gì mà Chloe lại bớt cáu kỉnh với tôi hơn, vì Iroha thôi sao? Tôi không rõ độ thân thiết giữa hai em ấy là gì, nhưng như thế này sẽ dễ nói chuyện hơn rồi.

- Vậy thì, Aqua-san đã bị Sui-chan bắt cóc sao?
- …
- Sao thế?
- Quái lạ, theo như thông tin nhận được thì chị với Minato Aqua dường như đâu hề quen nhau..
- … Thì chị không biết thật. Nhưng có vấn đề gì sao nye?
- À không, em không nghĩ chị dễ dàng gọi thân thiết với tên người khác như vậy. Vô tư cũng không xấu… Nên kệ đi, nhưng chị nói gần đúng.
- …? Thế thì tại sao?
- Minato Aqua tự đầu quân cho Hoshimachi Suisei.

Thế thì liên quan gì tới Miko!?

- Nhưng không phải tự nguyện. Minato Aqua bị thôi miên, quên mất Shion-senpai… Shion-senpai ngày đêm phải luôn tìm cách đem chị ta quay lại.

Vẻ mặt của Chloe bắt đầu nhăn lại. Điều này khiến tôi phải suy nghĩ.. Em ấy bảo rằng cảm xúc của em ấy “cao quý và suy đồi hơn tình yêu”, nhưng tôi cho rằng, đó cũng là một loại tình yêu..?

Ơ..

Nhưng em ấy muốn tôi quay về với Suisei, vậy em ấy muốn chuộc lại Aqua-san cho Shion-san. Mà em ấy lại bảo.. Có thể cho là yêu, vậy em ấy chấp nhận thế sao? Nó cũng là tình yêu hay không? Tôi thật sự không biết định nghĩa cụ thể của tình yêu là gì nữa.

Nhưng nếu, chỉ là nếu thôi, Chloe yêu Shion..
Vậy em ấy sẽ cảm thấy gì với Aqua?
Ghen tị, tức giận hay tuyệt vọng?

- Shion-san thích Aqua-san?
- “Thích” là còn quá nhẹ nhàng. Họ yêu nhau.

Đó là một bằng chứng về việc Chloe chỉ đang “yêu” người đang trong một mối quan hệ yêu nhau. Em ấy..

- Nên em muốn chị về với Sui-chan để trả Aqua-san lại cho Shion-san?
- Phải, tôi không thể nào chấp nhận việc nhìn chị ấy tiều tụy đến như thế. Thà tôi chọn cách hy sinh còn hơn nhìn người mình yêu đau khổ.

Em ấy chọn cách này, miễn người mình yêu có thể hạnh phúc bên người khác?
Tôi nghĩ, tôi có thể lý giải nó là “Tình yêu hi sinh”.

- Chị khiến tôi quá thất vọng.
- Sakamata.
- Tôi phải nói ra, Iroha-chan. Một người chần chừ mà chẳng thể quyết định trong khi nhiều người đang sống dở chết dở ngoài kia, tôi phải khiến ta hiểu rõ.
- Nhưng điều đó sẽ gây gánh nặng cho chị ấy! Chị ấy đã trải qua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net