(⊙) Chương 2 : Biến đổi và tẩu thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hơn nửa tiếng giải lao, chủ yếu là Alan và Victim ngồi xem mấy đứa còn lại đấm nhau. Họ chỉ ngồi thế thôi, chả làm gì.

Nhìn gần thế này Alan mới nhận ra là chúng nó giỏi võ thật, hiển nhiên là anh yếu nhất rồi, mất mẹ cái Bảng chức năng thì còn gì đâu.

Nãy giờ Blue đang quát Red vì cái nết ăn uống cả phần người khác. Bộ mắc ăn lắm hay gì.

Màn hình chiếu sáng lên và tất cả đều tự động đưa về chỗ ngồi một cách khá đột ngột.

Một căn phòng tối om với nhiều màn hình máy tính đang phát sáng, trên tường dán giấy chi chú về người que, thẻ nhớ và những chiếc đĩa nằm mọi nơi trên bàn. Một cái màn hình máy tính đang sáng lên với những dòng mã chạy trên nó.

Tiến sĩ Jayden vẫn đang làm việc với máy tính cũ. Ông hy vọng lần này nó sẽ thành công. Ít nhất thì phải có một trong vô số những thứ này có dấu hiệu hoạt động. Ông nhịp ngón tay, kiểm tra lại một lần nữa khi uống tách cà phê đã lạnh. Một trong số những màn hình bắt đầu có tiếng động, ông lập tức bỏ tách cà phê xuống khi quay người về phía đó.

Chiếc máy tính ở giữa, đang chạy chương trình quan trọng nhất. Màn hình nền cơ bản của Windows ở đó, không có biểu tượng nào ngoài My Computer và nhiều cửa sổ mã đang chạy liên tục. Ánh mắt tiến sĩ Jayden tập trung xuống phía dưới, nơi có một người que màu tím với cái đầu rỗng.

Là anh ta. Dĩ nhiên phải là anh ta.

 " Hửm? Một người biết cách tạo ra người que? " _ Alan

 " Nó không giống cách anh làm lắm " _ Chosen

 " Ông tiến sĩ đó bắt chước anh kìa Alan, con người que đó giống cách anh vẽ chúng tôi " _ Second

Nó không giống thông thường lắm. Nó trông phức tạp hơn nhiều, có vẻ con người que màu tím đó là một trong số rất nhiều con người que khác của ông ta. Alan đoán là nó là sản phẩm đầu tiên có dấu hiệu sự sống.

Khác với cách anh làm. Chỉ cần anh vẽ và cho một cái tên thôi, con người que mà anh tạo ra sẽ bắt đầu cử động và trở thành một cá thể độc lập.

Tiến sĩ Jayden lập tức chộp lấy con chuột. Người que nhỏ bé trên màn hình đang cử động, sau đó thử chạm vào một trong số những cửa sổ chạy mã. Cửa sổ đó nhanh chóng biến mất như thể đã được tắt. Tiến sĩ lập tức kéo các cửa sổ mã khác xuống và người que cũng chạm vào chúng. Chúng hoàn toàn biến mất.

Người que màu tím đã vượt qua giai đoạn hoảng sợ, anh ta đang tò mò quan sát chính mình. Tiến sĩ Jayden nhanh chóng mở Note Pad, phớt lờ cách nụ cười điên cuồng đang nở trên môi mình. Tên đầu rỗng không biết chuyện gì xảy ra, bối rối trèo lên Note Pad khi Cursor của tiến sĩ đặt một con trỏ gõ chữ ở đó.

 " Ông ta làm tôi thấy sợ nha " _ Red

 " Thật, trông như thằng nghiện ấy " _ Blue 

[Anh cảm thấy thế nào?]

Không có gì xảy ra. Người que im lặng nhìn Cursor trong chốc lát. Tiến sĩ Jayden ép mình phải kiên nhẫn khi ông nhìn người que di chuyển xung quanh. Một dòng chữ màu tím bật lên trên đầu anh ta:

[Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao tôi lại là một người que?]

 " Thấy có điềm ghê " _ Yellow

Nét mặt Alan trở nên khó coi hơn. Không hiểu tại sao, anh có cảm giác xấu về con người que này.

Câu hỏi tại sao đó rõ ràng đã chứng minh trước khi nó cử động, nó là một sinh vật khác. Cộng thêm cái nụ cười điên khùng của Jayden khiến anh nghĩ đến một trường hợp. Rất có thể thứ mà ông ta tạo ra không phải là một con người que thuần chủng mà là chuyển thể của một sinh vật sống khác có nhận thức.

Nếu đó là thật thì có phải công nghệ của con người ở thế giới đó đã lên một tầm cao mới không? Khi có thể chuyển ý thức một sinh vật ở ngoài đời vào máy tính. Có phải nền văn minh bên đó có thêm một bước nhảy mới không?

[Anh nhớ chuyện gì đã xảy ra chứ? Hay việc anh là ai?]

Người que im lặng một chút, tiến sĩ Jayden khá chắc rằng anh ta đang run rẩy. Ông biết, việc này là quá sức với bất kỳ một con người nào. Chính vì biết, ông để anh ta có thời gian. Cho tới hơn năm phút sau, cuối cùng cũng có dòng chữ màu tím xuất hiện trên màn hình:

[Tôi là Alan Becker, một nhà làm phim hoạt hình. Tôi gặp tai nạn trên đường cao tốc.]

 " Ôi má ơi " _ Red

Thế là suy nghĩ của Alan đã đúng, đó không phải một người que chính thống mà là sự chuyển thể từ con người sang người que.

Càng tệ hơn khi nạn nhân xấu số đó là Alan. Anh không cho rằng đây là phương án cuối cùng để duy trì sự sống cho "Alan". Anh có cảm giác rất tệ về việc này.

Dù cùng là người que nhưng cả hai khác nhau lắm đấy.

"Alan" gặp tai nạn, chết và tỉnh dậy trong một hình thái người que nhân tạo. Anh không biết liệu gia đình anh ta có đồng ý biến một con người thành người que không.

 " ...Tôi không cho rằng đây là điều đáng mừng khi Alan đó còn sống dưới dạng người que " _ Victim

 " Sao vậy? Nó không tốt sao? " _ Second

 " Một người dám biến đồng loại mình thành người que thì có phải là tốt không? " _ Victim

 " Cậu nên xem lại định nghĩa tốt với xấu của cậu đi " _ Alan

Màn hình chiếu bỏ qua nghi hoặc của mọi người mà tiếp tục chiếu tiếp.

[Ông là ai?]

Giờ thì phải giải thích mọi chuyện. Tiến sĩ tóm lấy chai nước trên bàn, ông uống một hơi cạn chai nước. Nếu ông không làm tốt chuyện này, mọi thứ sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Không phải ông bị điên nhưng ông đã xem nó trên YouTube, ông không muốn bất cứ thứ gì sẽ kết thúc máy tính của mình.

[Tôi là tiến sĩ Jayden Elliott, một nhà nghiên cứu.]

[Chính xác thì ông đã làm gì?] Alan hỏi, có vẻ đang phẫn nộ.

 " Nếu là tôi thì tôi cũng không hài lòng nổi đâu " _ Dark

Hiếm khi thấy Dark đồng ý với quan điểm của Alan. Hắn ta có thể điên nhưng mức độ nhận thức rất cao, đâu tự nhiên mà hắn lại đáng gờm như vậy đâu.

Sự căng thẳng của những người trưởng thành khiến The Color Gang phải ngậm miệng lại. Họ đều là những người có lý trí, nếu đã đề phòng thì chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì.

Anh không biết chuyện gì đã xảy ra sau vụ tai nạn. Anh đáng lẽ phải chết, thậm chí là cuộn băng cuộc đời đã chạy qua đầu anh trong lúc hấp hối. Lúc đó, anh sẵn sàng cho cái chết nhưng tới khi tỉnh lại. Mình là một con người que màu tím. Thật khó để chấp nhận nó liền.

Tiến sĩ Elliott không phải người quen của anh. Alan chưa từng nghe cái tên này trước kia. Vậy thì tại sao anh lại trở thành một người que trên máy tính của ông ta? Ôi Chúa ơi, thậm chí còn chẳng ai ngoài kia biết rằng người que thực sự tồn tại chứ không phải chỉ là hoạt cảnh trên hoạt hình mà anh vẽ!

 " Có vẻ như ông ta đã tự ý làm điều đó mà không nhận được sự chấp thuận từ vợ tôi " _ Alan

Trông Alan có vẻ hơi bực rồi, tự ý biến người khác thành người que. Anh không thích nổi cái hành động ích kỉ này.

 " Cái này có tính là tội không? " _ Chosen

 " Có đó " _ Dark

[Tôi làm việc ở bệnh viện, họ nói rằng rất khó để anh sống sót. Tôi sẽ để anh đoán phần còn lại những gì tôi đã làm]

Đó là một tóm tắt rất ngắn gọn. Alan thẫn thờ nhìn dòng chữ trên Note Pad. Anh đã chết? Giống như... thực sự đã chết? Không bao giờ quay trở lại? Và người đàn ông này, tiến sĩ Elliott, đã cố đưa ý thức của anh trở thành một người que?

[Tại sao?] Dòng chữ nảy lên trên đầu Alan, mặc dù anh đang không hề nói chuyện. Anh quá mệt mỏi để lên tiếng. Dù sao thì cũng không ai nghe thấy anh.

[Tôi có một nghiên cứu về việc bảo tồn ý thức con người trong hệ thống máy tính. Nó được lấy cảm hứng từ hoạt hình của anh, vẫn chưa được chạy thử. Nhưng khi tôi thấy anh trong bệnh viện, tôi biết tôi phải làm gì đó]

 " Ai mượn? Chết thì cứ để chết đi " _ Alan

 " Sao anh phản ứng gắt vậy? " _ Second

 " Cậu không hiểu vấn đề à? Tôi biến thành người que khi còn sống, đó là phép màu chứ không có ai biến tôi thành người que, tôi còn cơ hội trở lại làm con người nhưng anh ta thì không. Trong đời thật, anh ta đã chết và từ này về sau phải sống như một con người que với ý thức con người " _ Alan

Chosen thấy Alan đang cáu nên nín, nói cái gì lại bị chửi thì mệt. Anh ta độc mồm độc miệng lắm.

Đây là lần đầu Second thấy Alan gắt gỏng thế. Cho dù là khác thế giới đi chăng nữa thì có vẻ như Alan không dễ chịu với Jayden.

 " Cái vấn đề là anh ta đã bỏ lại gia đình của mình để sống trong một cái máy tính, thậm chí còn không có những người que mà anh ta thân quen. Một mình với lão tiến sĩ điên, em hiểu chưa? " _ Victim

 " Dạ... " _ Second

Có khuya Alan mới bực vì "Alan" bị biến thành người que một cách không mong muốn như vậy. Anh chỉ lo cho gia đình của mình ở bên đấy thôi.

Đám màu dần thấy đó không phải chuyện tốt, bọn nhỏ hiểu rằng mức độ nghiêm trọng của vấn đề này.

[Việc này hợp pháp không?] Anh hỏi.

Tiến sĩ Jayden hơi nhướng mày trước khi ông nheo mắt và gõ: [Anh thực sự quan tâm đến luật pháp lúc này à?]

Alan nhún vai. Không hẳn, anh chỉ muốn biết thêm thông tin. Thật tốt khi mình còn sống, nhưng không tốt chút nào khi sống như thế này. Không xúc phạm gì đến các người que, nhưng thành ra thế này từ vị trí một con người mà nói thì... anh không chấp nhận được.

Sẽ ra sao nếu Elliott biết có những người que thực sự tồn tại? Alan không dám tưởng tượng.

 " Chuyện này nghiêm trọng hơn tôi tưởng " _ Green

 Anh phải làm quen với nó và anh cần tìm cách để đến máy tính của mình trong bí mật. Anh sẽ cần một kế hoạch lâu dài.

Cần báo cho DJ hoặc bất cứ ai anh quen biết thân thiết biết chuyện này, anh không chắc tiến sĩ đã làm những gì và anh sẽ không chỉ đơn giản chấp nhận nó sau khi anh bị biến từ một con người thành một người que, bất kể có phải là vì cứu sống anh hay không. 

Chuyện này có thể gây nguy hại đến nhiều người khác nếu anh cứ cho qua. Anh là một thử nghiệm nên anh biết rằng việc này không đơn giản là một đặc ân hay...

Vì Jayden có rất nhiều máy tính, nếu mỗi máy tính đều tồn tại một thí nghiệm như Alan thì thật sự, ông ta sẽ đưa thêm nhiều người xấu số khác vào máy tính.

Victim dù có hứng thú với việc biến con người thành người que đi chăng nữa thì nói thật là hắn không thích cách làm của Jayden. Quá ép buộc.

Ồ, phải rồi.

Alan nhảy xuống khỏi Note Pad, nhấn vào Windows và tìm kiếm trình quản lý tác vụ. Elliott để yên xem anh đang làm gì. Anh nhảy lên trên, kéo xuống một chút để tìm kiếm. Có một tệp đang chạy và anh đọc được nó: ExperimentA.exe, khá chắc là tệp vận hành của anh.

Giờ thì anh nhớ về Victim, một người que anh đã tạo ra hồi mười lăm tuổi. Cả cái tên đó và cái tên này đều thật ác ý. Nhưng bây giờ thì anh có khác gì Victim đâu, không có quyền ý kiến.

Victim nhìn lên màn hình, chăm chú vào nó. Ở một diễn biến khác, Alan không hề quên hắn. Nhưng hắn không biết số phận của mình có thay đổi không.

Thật mừng khi "Alan" hiểu cảm giác mà hắn từng chịu.

[Tôi chỉ muốn xem, không cần đổi] Dòng chữ màu tím bật lên và Cursor bỏ đi.

Nó sẽ là một bằng chứng nếu anh muốn báo cho ai đó về thí nghiệm của tiến sĩ Elliott. Anh biết anh là Alan, vậy nên cái tên tệp đó không nói lên được gì cả. Thực tế là Second từng được gọi là Orange trong một thời gian dài trước khi nhóm màu sắc nhận ra tên tệp của cậu khác với họ. Anh không gặp vấn đề gì với việc mình là ai chỉ vì một cái tệp trên máy tính. Lòng kiêu hãnh của một con người đang khiến anh coi thường nó.

 " Coi ai kia làm giá kìa " _ Dark

 " Nín mẹ mỏ đi Dark " _ Chosen

[Có thể sẽ hơi buồn chán.] Tiến sĩ Elliott quay lại Note Pad và gõ. 

[Cứ làm quen với máy tính và làm mọi thứ anh muốn. Tải game hoặc phần mềm làm hoạt hình gì đó, tôi không phiền gì đâu vì tôi có nhiều máy tính ở đây]

 " Tải Virabot cho nó phá nát cái máy tính chơi " _ Yellow

Ý kiến hay, Dark đồng ý nhưng Alan thì không. Con nhện đó mà quậy cái máy tính của Jayden đồng nghĩa với việc nó sẽ tấn công luôn "Alan" và chắc chắn anh ta sẽ chết lần hai.

Hơn nữa, việc ở chung một cái máy tính với Virabot, Alan không chịu nổi.

Alan có thể thấy một góc máy tính khi anh nhìn ra ngoài. Ừ, hẳn phải vậy. Không thể chạy thí nghiệm trên cùng một cái máy tính được. Tiến sĩ Elliott có ám chỉ rằng anh là người đầu tiên nhưng anh không tin điều đó. Anh gật đầu, nhảy xuống bên dưới và nhấn nút Windows để tìm Microsoft Store.

Tiến sĩ Jayden nhìn hình người que màu tím đang tìm kiếm và tải xuống Adobe Flash. Đúng như mong đợi từ một người làm phim hoạt hình. Ông nhếch mép cười khi kéo ghế quay đi, không quan sát màn hình máy tính nữa. Có vẻ như Alan Becker tiếp thu khá tốt tình hình hiện tại, ông nên tiến hành bước tiếp theo trước khi anh ta có xu hướng muốn rời khỏi máy tính. Sau cùng thì, con người sẽ mau cảm thấy nhàm chán.

 " Đó là lí do mà anh xóa tôi đấy hả? " _ Victim

 " Không, lúc đó tôi chưa sẵn sàng để phải chịu trách nhiệm thôi " _ Alan

 " Hèn! " _ Dark

Nếu như ông có thể tạo ra một người que nữa...

Ánh mắt tiến sĩ ném qua những màn hình máy tính còn lại. Những cửa sổ mã vẫn đang chạy ở đó, nhưng không có người que nào xuất hiện. Thật phiền phức. Nếu như ông có thể tự tạo ra người que, ông sẽ không cần tìm ý thức con người để đưa vào máy tính. Nhưng điều này hợp lý hơn, vì không thể nào chương trình máy tính có thể tự hoạt động được. Vả lại việc đưa con người vào sẽ khiến nghiên cứu của ông ý nghĩa hơn nhiều.

Ai dám nói người que trên máy tính là vớ vẩn nữa đây chứ? Nếu như bất cứ thứ gì trong những nghiên cứu này thành công, nó sẽ đưa công nghệ con người lên một tầm cao mới. AI chả là gì so với những thứ này, một loại sinh vật mới tự tồn tại và sáng tạo. Cái tên Elliott Jayden sẽ được biết đến. Ông đưa mắt nhìn người que màu tím đang ngồi dưới màn hình máy tính. Ừ, dĩ nhiên. Ông sẽ để cái tên của Alan Becker bên cạnh để ghi công cho anh ta vì mọi ý tưởng.

 " Vui không ? Anh sắp được ghi danh vào lịch sử thế giới kìa " _ Dark

 " Ms. Voice, cô mà nghe được thì khóa mỏ Dark ngay cho tôi " _ Alan

Cái yêu cầu đó lại được đưa ra và Ms. Voice thật sự nghe thấy. Đáp ứng yêu cầu của hai người, cô liền tước đoạt giọng nói của Dark trong ba mươi phút.

Mọi người chỉ thấy Dark đang giơ ngón tay thối vào mặt Alan và Victim.

Alan đang cọc mà cứ thích chọc.

 Giải lao đợt ba

Thường thì giải lao kéo dài ba mươi phút mà Dark thì bị câm tạm thời, thành ra là không náo nhiệt như đợt hai.

Trong lúc đám màu đang chơi với nhau thì Alan ngồi bên cạnh Victim, anh mở lời nói chuyện với hắn trước. Dù sao thì giờ còn ai nói chuyện hợp đâu.

 " Cậu thấy thế nào về thế giới khác? " _ Alan

 " Khá căng thẳng " _ Victim

 " Mỗi thế giới mỗi câu chuyện, tôi không biết còn bao nhiêu thế giới có câu chuyện tệ hơn thế này " _ Alan

 " Cái đó thì tùy thôi, tình hình ở thế giới này cũng căng mà. Nhất là khi anh, một kẻ ngoại lai xâm nhập vào nơi ở của người que " _ Victim

 " Hm, cậu đã xem Outernet là nơi thuộc về rồi ha " _ Alan

 " Second là đứa duy nhất thuộc về ALANSPC, còn lại thì không " _ Victim

 " Có lẽ, người que thì sống với người que thôi " _ Alan

Trong khi họ đang nói chuyện thì Second lén phén đến chỗ Dark. Nó cầm hộp bắp rang bơ rồi ụp vào đầu hắn. Xong thì nó làm như mình bị đánh rồi hét lên.

 " Alan! Dark đánh tôi! " _ Second

 " ... " _ Alan

Dark bị úp cho cái mũ thì tức mà không nói được gì. Hắn đá mạnh vào eo Second thì xui là nó chặn được. Đã thế còn bị Chosen gạt chân cho ngã xuống, anh không theo phe Dark khiến hắn cay hơn nữa.

Ba mươi phút nhanh chóng trôi qua, bọn họ lại về chỗ ngồi và tiếp tục xem cuốn phim kia. Alan mong rằng thứ mình sắp xem sẽ tốt hơn, anh không thể không thấy khó chịu khi "Alan" bị biến thành người que một cách tiêu cực như thế.

Đã bốn ngày trôi qua trong máy tính và tám ngày sau vụ tai nạn.

Alan gần như nắm được toàn bộ lịch trình của tiến sĩ Elliott Jayden. Ông ta khá quan tâm đến anh. Có một lần anh và ông ấy đã xem lại AvA suốt đêm. Anh thực sự nhớ việc gặp những anh bạn nhỏ này, nhưng anh không thể để tiến sĩ biết được nên anh chỉ có thể lén lút buồn bã.

Dark cười phá lên, hắn không tin nổi là Alan có thể nhớ ai đó. Cho dù đó không phải là Alan mà hắn biết thì thật nực cười khi một con người vô tâm như Alan lại biết nhớ ai đó.

Mới được trả giọng mà đã thế này rồi. Alan đang cân nhắc có nên khóa mỏ hắn lần hai không. Nhưng anh đã mặc kệ.

Anh sẽ tiếc thương với họ sau khi thoát khỏi chiếc máy tính này.

 " Rời khỏi nó đi, tôi sẽ khó chịu đến phát bệnh nếu còn thấy bản thân mình khác ở trong cái máy tính đó thêm một phút giây nào nữa " _ Alan

Anh thở hắt ra, giơ tay tạm biệt tiến sĩ từ sau màn hình. Ông ta cũng vẫy tay với anh. Trong bóng tối của căn phòng, có thể dễ dàng nhận ra ánh sáng của những chiếc máy tính khác phát ra. Alan thở hắt ra, mở Adobe Flash và bắt đầu công việc.

Khi Jayden rời khỏi nhà, ông ta sẽ ngắt wifi. Để cản anh thoát khỏi máy tính hoặc tìm kiếm trên Internet mà không có sự can thiệp của ông ta. Nó sẽ tuyệt hơn nếu anh có thể gửi mail cho chính mình, tiếc là nó chỉ là nếu. Vậy nên anh phải tìm cách để sử dụng được nó mà không bị phát hiện.

 " Để tôi đoán nhé, anh sẽ chui về ALANSPC đúng không? " _ Red

 " Không về đó thì về đâu? Outernet à? " _ Second

 " Thế thì chết mẹ anh chứ sao " _ Dark

 " Đúng thật " _ Chosen

Có vẻ như Alan là thí nghiệm người que duy nhất thành công. Nghĩa là Jayden không biết gì về các người que cả. Anh nên làm như mình bị lỗi, dù sao thì ông ta cũng sẽ không làm được gì. Anh ưu tiên tìm cách để tiến sĩ bị bắt hoặc ngừng nghiên cứu này đã, nếu không ông ta có thể sẽ tạo ra thêm ExperimentA.exe khác.

Alan ăn vài con chữ trong khi suy nghĩ. Anh dùng những dữ liệu thô làm thức ăn khi anh là người que. Chúng không ngon lắm, nhưng anh khá đói nếu không ăn chúng. Tiến sĩ sẽ viết mã cho anh trước khi rời khỏi nhà. Thỉnh thoảng nuốt luôn icon, tiến sĩ thường không phàn nàn mà chỉ khởi động lại máy để reload chúng. Anh làm thế để ông ấy sẽ không nghi ngờ nếu anh làm gì gây ảnh hưởng đến các phần mềm máy tính. Ông ấy sẽ chỉ cho rằng anh đã ăn chúng.

 " Thấy giống ai không? " _ Victim

 " Giống cái thằng thùng rác cảm xúc ấy " _ Dark

 " ... " _ Chosen

Alan cũng nín luôn, vừa rồi hai đứa nó mới chê anh là cái thùng rác cảm xúc à?

Anh thở dài, tiếp tục vẽ một vài thứ đồ vật nhỏ khác. Anh đã vẽ một số trong lúc tiến sĩ vắng nhà, họ như là bản sao của anh và trốn trong máy tính làm việc để chờ đợi thời cơ. Có lẽ đây là năng lực của một người que. Anh có thể xóa nó tùy theo ý muốn của bản thân và đương nhiên, nó là bí mật.

 " Woa, bây giờ thì anh còn giống tôi nữa " _ Second

 " Nó là một ý tưởng khá đại trà " _ Alan

Đứa nhỏ trông có vẻ vui vì điều đó. Cả nó và Victim đều chăm chú vào màn hình, bọn họ có những ý tưởng giống nhau, clone.

Chỉnh sửa phần mềm anti-virus là phần khó nhất. Nhưng may là Yellow đã từng chỉ cho anh một lần, sau trận Showdown, để ngăn bất cứ thứ gì giống như Virabot tấn công. Ngạc nhiên là Yellow giỏi mấy thứ như thế. The Dark Lord còn tuyệt hơn, cậu ta đã tạo ra Virabot. Giờ nghĩ đến thì những người que của anh thực sự phi thường.

 " Tôi biết tôi tài mà " _ Dark

Anh nghĩ có lẽ "Alan" đang khen Yellow chứ không phải khen cái đứa nào đó hở tí là muốn phá máy mình.

Anh không chú ý đến Dark lắm, anh tập trung vào màn hình. Nơi mà anh khác đang thực hiện một cuộc đào tẩu.

Một loạt hình ảnh được thả ra, có hình vẽ của anh, có nhân vật từ game. Chúng nó dễ dàng thoát khỏi phần mềm rồi bắt đầu phá chiếc máy tính.

Màn hình anti-virus thu nhỏ lại và bỏ ở dưới, biểu tượng My Computer thì sát nút Windows. Có một con lươn điện nhỏ đang nấp phía sau biểu tượng đó, sẵn sàng khiến cả hai thứ dễ tan vỡ nhất của máy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net