Chapter 1: You can come

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Alan lưu ý một chút khi Chosen đáp xuống máy tính, cố kiềm chế việc đưa Cursor tới gần cái đầu rỗng màu đen. Việc tương tác với đám người que khiến anh thậm chí đã quen di chuyển Cursor theo chúng để thể hiện mình có mặt. Các người que trong máy tính anh có xu hướng sẽ quên rằng anh đang trực tuyến nếu Cursor làm việc ở xa tầm mắt của họ. Gần như họ cho rằng nếu không có nó ở đó thì nghĩa là anh không ở quanh chỗ họ, thậm chí quên mất rằng anh có thể nhìn bao quát cả màn hình.

Mọi thứ diễn ra khác với Chosen, cậu ta nhạy cảm hơn về sự hiện diện của anh. Khi Cursor hoạt động thì cậu ta sẽ cảnh giác, bất kể nó ở xa cậu ta bao nhiêu. Cũng hợp lý với một kẻ có thể bay từ đầu này tới đầu kia của màn hình máy tính trong một giây. Cursor là thứ gì đó rất mạnh mẽ, cho tới khi nó bị Virabot ăn mất lần đó thì nó vẫn luôn bất khả chiến bại. Alan biết rất rõ điều đó, những thứ điên rồ của người que với anh chỉ giống như một trò chơi điện tử.

Họ đang ở trong giai đoạn hòa bình, anh không muốn phá hỏng điều đó. Không chỉ vì an toàn cho chiếc máy tính yêu dấu của anh, mà còn vì Chosen xứng đáng được đối xử tốt hơn. Anh đã không làm tốt vào lần đầu cậu ta ở máy tính, không hy vọng gì điều này sẽ bù đắp nhưng ít nhất anh mong cậu ta sẽ thoải mái hơn một chút khi ở đây.

Chosen đưa mắt tìm kiếm Second đâu đó xung quanh. Không có, chỉ có Blue đang pha chế thuốc như một phù thủy. Cậu bé giơ tay chào anh, anh gật đầu chào lại và cho cậu một cử chỉ câu hỏi. Không khó để biết anh hỏi gì vì nó luôn là cùng một câu, cậu nhún vai và chỉ lên trên. Anh ngẩng đầu, trong phút chốc sống lưng cứng đờ khi thấy Cursor bên cạnh Second.

Khá chắc gần đây anh đã thoải mái hơn với Alan, đến mức anh gần quên như quên mất mình đã thoáng thấy anh ta ở sau màn hình trước khi đưa mắt tìm Second. Anh nao núng nhìn Cursor, nó có vẻ như đang chú tâm tới trò chơi của tên đầu rỗng màu cam. Nhưng Chosen biết ánh mắt của Alan có lẽ đang dán về phía anh, khá chắc là vậy. Tuy hành động nhìn như rất thoải mái, anh biết người sáng tạo của anh vẫn dè chừng anh.

Chosen chần chừ một chút, nhưng vẫn bay lên phía trên.

- Thế là xong. - Second hài lòng trước khi quay qua vẫy tay với anh. - Ồ, chào Cho.

Cursor sững một chút, lướt qua màn hình trò chơi, ngừng trình bấm giờ lại rồi mới đặt con trỏ gõ chữ và bắt đầu gõ: [Chào]

Chosen miễn cưỡng vẫy tay với người sáng tạo của mình. Second tới bên anh, vẻ mặt tự hào của cậu bé vẫn ở đó. Anh liếc ra phía sau, tự hỏi họ vừa làm gì.

[Giờ tới anh, hãy thử xem] Dòng chữ màu cam nảy lên trên đầu Second. [Tôi sẽ tính giờ!]

Bên ngoài màn hình, Alan cười khúc khích. Anh đã quen việc bấm giờ xem mình làm việc mất bao lâu và anh khá chắc mình thực hiện nó khá nhanh như một thói quen với đồng hồ của anh. Nhưng nhìn Second hứng thú với việc bấm giờ, có lẽ anh cứ để cậu bé làm việc mình thích. Anh di chuyển chuột qua trò chơi xếp hình bên cạnh, nhấn nút tạo mới. Second chống hông nhìn anh và chuẩn bị.

Ngay khi cậu bé màu cam nhấn vào nút bắt đầu trên màn hình tính giờ, Cursor đã lao vào trò chơi ghép hình. Chosen đứng và nhìn thứ công cụ cũng như tồn tại quyền lực nhất anh từng biết đang chạy vòng quanh những mảnh ghép vớ vẩn nào đó, không khỏi sững sờ trong giây lát. Ồ, anh nhớ lúc Alan thản nhiên chơi Solitaire khi anh và Dark đánh nhau năm ấy chứ. Nhưng thật khác biệt khi anh ta dùng nó đơn giản là thi đua với một người que, thay vì là giải trí trong lúc buồn chán bởi hai người que đang giết nhau trên máy tính anh ta.

Chosen thở dài.

- Sao thế Cho? - Second hỏi, đẩy tay anh.

Anh lúng túng một chút trước khi thở dài như một cách chấp nhận hoàn cảnh. Second đang nhìn Cursor với trò chơi ghép hình để đảm bảo không có sự gian lận nào, trong khi tiếp tục để ý anh trai mình mà vẫn cho anh không gian. Chosen gãi đầu.

- Dạo gần đây Stick City không được an toàn. Có lệnh truy nã anh và Dark ở khắp nơi.

- À phải, cái đó. - Second hơi nhướng mày, quay lại. - Em có nghe Purple nói rồi. Mọi thứ ổn cả chứ? Ý em là, dĩ nhiên họ không thể làm gì anh và Dark. Nhưng thật khó khi bị truy đuổi.

- Nó ổn, thực ra họ vẫn chưa biết chỗ ở của bọn anh. - Chosen thở hắt ra. - Sẽ an toàn trong một thời gian ngắn, dù sao đi nữa.

Second gật đầu. Cậu đã nghe tin đó trong vài ngày và nghĩ về nó. Dark và Chosen cần một chỗ ở an toàn hơn là căn nhà bên hồ đó ở ngoài Outernet, cậu đã nghĩ đến việc đề nghị họ đến đây. Dù sao đây cũng là nơi mà họ được sinh ra. Nhưng thực tế là cả hai đều quá độc lập để ở lại một nơi có giới hạn như máy tính. Hơn nữa, Dark sẽ không bao giờ chấp nhận yêu cầu này. Thêm vào đó, chắc chắn Virabot sẽ đi theo gã đầu rỗng màu đỏ, cậu không chắc Alan sẽ thích việc có con virus đó trong máy tính.

Với việc Chosen chia sẻ rằng họ bị truy nã trong thành phố, Second hiểu rằng hai anh của cậu cần được giúp đỡ bằng một cách nào đó. Chosen khá ít muốn nói về những thứ sẽ khiến mình gặp rắc rối, anh thích giữ bản thân có vẻ không gặp rắc rối gì. Dù sao thì anh cũng là kiểu người sẽ tự giải quyết vấn đề mà không dựa vào ai, lòng kiêu hãnh của anh không cho phép anh dễ dàng tìm sự giúp đỡ. Nếu anh đã đến và muốn được giúp, nó chắc chắn là tính huống rất tệ.

- Thực ra anh và Dark có thể đến máy tính. - Second nói, thăm dò. - Em sẽ thuyết phục Alan, nhưng em nghĩ bố sẽ không phiền.

Chosen hơi nhướng mày, sau đó quyết định không nói gì. Dạo này nó đã trở nên tự nhiên đến mức Second thậm chí còn không nhận ra cách bản thân gọi Alan là bố, dù sao The Animator cũng không nghe thấy nếu lời nói không được chuyển thành ký tự. Anh tự nghĩ, giả như anh và Dark tới đây thì sự bình yên này có lẽ...

Nhưng nếu không thì sao đây? Nếu như điều tra của Dark đúng, Rocket Corp đang truy đuổi họ có vẻ khá thành công trong nghiên cứu các công cụ có thể tái tạo khả năng giống như Cursor. Một thứ nhân tạo như vậy rất xa lạ với Outernet, mục tiêu của chúng chắc chắn không đơn giản. Mặc dù Chosen và Dark từng thắng Alan không chỉ một lần, nhưng không có gì đảm bảo họ sẽ thoát khỏi Rocket Corp và công cụ của chúng. Ở trên máy tính sẽ an toàn hơn nhiều.

Chosen sẽ không bận tâm nếu chỉ có một mình anh. Việc lang bạt đâu đó và gây sự đánh nhau, tất cả chúng chẳng khác gì mấy những ngày anh đi tàn phá Internet. Anh ổn với cuộc sống không ổn định như thế, nhưng anh còn phải nghĩ cho Dark nữa. Từ sau trận Showdown, Dark đã yếu hơn nhiều và chưa khôi phục hoàn toàn. Anh không thể không lo lắng cho người anh em của mình.

Cursor đột ngột đi qua, nhấn vào nút dừng trên bộ bấm giờ.

[Cậu bỏ lỡ thời gian] Alan gõ lên phía trên. [Tôi đã xong được vài giây rồi]

Second giật mình, nhìn vào ô đếm giờ. Cậu bé cau mày, lầm bầm khó chịu. Kể cả muộn vài giây thì nó vẫn ngắn hơn thời gian cậu cần để giải trò ghép hình. Cậu lại thua nữa rồi, Alan thực sự rất nhanh trong những trò chơi thế này.

[Xin lỗi, nhưng dù sao anh cũng thắng rồi] Dòng chữ màu cam bật lên trên đầu cậu trong khi cậu khoanh tay hờn dỗi.

[Tái đấu không?] Alan vừa cười vừa gõ.

Anh chưa bao giờ chứng kiến đủ sự hờn dỗi của Second. Cảm giác như có một đứa con trai thật vậy, nó đáng yêu đến buồn cười. Trái ngược với Chosen như người con trai hoang đàng, Second là một cậu bé ngoan ngoãn dễ mến.

[Để lần sau đi] Dòng chữ bật lên trong sự chán nản của Second.

Alan nhún vai, không phản đối khi anh gõ nhanh một lời đáp ứng. Dù sao anh đã đoán trước được điều này rồi, Chosen tới nên dĩ nhiên Second sẽ muốn đi cùng anh mình. Anh không thể xen vào giữa họ, có lẽ cứ đi vẽ hoạt hình giết thời gian vậy. Còn nhiều thứ chờ anh làm trên máy tính lắm.

[Alan, có chuyện này tôi muốn hỏi]

Second chợt nói, khiến anh nhướng mày. Bên cạnh cậu, Chosen quay mặt ra hướng khác. Alan tự hỏi có chuyện gì đã xảy ra giữa cả hai khi anh thong thả tắt trò chơi trước khi quay qua trả lời. Anh thường đọc được những gì đám người que trong máy tính của anh đang trao đổi qua ngôn ngữ cơ thể mà họ thể hiện, nhưng đáng tiếc thay Chosen lại có khá ít những thứ đó. Thêm vào đó, anh cũng không hiểu rõ gã người que này đủ nhiều để phán đoán.

[Chuyện gì?] Alan gõ.

[Chà] Second kéo lê chân, hai tay lúng túng để sau lưng.

Anh có thể nhận ra đây là thái độ khi cậu bé định xin anh điều gì đó. Hoặc là tạ lỗi sau khi cậu và đám bạn của cậu phá tung thứ gì đó lên. Anh đã phải tải lại Minecraft sau khi chúng ném hình ảnh của các khối lộn xộn với nhau làm anh không thể chơi được. Đôi lúc đám nhóc quậy phá này khiến anh thực sự đau đầu.

[Chosen và Dark muốn ở nhờ trên máy tính một thời gian. Họ có thể đến không?]

Cái đá chân của Second không được Alan để ý, vì anh hoàn toàn sững sờ trước những lời mà cậu bé nói. Chosen quay qua nhìn anh. Thật khó để đọc được điều gì đó trong cái đầu rỗng ấy, tên người que này rất ít biểu cảm. Anh cau mày, tự hỏi điều gì khiến cho hai người que từng vô cùng thù ghét anh lại muốn tới máy tính.

Ngay khi cái níu tay của Second kéo Chosen lại, Alan mới nhận ra anh chưa trả lời. E sợ điều đó sẽ bị hiểu lầm là một lời từ chối, anh vội vã đặt tay lên bàn phím gõ chữ:

[Ừ, họ có thể ở lại. Bao lâu tùy thích]

Chosen đứng sững lại, kinh ngạc nhìn ra màn hình. Second reo lên vui vẻ và nắm lấy tay anh:

- Thấy chưa? Em đã nói là bố sẽ đồng ý rồi mà!

- ...Ừ. - Anh bối rối trả lời.

Dường như bởi vì Chosen có vẻ không tin, Second một lần nữa quay ra ngoài màn hình. Alan có vẻ đang suy nghĩ gì đó, nhưng ánh mắt anh vẫn sót lại sự kinh ngạc.

[Anh chắc chứ?] Cậu bé hỏi lại.

Giờ nghĩ kỹ thì, có lẽ anh không nên lập tức đồng ý như thế. Anh sẽ không lo ngại việc Chosen muốn làm gì với máy tính của anh, vì có vẻ như gã đầu rỗng màu đen này đã không còn hứng thú với việc đó nữa. Dù sao thì cậu ta là người đã cứu chiếc máy khỏi bị Virabot phá hủy. Nhưng Dark là một phạm trù khác mà anh không dám nói chắc. Lần cuối cả hai gặp nhau là khi anh và Chosen cùng hợp tác để giết cậu ta. Chosen có nhiều lý do để họ lại tiếp tục đi với nhau sau từng ấy năm, nhưng Alan thì không có thứ xa xỉ đó.

[Miễn là họ không định phá máy tính] Anh quyết định một câu trả lời đơn giản.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net