1-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tôi ngày hôm qua nguyên cả một đêm cũng không hề ngủ."

Giọng điệu rõ ràng là oán hận đêm qua bị người kia đối xử vô nhân đạo và hung ác, Ngô Thế Huân chính là thích dùng câu chữ tối nghĩa mờ ám làm cho người ta hiểu lầm,

"ai nha, người ta bị anh làm cho mệt mỏi quá!"

"Câm miệng lại, Ngô Thế Huân" đáp lại hắn chính là giọng điệu cảnh cáo lạnh như 'nước đá cục' của Lộc Hàm.

Bất quá, nếu nghe lọt tai lời cảnh cáo thì sẽ không còn là Ngô Thế Huân mặt dày mày dạn, vô liên sỉ có tiếng nữa.

"ai nha, tôi cũng không muốn a, chỉ là đã nhận đầy đủ sự đối xử 'nhiệt tình' của anh nên cả một đêm tôi chẳng hề ngủ được. Cưng ơi, lần sau không được như vậy nữa nha, tuy rằng tôi tuổi trẻ khí thịnh (sức lực dồi dào), thân thể đang đang ở trạng thái đỉnh điểm mạnh mẽ nhất, nhưng chắc cưng cũng từng nghe câu 'anh hùng dù làm bằng sắt cũng không chịu nỗi ba ngày đi tả' nhỉ? Tôi còn muốn cùng anh tay nắm tay làm bạn cả một đời, cùng sáng chiều đến già mà."

"câm miệng!" Lộc Hàm không thể tin được một nam nhân đã sắp hai mươi lăm tuổi thế mà có thể nói năng lật lọng trái phải, trắng đen lẫn lộn hoàn toàn thế này.

"Còn quậy nữa thì cút về khách sạn"

"Sao, về khách sạn á, anh muốn tôi cả người trần truồng, đem bản thân quấn đầy ruy băng nằm trên giường chờ anh sao?"

Vẻ mặt Ngô Thế Huân khi nói chuyện là cực kỳ hưng phấn và rất nóng lòng muốn thử. "Tôi phi thường vui."

"Phương..."

"Lộc Hàm!"

Một giọng phát âm tiếng Trung cực kỳ quái dị đột nhiên bay tới, đánh gảy lời cảnh cáo Lộc Hàm sắp thốt ra, đồng thời khiến hai người xoay lại nhìn sang hướng phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một nam nhân cao ráo tóc vàng đi tới, từ thang cuốn mau chóng đi đến đại sảnh nơi hai người đang đứng, vẻ mặt vui mừng nghênh đón Lộc Hàm.

Nam nhân tóc vàng vẻ mặt đang cực kỳ vui vẻ, đột nhiên trở nên ngưng trọng một tầng sương, ánh mắt nghiêm túc dừng trên người Lộc Hàm lâu đến hơn một phút sau mới mở miệng:

"Quả nhiên, ảnh chụp là gạt người"

Lộc Hàm nghe vậy, vẻ mặt sửng sốt Đến Ngô Thế Huân cũng không hiểu gì hết, nghi hoặc nhìn nam nhân tóc vàng còn cao hơn mình một ít đang đứng trước mặt.

Thấy hai người ngạc nhiên, vẻ mặt nghiêm túc của thanh niên tóc vàng bỗng nhiên biến đổi, lộ ra một loạt bạch nha anh ánh, cười nói: (bạch nha: răng trắng)

"Anh so với trong ảnh chụp đẹp hơn rất nhiều"

Lời này vừa nói ra, hai người phương Đông phản ứng không giống nhau – Lộc Hàm hờ hững cười, mà Ngô Thế Huân đứng ở phía sau hắn lại trừng mắt lên, lão đại rất khó chịu liếc nam nhân tóc vàng.

"Xin chào, ShibinSen tiên sinh." Lộc Hàm lấy tiếng Ý nhiệt tình chào hỏi đối phương, đồng thời vươn tay ra.

(Tiên sinh: xưng hô lịch sự trong tiếng Trung = Mr, Ngài, Ông...)

Gavin ShibinSen đáp lễ bắt chặt tay, vẻ mặt khó nén kinh ngạc...

"Lộc Hàm, tiếng Ý của anh thật tốt"

"Ngài quá khen, ShibinSen Tiên sinh"

"Đừng quá khách sáo như vậy, dân Ý chúng ta rất nhiệt tình, anh gọi tôi Gavin là được rồi"

(Gavin – Cái Văn: Tên — ShibinSen – Sử Tân Sâm: Họ)

Lộc Hàm mỉm cười vuốt cằm, tỏ vẻ chấp nhận.

"khụ khụ khụ....." phát hiện bản thân bị bỏ rơi, biến thành người qua đường giáp ất bính gì đó, Ngô Thế Huân khó chịu giả vờ 'khụ'.

Có khác biệt, chính là Lộc Hàm thì cố ý tiếp tục xem nhẹ, Gavin ShibinSen thì chú ý tới hắn. "Vị này là..."

"Là nhân viên thực tập của công ty chúng tôi, xin đừng quá để ý"

Lộc Hàm trả lời như vậy, ra vẻ sẽ không định giới thiệu hai người với nhau.

Trên mặt Ngô Thế Huân đột nhiên xuất hiện biểu cảm kỳ quái, nhưng chỉ là trong nháy mắt, rồi lại khôi phục khuôn mặt tươi cười, mà Lộc Hàm cùng ShibinSen đều không phát hiện, vẫn đang vui vẻ trao đổi với nhau.

6: Ái vô cấm kỵ 06

"cám ơn anh đã mời Sang Thảo tham dự tuần lễ thời trang năm nay, Gavin"

"oh, tất cả đều là dựa vào thực lực của Sang Thảo thôi. Nếu như không có nếu như không có thực lực thì 'Hiệp hội Thời Trang Milan' chúng tôi cũng sẽ không đồng ý các anh tham gia 'Tuần lễ Thời Trang' đâu, điểm ấy tôi tin anh cũng hiểu rõ mà."    Gavin giảm nhẹ lực đạo bắt tay.

"Cám ơn"

"Bất quá, các anh cũng nên hiểu, Tuần lễ thời trang Milan trước đến nay đều là đầu tàu dẫn dắt xu hướng mới của quốc tế, các anh mới đến, bước trên sân khấu của một trong năm kinh đô thời trang đẳng cấp thế giới, có thể nhờ đây mà lập tức nổi lên như cồn, nhưng cũng có thể sẽ sẩy chân đó, rào xây cao dễ đỗ mà."

"Điểm này thì tôi hểu rõ hơn hết so với bất cứ ai"      Lộc Hàm yên lặng tiếp nhận lời cảnh báo như uy hiếp của Gavin, thần sắc vẫn thong dong.

"Nếu không nắm chắc phần thắng 100%, tôi cũng sẽ không mạo hiểm đưa Sang Thảo lên sàn diễn quốc tế"

Ánh mắt Gavin chuyển từ kinh ngạc sang thưởng thức "Lấy cánh nhìn của người Phương Đông mà nói, thái độ của anh thật sự là quá cuồng vọng."

Bị nói là cuồng vọng, Lộc Hàm vẫn chỉ nhún vai nhẹ, thần thái nhã nhặn, khuôn mặt tuấn tú hiển lộ nụ cười nhẹ.

"Còn lấy cái nhìn của người Phương Tây mà nói..."   Gavin đột nhiên đem Lộc Hàm kéo về hướng mình, hai không buông ra, đặt lên người hắn

"Tôi rất hứng thú với anh, Lộc Hàm, hy vọng sau này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, ởMilancó vấn đề gì, hoan nghênh anh đến tìm tôi bất cứ lúc nào."

"Cám ơn."     Lộc Hàm vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Đừng khách sáo"      đối mặt với sự lạnh lùng này, Gavin vẫn trưng ra khuôn mặt tươi cười như cũ.

"Tôi có thể đảm nhiệm vai hướng dẫn viên miễn phí cho, giới thiệu tất cả mọi thứ ở Milan cho anh, cần gì cứ việc nói."

"Cám ơn, bất quá, tôi nghĩ trong tuần lễ thời trang, anh nhất định sẽ rất bận, không phiền anh đâu."

"Ầy, người phương Đông từ trước đến nay đều câu nệ như vậy, dù một phút trước mới nói ra câu đầy tự tin đến cuồng vọng kia."

Từ nhỏ sinh trưởng ở phương Tây hào sảng, Gavin vẫn cười nói: 

"Được rồi, chúng ta có rất nhiều cơ hội gặp mặt, tôi hy vọng có thể cùng anh...Phương Đông có câu thành ngữ nói thế nào nè? Để tôi nhớ một chút....A! Tôi nhớ ra rồi, 'Nâng cốc ngôn hoan'! Đúng, đúng vậy, Lộc Hàm, tôi hy vọng có thể có một ngày cùng anh nâng cốc ngôn hoan, có phải nói như vậy hay không?"

(ngôn: lời nói; hoan: niềm vui; ngôn hoan: chia sẽ niềm vui, lời chúc tốt đẹp)

Khi Gavin nói bốn chữ 'Nâng cốc ngôn hoan', giọng phương Tây nói tiếng Trung nghe thật quái dị, vừa chợt nghe sẽ khiến người ta muốn bật cười.

"Ha hả..."     Lộc Hàm nhịn không được cười ra tiếng.

"Sao thế, tôi nói sai rồi sao?"    Gavin nghi hoặc nhìn hắn."Hắc, mấy lời này tôi học đã lâu rồi, vẫn là nói sai sao?"

"không, chỉ là rất thú vị."    Lộc Hàm nhìn thẳng vào Gavin cao một mét chín mươi mấy đang đứng trước mặt, không tự giác cười sâu hơn.    "Tôi thật sự mong chờ có một ngày như vậy."

"tuy rằng hiện tại tuần lễ thời trang còn chưa tiến vào giai đoạn chuẩn bị dữ dội, nhưng anh có thể đến ban công phòng trưng bày vittorio emmanuelle bên nhà thờ xem thử, dãy tủ kính cửa hiệu tại Milan có thể nói là đứng đầu thế giới, ở nơi này anh có thể phát hiện thêm rất nhiều thứ, đối với kiến thức về thiết kế của anh cũng có lợi."

"Thật đáng tiếc, tôi đối với thiết kế dốt đặc cán mai, nhưng với vittorio emmanuelle nổi danh, vẫn luôn nghe mọi người nhắc đến, thật rất muốn đến tham quan thử."

"Anh sẽ không thất vọng đâu."   Gavin nói tự tin tràn đầy, đồng thời hướng Lộc Hàm nháy mắt.

-0-

Bên cạnh nhà thờ là con đường thời trang nổi tiếng thế giới

-0-

7: Ái vô cấm kỵ 07

"Tôi dám nói hắn nhất định là đồng tính luyến ái,"    tuy rằng chưa phải cả người trần truồng, nhưng thật sự nằm vắt ngang trên giường chính là Ngô Thế Huân, mở miệng như đinh đóng cột.

Đáng tiếc, đề tài nóng này cũng không hấp dẫn được Lộc Hàm đang đứng trước tủ quần áo, thậm chí ngay cả quay đầu lại liếc mắt một cái cũng lười.

"Nhất định là vậy!"     Ngô Thế Huân lại nhắc lại:   "Tôi lấy danh dự của mình ra đảm bảo (anh có sao?!) Gavin ShibiSen nhất định là đồng tính luyến ái, hơn nữa tên đó còn 'nhìn trúng' anh."

Tên sắc lang ngu ngốc kia cũng dám can đảm nhìn trúng người của Ngô Thế Huân này sao,  quả thực là muốn ăn đòn mà.

"Cậu đừng vì bản thân là đồng tính luyến ái thì nhìn ai cũng thành đồng tính Lộc Hàm không kiên nhẫn nói tiếp    

"Còn nữa, cậu làm gì có danh dự mà lấy đến đảm bảo hả?"

"Sao lại nói vậy hả cưng."

"Mau về phòng mình đi"

"Tôi nói là thật a, tôi dám cá tên Gavin ShibinSen kia nhất định có ý với anh."

"Nhảm nhí."

Lộc Hàm bắt đầu tháo cà vạt xuống, treo vào móc trong tủ, rồi bắt đầu cởi áo vest ra.

"Không phải sao, bằng không hắn làm gì nhiệt tình dữ vậy, còn dám nói cái gì mà sẽ nguyện ý miễn phí làm hướng dẫn viên cho anh, giới thiệu toàn bộ Milan nữa. Nếu không có mục đích, không có động cơ, đàn ông sẽ tốt bụng vậy sao. Đừng mơ màng, có đủ loại dấu hiệu biểu hiện, tên đó, nhất-định-nhìn-trúng-anh rồi."

Tay Lộc Hàmn đang cởi áo khoát bỗng nhiên tạm dừng.    "Chỉ chút này không đủ chứng minh cậu ấy là đồng tính."

"không đủ?!"     Ngô Thế Huân vừa nhớ lại là tức không chịu nổi.     "Ngay từ đầu, tên đó đã nắm tay anh mãi rồi chẳng chịu buông, thâm chí còn, còn ôm nữa, nếu không phải sợ anh tức giận, tôi đã sớm đem hắn đánh văng tận chân trời, dám trêu chọc người của tôi, hứ!"

"Tôi không phải người-của-cậu"    Phải nhắc bao nhiêu lần, tên này mới nhớ đây?

Không đề cập tới chuyện này thì thôi, mà đã nhắc tới thì Ngô Thế Huân càng tức bùng lên

"Tại sao anh lại nói với tên đó tôi là nhân viên thực tập, còn nói khỏi cần quan tâm tới tôi?! Nếu ngay từ đầu mà anh chịu thành thật nói rõ mối quan hệ của chúng ta thì mấy phiền toái này đều tránh được hết rồi, không phải sao?"

"Quan hệ của chúng ta?"    Lộc Hàm hai mắt nheo lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn thẳng vào người đang ngồi xếp bằng trên giường     "Tôi với cậu có quan hệ gì?"

"Điều này còn cần hỏi sao? Ngoại trừ Lovers, chúng ta còn có thể là quan hệ gì?  Chậc chậc, có vậy mà cũng cần tôi nhắc nhở, anh thiệt là!"

Thật hiếm, vì lần này Ngô Thế Huân nói ra mối quan hệ của hai người như vậy, Lộc Hàm lại không tỏ ra tức giận như thường ngày, chỉ là im lặng nhìn hắn.

"Anh a, nếu chịu cảnh giác tên kia bằng một nữa sự phòng bị đối tôi thì tốt quá."

"Vậy sao?"

"Hắc hắc, anh ngày thường đều thực thông minh, mà sao hôm nay lại bỗng dưng 'ngốc' vậy?"   (ngốc mới lạ, để coi ai ngốc =))))))))

Ngô Thế Huân rốt cuc phát hiện tình huống có gì đó khác thường, lập tức sửa lời:

"Làm gì nhìn tôi như vậy?"

"Cậu biết tiếng Ý?"        Đến giây phút này, Lộc Hàm đã xác định mình khng đoán lầm.

Nguy rồi, lòi!!!

Ý thức bản thân đã lỡ miệng, lòi đuôi rồi, Ngô Thế Huân cứng họng, nhìn hai mắt Lộc Hàm híp lại âm trầm, trong lòng âm thầm kêu không ổn.

"Ách, chuyện này..."   không ổn! cực kỳ không ổn, ánh mắt Lộc Hàm bắt đầu lạnh lên rồi, làm sao đây?!

Làm vệ sĩ hơn một tháng, Ngô Thế Huân hiểu rõ, khi hai tròng mắt Lộc Hàm híp lại như vậy, con ngươi lại lạnh như băng chính là điềm báo người này đang phẫn nộ cực điểm

Mà loại phẫn nộ này, dù là vua xấu xa như hắn cũng bó tay không biết ứng phó thế nào; chỉ phải đổ thừa do IQ của Lộc Hàm quá cao, nhưng từ khi ở chung hơn một tháng, Ngô Thế Huân cũng tích luỹ được không ít bí quyết khiến người kia tiêu trừ cơn tức giận.

Dù thế, Ngô Thế Huân đối với con ngươi băng giá kia, cũng nhịn không được mà tê dại sống lưng, mồ hôi lạnh ứa ra.

"Cậu biết tiếng Ý nhưng không nói cho tôi biết"    những lời này Lộc Hàm dùng tiếng Ý nói ra.

"Không phải không nói, chính là không có cơ hội nói"    Ngô Thế Huân cũng dùng tiếng Ý trả lời.    "Còn nữa, cũng do anh không hỏi tôi."

"Cậu chẳng những biết, mà còn nói thật lưu loát."

Ngô Thế Huân khó khăn nuốt xuống một ngụm nướt bọt, bình thường luôn đóng vai thợ săn, hiện tại hắn rốt cuộc cảm nhận được cảm giác khi làm con mồi.

-0-

8: Ái vô cấm kỵ 08

Giờ này khắc này, ánh mắt Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân tựa như thợ săn nhìn trúng ý con mồi, như rắn thấy ếch, như mèo thấy chuột.

Bản thân cảm nhận như con mồi bị mãnh thú ngắm trúng, như con nai bị hổ nhìn, như con thỏ bị sói vờn – Ngô Thế Huân bỗng tê dại, căng thẳng nhìn người kia bước dần đến gần giường. (anh bịn vừa thoy, anh mà nai với thỏ gì =)))))))))

"anh,..anh đừng lại đây."   những lời này, ngay cả bản thân Ngô Thế Huân cũng không dám tin có ngày thốt ra từ miệng mình.

"Sao?"    Lộc Hàm nhướng mày  "tôi cứ tưởng cậu thật hy vọng tôi tiếp cận cậu chứ."

"Đúng là rất hy vọng"    Ông trời ơi, mau giết ta đi, ta đang khẩn trương cái gì chứ? Lộc Hàm đang bước thẳng lại đây tiếp cận ta, đây không phải ước mơ tha thiết của ta sao? thiệt tình, ta căng thẳng gì chứ?! Mau bình tĩnh lại coi.

"Tôi tiếp cận cậu như vậy không nên sao?"

"Không phải không tốt, nếu có thể thì hãy ôn nhu một chút, đừng tỏ vẻ hung thần ác sát như vậy, anh biết mà, tôi thích những phương thức ôn nhu một chút, cưng ơi."     Ngô Thế Huân dùng tiếng Trung nói.

"Thu hồi mấy câu hạ lưu đó đi."

"Tôi còn nhiều câu hạ lưu hơn nữa, muốn nghe không?"         Sao cũng được, chỉ cần làm Lộc Hàm dời lực chú ý đi, quên đi chuyện mình biết tiếng Ý là được.

"Dùng tiếng Ý nói, tôi muốn nghe."          Lộc Hàm vẫn dùng tiếng Ý nói.

Kế hoạch thất bại.     "anh không định tha thứ tôi sao?"     chẳng qua là không nói mình biết tiếng Ý mà thôi, Ngô Thế Huân chưa bao giờ nghĩ tình huống có thể biến thành như bây giờ.

"Cậu có nhiều chuyện cần được tha thứ lắm."

Ngô Thế Huân lại mang tuyệt chiêu Tây Thi phủng tâm ra dùng, ánh mắt buồn rười rượi nhìn Lộc Hàm     "Nga, những lời này của anh thật đã kích người ta, khiến người ta bị tổn thương rất sâu rất sâu a, đau lòng quá..."

"Cậu có thể chờ về Đài Loan rồi đau đến chết đi sống lại cũng chưa muộn, bất quá, hiện tại..."      khoé miệng Lộc Hàm cong lên lãnh khốc.

Chính là nụ cười này, cái dáng miệng cong lên này, dường như còn trộn lẫn rất nhiều gian kế trong đó, không phải hiệu ứng cười khuynh thành, cười cái nữa sẽ khuynh quốc gì hết, mà ngược lại khiến Ngô Thế Huân thấy da đầu run lên.

"Cậu sẽ thăng từ nhân viên thực tập lên thành thư ký, ngày mai đi mua bộ vest, tôi có việc giao cho cậu."

Cái gì? Thư ký!    "khoan đã, tôi là vệ sĩ riêng..."

"cũng là đi bên cạnh tôi, nhưng tôi càng cần hơn chính là một người thư ký."          Liên tục mấy ngày nay, cả đống việc vặt đều vắt kiệt sức mình rồi, rồi còn khiến lãng phí biết bao nhiêu thời gian của mình nữa.     "Hay là, kỳ thật cậu quá ngốc, ngay cả công việc đơn giản như thư ký cũng không thể làm được?"

Muốn khiến một người trẻ tuổi trúng kế, phương pháp đơn giản nhất chính là — chiêu khích tướng.

Rất không may, Ngô Thế Huân hai mươi lăm tuổi, dù có gian tà giả dối đến mức nào, cũng khó tránh khỏi 'số mệnh' tuổi trẻ khí thịnh, dễ dàng sập bẫy.

(tuổi trẻ khí thịnh = ngựa non háu đá)

"Ai nói tôi làm không được, cưng ơi, nói một người đàn ông không có năng lực làm việc, chẳng khác nào nói hắn ta là vô năng bất lực, đây là vũ nhục nghiêm trọng nhất đối với nam nhân nha, đừng nói với tôi là anh không biết."

Người này thế nhưng khinh thường ta như thế! Ta là ai a, ta chính là Ngô Thế Huân nha!     "Tôi sẽ làm liền cho anh xem."

Khóe môi Lộc Hàm khẽ nhếch.   "Tốt lắm, tôi mỏi mắt mong chờ."

Chết tiệt!  (trúng kế =)))))

-0-

9: Ái vô cấm kỵ 09

Đi ra khỏi hội trường của hiệp hội thời trang Milan, Ngô Thế Huân ngẩng đầu nhìn 'ông mặt trời' thiệt bự đang hăng hái toả ra nhiệt lượng xuống mặt đất, ngón tay móc vào cổ áo kéo kéo sang hai bên trái phải nhằm nới rộng cái cà vạt sắp siết gãy cổ mình, tự rủa thầm bản thân không dưới tám mươi lần.

Hắn hối hận chính mình ba ngày trước đã nói ra câu kia, thật sự phi thường hối hận!

Hắn không nên quên ông cha đã dạy một câu rất chí lý: gừng càng già càng cay!

Mình thật ngốc mà! Đáng lẽ đánh chết cũng không nên quên sự thật là Lộc Hàm lớn hơn mình đến mười hai tuổi.

Bởi vì mười hai năm chênh lệch này, so sánh trình độ cáo già, Lộc Hàm tuyệt đối cao cơ hơn bản thân mình nhiều; Cho dù lúc ân ái là bị mình đặt dưới thân cũng không có nghĩa là người đó yếu hơn mình về bất cứ mặt nào.

Tính sai, tính cực kỳ sai!

Liên tiếp ba ngày, Lộc Hàm giao cho Ngô Thế Huân một lượng lớn công việc, muốn khiến người này phải thừa nhận bản thân không đủ năng lực xử lý công việc, không thể đảm nhiệm cái công việc 'đơn giản' được gọi là Thư-Ký.

Cố tình mà, cứ mỗi khi Ngô Thế Huân hắn muốn mở miệng nói câu gì thì Lộc Hàm sẽ lập tức hiện lên một thoáng cười khẽ, dùng giọng điệu đùa cợt hỏi lại hắn    "Cậu đã chịu thừa nhận bản thân không-có-năng-lực-làm-việc? hay là bất-lực?"

(không có năng lực và bất lực đồng nghĩa á, nhưng Hoa Hoa nhấn mạnh từ bất lực, ý gì mọi người đều đã tự hiểu nhá =))))))))

Nói một người nam nhân không có năng lực, chẳng khác nào nói hắn bất lực, mà bị nói bất lực thì....

Ngô Thế Huân ngàn tính vạn tính, chính là tính không ra mình sẽ bị những lời mình nói chặn hết đường sống, đến đường chết cũng không có cửa nữa là!

"không hổ là gian thương!"   bước trên đường, thái dương trên đỉnh đầu thì cực nóng, Ngô Thế Huân vừa bước đi vừa ai thán (ca thán bi ai) số khổ.

Tính sai a, đáng lẽ không nên để sự ghen tuông làm mê muội đầu óc mới đúng, bại lộ chuyện mình biết tiếng Ý rồi, hiện tại thì sao, chẳng được gì lợi hết, tự nhiên từ vệ sĩ riêng biến thành chân thư ký chạy việc. ông trời! mau giết ta đi! Chẳng những không rút ngắn khoảng cách với Lộc Hàm, ngược lại suốt ngày phải chạy bôn ba bên ngoài, thời gian gặp mặt không ngừng giảm mạnh, aizzz!

Lúc thì lập tức muốn hắn chạy ra ngoài cơ quan lưu trú lưu nhân (uỷ ban đăng ký tạm trú giành cho người nước ngoài), lúc thì muốn hắn lập tức phải liên lạc Trần Thiếu Bạch ở Đài Loan (ông chủ), lúc thì muốn hắn lập tức nghĩ cách tìm cho đủ người mẫu cho cái danh sách dài ngoằn...... Tuy rằng tất cả mấy chuyện này đối với hắn đều là chuyện nhỏ, giải quyết dễ dàng nhưng lại vụn vặt lộn xộn, sắp xếp mấy chuyện kiểu này mệt óc quá đi.

Bất quá nhờ vậy hắn mới biết được sau khi Lộc Hàm đến Milan thì lượng công việc tăng lên biết bao nhiêu lần.

Xem xét quy mô của công ty Sang Thảo hiện nay với các đối thủ quốc tế khác, tham dự tuần lễ thời trang Milan giống như lấy 'tôm khô' đi so với 'cá voi'; Cũng khó trách khi còn ở Đài Loan khiến những công ty cùng ngành rất bất mãn, thậm chí dùng những thủ đoạn hạ lưu đối phó 'cưng' của hắn.

Thực lực phô bày quá sớm sẽ dễ bị ganh ghét, chèn ép, hãm hại — tựa như mình, sau khi bị phát hiện mình biết tiếng Ý, biến hoá thật nhanh chóng a, lập tức biến thành tiểu-thư-ký-số-khổ rồi, ô ô ô...... (tiếng khóc than)

"Tôi về rồi nè"  Bước vào cửa không thấy bóng dáng Lộc Hàm đâu hết, Ngô Thế Huân hồ nghi 'lia' một lượt khắp phòng.    "đâu rồi?!"

Tìm trong chốc lát cũng không gặp người mình muốn, chợt nghe từ hướng phòng tắm truyền đến âm thanh phát ra từ vòi sen, Ngô Thế Huân vốn là sửng sốt, rồi sau đó liền hiểu ra, rồi mỉm cười.

Thư-ký-số-khổ một thân mệt mỏi, nháy mắt biến thành một đại-dã-lang-háo-sắc, chỉ chưa ngước dài cổ, hú lên gọi bậy.  (dã lang: sói hoang)

Trong óc tưởng tượng trôi qua vô số hình ảnh xuân sắc trong phòng tắm, Ngô Thế Huân cười đến cười toe tóet.

Đây là thời cơ thâu hương thiết ngọc thích hợp biết bao nhiêu a! Ngô Thế Huân xoa tay, bước nhẹ từng bước về phía phòng tắm.

(thâu hương thiết ngọc: trộm hương cắt ngọc ==>> ra tay đoạt lấy những thứ xinh đẹp và quý giá, câu thường dùng trong trường hợp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fic